Trương Hải Phong nhìn vẻ mặt lâng lâng ngây ngốc của Tạ Nguyên Nghi mà thở dài.
Coi như hắn đã nhìn ra rồi, cái gọi là dẫn dắt của Tạ Nguyên Nghi đối với Kiều Xảo từ lâu đã vượt quá tiền bối và hậu bối rồi, cô là thật sự thích nàng, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không có phát hiện ra.
Thân làm người đại diện, thật sự chuyện này không phải điều Trương Hải Phong muốn thấy nhất.
Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đều là người của Xuyên Hải, một người đang trong kỳ phát triển càn công ty giúp đỡ, một người sắp giải ước (*), tiếp theo có lẽ sẽ cùng Xuyên Hải đấu nhau một trận ác liệt. Hai người các nàng nếu như ở bên nhau thì tương lai sự nghiệp phát triển rất có khả năng sẽ gặp nhiều hạn chế, hoặc là Kiều Xảo bị chèn ép, hoặc là Tạ Nguyên Nghi giải ước không thành công.
(*) Giải ước: hủy bỏ hợp đồng.
Bất luận là chuyện nào cũng đều khiến người ta khó lòng mà chấp nhận được. Trên thế giới này chuyện có thể vẹn toàn đôi bên luôn ít đến đáng thương.
Tạ Nguyên Nghi là người mà Trương Hải Phong dẫn dắt đi thẳng một đường đến ngày hôm nay. Năm đó hắn thấy được thiếu nữ hăng hái khí phách ngẩng đầu giậm chân tại chỗ đã bước chân vào nơi phồn hoa kỳ dị này, không hề sợ hãi, không hề chán ghét, dựa vào sự nhiệt huyết đầy mình mà tạo ra một con đường đầy máu.
Cô có thể vì một cảnh phim mà đồng ý ở bên ngoài chịu bị muỗi đốt hơn mười tiếng đồng hồ, cô có thể vì một tác phẩm mà nửa năm không hề xuất hiện, toàn tâm toàn ý cắm rễ ở trường quay, cô có thể vì không để lãng phí một kịch bản hay mà tự bỏ tiền túi ra để hoàn chỉnh nó.
Tah Nguyên Nghi bò một đường đến được vị trí như hôm nay chính là dựa vào sức lực không hề chịu thua của mình.
Trương Hải Phong cảm thấy bây giờ cô là đang tranh cao thấp với hắn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là nói chuyện liên quan đến Kiều Xảo thì thần sắc Tạ Nguyên Nghi rõ ràng có khác biệt so với bình thường, đến cô cũng không nhận ra, có lẽ là nhận ra cũng theo bản năng xem loại rung động này quy thành quan tâm dành cho em gái.
Nhưng vì sao khi cô nghĩ đến Kiều Xảo thì sẽ không nhịn được mỉm cười, vì sao khi nhìn đến cánh môi béo mọng của nàng khí huyết liền dâng lên, không kiềm chế được mà rướn người tới, vì sao ngủ một mình trên chiếc giường lớn nhà mình lại bị mất ngủ, còn trằn trọc nghĩ đến thân thể nhàn nhạt mùi sữa, ấm áp mềm mại của Kiều Xảo...
Trên biển một trận sấm sét đánh xuống. Đoàn sương mùy dày đặc từ sâu trong biển hiện lên, lan ra khắp trời đất, chiếc cầu trắng bằng đá trước mắt cũng bị sương mù mông lung che lấy. Vùng xung quanh mày Tạ Nguyên Nghi thoáng nhăn lại, cả người đều lọt vào trong sương mù dày đặc, cô mở to hai mắt huơ tay sờ tìm xung quanh nhưng cũng không tìm ra được lối thoát. Bạ𝔫 đa𝔫g đọc t𝑟𝓾yệ𝔫 tại ⩶ T𝙍𝖴 MT𝙍𝖴YỆ𝑁﹒V𝑁 ⩶
Bãi cát dưới chân run lắc không yên, vô số hạt cát nhỏ vụn tràn vào trong kẽ chân, từng đợt từng cơn ngứa ngấy mà tinh tế xâm nhập vào tứ chi, đánh vào hòn đào nhỏ không người này. Tạ Nguyên Nghi cảm nhận được sự mê mang mà trước giờ chưa từng có. Cô muốn chạy ra khỏi vùng sương mù này, cô còn muốn nhìn ra thế giới bên ngoài, cô còn rất muốn gặp một người nữa.
