Ban đêm, Du Lăng Thần trở lại biệt thự, đã hơn 12 giờ đêm.
Dư Tư Nhạc nghiêng người nằm trên giường.
Du lăng thần nghĩ rằng cô đang ngủ, bước chân đi rất nhẹ, sợ quấy nhiễu đến cô. Sau khi vào phòng tắm tăm rửa, anh leo lên giường nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Dư Tư Nhạc tùy ý để anh ôm lấy mình, mí mắt từ đầu đến cuối vẫn nhắm lại, giải vờ đã ngủ. Trong lòng lại như bồn chồn, tim không ngừng đập loạn.
Khoảng nửa giờ sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở vững vàng.
Dư Tư Nhạc biết.... ....Anh trai đã ngủ. Lúc này cô mới có can đảm mở mắt ra, nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần.
Hơi nhích lên phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Anh hai".
Cũng không có tiếng trả lời.
Vì vậy Dư Tư Nhạc cố lấy lòng cảm đảm, chủ động nhích đến gần gò má anh trai, đặt một nụ hôn lên má anh.
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc chủ động hôn Du Lăng Thần, chỉ tiếc người đàn ông này mỗi ngày đên bôn ba mệt nhọc, đã chìm vào giấc ngủ, cũng không biết bụ hôn này đang tồn tại.
Động tác hôn rất nhẹ, giống như chiếc lông rơi xuống, vẫn không gây chú ý đến người đang ngủ say.
Bầu không khí thật ấm áp, Dư Tư Nhạc trằn trọc cả đêm không ngủ được, cứ như vậy mặt đối mặt nhìn anh trai suốt cả đêm.
Hôm sau rời giường, Dư Tư Nhạc không thể tránh khỏi vành mắt có vết thâm quầng.
Tinh thần mạnh mẽ chống lại, cùng chào hỏi anh trai: "Anh hai, sớm."
Du Lăng Thần đang thắc cà vạt: "Ngủ không ngon sao?"
Sai rồi, là một đêm không ngủ. Nhưng Dư Tư Nhạc không dám trả lời như thế, tùy ý ừ một tiếng.
"Anh hai, em đã có liên lạc với trường học bên nước ngoài rồi, hôm nay phải đi." Dư Tư Nhạc tìm quần áo mặc lên, vừa mặc vừa nói chuyện.
"Du Lăng Thần đang thắt cà vạt chợt dừng lại, xoay người đối mặt với Dư Tư Nhạc, trong đôi mắt phát ra tia sáng khó dò: "Vội vàng như vậy? Qua ít ngày nữa đi không được sao?"
"Trường học đang hối thúc người ta, bảng cũng đã được điền rồi." Biểu hiện của Dư Tư Nhạc rất bình tĩnh, trên thực tế, trong lòng cô một chút ngọn ngành cũng không có.
Hai hàng lông mày của Du Lăng Thần hơi nhíu lại: "Nếu như em nghĩ vậy, thì hãy đi đi."
Vừa nghĩ đến thơi gian cách xa hơi lâu, trong lòng Du Lăng Thần có chút không nỡ, anh hận không thể giữ Dư Tư Nhạc bên người, đặt ở dưới mí mắt, nhưng trong khoảng thời gian này có quá nhiều biến động, ở bên cạnh anh cũng không nhất định an toàn.
"Rất lâu sao?" Du Lăng Thần trầm mặt hỏi.
Đêm qua Dư Tư Nhạc đã thu dọn hành lý xong, chỉ vào hành lý để ở trong góc tường: "Xế chiều hôm nay, vé máy bay đã đặt rồi."
"Anh tiễn em". Du Lăng Thần mặc áo khoác lên, sửa sang lại vạt áo.
Dư Tư Nhạc không phản đối, nhẹ nhàng gật đầu.
... ...... ...... .....
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã xế chiều.
Du Lăng Thần cố ý đẩy lùi công việc lại, đi đến sân bay với Dư Tư Nhạc.
Trong sân bay, người ta đi về rất nhiều. Nơi này trình diễn cảnh chia lìa và gặp nhau, âm thanh huyên náo làm động lòng người.
Du Lăng Thần kéo hành lý giúp Dư Tư Nhạc, rương hành lý lại cồng kềnh, cũng không bì kịp với tấm lòng nặng trĩu của anh. Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào Dư Tư Nhạc, tựa như muốn nói, chỉ có thể liếc mắt nhìn. Dư Tư Nhạc ra nước ngoài học phải mất mấy tháng, trong khoảng thời gian này cũng làm anh vương vấn đến phát điên.
