"Theo anh trở về."
Du Lăng Thần không có thời gian quan tâm đến đám nhân viên chữa cháy, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dư Tư Nhạc, ánh mắt không cho phép cự tuyệt, bắt lấy bàn tay Dư Tư Nhạc, đi ra khỏi đám người.
Bộ quần áo được cắt may khéo léo của anh bị đốt cháy vài lỗ, trên mặt cũng dính không ít tro bụi, trên trán bị ngọn lửa cháy hừng hực làm tuôn mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc trông thấy bộ dáng chật vật của anh trai, cô không nghĩ đến anh hai lại kích động xông vào đám cháy như thế.
Nếu anh hai thật sự xảy ra chuyện gì, vậy Dư Tư Nhạc nhất định sẽ áy náy cả đời.
"Anh hai, vừa rồi anh không bình tĩnh, không giống như phong cách xử sự của anh một chút nào." Dư Tư Nhạc vừa ngồi vào trong xe, mở miệng nói.
Du Lăng Thần chậm rãi quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt lóe lên sự khác thường rồi biến mất, lạnh giọng nói: "Em cho rằng đây là tình huống gì mà ai cũng có thể bình tĩnh sao? Tiểu Nhạc, anh có thể bình tĩnh đọ sức với những tập đoàn khác, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ mối nguy hiểm nào, nhưng.... ...... .....Em thì khác, biết không?"
Vừa nghĩ tới tất cả nguy hiểm đều chỉa vào Dư Tư Nhạc, trong lòng Du Lăng Thần không kiềm chế được lo lắng cho cô. Loại tâm tình này đến thật bất ngờ, anh cũng không có cách nào khống chế được. Cũng như trận hỏa hoạn vừa rồi kia, anh biết rõ sau khi xông vào khách sạn, có lẽ sẽ không tìm thấy Tiểu Nhạc, nhưng anh không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu Tiểu Nhạc thật sự ở bên trong, nhưng anh lại ngồi chờ chết mà không vào cứu cô, vậy anh nhất định sẽ hối hận cả đời. Vì vậy dù chỉ có một tia hy vọng, anh cũng không muốn cô mạo hiểm.
Không biết từ lúc nào Dư Tư Nhạc đã dần dần trở thành nhược điểm trong lòng anh. Du Lăng Thần làm việc luôn quyết đoán tàn nhẫn, đến khi ở trước mặt Dư Tư Nhạc, tất cả nguyên tắc đều hoàn toàn hỏng bét.
Dư Tư Nhạc bị chấn động thật sâu, trầm mặc thật lâu, giọng nói hơi buồn buồn cất lên: "Anh hai, thật xin lỗi, để cho anh phải lo lắng."
"Nếu em còn hiểu anh sẽ lo lắng, từ nay về sau đừng bỏ nhà trốn đi nữa, chuyện tối nay, trở về anh sẽ phạt em." Du Lăng Thần sa sầm mặt, khởi động xe.
... ...... ...... ...... .......
Dư Tư Nhạc không nói tiếng nào, thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn anh trai.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Du Lăng Thần đều nhìn con đường phía trước, dường như không trông thấy ánh mắt của Dư Tư Nhạc.
Vào biệt thự, Dư Tư Nhạc theo thói quen nhấn công tắc mở đèn ở bên cạnh khung cửa.
Ánh sáng lập tức sáng ngời, những đồ vật trong phòng khách dần dần hiện rõ trước mặt.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy bánh ngọt hình trái tim được bày trên bàn, xung quanh được trang trí rất nhiều cánh hoa hồng, vừa hài hòa vừa lãng mạn.
Dư Tư Nhạc bước từng bước đến gần, đứng bên cạnh bàn ăn, mắt nhìn xuống cái bánh ngọt, trên bánh ngọt có việt một hàng chữ "Hap¬py ¬birth¬day!"
