Kiều Xảo nghẹn họng, thầm nghĩ Lục Đào quả nhiên là người hiểu nàng, chỉ cần nàng nói vài câu thì cái gì cũng đoán ra được.
Có điều chuyện như thế này cũng không có gì hay để giấu. Kiều Xảo đỏ mặt nói: "Đúng vậy, tiền bối rất chiếu cố em"
Lục Đào liếc mắt nhìn Kiều Xảo, ngẩng cằm lên, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Số mệnh của cô gái này cũng đủ tốt. Sau hai tháng chờ đợi thì được cái gì, phần lớn nghệ sĩ thành công đều nhớ lại lịch sử phấn đấu chua xót của mình, vừa mới xuất đạo đã bị "tuyết tàng" không ai chú ý hết nửa năm, thậm chí là rất nhiều năm, có đếm cũng đếm không hết.
Còn nàng thì mới chờ có bao lâu, không đến ba tháng đã nhặt được bảo rồi. Tuy nói là vai phụ nhưng lọt vào mắt thần của Tạ Nguyên Nghi, bây giờ mắt thấy sắp nhận vai nữ chính rồi.
Lục Đào nhìn mấy diễn viên còn lại trong trường quay, hắn lang bạt trường quay nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng đã hiểu một chút cách thức, so với màn biểu diễn vừa rồi của Kiều Xảo thì mấy diễn viên này rõ ràng còn kém một khoảng lớn.
Lục Đào cười khẽ lắc đầu, trong lòng đã có phần nắm chắc. Hiện tại trong kia có diễn viên tên là Chu Ly, cũng là người của Xuyên Hải, xuất đạo sớm hơn Kiều Xảo nửa năm.
Khả năng diễn xuất của nàng so với nhóm người mới thì không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai, lớn lên xinh đẹp, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi cũng đã chuẩn tuyến hai, cộng thêm cách làm việc của đoàn đội tốt, nhân khí trên weibo rất bạo, bây giờ sẽ chờ nhận một bộ nữ chính rồi cầm giải thưởng hút fan mà thôi.
Lục Đào nhìn thoáng qua Quách Tử Tùng. Hai mắt Quách Tử Tùng nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, vùng xung quanh mày nhẹ nhăn lại. Rất rõ ràng, Quách tử Tùng không thỏa mãn lắm với màn biểu diễn của Chu Ly.
Quả thật là vậy, cảnh diễn này của Chu Ly làm cho người ta có cảm giác vô cùng gắng sức. Đỗ Bồng có cả luyến tiếc lẫn quyết tuyệt, nhưng khi đến nàng thì cũng chỉ còn lại bi thương và nước mắt, mà phía sau bi thương và nước mắt là cái gì, là vẻ mặt của nàng, ánh mắt của nàng chưa xử lý tốt trình tự chi tiết đoạn thâm tinh này.
Trong số diễn viên mới thì đúng thật là không có mấy người có thể khống chế được thử thách cảnh quay dài.
Khi thời gian trở nên dài hơn và tốc độ trở nên chậm hơn, nhiều chi tiết sẽ bị lộ ra. Những người mới bước chân ra trường có ít kinh nghiệm, chọn diễn một bộ phim thể hiện cảm xúc ra ngoài thế này cũng khá tốt. Khi gặp phải bộ phim có cốt truyện nội tâm dễ truyền cảm như này thì những công thức đã từng học ở trường đều không hề có tác dụng gì. Thêm vào đó là có rất nhiều camera ở xung quanh, mỗi ánh mắt, nét mặt, động tác, muốn toàn bộ được phát huy lưu loát là điều không dễ dàng.
Lục Đào chép chép miệng, làm sao Kiều Xảo lại làm được chứ?
"Lúc em đang quay thì em nghĩ gì?" Lục Đào nhịn không được mà hỏi nàng.
