Làn da nóng bừng lên vì kiệt sức thoáng chốc trở nên sảng khoái sau khi chạm vào làn da mát lạnh sau gáy của Tạ Nguyên Nghi. Kiều Xảo đã sắp không cách nào thở nổi nữa rồi, nụ cười lúc này cũng cứng đờ trên mặt. Giờ đây nàng chỉ nghe được tiếng mạch đập bên dưới làn da bóng loáng mềm mại của nữ thần, cùng với âm thanh nhảy lên mạnh mẽ hùng hồn của trái tim trong lòng nàng mà thôi.
Bùm bùm.
Kiều Xảo như đang đi trên cây cầu nhỏ bên cạnh bể tình ái, hóa thành những hình hài nhỏ bé nhảy bùm xuống nước.
Hơi thở Tạ Nguyên Nghi như hoa lan, nhẹ nhàng thổi trên đỉnh đầu Kiều Xảo, khiến nàng sợ run lên. Nàng cảm nhận được thân thể mềm mại thon thả cao ráo cũng như cái ôm ấm áp của Tạ Nguyên Nghi, khiến cho nàng như tiến vào một viên kẹo biết thở, mỗi một lần thở ra đều mang đến hương vị ngọt ngào của kẹo vây quanh nàng, làm cho cả người nàng đều bị ngợp đến mơ màng say.
"Làm phiền em quá, thật sự vất vả rồi" Kiều Xảo di chuyển lên xuống hai chuyến như vậy có bao nhiêu vất vả, Tạ Nguyên Nghi đều nhìn thấy trong mắt, trong khoảng thời gian ngắn cô không nghĩ ra được cách nào để cám ơn, chỉ có thể dùng cái ôm để biểu đạt sự cảm kích và đau lòng của mình.
"Không có không có, nên làm mà" Nụ cười ngây ngô của Kiều Xảo vẫn còn vươn lại trên mặt. Giống như từ lúc chương trình ghi hình đến giờ nàng vẫn luôn tươi cười như vậy, nhưng mà thật sự là nàng không kiềm chế được, chỉ cần ở cạnh Tạ Nguyên Nghi thì mỗi giây mỗi phút với nàng đều hạnh phúc cực kỳ.
"Cháu mau lên tắm rửa nghỉ ngơi đi, tiểu cô nương thật sự là mệt muốn chết rồi, không dễ dàng gì" Bành Trình thấy Kiều Xảo chật vật thành như vậy, ông đau lòng không thôi, kêu nàng đi thu xếp đồ đạc.
"Bạn học Kiều Xảo lập được đại công, chờ lát nữa cơm trưa cho cháu thêm đùi gà" Từ Thao lau mồ hôi một phen, giơ ngón tay cái lên với Kiều Xảo.
Được ba vị tiền bối khen như vậy, Kiều Xảo tức khắc có chút ngượng ngùng. Gương mặt mới vừa trắng nõn trở về thì thoáng lại ửng hồng lên, nàng cúi đầu lấy trong túi xách ra một bình thuốc, "Đây là dầu xoa bóp, mọi người leo núi đều mệt mỏi rồi, có thể dùng nó để xoa bóp vai và trên lưng, sáng mai dậy thì cả người sẽ không bị đau mỏi nữa"
"Cháu vất vả nhất, cháu nên xoa đi"
Kiều Xảo vội vàng xua tay, sau đó nói mình còn phải đi tắm nên khiêng vali hành lý lên lầu. Ba người còn lại đứng ở phòng khách nhìn nhau bật cười.
"Tiểu cô nương xấu hổ rồi" Từ Thao cười rồi ngồi xuống ghế nghỉ, ghế được làm từ mây tre khiến ông cảm thấy có chút mát mẻ.
"Kiểu Xảo là đứa bé ngoan" Bành Trình cũng ngồi xuống, lấy điện thoại ra. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng liên lạc với người bạn già của mình, hai người ông một câu bà một câu mà trò chuyện với nhau.