Trên bàn còn đặt một chai rượu đỏ, Dư Tư Nhạc nhìn nhãn hiệu trên chai rượu, cô lập tức nhận ra đó là chai rượu anh hai cất rất kỹ, trước kia anh vẫn không nỡ lấy ra uống.
Đồng hồ trên vách tường đã chỉ mười một giờ rưỡi.
Du Lăng Thần đi đến bên cạnh cô, lấy mười tám cây nên ra cắm vào trên bánh ngọt.
"Vẫn còn nửa giờ thì sinh nhật của em sắp qua, may mắn vẫn còn kịp, đến đây thổi nên đi." Du Lăng Thần dùng cái bật lửa đốt từng ngọn nến.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Dư Tư Nhạc, trước kia khi cô còn là trẻ mồ côi, cô hoàn toàn không biết ngày sinh thật sự của mình, cũng chưa từng chúc mừng sinh nhật.
Càng có được thứ gì đó tốt đẹp thì càng nhắc nhở cô, tất cả điều này đều bắt nguồn từ 'Du Tư Nhạc', chẳng qua cô chỉ là một người cướp đoạt.
Sinh ra đã có sự chênh lệch lớn, khiến cho hốc mắt của cô ẩm ướt.
Du Lăng Thần nghĩ rằng cô quá cảm động: "Lúc sinh nhật không thể chảy nước mắt, biết không? Trong một năm, ngày này đáng giá để mọi người mong chờ nhất."
Dư Tư Nhạc hít hít mũi, cố gắng thu nước mắt lại.
Cúi thấp đầu, nhẹ nhàng thổi nến được cắm trên bánh ngọt, mười tám ngọn nến từ từ bị dập tắt.
"Ước nguyện của em là gì?" Du Lăng Thần cắt bánh ngọt cho cô, sau đó đưa đến tay cô.
Dư Tư Nhạc cầm lấy dĩa bánh, ăn từng miếng: "Ước nguyện không thể nói ra."
Nói ra sẽ không linh.
Du Lăng Thần không làm khó cô, nhẹ nhàng sờ đầu cô, cúi xuống kề sát vào tai cô, tại gò mó hôn xuống một nụ hôn.
"Tiểu Nhạc, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói Du Lăng Thần hơi khàn khàn, cảm giác hết sức chọc người.
Mặt Dư Tư Nhạc đỏ lên, sức lực nắm dĩa bánh ngày càng chặt.
Du Lăng Thần tiếp tục nói: "Nhà họ Du có nội quy trong nhà, không được tự ý bỏ nhà trốn đi. Lần này việc em làm đã trái với nội quy của nhà họ Du, nhất định phải bị phạt."
Dư Tư Nhạc trợn mắt há hốc mồm, hai mắt trợn to nhìn Du Lăng Thần: "Sao em chưa bao giờ biết điều này?"
Lần trước đến nhà anh Trịnh ở tạm, anh hai cũng không nói đến nội quy trong nhà mà?
"Anh vừa đặt ra." Du Lăng Thần duỗi ngón tay ra, nghiêm túc xóa sạch vết dầu bên khóe môi cô. Trong mắt sinh ra vẻ hiếu kỳ, không hiểu tại sao nữ sinh có thể ăn thứ bánh ngọt chán ngáy đó, ngón tay ngậm vào trong miệng, nuốt vết dầu này xuống.
Cuối cùng đưa ra một kết luận, khẩu vị của con gái đúng là không giống với đàn ông, ít ra Du Lăng Thần không thích ăn đồ ngọt này.
Động tác kia của Du Lăng Thần vô cùng mập mờ, vô cùng uyển chuyễn.
Dư Tư Nhạc nhìn thấy chợt căng thẳng, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, không thể khống chế được nhịp đập.
Da Lăng Thần hạ thập giọng, dùng giọng nói mập mờ nhẹ nhàng nói: "Qua mười phút nữa, thì chính thức trừng phạt, có lẽ........Chúng ta nên tiếp tục bàn chuyện lần trước."
