Đã có lúc cô muốn gục ngã từ bỏ, cô oán hận sư phị đặc vứt bỏ mình vào nơi đó, nhưng cô lại nhớ tới sự ấm áp và lời dặn dò trước khi đi của ông. Ông nói chỉ cần cô có thể sống sót, 10 năm, 10 nữa ông sẽ đến đón cô, sẽ cùng cô trở về Việt Nam để cô tự tay báo thù.
Ngày cô hoàn thành khóa huấn luyện của Liên Minh Tử Thần cô nhận được nhiệm vụ ám sát đầu tiên. Cô không thể ngờ rằng người đầu tiên mà cô phải xuống tay là một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi, nó ngay thơ đơn thuần, lương thiện thánh khiết. Thế cho nên cô chần chừ không xuống tay được, kết qua đêm đó đứa trẻ kia giết chết 3 người trong ngôi làng đó, còn treo đầu bọn họ lên cây đại thụ giữ làng, lúc này cô mới biết sau vẻ mặt lương thiện kia là một con ác quỷ đội lốt người. Đứa trẻ đó cuối cùng cũng chết trong tay cô, thế nhưng vì sự chần chừ của cô mà có ba người vô tội bị bỏ mạng. Kết quả nhiệm vụ được cho là thất bại phải chịu hình phạt, khi đó M10 đã gánh chủ động gánh tội thay cô. Hình phạt lóc da xẻo thịt, cô đứng một bên nhìn hết thảy, máu tươi đầm đìa, xương thịt lẫn lộn, cho đến hiện giờ vết sẹo dữ tợn kia vẫn còn trên cánh tay anh ấy. Mỗi lần nhìn thấy nó cô lại nhắc nhở chính mình, đó là do sai lầm của cô, nỗi đau đó cảnh tượng đó cô không bao giờ quên được.
Từ đó trở đi cô không còn dám đến gần anh nữa, cô học cách khiến bản thân trở nên gai góc hơn, lạnh lùng hơn. Không bao giờ cho phép M10 can thiệp vào bất kể chuyện gì của cô.
Bởi vì cô sợ, sợ phải nhìn thấy cảnh tương tự như thế thêm lần nào nữa. Con đường mà cô đi, nếu có bất kỳ sai lầm nào cô đều nguyện ý tự mình gánh lấy, không muốn anh phải ở phía sau lãnh hậu quả vì cô.
Nghĩ đến đây cô không biết M10 sẽ thế nào khi biết tin cô chết, anh ấy có thể sẽ phát điên.
Cho dù là vậy hiện tại cô cũng không thể liên lạc với M10, bởi vì chưa biết được kẻ đứng sau cái chết của cô là ai, cô sẽ không để anh vì cô mà rơi vào hiểm cảnh. Còn cả sư phụ nữa, sắp đến thời hạn rồi người sẽ đi tìm cô chứ. Mười năm dài đằng đẳng cho dù cô dùng mạng lưới của Liên Minh Tử Thần vẫn không tìm được sư phụ và Ninh Hân.
Đợi cô trả thù xong, dù phải đến cùng trời cuối đất cô cũng sẽ đi tìm bọn họ, hiện giờ thì không thể kéo họ vào rắc rối của cô được, bởi vì cô không biết được trận chiến phía trước của mình có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ
Lúc này đột nhiên nhớ lại đêm giao thừa đó cô có chút cười khổ. Sát thủ hàng đầu bảng xếp hạng lại chết một cách lãng nhách như thế. Lẽ nào đây chính là sức mạnh bàn tay vàng của tác giả sao, giống như bút ác ma phán quan khi hạ xuống, diêm vương muốn người chết thì ngươi không thể sống đến canh ba.
*Sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Một dàn xe hơi màu đen sang trọng không thông qua cửa an ninh mà chạy thẳng vào khu vực máy bay tư nhân.
Hai hàng vệ sĩ mặc vest đen khiêng theo một chiếc quan tài bằng pha lê từ trên xe xuống, bên trong quan tài thiếu nữ đang ngủ say xung quanh ngập tràn những đóa hoa Diên Vĩ màu xanh lam. Ngụy Nguyên mặc một bộ vest màu trắng, trước ngực áo cũng cài một đóa hoa Diên Vĩ loài hoa mà anh thích nhất là biểu tượng của nữ thần Iris, giống như con mắt của thiên đàng trong thần loại Hy Lạp.
Ngày trước mỗi lần trước khi đi làm nhiệm vụ anh hay dặn dò cô rằng, nếu như anh chết hãy chôn xác anh bên cạnh cánh đồng hoa Diên Vĩ, cô hỏi anh tại sao, nhưng anh vẫn luôn không nói. Bởi vì đàn ông Hy Lạp thường trồng hoa Diên Vĩ tại nơi nghĩa trang của người phụ nữ mà họ yêu, như vậy nữ thần Iric sẽ dẫn lối cho người họ yêu thương đến thiên đàng và một ngày nào đó họ có thể gặp lại nhau. Cho nên anh cũng hy vọng cô có thể đến nơi thiên đàng đợi anh ở đó.
Cô nói cô thích màu trắng bởi vì đã sống trong bóng đêm và máu quá lâu, cho nên mới khát vọng sự thanh thuần tinh khiết của thế giới này, cái mà cô vĩnh viễn không có được. Vậy cho nên hôm nay anh mặc bộ âu phục màu trắng mà cô thích, hy vọng kiếp sau cô sẽ là bông hoa diên vĩ trắng thanh thuần diễm lệ nhất, sống một cuộc đời như cô mong ước.
Thời khắc bọn họ chuẩn bị lên máy bay, bước chân Ngụy Nguyên hơi khựng lại. Từ đằng sau truyền đến hàng loạt tiếng bước chân ổn định có trật tự. Anh quay đầu, trong phút chốc hàng loạt lính đặc chủng bao vây lấy họ. Ngụy Nguyên vẫn ung dung bình đạm không để những người vừa đến vào trong mắt quay sang nói với K2.
- Đưa cô ấy lên máy bay trước.
K2 nghiêm chỉnh cúi đầu nhận lệnh tiếp tục cho người khiêng quan tài của cô đi về phía trước.
Tiếng súng đạn lên nòng, tất cả hướng thẳng vào đội ngũ khiêng quan tài. Đội đặc nhiệm tách ra hai bên nhường đường cho một người đàn ông trẻ tuổi bước lên phía trước, trên người anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh vai đeo quân hàm thiếu tá.
Lục Liên Thành đi đến trước mặt Ngụy Nguyên nở nụ cười của kẻ thắng cuộc.
- Ngụy thiếu đã lâu không gặp, vừa về sao lại đi vội như thế.
- Xem ra Ngụy Hải ôm cái ghế phó tư lệnh nhiều năm như vậy cũng không qua khỏi mắt của nhà họ Lục các người.