Cô muốn gặp Kiều Xảo.
Trong đầu mạnh mẽ hiện ra bóng dáng của Kiều Xảo. Tạ Nguyên Nghi giống như bị cái gì đó kích thích, dùng sức mở to hai mắt ra, lồng ngực lên xuống vô cùng kịch liệt.
Cô thở hổn hển từng hơi từng hơi một mới miễn cưỡng kiềm xuống hoảng loạn trong lòng.
Cô đây là bị sao vậy?
Trương Hải Phong yên lặng cất tờ báo đi, cầm lấy tách trà chiều chuẩn bị tan làm.
Gợi ý đến đó thôi (*). Hắn nghĩ.
(*) Câu gốc là Điểm đáo vi chỉ: Đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Có nghĩa là: Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến cho đối phương sáng tỏ ý đồ là đã đủ rồi.
*
Kiều Xảo co chân vào sofa, cắn môi lướt weibo.
Tối hôm qua hotsearch mới vừa lên là nàng đã thấy được. Lúc đó nàng khiếp sợ, phẫn nộ, hổ thẹn, những cảm xúc có được tức khắc hòa vào làm một, khiến cả người nàng run lên.
Quan hệ nhân mạch trong giới của nàng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chưa bao giờ có hành động chọc vào thị phi, thế cớ sao luôn có người tìm tới cửa hất nước bẩn chứ? Từng câu chữ trong bản thảo này đều là phỏng đoán ác ý, tin đồn thất thiệt, cắt lấy vài lời liền trắng trợn khuếch đại, mặc kệ ý nghĩ thật sự của nàng rốt cuộc là thế nào.
Chỉ cần có sức phán đoán cơ bản thì sẽ chẳng ai tin tưởng hết.
Nhưng đối với quần chúng mà nói thì tin hay không có liên quan gì? Mỗi ngày đều có vô số tin bát quái tiêu khiển, thật thật giả giả khiến người ta hoa cả mắt. Cái gọi là "tin nóng quá khứt" từ lâu đã mất đi tính chân thật cơ bản rồi, vừa thấy áo tay cộc lập tức nghĩ đến cánh tay trắng nõn, rồi lập tức nghĩ đến khỏa thân (*).
(*) Câu gốc nằm trong thơ của Lỗ Tân, ý nói cư dân mạng chỉ thấy một chút dưa ngắn đã suy luận thành nhiều điều vô lý khác.
Bất luận bạn có làm qua chuyện đó hay không, một khi bị viết thành như vậy tức là đã làm rồi. Đã thấy qua nhiều, tiếng nói đủ lớn, có phải vậy hay không đều chẳng sao hết.
Từ tối hôm qua đến trưa hôm nay, Kiều Xảo đã gặp được lời chửi rủa quy mô nhất khổng lồ nhất từ trước tới nay. Phún tử (*) chạy đến dưới weibo của nàng tự động chỉ trích, trên các diễn đàn đều sắp xây thành nhà cao tầng, những tin nhắn như "Fan biến thành anti" "Người qua đường biến thành anti" nhiều đến mức đọc không nổi nữa. Giống như một giây trước nàng còn được mọi người nâng niu thì một giây sau đã bị đạp dưới lòng bàn chân, vạn người khinh bỉ.
(*) Phún tử: người chỉ trích người khác vô căn cứ, không có logic.
Mà nàng đến tận bây giờ vẫn chỉ là Kiều Xảo thôi.
Nàng không hề cảm thấy tức giận, cũng không cho rằng mình phải trưng ra bộ dạng quá ủy khuất. Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn không hiểu, nhân vật công chúng cũng là người thường có máu có thịt, dựa vào cái gì phải trở thành nơi trút giận của quần chúng, dựa vào cái gì mà bị nghìn người chỉ trỏ với chuyện hoàn toàn bịa đặt này?
Kiều Xảo nhớ lại trước đây Tạ Nguyên Nghi vì quay phim ở vùng núi với điều kiện khốn khó nên trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã gầy hơn mười cân (5kg), khi về lộ diện tham gia hoạt động thì lại bị liên tục lên án hít thuốc phiện, lúc đó lời công kích nhiều đến tràn đầy trời đất, so với những gì hôm qua Kiều Xảo gặp được còn không biết mãnh liệt hơn bao nhiêu.