"Qua bên đó, nhớ chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh." Trước khi đến giờ kiểm bé, Du Lăng Thần khó có được lải nhải một lần, không ngừng dặn dò Dư Tư Nhạc rất nhiều việc: "Sau khi ra nước ngoài, nhớ phải báo bình an cho anh biết, chờ phong ba đi qua, anh sẽ qua đó thăm em."
Du Lăng Thần đưa tay vuốt ve trán cô. Nhiệt độ ấm áp, làm cho người ta bị mê hoặc.
Du Lăng Thần không nỡ buông tay, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Khóe mắt Dư Tư Nhạc hơi ẩm ướt, sau khi sống lại, cô vẫn chưa từng rời khỏi anh hai. Mỗi lần nghĩ đến đây, tâm trạng của cô cũng trở nên nặng nề.
"Anh hai, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, không vì công việc, mà bỏ cơm. Nếu sau khi em trở về, nhìn thấy anh gầy đi, cẩn thận từ nay về sau sẽ không nấu cơm cho anh ăn." Trong giọng nói của Dư Tư Nhạc mang theo vẻ nức nở, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không để nước mắt rơi xuống.
Biểu hiện này rất giống với việc chia ly, xúc động đến mức làm tâm trạng Du Lăng Thần rối bời.
Tay anh nâng cằm Dư Tư Nhạc lên, cái hôn ấm áp rơi xuống, hôn rất mãnh liệt, đầu lưỡi chui vào khoang miệng Dư Tư Nhạc, không chịu bỏ lỡ bất kỳ chỗ nào.
Trịnh Thiểu Hoa ẩn trốn trong đám người, dùng tờ tạp chí che mặt mình lại, một màn kia thu hết vào đáy mắt.
Nếu Du thiếu biết lần này anh lại giúp Tiểu Nhạc là gạt anh ta, chắc chắn lại hung hăng chỉnh anh lần nữa không?
Nhưng anh không có cách nào lựa chọn, giúp người kia, nhất định thiếu nợ người khác.
Nụ hôn này như muốn hôn đến thiên trường địa cữu.
Lượng hít thở của Dư Tư Nhạc nhỏ, không bao lâu sau, hô hấp trở nên khó khăn. Gò má đỏ bừng lên, như được tô thêm đôi má hồng diễm lệ.
Cô nhận lấy hành lý trong tay Du Lăng Thần: "Anh hai, vậy em đi nhé?"
Du Lăng Thần phất phất tay, đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn cô rời đi: "Đi thôi."
Dư Tư Nhạc đi chậm rì, thị lực của cô giảm xuống ngày càng nặng, đi đường nhanh một chút sẽ bị ngã xuống. Cô không muốn té xuống vào giờ phút này, cô không muốn để anh hai lo lắng, đứng thẳng lưng, bước từng bước đi đến cửa soát vé.
Đến khi bóng dáng Dư Tư Nhạc biến mất ở điểm cuối cùng, Du Lăng Thần mới thu hồi tầm mắt.
Không đợi anh từ trong cảm xúc yên lặng bước ra, chuông điện thoại đã vang lên.
Du Lăng Thần nói chuyện điện thoại vài câu, vội vàng rời khỏi sân bay.
... ...... ...... ...... ...
Dư Tư Nhạc cũng không lên máy bay, vừa đi đến bên cạnh máy bay, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
"Hi! Xin chào! Cô Du!" Một giọng nữ xa lạ vang lên.
Dư Tư Nhạc quay đầu, muốn nhìn rõ đối phương như thế nào, nhưng tất cả đều vô ích. Thị lực giảm xuống khiến cô nhìn không rõ, tất cả sự vật trong mắt của cô, toàn là bóng dáng mông lung.
Giọng nói của cô gái rất trong trẻo, tuổi chừng hơn hai mươi, cô ấy tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên Tâm Hạ, là Trịnh Thiểu Hoa bảo tôi đến đón cô, đi theo tôi, anh ấy đang ở bên ngoài sân bay chờ đã lâu."
Dư Tư Nhạc nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."
"Không cần khách sao như vậy, chúng ta đi thôi."
... ...... .........
