Sau buổi ăn trưa
- Cô thấy thế nào? Ngon chứ?
- Không tệ, chỉ là tôi thấy vẫn không ngon bằng mình làm.
- Thật sao, tôi rất hy vọng được nếm thử món ăn do đích thân đại tiểu thư Thượng Quan gia nấu đấy. Nghe Băng Linh nói, Huyền Thương vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cô còn biết nấu ăn đấy, cô gái của anh đưa anh đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, quả thật thú vị.
- Tất nhiên rồi, thời gian còn dài, anh còn sợ không có cơ hội sao. Chỉ sợ anh chê thôi.
Cô rất muốn nói với anh một câu " nếu anh muốn em sẽ nấu cho anh ăn cả đời " nhưng vẫn phải kiềm chế lại.
- Đó là diễm phúc của tôi, sao dám chê chứ. Bây giờ, cô về nhà trước đi, lát nữa sẽ có người tới đón tôi.
- Vậy có được không.
- Không cần lo, tôi cũng không phải người yếu đuối đến vậy.
- Chỉ sợ anh gặp phải paparazzi thôi.
- Muốn đăng tin về tôi, phải xem họ có lá gan đó không. Những lần trước có những tòa soạn nhận tiền của những nữ diễn viên có quyền thế mà dám đăng scandal của anh hiện tại đã trở thành lịch sử rồi, ít nhất hiện tại họ vẫn biết người nào nên và không nên chọc vào.
- Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại. Nói rồi cô phóng xe đi về dinh thự Thượng Quan gia. Còn anh vẫn đứng đó dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất dần mới chịu dời ánh mắt đi. Khoảng 5" sau, một chiếc Roll- Royce dừng lại bên cạnh anh, một người mặc đồ đen bước xuống cúi chào Đông Phương Huyền Thương:
- Lão đại.
- Chúng ta về tổng bộ thôi.
- Vâng, mời.
Nói rồi hai người phóng xe về hướng ngược lại với hướng cô vừa đi.
***
Dinh thự Thượng Quan gia
- Chán quá.
Vừa về tới nhà cô đã nằm sõng soài trên sofa rồi, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến cho cô, là một số lạ.
- Alo, ai đấy?
- Là chú, Quan Thắng đây.
- A, là chú Quan ạ, chú gọi cho cháu có gì không?
- Chính là về vai diễn của cháu ấy mà, mọi người đã thống nhất là chọn cháu rồi, ngày mai sẽ báo cho Kỳ quản lý. Chú gọi cho cháu còn một chuyện nữa, là về trang phục của vai diễn của cháu. Hiện tại trong đoàn không có trang phục thích hợp với thân phận của nữ phụ. Không biết cháu nghĩ như thế nào.
Trang phục quả thật rất quan trọng, đặc biệt là vai diễn của Băng Linh lại vô cùng đặc biệt. Những mẫu trang phục mà đoàn làm phim đang có đều đã được dùng qua rồi, khán giả cũng không cảm thấy mới mẻ gì nữa, vấn đề này đã khiến ông đau đầu nhiều ngày nay rồi.
- Có nghĩa là chúng ta cần có những bộ trang phục mới cho vai diễn của cháu. Vậy chí có để ý đến thương hiệu nào không.
- Quang Hoa. Thương hiệu này chỉ mới thành lập được vài năm nhưng đã có chỗ đứng nhất định trong giới thời trang, người thành lập ra thương hiệu này quả thật không tầm thường. Các tác phẩm của họ đều mang đậm phong cách Trung Hoa cổ xưa, nếu có thể có được hợp đồng tài trợ trang phục bởi Quang Hoa thì chú tin chắc bộ phim sẽ càng thành công và tạo tiếng vang lớn hơn. Tuy có rất nhiều người nhắm đến thương hiệu này nhưng chưa từng có ai gặp được người chủ thật sự phía sau màn của Quang Hoa, chú không cần họ tài trợ tất cả chỉ cần trang phục của con và William được thiết kế bởi họ là được rồi.