Lúc đó nàng ở fanclub tiếp xúc với nhiều tin tức, tất nhiên cũng biết nguyên nhân Tạ Nguyên Nghi gầy đi như vậy, nhưng mà trước khi phim được chiếu thì tất cả mọi tin tức có liên quan đến quay hình đều phải bảo mật tuyệt đối, Tạ Nguyên Nghi vẫn luôn chịu đựng, nhẫn nhịn đến khi có họp bảo chiếu phim, tất cả chân tướng mới được rõ ràng, những lời đồn tự động sụp đổ.
Cho tới bây giờ Kiều Xảo nghĩ đến sự kiện đó vẫn nhịn không được mà đỏ viền mắt lên. Tạ Nguyên Nghi mất một tháng quay xong bộ phim trở về nghỉ dưỡng, Kiều Xảo thật sự không yên lòng nên theo nhóm fan đến sân bay đón. Lúc đó Tạ Nguyên Nghi đội một cái nón rất lớn, đeo mắt kính, gần như che khuất toàn bộ gương mặt, nhưng mà thân hình suy yếu gầy gò như rơm rạ kia đến cả áo khoác ngoài rộng rãi cũng không che giấu nổi.
Tạ Nguyên Nghi nhìn thấy các nàng cũng vẫn vẫy tay tỏ ý như ngày thường, nụ cười của cô ẩn phía sau lớp khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt cong như ánh trăng.
Cô liều mạng làm việc một tháng, đổi lại là những lời chửi rủa chê bai như dời núi lấp biển, nhưng khi cô đối mặt với lời chất vấn gây khó dễ của hơn mười nhà truyền thông vẫn giữ được vẻ vân đạm phong khinh, và khi đối mặt với fan thì vẫn mỉm cười vẫy tay.
Lần đó khi đến sây bay đón cả nhóm đều giữ rất trật tự, khi mọi người gặp được nữ thần thì lại đau lòng đến mức ùa nhau che mặt khóc.
Nhiệt độ tan đi rất nhanh, nhưng để lại cho đương sự có thể là sự đau khổ cả cuộc đời, rất nhiều chuyện không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ mọi thứ.
Lúc đó Kiều Xảo không cách nào phân thân ra để gánh áp lực cho Tạ Nguyên Nghi, nhưng mà bây giờ ít nhiều gì nàng đã có thể gánh được một hai phần rồi.
Từ 12 giờ đến giờ, thủy triều công kích dần dần rút lui. Hướng gió thay đổi rất nhanh, các tài khoản marketing vốn vây xem kịch thì lại gấp rút chạy trốn, đạp nhau vượt lên trước, chỉ sợ rớt lại phía sau. Khi đã đứng vững rồi thì lên tiếng giải oan làm sáng tỏ cho cô, mọi "tội danh" đều được sửa lại với tốc độ ánh sáng, tất cả đều nói đó là tình nghĩa chân thành của cả hai.
Nhóm các phún tử cũng cụp đuôi lại xóa bài đổi tên, tài khoản marketing thì thay nhau bị báo cáo nhận thư mời, hotsearch cũng hoàn toàn bị xóa sổ. Nhìn qua giống như mọi chuyện khó chịu đều chưa từng xảy ra.
Kiều Xảo ngơ ngác cầm điện thoại, đến màn hình tối đen xuống cũng chưa nhận ra.
Bây giờ nàng có nữ thần quan tâm, nhưng Tạ Nguyên Nghi năm đó có ai phối hợp đâu?
Trong lòng nàng bắt đầu khởi động hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ. Tạ Nguyên Nghi lại một lần nữa tự mình ra trận giúp nàng, lần này còn sử dụng quan hệ nhân mạch. Vì giúp nàng mà Tạ Nguyên Nghi từ trước đến nay luôn ôn hòa thoáng chốc đã gây thù với vô số người, ít nhất là với công ty giải trí Tinh Không sau này sẽ không khách khí như mọi lần với cô nữa.