Vừa về tới công ty, Du Lăng Thần đã tập trung vào xử lý công việc. Đủ loại công việc phức tạp, chi phối hết thời gian của anh.
Dư Tư Nhạc đến bệnh viện An Khang, cô thay một bộ quần áo bệnh nhanh, được đẩy vào các phòng kiểm tra sức khỏe. Mí mắt bị bác sĩ lật một lần, lại một lần.
Tiếng bước chân vững vàng từ bên ngoài truyền đến, cửa phòng bị mở ra, Trịnh Thiểu Hoa cầm tờ xét nghiệm trong tay đi đến: "Kết quả đã có, chắc là do nguyên nhân của vụ tai nạn xe cách đây bảy năm để lại, vì đầu bị đánh dẫn đến phát bệnh, mới có thể dẫn đến thị lực bị giảm xuống, cần phải nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật."
Dường như Dư Tư Nhạc đã đoán trước được kết quả như thế, nghe thấ y sắp phẫu thuật, không có chút biểu hiện giật mình.
"Anh Trịnh, anh sắp xếp đi, em không có ý kiến nào khác."
Dư Tư Nhạc dựa theo thời gian ngồi máy bay ra nước ngoài, gọi điện thoại báo bình an cho Du Lăng Thần.
Bởi vì sợ tra ra được vị trí trên điện thoại, lúc Dư Tư Nhạc đăng ký, cố ý không mang điện thoại này theo, để điện thoại ở biệt thự. Vì vậy lúc gọi cho anh là Trịnh Thiểu Hoa mua một cái điện thoại di động giúp cô, thẻ điện thoại cũng cố ý thay đổi.
Vừa cúp điện thoại, Dư Tư Nhạc cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô.
"Anh Trịnh?" Dư Tư Nhạc nghi ngờ hỏi.
Trịnh Thiểu Hoa thở dài một hơi: "Thật không biết Du thiếu đã tu luyện phúc khí gì, gặp được một cô bé ngốc như em."
"Không, đây không phải là phúc khí của anh ấy, mà là phúc khí của em." Dư Tư Nhạc cười điềm đạm, không chút xấu hổ nói, đặt điện thoại di động bên cạnh gối: "Anh Trịnh, có thể liên lạc luật sư giúp em không? Em muốn chuyển nhượng một phần tài sản bất ngờ cho anh ấy."
Trịnh Thiểu Hoa hoảng hốt nhìn về phía Dư Tư Nhạc, tờ xét nghiệm trong tay rơi xuống đất.
"Xác xuất thành công của cuộc phẫu thuật này chiếm 60%, em đừng tiêu cực như thế." Trịnh Thiểu Hoa xoay người nhặt tờ giấy lên, ra dấu Dư Tư Nhạc có thể yên tâm làm phẫu thuật, vì người mỗ cho Dư Tư Nhạc toàn chuyên gia cao cấp.
Dư Tư Nhạc tiếp tục cười khẽ: "Phẫu thuật có mạo hiểm, những lời này là anh nói cho em biết, me cũng muốn để bản thân mình yên tâm."
"Được, em muốn tìm luật sư đúng không? Anh sắp xếp cho em." Trịnh Thiểu Hoa cầm tờ giấy xét nghiệm đi ra ngoài.
Trịnh Thiểu Hoa là người giao thiệp rộng, cho dù là người ở lĩnh vực nào, anh cũng có thể nhanh chóng báo tên. Anh ta nói với Dư Tư Nhạc, luật sư đã hẹn, sáng sớm hai ngày sau sẽ đến bệnh viện gặp cô.
Dư Tư Nhạc lại nói một tiếng cảm ơn, cô thật tình cảm ơn Trịnh Thiểu Hoa nguyện ý ra tay giúp đỡ,nếu không cô làm bất kỳ chuyện gì, đều gặp phải khó khăn.
"Em nói quá khách sáo, em nghỉ ngơi sớm, thời gian phẫu thuật là năm ngày sau, em chuẩn bị tâm lý thật tốt." Trịnh Thiểu Hoa nói với cô mấy việc quan trọng, ví dụ như trước khi phẫu thuật không được ăn cái gì.......Quy định, sau đó tạm biệt Dư Tư Nhạc, đi ra ngoài.
Đây là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện An Khang, thiết bị ngang ngửa với khách sạn, ở rất thoải mái.
Có y tá chăm sóc, mấy ngày nay Dư Tư Nhạc trôi qua cũng không tệ lắm.