"A?" Đột nhiên nghe ông chủ đặt câu hỏi, Kiều Xảo lập tức rút lại ánh mắt tìm kiếm Tạ Nguyên Nghi, ngồi ngay ngắn lại, "Lúc quay phim thì... quên mình là Kiều Xảo đi, trong đầu chỉ có nhân vật và thế giới trong phim"
Lục Đào nghe lời này thì như có đăm chiêu mà gật đầu. Kiều Xảo cũng không có học quá lớp diễn xuất, rất nhiều lý luận và kỹ xảo có lẽ nàng đều không hiểu được, tuy nhiên, hiệu quả cuối cùng của cảnh quay phụ thuộc vào việc diễn viên nắm được kịch bản và khả năng huy động được cảm xúc.
Kiều Xảo trời sinh là diễn viên.
Lục Đào nghĩ mà thấy hơi sợ, nếu không phải lúc đó Đường Bội kia thất thế thì có lẽ đến bây giờ Kiều Xảo vẫn còn đang ở trạng thái bị chôn vùi. Có điều bây giờ cũng không trễ, bồi dưỡng thêm thì có thể trở thành người tài.
Kiều Xảo nào biết trong đầu Lục Đào đang nghĩ những gì, quả đầu nhỏ của nàng xoay tới xoay lui, hai mắt to như radar mà tìm kiếm thân ảnh Tạ Nguyên Nghi ở khắp nơi.
Tìm nửa ngày đều tìm không được, Kiều Xảo có chút mệt mỏi, nàng ngồi trên ghế như con mèo nhỏ bị té xuống nước, đợi mãi cũng không đợi được chủ nhân tới ôm mình vào lòng.
"Sáng hôm nay 'Hoàng hậu Nghi Chương' đóng máy, buổi chiều cô ấy mới tới"
Kiều Xảo vừa nghe thì tức khắc xù lông.
"Nhưng mà buổi chiều chúng ta đi rồi..." Âm thanh của nàng càng lúc càng nhỏ đi.
"Thế nào, em là tới thử vai hay là tới tìm tiền bối giao lưu tình cảm?"
Gương mặt Kiều Xảo thoáng chốc liền đỏ lên. Giao lưu tình cảm, giao lưu tình cảm, tình cảm, tình cảm...
"Đương nhiên là thử vai rồi!"
"Vậy không phải xong rồi sao" Lục Đào hừ nhẹ một tiếng, "Đây là trường quay, chú ý một chút, đừng để lão già Quách Tử Tùng thấy em và Tạ Nguyên Nghi đi chung với nhau"
Tuy là Kiều Xảo chinh phục đạo diễn Quách bằng thực lực, nhưng mà nếu không có Tạ Ngueyen Nghi thì đến cơ hội thử vai nàng cũng không có. Quách Tử Tùng chính là kiểu người không thích "Kiểm tra trên bàn rượu", lần này là nể mặt bạn tốt Tạ Nguyên Nghi mới ngoại lệ cho Kiều Xảo thử vai.
Kiều Xảo đã hiểu ra ý của Lục Đào, nàng bĩu môi: "Được rồi"
Nhưng thật ra nàng cũng không phải không có gì làm mà đến tìm nữ thần, chỉ là muốn dưa bánh quy mèo và cá khô cho nữ thần thôi...
Kiều Xảo nhìn bình đồ ăn vặt trong túi gói, khẽ thở dài một hơi. Là một diễn viên tuyến 18, muốn nói vài câu với nữ thần đều lo lắng nhiều như vậy sao.
"Mật khẩu tài khoản weibo của em là gi?" Lục Đào vừa cúi đầu hỏi nàng, ngón tay vừa nhanh chóng gõ gõ lên màn hinh điện thoại.
"Hả?" Trong lòng Kiều Xảo đột nhiên gõ vang, sao vậy, Lục đại ca thần thông quảng đại như thế, ngay cả chuyện nàng điên cuồng theo đuổi nữ thần trên weibo cũng bị bại lọ rồi hả?