- Chuyện chỉ có vậy thôi ạ. Cô còn tưởng hóa ra là chuyện gì quan trọng lắm chứ, nếu là liên quan đến thương hiệu thời trang của cô thì có phải là quá đơn giản rồi không.
- Đúng vậy, bây giờ chú cũng không biết nên làm thế nào, đêm cả chủ tịch là ai, một chút tăm hơi cũng không có thì chúng ta có thể làm gì chứ. Giọng của Quan Thắng chứa đầy sự ngao ngán, có lẽ đối với ông nó là một vấn đề nan giải nhưng đối với cô thì chỉ cần một câu nói là xong.
- Vậy thì chú không cần lo nữa, chuyện này cứ để cháu giải quyết. Ngay ngày mai, hợp đồng với Quang Hoa sẽ có cho chú ngay tại phòng làm việc của chú. Nhưng chú nhớ là chỉ có trang phục cho nam chính cà nữ phụ thôi đấy nhá.
Cô mới không muốn công sức của mình bỏ ra lại rơi vào tay của những kẻ không biết 2 chữ " quý trọng " viết như thế nào, ai cũng biết cô Từ Mộng kia ỷ nhân khí mình lớn chẳng xem ai ra gì, nếu không phải là người có chút quyền lực thì đừng mong cô ta sẽ nhỏ nhẹ nói chuyện, đặc biệt là cô ta vô cùng phung phí, dù là trnag phục trợ diễn hay đồ mượn cô ta cũng chưa từng xem trọng mà giữ gìn cẩn thận. Cho dù lúc đầu thành lập ra Quang Hoa và giúp nó phát triển như hôm nay là điều cô không thể ngờ nhưng dù gì cũng là tâm huyết của mình cô sẽ không để tất cả chúng bị phá hủy trong tay Từ Mộng kia. Huống hồ chi, những tác phẩm ấy là cô dựa trên tinh hoa của đất nước mà thiết kế nên. Nếu thật sự bị phá hủy bởi cô gái đó thì cô cũng xem như là kẻ tiếp tay cho cô ta rồi.
- Không lẽ...con quen biết chủ tịch của Quang Hoa. Khi nghe Băng Linh nói thì Quan Thắng vô cùng ngạc nhiên, chủ tịch của Quang Hoa, muốn biết được tung tích của người đó còn khó hơn biết lịch trình của tổng thống nữa. Nhưng dù sao Băng Linh cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, quen biết rộng rãi hơn ông nhiều nên ông cũng không thắc mắc quá nhiều.
- Thời gian sẽ trả lời tất cả. Thôi cháu cúp máy đây, tạm biệt chú.
Nói rồi cô tắt điện thoại, sau đó bấm gọi cho một người...Trần Minh.
- Alo, anh Minh.
- Tôi nghe thưa đại tiểu thư.
- Anh giúp tôi chuẩn bị một bản hợp đồng hợp tác giữa thương hiệu Quang Hoa và đoàn làm phim của chú Quan, đem đến đây cho tôi ký rồi sáng ngày mai đem đến cho chú Quan dùm tôi.
- Tôi rõ rồi, đại tiểu thư, cô còn gì dặn dò không ạ.
- Anh nhắc bên thương hiệu nhớ chuẩn bị các trang phục cổ xưa dành cho công chúa và phò mã, sắp tới tôi đi đóng phim sẽ dùng tới chúng, đó là các bộ trang phục tài trợ cho đoàn làm phim. Còn nữa, từ giờ trở đi, anh sẽ theo tôi đến đoàn làm phim với vai trò là trợ lý riêng kiêm vệ sỹ của tôi, được chứ.
- Vâng tôi đã hiểu, đó là trách nhiệm của tôi thưa tiểu thư. Bên cạnh chăm sóc cho cô là bổn phận và trác nhiệm mà tôi phải làm.
- Tôi biết chắc chắn bố tôi sẽ không nhìn sai người, rất cảm ơn anh. Tôi cúp máy đây, tạm biệt.
- Tạm biệt, tiểu thư.
Bây giờ cô chỉ việc tận hưởng những ngày nghĩ cuối cùng trước khi trở thành một minh tinh mà thôi, phải quẩy lên mới được.