**Cung điện Hoàng Gia.
Cũng trong lúc này tại cung điện hoàng gia người qua kẻ lại giăng đèn kết hoa tất cả đều vì chuẩn bị một buổi tiệc long trọng nhất cho vị quận chúa cành vàng lá ngọc vừa đi du học trở về. Trong điện Thái Hoà không khí lại vô cùng ngưng trọng, Trần Dật ngồi trên long kỷ nhìn Bạch Liên đang đứng giữa điện giọng lạnh lẽo không mang theo bất kỳ chút tình cảm gì, giống như trước mặt không phải là con gái của ông ta vậy.
- Hiện tại con nói với ta hai ngày nữa Mạnh Vũ Thần không đến, đây là kết quả mà con nói sau 20 năm ta cật lực bồi dưỡng con sao.
Cả người Bạch Liên run lên, cô ta chưa từng nghĩ chuyện Mạnh Vũ Thần lần này không đến lại khiến cho cha mình nổi giận như vậy.
- Cha thật xin lỗi con cũng không có cách nào, Vũ Thần nói tập đoàn có việc quan trọng nên anh ấy không thể đến được.
Suốt ngần ấy năm cô ta vẫn luôn nói dối cha mình rằng quan hệ giữa cô ta và Mạnh Vũ Thần rất tốt, thế cho nên Trần Dật vẫn luôn tin tưởng không hề hoài nghi, chính vì vậy mới để người của hoàng thất lộ ra tiếng gió rằng hoàng thất sẽ cùng nhà họ Mạnh liên hôn. Một bên là đệ nhất gia tộc hào môn một bên là hoàng thất cao quý, một khi kết liên minh Trần Dật vừa có thể khiến chính phủ kiên dè mình cũng vừa nắm trong tay một cái mỏ vàng không đáy, sẽ không còn lo lắng chuyện giành lại giang sơn.
Lần này tổ chức tiệc chúc mừng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là hắn muốn Mạnh Vũ Thần đến, chỉ cần anh đến cho dù chưa chính thức công bố đính hôn thì cũng là một loại xác định, nhưng nếu Mạnh Vũ Thần không đến mọi kế hoạch tiếp theo đó của hắn đều sẽ bị ngâm nước.
Hơn nữa vốn dĩ giữa hoàng thất và nhà họ Mạnh có một ước định được định ra từ khi bắt đầu từ khi chính phủ bắt đầu thành lập để giữ vững vị thế của hoàng thất và nhà họ Mạnh. Trong bản khế ước đó có phần liên quan đến chuyện liên hôn giữa hai bên thế nhưng ràng buộc khi đó cũng có một điều khoản, liên hôn chỉ thực hiện khi hai bên tự nguyện. Hoàng thất đương nhiên là tự nguyện thế nhưng về sau hoàng thất lại không sinh ra được nữ nhân nào, mãi cho đến thời ông ta cũng vây. Những tưởng đã không còn cơ hội gì thế nhưng ông ta lại sinh ra được một cô con gái tư sắc hơn người, chính vì thế mà ngay từ nhỏ ông ta đã để cho Bạch Liên học cùng trường với Mạnh Vũ Thần, tiếp xúc với cậu ta chính là để hai đứa trẻ xây dựng tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, về sau cuộc liên hôn này không phải là tự nguyện hay sao.
Chỉ là Trần Dật ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện đứa con gái bảo bối của hắn lại dám lừa hắn nhiều năm như vậy.
Sở dĩ người đa nghi nham hiểm như Trần Dật có thể tin tưởng Bạch Liên cũng bởi vì Mạnh Vũ Thần chưa bao giờ lên tiếng phủ nhận tin đồn đó trong giới thương lưu. Vì anh không để tâm cũng không có thời giờ để tâm, mới khiến người khác ôm tâm tư, về sau nghĩ lại anh chỉ muốn tự tát cho mình mấy phát, mà đám người Trác Tùng cũng vì thế mà chịu một trận đòn nhừ tử, nhưng đó là chuyện của sau này.
- Ta không cần biết con dùng cách gì, nếu nhà họ Mạnh không ai đến vậy thì buổi tiệc này không cần phải tổ chức nữa, ra ngoài đi.
- Vâng thưa cha.