"Đại đa số weibo của nghệ sĩ đều do đoàn đội quản lý, xã giao công việc, tạo đề tài hotsearch, tương tác với fan và vân vân, cơ bản đều do đoàn đội chuyên nghiệp giải quyết. Bây giờ fan của em nhiều như vậy, weibo phải quản lý rồi"
Kiều Xảo như bừng tỉnh, hóa ra là nói weibo chính của nàng. Nàng lập tức ngoan ngoãn báo cáo cho Lục Đào.
"Bây giờ 'Hoàng hậu Nghi Chương' đang vào thời điểm tuyên truyền, có vài chương trình em cũng phải đi theo"
Kiều Xảo nhớ lại những chương trình gameshow mà nàng tham gia khi mới xuất đạo kia mà có chút khẩn trương mím chặt môi.
"Cơ bản đều là chương trình talk show hỏi này nọ thôi. Em về tập mang giày cao gót, đến lúc đó phải mang bốn năm tiếng đồng hồ"
"Vâng, được rồi" Kiều Xảo vỗ ngực yên tâm, chỉ cần đừng lại để nàng điên làm ra vẻ ngu ngốc là được rồi.
"Đi thôi"
Hả, đi đâu? Kiều Xảo có chút không rõ nhìn Lục Đào.
"Mấy người khác đều thử vai xong rồi, chúng ta có thể về"
"A, được" Kiều Xảo lúc này như mới ở trong mộng tỉnh lại, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, cùng những diễn viên kia tẩy đi lớp trang điểm và thay trang phục.
"Anh chờ em trên xe ngoài trường quay"
Kiều Xảo gật gật đầu, cầm túi xách đi đến phòng hóa trang. Nàng cúi đầu nhìn bình đồ ăn vặt trong túi một chút, thật sự là... không cam lòng mà.
Bỗng trước mặt có một thân ảnh quen thuộc đang dần tới gần.
Tạ Nguyên Nghi! Nữ thần, nữ thần tới rồi...
Tâm vốn đang mất mát của Kiều Xảo thoáng chốc đã bị niềm vui sướng cực lớn này cọ đến ngứa ngấy. Trường quay quá nhiều tai mắt, đi bên cạnh Tạ Nguyên Nghi còn có vài bảo an và trợ lý, nàng không thể trực tiếp đến gần được, chỉ có thể giơ tay vẫy nhẹ với Tạ Nguyên Nghi, hi vọng nữ thần có thể nhìn thấy nàng.
Khoảng cách giữa Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần. Nhưng nàng không biết lấy lòng tin ở đâu mà cứ cảm thấy Tạ Nguyên Nghi có thể thấy được nàng, thế là đôi mắt ướt sũng kia vụt sáng lên, trên mặt bay lên hai đám mây hồng, còn học theo mèo con là nhếch môi le lưỡi.
Trong đầu Tạ Nguyên Nghi vẫn luôn nghĩ đến chuyện tài trợ nên không có dành ra công phu để chú ý tới xung quanh, nhưng ngược lại Trương Hải Phong thì thấy Kiều Xảo trước cả cô.
Hey, thật đúng là miếng cơm ông trời ban cho, mặc kệ là cổ trang hay là sườn xám, mặc cái gì cũng đều thấy xinh đẹp cực kỳ.
Trương Hải Phong nhắc nhở Tạ Nguyên Nghi một chút: "Tiểu cô nương tìm em kìa"
Tạ Nguyên Nghi được hắn nhắc nhở như thế thì tạm thời ngừng lại gió bão trong đầu. Cô tháo mắt kính xuống nhìn xung quanh, vừa liếc mắt thì thấy dáng vẻ Kiều Xảo đang vẫy tay với mình.
Tiểu nãi miêu thấy nữ thần chú ý tới mình thì kích động một cái, móng vuốt nhỏ vẫy càng lúc càng nhiệt tình hơn.
Tạ Nguyên Nghi bật cười, cô để Trương Hải Phong dẫn người đi tìm đạo diễn Ngụy, đem danh sách tài trợ vừa có được đưa cho phó đạo diễn. "Em sẽ qua ngay"
Sau đó cô quay đầu đi về phía Kiều Xảo.