Tạ Nguyên Nghi nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian của bữa trưa rồi, cô xoay người đi xuống nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Kiều Xảo lên lầu thì phát hiện chỉ có ba phòng ngủ.
Bốn người ba phòng, như vậy sẽ có hai người ở cùng một phòng rồi. Chợt một ý định xẹt qua trong đầu nàng nhanh như tia chớp...
Suýt chút nữa là nàng đã thét ra thành tiếng, nhưng ngại camera man ở bên cạnh nên không thể làm gì khác hơn là bộ dạng thở dốc giả vờ như mệt muốn xỉu. Sau khi lấy quần áo xong thì đỏ mặt đi vào phòng tắm. Ngay khi vừa mở vòi hoa sen ra thì nàng mới nhỏ giọng thét lên, nhảy tung tăng.
Ở chung phòng với nữ thần... tuy đó chỉ là suy nghĩ của nàng thôi, nhưng mà chuyện này chỉ cần nghĩ tới là thấy hạnh phúc như sắp lên trời rồi. Ba phòng bày ra trước mặt, mà mỗi phòng chỉ có một cái giường. Chỉ cần Tạ Nguyên Nghi bằng lòng, vậy thì...
A! Quá... quá ảo diệu luôn.
Bình thường Tạ Nguyên Nghi đều có trợ lý sinh hoạt chăm sóc ẩm thực và cuộc sống hằng ngày, số lần xuống bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà những món ăn đơn giản nhất cô vẫn có thể làm một vài món. Cô dựa theo thực đơn trên APP và đã làm xong một vài món ăn rồi.
Bốn người, ba món mặn một món cạnh thì chắc là được rồi. Tạ Nguyên Nghi thỏa mãn nhếch môi, tay nghề bếp núc của cô vẫn không tệ mà.
Chỉ là hương vị ngửi vào hình như không có mùi cá khô cho tiểu nãi miêu rồi... Tạ Nguyên Nghi bỗng khẽ cười thành tiếng, không biết bắt đầu từ khi nào, trong sinh hoạt của cô đã dần dần xuất hiện bóng dáng của Kiều Xảo.
Có một loại tâm trạng không nói rõ được, cũng không tả được đang bao phủ lấy lòng cô, Tạ Nguyên Nghi nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, rồi cũng không nghĩ ra được.
Quyết định tạm thời không nghĩ nữa, đi gọi mọi người ăn cơm thôi. Tạ Nguyên Nghi cởi tạp dề xuống, đi tới phòng khách gọi hai vị tiền bối đang xem TV vô cùng vui vẻ đi ăn cơm, đúng lúc này Kiều Xảo cũng đi xuống cầu thang, nghe âm thanh của Tạ Nguyên Nghi thì vui vẻ đi về phía nhà ăn.
Nữ thần tự mình xuống bếp nha!
Mong chờ quá đi, Kiều Xảo với đôi mắt lấp lánh của mình mà đi đến trước bàn ăn, ừm, ngửi thôi cũng rất thơm rồi, ăn vào nhất định càng ngon hơn.
Trứng chưng cà chua, nấm hương xào thịt gà, bắp cải xào, còn có canh rong biển trứng nữa.
Ừm, tuy đều là những món ăn rất bình thường, nhưng vì được làm từ tay Tạ Nguyên Nghi nên lúc này đây chúng nó đều có vầng sáng riêng của mình, thật sự có thể so được với cả món của Michelin.
"Ừm, hương vị tuy là bình thường, bất quá người trẻ bằng lòng xuống bếp là rất đáng được ghi nhận" Lão Bành trước sau như một, "khen một lời ác độc".
"Nguyên liệu nấu ăn rất tươi, nên hương vị tất nhiên cũng không kém bao nhiêu, ăn ngon lắm" Từ Thao đứng ra hòa giải, gắp một miếng trứng gà bỏ vào miệng. Ừm, làm phiền lão gà mái đẻ trứng rồi.