An Thiến Tuyết bất luận thế nào cũng không ngờ là chuyện sẽ chiến biến nhanh như vậy, bản thân cô ta khổ tâm lên kế hoạch lâu như thế, tốn nhiều tiền để tung bản thảo, mà chỉ với một câu nói của Tạ Nguyên Nghi đã dễ dàng đập nát bấy sạch sẽ. Đánh ra một nắm tay, đụng phải pháo đài kiên cố không làm gì được, sau đó nặng nề bị bắn ngược trở về.
Tốt xấu gì cô ta cũng là người của công chúng, tài khoản weibo bị báo cáo quá nhiều mà bị cấm ngôn, chuyện này vừa truyền ra thiếu điều muốn chọc quần chúng ăn dưa một trận cười chết.
"Người miệng hôi thì nên khâu lưỡi lại, làm tốt lắm"
"Nghe người qua đường nói An Thiến Tuyết bị đóng băng hoạt động, có phải là thật không, đúng vậy thì tốt quá rồi!"
"Với diễn xuất đó của cô ta, không có ông chủ làm chỗ dựa thì đến cả kịch bản sao chép cũng không nhận được đâu"
"Ha, Canh cỏ um tùm bị tố cáo rồi, Giang Liên cũng bị liên lụy vào, nghe nói phải bồi thường mấy chục triệu, hả hê lòng người!"
Kiều Xảo bấm vào cửa sổ chat với Tạ Nguyên Nghi, thần sắc phức tạp.
Hội thoại chat trên màn hình vẫn còn dừng lại vào ngày hôm qua, Tạ Nguyên Nghi đã nhắn cho nàng một câu.
Tạ Nguyên Nghi Demi: Em không cần đáp lại. Đừng sợ, tất cả có chị rồi.
Kiều Xảo hít hít mũi, thật kỳ lạ, trời nắng tươi tốt như thế sao lại cảm được.
Nàng cầm lấy hộp khăn giây tới, rút ra một tờ lau lên khóe mắt khó chịu, đến cả đôi mắt cũng bị cảm rồi.
Sau khi Trương Hải Phong rời đi thì Tạ Nguyên Nghi đã ngồi trước bàn làm việc xem kịch bản hết hai mươi phút, không hề có ý rời đi.
Nhưng mà một chữ cô cũng đọc không vào.
Nhìn dáng vẻ ngồi vào bàn làm việc như thế, thật ra trong đầu cô đã loạn thành một nùi rồi.
Âm thanh rung lên của điện thoại truyền đến, Kiều Xảo gửi tin wechat cho cô.
Chần chừ một lát, Tạ Nguyên Nghi thần sắc phức tạp bấm mở khung chat.
"Tiền bối, em không biết nên cám ơn chị như thế nào nữa"
"Chị... sao lại tốt với em như vậy?" Ngón tay Kiều Xảo run nhẹ lên, do dự nửa ngày ở nút "Gửi đi", nhưng nàng lại không cẩn thận, đã gửi ra ngoài.
Ngay lập tức nàng giống như cầm phải bom vậy, để điện thoại xuống trước mặt rồi rụt tay về, co quắp bất an nắm lấy tai mèo trên nón của áo ngủ.
Tạ Nguyên Nghi cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn lên, hai tay đỡ cằm, nhắm mắt lại, cố gắng rửa sạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình ra ngoài.
Nhưng có rửa cỡ nào cũng không sạch, có dứt khoát cỡ nào cũng vẫn loạn, quanh co khúc khuỷu trong đầu, giống như rơi xuống đất rồi bén rễ, không chịu đi. Cô muốn nhổ tận gốc cây đại thụ điên cuồng này, nhưng vừa khom lưng cúi đầu nhìn xuống thì trước mắt thình lình xuất hiện gương mặt ôn nhu xinh đẹp của Kiều Xảo.
Tạ Nguyên Nghi ngẩn người, mạnh mẽ mở to mắt.
Kiều Xảo đợi nửa ngày cũng không đợi đợc tin trả lời của Tạ Nguyên Nghi, nàng thầm nghĩ chắc là nữ thần đang bận. Nàng buông điện thoại xuống, trong lòng thấy hơi có chút mất mát.
Đúng lúc này, điện thoại truyền đến âm thanh rung tè tè.
Tạ Nguyên Nghi Demi: Em... xứng đáng.