Nhưng có thời gian rãnh rỗi, Dư Tư Nhạc nhớ tới anh trai. Trong đầu hiện lên bộ dáng Du Lăng Thần đang ngồi xử lý công việc, cứ như vậy lại nghĩ tới, không biết anh hai có ăn cơm không, ngủ có ngon giấc không.
Mỗi lúc trời tối sẽ gọi điện thoại cho Du Lăng Thần, như thế này mới có thể khiến cô yên tâm.
Trong mấy ngày này, mỗi ngày cô đều nghe theo sự an bày của bác sĩ, không làm kiểm tra, thì chính là truyền dịch, khiến cho bệnh tình của bệnh nhân vượt qua cơn nguy kịch.
Mỗi ngày Trịnh Thiểu Hoa đều đến phòng bệnh thăm cô, nhân tiện trò chuyện với cô.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
"Cô Du, tôi là luật sư do ngài viện trưởng Trịnh mời đến, tôi có thể vào không?" Người tới rất hiểu lễ nghi, sau khi gõ cửa vài tiếng, hỏi vào trong phòng.
Dư Tư Nhạc chống đỡ người dậy, ngồi dựa vào gối đầu: "Vào đi."
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi vào.
"Xin chào cô Du." Đối phương vươn tay, bắt tay Dư Tư Nhạc: "Tôi họ Lý, cô có thể gọi tôi là luật sư Lý."
Luật sư Lý lấy túi công văn ra, lấy một phần văn kiện đưa cho Dư Tư Nhạc:Tôi đã dựa theo yêu cầu của cô, đánh máy phần tài sản cô muốn chuyển nhượng, cô có thể đọc thử."
Dư Tư Nhạc nhìn rất mơ hồ, cầm lấy tờ giấy, gần như chỉ cách đôi mắt hai ba centimet.
Luật sư Lý không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế, hơi giật mình, sau đó khôi phục lại bình tĩnh "Cô Du, ánh mắt của cô."
"Thị lực bị giảm xuống." Dư Tư Nhạc không có chút tự ti nào, giọng điệu bình tĩnh nói.
"Cô Du, cổ phần của tập đoàn Du thị, chắc có giá trị không thể lường được, còn bất động sản trên danh nghĩa của tiểu thư, những tài sản này đều có giá trị trăm triệu. Cô xác định muốn chuyển nhượng cho ngài Du sao?" Tuy ông ta nghe nói hai người đã xác định mối quan hệ tình nhân.... ...... Cứ như vậy giao toàn bộ tài sản cho đối phương, có thể quá đại khái hay không?"
"Tôi nghĩ thông suốt rồi, cho tôi mượn cây bút." DƯ Tư Nhạc nhận cây bút từ tay luật sư "cảm ơn."
Những thứ tài sản này vốn không phải của cô, tất cả đều do vợ chồng Du thị tạo ra, lưu giữ tài sản cho con gái Dư Tư Nhạc. Mà cô chỉ là một linh hồn từ bên ngoài vào, cô cũng không có tư cách kế thừa khối tài sản khổng lồ này, có phải không?
so với cô là linh hồn tu hú* chiếm tổ chim khách,anh trai còn có tư cách nuôi con hơn.
(tu hú là loài chim chuyên đẻ nhở các tổ chim khác như khách, chim chích,. . v. v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ)
Hơn nữa....."Một khi chuyển đổi tài sản sang danh nghĩa anh trai, còn anh dám nói anh ấy quản lý Du thị danh bất chính, ngôn bất thuận chứ?"
Luật sư Lý cũng bị những lời nói này làm cho hoảng sợ, há hốc mồm không thể tin được.
Dư Tư Nhạc không có một chút do dự, cầm bút ký tên.
"Cảm ơn ông, luật sư Lý."
"Không cần cảm ơn."
Sau đó luật sư Lý cần văn kiện rời đi/
Tròng phòng bệnh chợt yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức không có bất kỳ giọng nói nào.
Dư Tư Nhạc đưa tay lấy tờ tạp chí trên đầu giường, cầm lên xem.
Mỗi ngày y tá sẽ vào phòng bệnh đưa một tờ tạp chí, để các bệnh nhân không có cảm thấy chán.
Trong phòng bệnh này, Dư Tư Nhạc là một bệnh nhân, cho nên không có người nào cướp đoạt tạp chí cùng cô.
Cô run rẩy cầm tạp chí, từ lúc bắt đầu xem.