"Ăn rất ngon nha" Chỉ có Kiều Xảo là thật lòng thật dạ khen ngợi. Cũng đúng, Bành Trình và Từ Thao sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, có món ngon nào mà chưa ăn qua đầu, miệng cũng đã sớm luyện thành kén ăn rồi.
Tạ Nguyên Nghi vui mừng khôn xiết, tự mình gắp vài đũa đồ ăn bỏ vào trong bát của Kiều Xảo, "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đúng lúc buổi sáng em vất vả mệt mỏi như vậy, ăn nhiều vào, ăn một quả trứng đi, bổ sung protein..."
Bành Trình: "..."
Từ Thao: "..."
Tay Kiều Xảo nhè nhẹ run lên, khó khăn nuốt nước miếng. Vừa rồi hình như là Tạ Nguyên Nghi dùng đũa của mình để gắp đồ ăn cho nàng.
Kiều Xảo vội vàng lùa một ngụm đồ ăn vào miệng.
Như vậy bây giờ có thể xem như nàng... và nữ thần gián tiếp hôn môi rồi sao?
Nàng và Tạ Nguyên Nghi gián tiếp hôn môi rồi!
Kiều Xảo liều mạng ngăn chặn nhịp tưởng tượng điên cuồng của mình, biến ham muốn thành thèm ăn, từng ngụm từng ngụm lùa cơm.
Bành Trình kinh ngạc nhìn Kiều Xảo, có ngon như vậy sao? Ông cũng theo nàng mà ăn một ngụm.
Ồ, vẫn rất bình thường mà.
Một bữa cơm cứ như vậy được ăn đến rung động lòng người, vô cùng đặc sắc.
Ăn no xong thì có sức lực, mọi người liền cùng nhau chuyển hành lý lên lầu. Kiều Xảo biết rõ tình huống trên lầu nên trong lòng đánh vang rầm trời, vừa mong đợi lại vừa kháng cự với kết quả chia phòng sắp tới.
Chuyện nàng mong đợi chính là nàng có thể ở cùng phòng với Tạ Nguyên Nghi, còn chuyện kháng cự là nếu như không thể cùng phòng với Tạ Nguyên Nghi thì buổi tối không thấy được cũng không sờ được, đại khái là sẽ không ngủ được nữa.
"Ôi, chỉ có ba phòng à?" Bành Trình là người đầu tiên lên lầu, thấy rõ bố cục của lầu hai thì kinh ngạc lên tiếng.
Từ Thao vừa nghe cũng khẩn trương lên, vội vàng chạy lên lầu, cùng Bành Trình cẩn thận kiểm tra xác nhận, quả đúng là chỉ có ba phòng ngủ, đồng thời mỗi phòng chỉ có một cái giường.
Tình cảnh khá là xấu hổ, Bành Trình và Từ Thao không cam nhìn quanh một vòng, không cẩn thận liếc nhìn thấy nhau, nhưng rất nhanh đã dời mắt qua chỗ khác.
Rất rõ ràng, bọn họ đều không muốn ở cùng phòng với đối phương, nhưng đây là đang ghi hình chương trình mà, nếu thật sự nói ra vậy chẳng phải là ám chỉ với Tạ Nguyên Nghi và Kiều Xảo hai người các ông mỗi người một phòng, còn các nàng thì ở chung phòng sao.
Haiz, nhưng mà thật sự là không nên nói ra, hai cô gái này đều có dáng người thon thả, nhìn vào rất giống hai chị em, hai người các nàng ngủ cùng một phòng sẽ thích hợp một chút so với hai ông già...
Bành Trình gan lớn miệng nhanh, mở miệng nói trước: "Ai, giường trong phòng cũng nhỏ quá, thế quái nào chỉ có ba phòng"
Lúc này Tạ Nguyên Nghi cũng lên lầu, cô nhìn xung quanh, xác nhận là chỉ có ba phòng ngủ.
"Không sao, cháu có thể ở cùng phòng với Kiều Xảo mà"