Đầu óc Dư Tư Nhạc ầm ầm nổ tung.
Nên đến, cuối cùng vẫn phải đến.
Dư Tư Nhạc ném dĩa bánh, đã nghĩ muốn chạy trốn.
Du Lăng Thần chuẩn bị từ sớm, hai tay gắt gao ôm chặt eo cô, một tay ôm ngay cô, đi lên lầu hai.
Dư Tư Nhạc giãy dụa tứ chi, muốn nhảy xuống từ trong lòng anh, tâm hoảng ý loạn quát: "Anh hai, thỏ không ăn cỏ gần hang! Hành vi này của anh là không có đạo đức!"
Du Lăng Thần hơi nhíu đôi mày kiếm, phản bác lại một câu: "Có biết vì sao con thỏ không ăn cỏ gần hang không?"
Dư Tư Nhạc quyệt miệng không nói chuyện.
Du Lăng Thần đạp một cái, cửa phòng bị mở ra.
Du Lăng Thần vừa đi, vừa nói: "Bởi vì cỏ bên cạnh ổ sớm muộn gì cũng là của mình.... .....Cho nên bây giờ anh đói bụng, muốn ăn rồi."
Ba chữ cuối, anh nói với vẻ mặt không đỏ hơi thở không gấp, đương nhiên bộ dáng rất đáng đánh đòn.
Dư Tư Nhạc bị anh đặt lên giường, Du Lăng Thần kéo cà vạt của mình ra rồi gỡ xuống.
Anh nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, kim giây đang từ từ chuyển động, cuối cùng cũng đi hết một hành trình dài, và đúng lúc mười hai giờ đêm. Có nghĩa đã qua sinh nhật của Dư Tư Nhạc, hiện tại cô đã là người trưởng thành.
Dư Tư Nhạc kéo lấy chăn bông, bao lấy chính mình: "Anh hai, em chưa tắm!"
Cô biết Du Lăng Thần từ nhỏ thích sạch sẽ, không thể chịu được dơ dáy bẩn thỉu, đầu óc vội vàng nghĩ ra kế kéo dài thời gian.
Nhưng Du Lăng Thần sẽ được như ý của cô sao? Tất nhiên là cô không biết.
Anh xoay người bước đến trước mặt Dư Tư Nhạc, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo: "Em không nói suýt chút nữa anh cũng quên mất."
Hai tay anh đánh úp về phía Dư Tư Nhạc, động tác cực nhanh cực chuẩn, trong chớp mắt đã ôm thiếu nữ nào đó vào lòng.
"Vì để tiết kiệm thời gian, chúng ta có thể cùng nhau tắm." Giọng nói của Du Lăng Thần vẫn luôn lạnh như băng, nhưng từ giọng nói này, Dư Tư Nhạc nghe ra vẻ trêu chọc.
Dư Tư Nhạc có loại xúc động muốn chết, muốn giãy dụa chạy trốn.
Chỉ tiếc sức lực giữa đàn ông và phụ nữ khác xa nhau, Dư Tư Nhạc phản kháng, nhưng trong mắt Du Lăng Thần không đáng giá.
Hai tay anh nhẹ nhàng đè Dư Tư Nhạc lại, Dư Tư Nhạc lập tức cứng ngắc, không thể động đậy.
"Tiểu Nhạc, không ngoan ngoãn phối hợp, chẳng lẽ em nghĩ đến cách trói buộc.... ......" Du Lăng Thần nói với giọng bình tĩnh không sợ hãi: "Hai cái đĩa CD AV em có xem chưa? Nhưng mà......Không xem cũng không sao, tự anh hai sẽ chạy cho em."