Dòng chữ to rất gây chú ý cho người đọc, sau khi Dư Tư Nhạc nhìn thấy, bỗng chốc mở to hai mắt, anh hai bắt đầu phản kích?
Trên đầu tạp chí viết "Hai tập đoán lớn nổi lên phong ba, Du Lăng Thần đã khởi tố đổng sự trưởng Vinh Diệu Huy tập đoàn Dung thị, cố ý xúi giục hung thủ hắc dầu ra đường tạo ra hiện trường vụ tai nạn xe".
Dư Tư Nhạc chợt nghĩ đến cảnh Tưởng Quốc Lương tạo ra vụ tai nạn xe, thì ra nhà họ Dung cũng có tham gia vào?
Bên dưới có rất nhiều dòng chữ nhỏ, Dư Tư Nhạc cố gắng muốn nhìn rõ, nhưng có làm thế nào thì thị lực không khá nổi.
Lúc này Trịnh Thiểu Hoa chợt đi vào, trông thấy cô đang đọc báo, nói: "Cách đây một tháng Du thiếu đã điều tra ra, vụ tai nạn xe là do Vinh Diệu Huy cố ý xúi giục Tưởng Quốc Lương đi làm, còn vụ án em bị bắt cóc, cũng không thoát được liên quan đến ông ta, nếu không làm sao Tưởng Quốc Lương có thể dễ dàng khống chế được hành tung của Du thiếu, còn không tốn nhiều sức từ bữa tiệc đã bắt được em.
Dư Tư Nhạc lẳng lặng nghe: "Chỉ có những tin tức này sao?"
"Đương nhiên không chỉ dừng lại ở đó". Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng lắc đầu "Nghe nói nội bộ tập đoàn Dung thị đang đấu tranh kịch liệt, hiện tại đã trở thành loạn trong giặc ngoài, phần lớn nhân viên đều rời đi, tạm thời tạo thành ghế trống trong tập đoàn Dung thị. Du Lăng Thần này giỏi nhất là lợi dụng sơ hở, một khi tập đoàn Dung thị lộ ra nhiều kẻ hở, anh từ từ triển khai đợt tấn công, không kích đối phương ứng phó không xuể."
Tập đoàn Du thị chú trong nhất là làm việc đến nơi đến chốn, có vốn vững chắc, thật sự có người muốn chống lại, muốn phá tan nó chẳng phải việc dễ dàng gì. Mà tập đoàn Dung thị lại khác, vài năm trước tập đoàn Dung thị vẫn muốn vượt qua tập đoàn Du thị, đứng đầu ở thành phố C, trong quá trình này lại xem nhẹ rất nhiều chi tiết nhỏ.
Những chi tiết nhỏ này bình thường sẽ không bị chú ý, nhưng một khi gặp chuyện bất trắc, những thứ bị xem nhẹ này, từ từ biểu hiện lộ ra ngoài, cuối cùng quyết định thành bại.
Có lẽ lúc này Vinh Diệu Huy đang bận rộn, mỗi ngày đều bận rộn mắng thuộc hạ.
Dư Tư Nhạc chợt cảm thấy hả giận, khoảng thời gian trước Vinh Diệu Huy hay hại bọn họ thê thảm, hiện tại đổi thành bọn họ gặp nạn, trong lòng Dư Tư Nhạc rất vui.
Trịnh Thiểu Hoa chỉ vào dòng chữ nhỏ trên tạp chí: "Em nhìn chỗ này viết này, Tưởng Quốc Lương thật là ngốc, Vinh Diệu Huy tùy tùy tiện tiện nói một câu "Buổi tối mấy giờ Du thiếu sẽ đi qua cua quẹo, ông ta thật đúng là làm chuyện điên rồ."
Có đôi khi, hành vi của con người không thể nói lý.
Dư Tư Nhạc không có mở miệng nói chuyện, trong lòng bởi vì những tin tức này làm cho xôn xao.
Mấy ngày nay hai tập đoàn lớn trong thành phố C đều đấu anh chết tôi sống, thật nhiều công ty nhỏ xem xét tình thế, đứng trong đội ngũ tập đoàn Du thị.
Đều nói một núi không thể có hai cọp, rất nhiều viên chức chính phủ đều lẳng lặng thờ ơ.
Du Lăng Thần và Vinh Diệu Huy đứng trên miệng mũi dao, mỗi ngày đầu đề tạp chí đều bị hai người họ chiếm cứ.