Bạch Liên cúi người hành lễ với Trần Dật theo quy cũ của hoàng thất sau đó mới lui ra ngoài. Ở trong cung điện này mọi quy cũ lễ nghi hoàng gia điều được gìn giữ, cho dù là cha con hay vợ chồng lễ quân thần đều phải có, không một ai dám quá phận vượt qua.
Bạch Liên sắc mặt không tốt vừa đi ra khỏi điện Thái Hoà thì đụng phải em trai song sinh của mình Trần Thiên.
- Chị gái sao vậy, là kẻ nào không có mắt chọc giận nhị quận chúa của chúng ta à.
- Không phải việc của em, tránh đường.
Bạch Liên trong lòng đang vô cùng khó chịu sau khi bị cha trách mắng lại gặp phải người cô ta ghét nhất trong cung điện này, càng khiến cho cô ta không thể kiền chế được tính tình mà bộc lộ sự nóng giận và không kiên nhẫn ra bên ngoài.
Trần Thiên nhìn thấy Bạch Liên không chút kiên nhẫn nào thì nhếch môi cười sau đó bày ra bộ dáng ngã ngớn không phù hợp với thân phận của bản thân.
- Chị nha thân là quận chúa phải thanh tao lễ độ không được nóng nảy như thế đâu, sẽ giống như mấy cô gái đanh đá ngoài đường.
- Em….
Bạch Liên nghe Trần Thiên so sánh mình với đám phụ nữ thấp hèn đó thì tức đến nổ phổi, thế nhưng lại vẫn giữa được bình tĩnh mà không nhào lên tát cho Trần Thiên mấy cái, cô ta không thể hạ thấp chính mình.
- Trước khi nói người khác em nên xem lại chính mình đi, xem thử bản thân có xứng làm tam vương tử của hoàng thất này hay không, suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chả ra thể thống gì.
Nói xong cô ta không thèm nhìn Trần Thiên lướt qua người anh ta rời đi, không biết vì cái gì bọn họ vốn là song sinh nhưng từ khi có nhận thức cô ta đã cực kỳ ghét đứa em trai này, ngay cả đứng cũng không muốn đứng cùng một chỗ với Trần Thiên, cũng có lẽ cô ta đã ghét đứa em trai này từ khi ở trong bụng mẹ rồi cũng nên.
May mắn thay Trần Thiên cũng chỉ là tam vương tử mà thôi, vương vị thân vương về sau vẫn là do anh cả thế tử Trần Nhật kế thừa. Sở dĩ Trần Thiên có thể ở bên ngoài làm sằn làm bậy như thế chỉ vì cha trước giờ vẫn luôn không xem trọng đứa con trai này, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thế nhưng cô ta lại khác, cô ta biết bản thân mình có giá trị, cô ta tuyệt đối sẽ không để mình bị cha vứt bỏ như Trần Dật. Cô ta muốn cha biết hoàng thất này không thể không có cô ta, vậy cho nên dù phải dở bất kỳ thủ đoạn gì Mạnh Vũ Thần cô ta nhất định sẽ nắm được anh ta bằng mọi giá.
Trong khi Mạnh Vũ Thần vẫn đang yên giấc ngủ ngon bên cạnh Hoàng Tư Vũ thì không biết có người đang cật lực nhớ thương mình.
Nhìn bóng lưng Bạch Liên rời đi Trần Thiên thu lại nụ cười ngã ngớn, ai bảo song sinh là tâm liền tâm, bọn họ cũng là song thai vì cớ gì anh ta lại cảm thấy chị gái mình lại xem mình như kẻ thù, chỉ bởi vì anh ta được xem như kẻ bị hoàng gia này vứt bỏ sao.
- Kẻ bị vứt bỏ, thật là nực cười.
Trần Thiên cười haha xoay người trở về cung của mình, nữa tiếng sau một chiếc Ferrari màu đen phóng với tốc độ kinh người từ cung Viên Lam xông thẳng ra cửa tay của cung điện. Vệ binh canh giữ cổng tây nhìn thấy từ phía xa vội vàng ấn nút mở cổng cung. Chiếc xe xé gió lao ra khỏi cung điện, vệ binh nghiêm trang đứng chào một góc áo quân trang bị gió thổi bay, bọn họ đã quá quen với cảnh này rồi cũng biết người ngồi trên xe chính là tam vương tử, cũng chỉ có người này mới dám hành động như thế trong cung điện.