Trịnh Thiểu Hoa cất kỹ tờ tạp chí: "Anh trai em cũng thật có thể làm ầm ĩ, anh dám nói, không quá hai tháng, địa vị tập đoàn Dung thị sẽ bị trượt xuống ít nhất một nửa."
Nhưng những thứ này còn kém xe, Du Lăng Thần có tính có cừu tất báo, nhất định sẽ đuổi theo tập đoàn Dung thị không tha, đi khi nào tập đoàn Dung thị rơi rụng mới thôi.
Dư Tư Nhạc chỉ nghe tin tức, đã cảm thấy làm người ta sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ tới người kia là anh trai mình, lại cảm thấy tự hào gấp bội.
"Tạm thời em đừng nghĩ nhiều, ngày mai sẽ phẫu thuật rồi, em phải nghỉ ngơi chú ý thân thể."
"Em biết rồi, anh Trịnh."
... ...... ...... ........
Mỗi ngày Du Lăng Thần đều bận rộn đến khuya, có đôi khi loay hoay không có thời gian đi nhà hàng ăn cơm, thì gọi thứ ý Tôn mang hộp cơm đến cho anh.
Vừa trở lại biệt thự, anh đi tắm một cái rồi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, xuất phát từ hành vi thói quan, Du Lăng Thần rời giường sớm. Rót một ly cà phê, vừa đọc tạp chí, vừa ghe tin nhắn kiểm tra điện thoại cố định.
Lúc trước đều là những tin nhắn vô ích, không có tính giá trị.
"Xin hỏi có phải ngài Du không? Nếu như ngài về nhà rồi, xin gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi là chủ nhiệm lớp của Dư Tư Nhạc, cô ấy đã xin nghỉ nửa thánh, chúng tôi liên lạc với cô ấy không được để đóng học phí."
Du Lăng Thần đang đọc tạp chí chợt dừng lại, xin nghỉ? Đóng học phí?
Trong đầu chợt nghĩ đến một tia manh mối, buông tờ tạp chí, gọi lại số điện thoại kia.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng nghe máy.
"Xin hỏi là chủ nhiệm lớp của Dư Tư Nhạc sao?" Giọng nói Du Lăng Thần hơi lạnh lùng, có loại cảm giác muốn bức người.
"Đúng, là tôi. Ngài du, trường học quy định số tiền học phí, em gái ngài vẫn chưa nộp, xin hỏi ngài có rảnh đến trường học một chuến không? Nhân viên nhà trường thúc giục tôi căng quá, nếu không tôi cũng không muốn gọi điện thoại quấy rầy ngài." Chủ nhiệm lớp nói giọng khách khí, đoán chừng lần trước mở cuộc họp lớp bị Boss làm cho sợ hãi.
Du Lăng Thần nhíu chặt mày, lạnh giọng nói: "Gần đây trường học các người có mở cuộc giao lưu du học không?"
Đối phương bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, lắc đầu liên tục: "Không có, lần giao lưu du học sinh đã qua nửa học kỳ rồi, sao ngài Du lại hỏi như vậy?"
Du Lăng Thần không trả lời câu hỏi này, sắc mặt của anh ngày càng nặng nề. Chợt nhớ đến trước khi Tiểu Nhạc đi có nói cho anh biết, không mang theo điện thoại ra nước ngoài, đến lúc đó sau khi đổi số khác, trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Đây tất cả đều do Tiểu Nhạc lấy cớ dựa vào việc đi du học để rời đi, tất cả đã có thể giải thích rõ ràng.
"Tôi sẽ bảo thư ký Tôn đưa học phí đến cho cô." Nói xong, Du Lăng Thần cúp điện thoại, vội vàng lên lầu hai.
Anh tìm trong ngăn kéo, lấy điện thoại của Dư Tư Nhạc ra.
Sau khi mở máy, anh tìm lấy nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi cuối cùng là Trịnh Thiểu Hoa.
Đôi mắt Du Lăng Thần ngày càng tĩnh mịch, mơ hồ có loại loại giông tố sắp đến.
Ngón tay anh nắm chặt điện thoại, điện thoại phát ra âm thanh két két, dường như sắp bị bóp nát.
Cơn giận đến rất nhanh, vừa hung ác vừa mãnh liệt.
Du Lăng Thần bấm số điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa, vừa đi vừa nói: "Trịnh Thiểu Hoa, có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?"
Trịnh Thiểu Hoa bị những lời này làm cho run tay, ra vẻ trấn định nói: "Du thiếu, tôi có chuyện nào dám gạt anh?"
"Tiểu Nhạc ở chỗ của cậu sao? Rốt cuộc cậu và Tiểu Nhạc đang trốn tôi làm gì?" Lời nói Du Lăng Thần lạnh đến mức muốn rét run, giọng điệu này cho thấy anh đã nổi giận đến đỉnh điểm rồi.
Trịnh Thiểu Hoa cùng anh ở chung hơn mười năm, sao có thể nghe không hiểu lời nói nhạy bén này chứ?
"Có chuyện gì? Anh đến bệnh viện sẽ biết." Trịnh Thiểu Hoa thở ra một hơi thật sâu, cúp điện thoại.
Đôi mắt nhìn vào phòng phẫu thuật cuối cùng, Dư Tư Nhạc nằm trên cáng, đang bị đẩy vào phòng.
"Bác sĩ Khương, bác sĩ Lưu, Tiểu Nhạc giao cho các người." Trịnh Thiểu Hoa nói với hai vị bác sĩ ngoại khoa mặc áo Blouse trắng, hai người này đều là những chuyên gia có uy tín, là người nghiên cứu khoa mắt.
Trịnh Thiểu Hoa tốn không ít quan hệ, mới mời được hai người về nước.
Một trong hai bác sĩ dùng tiếng anh trả lời: "Noproblem, Believeme, please!"
Hai người bác sĩ đi vào phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, cửa phòng đóng chặt lại.
Du Lăng Thần lái xe đến bệnh viện An Khang, hai tay đặt trên tay lái, điện thoại di động chợt vang lên.
Trên tai anh gắn bluetooth, mở miệng nói: "Alo! Có chuyện gì sao?"
"Ngài Du, tôi là luật sư của Dư Tư Nhạc, mấy ngày trước cô ấy có ký tên chuyển nhượng một phần tài sản, xin hỏi ngài có thời gian đến phòng luật sư một chuyến không?"
Du Lăng Thần trợt tay lái, suýt chút tông vào đèn đỏ.
Anh định thần lại, hỏi lần nữa: "Ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Chuyển nhượng tài sải? rốt cuộc Dư Tư Nhạc đang giở trò quỷ gì?
Đang yên lành lại gọi luật sư đến, nó có nghĩa là tình hình rất nghiêm trọng.
Luật sư dựa theo lời thoại nói lại một lần nữa. Vừa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Du Lăng Thần đã cúp máy.
Du Lăng Thần tăng tốc độ xe, chạy thẳng đến bệnh viện An Khang.
Hỏi vài y tá đang trực, sau đó Du Lăng Thần biết được Trịnh Thiểu Hoa đang ở lầu bảy ngoài phòng phẫu thuật, lập tức đi thang máy lên.
Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, anh mặc anh blouse trắng, lông mày hơi nhíu lại, nhìn vào trong phòng phẫu thuật.
Dự cảm bất thường của Du Lăng Thần ngày càng mãnh liệt.
Đôi giày da đen sáng bóng dừng ở trước mặt Trịnh Thiểu Hoa.
Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng cặp mắt kính nói: "Anh đã đến rồi?"
Du Lăng Thần dùng một tay nắm lấy cổ áo, kéo anh ta: "Tiểu Nhạc đang ở đâu? Trịnh Thiểu Hoa, đây là lần thứ hai cậu giấu Tiểu Nhạc."
Quần áo của Trịnh Thiểu Hoa suýt chút nữa bị anh kéo rách, anh ta không có tâm tình đấu võ mồm cùng anh, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ vào phòng phẫu thuật.
"Tiểu Nhạc ở trong này, lần này không phải tự tôi mổ chính."
Du Lăng Thần tức giận bỗng chốc không khống chế được, một quyền đánh vào má Trịnh Thiểu Hoa, lực đạo vừa mạnh vừa nhanh, đánh Trịnh Thiểu Hoa ngã nhào trên mặt đất.
Khóe môi Trịnh Thiểu Hoa chảy máu: "Anh đánh tôi cũng vô ích, Tiểu Nhạc đang làm phẫu thuật."
Cơn giận bộc phát, Du Lăng Thần liên tục đấm vài đấm vào Trịnh Thiểu Hoa.