Dư Tư Nhạc đỏ mặt tía tai, cảm giác này khó chịu hơn phát sốt. Trời ơi! Xem ra anh hai đã lên kế hoạch rất tốt, khi đó mặt không đỏ tim không đập chỉ cô xem hai cái đĩa CD! Anh hai nhất định đã có chuẩn bị, chỉ cờ con cừu nhỏ là cô rơi vào bẫy.
Phòng tắm của Du Lăng Thần rất lớn, bồn tắm lớn chứa hai người cũng không thành vấn đề.
"Em định mặc quần áo tắm sao?" Du Lăng Thần khoanh tay lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô gái nào đó đang rất lo lắng.
Dư Tư Nhạc vẫn còn nghị đến việc kia.... ........
Tuy cô đã đoán được sớm muộn cô và anh hai sẽ đi đến bước này, nhưng không có nghĩa phải đối mặt với cảnh tượng như thế mà cô có thể bình tĩnh được.... .....
"Anh hai, tuổi em còn nhỏ......" Dư Tư Nhạc lại đưa ra lý do này.
"Mười tám tuổi, còn nhỏ sao?" Du Lăng Thần hỏi lại một câu, từng bước đến gần, ôm Dư Tư Nhạc vào lòng, cánh môi nhẹ nhàng phủ lên môi cô, thật kiều diễm, bầu không khí mập mờ làm người ta căng thẳng: "Tiểu Nhạc, anh không thể kiềm chế được nữa."
Du Lăng Thần rất ít khi nói như thế, Dư Tư Nhạc vừa nghe đến câu nói kia, liền rơi vào trầm tư. Giọng nói của Du Lăng Thần hơi khàn khàn, tựa như bên trong bao hàm rất nhiều cảm xúc.
Sống chung với cô trong thời gian lâu dài, Du Lăng Thần càng không quản được trái tim của mình. Giống như sau khi gặp Dư Tư Nhạc, trái tim của anh mới chính thức đập, tìm được nhịp đập có ý nghĩa.
Du Lăng Thần chưa từng nghĩ tới anh sẽ rơi vào tình cảnh này, thậm chí anh còn lo được lo mất.
Rõ ràng quan hệ giữa anh và Tiểu Nhạc, đã là người thân của nhau, nhưng anh lại cảm thấy có đôi khi chính anh cách cô rất xa, cô giống như có thể biến mất khỏi tầm mắt anh bất cứ lúc nào.
Anh không thể để cho khả năng này xuất hiện, vì vậy mới vội vàng đóng ấn ký thuộc về mình lên Dư Tư Nhạc, mà cách tốt nhất, không hề nghi ngờ chính là.... ......
Tay Du Lăng Thần tiến vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng cởi xuống giúp cô.
Dư Tư Nhạc cảm thấy cả người mát lạnh, đợi đến khi cô phản ứng kịp, quần áo trên người đã bị vị boss nào đó lột sạch.
Dù sao Dư Tư Nhạc cũng mới mười tám tuổi, cơ thể ngây ngô thật đáng thương. Đặc biệt khi nhìn bộ dạng ủy khuất, mặc cho ai nhìn thấy đều nhịn không được muốn chà đạp một trận.
Du Lăng Thần lại càng nhịn chỗ nào được? Sâu trong đôi mắt lóe lên tia sáng tinh quang, giống như ngọn lửa, càng thêu đốt hơn so với ngọn lửa.
Nụ hôn như ngọn lửa ngăn chặn đôi môi Dư Tư Nhạc.
Kiếp trước Dư Tư Nhạc đã từng hôn môi anh hai mấy lần, làm sao chống lại được vị boss nào đó đang sung sức chứ? Rất nhanh cô đã bị hôn đến không rõ phương hướng, thậm chí bị anh hai ôm vào bồn tắm thế nào, cô cũng không biết.
Cả người không một mảnh vải che thân lộ ra trước mặt Du Lăng Thần, Dư Tư Nhạc xấu hổ đến mức hận không thể tìm được cái lỗ chui vào, cử động muốn nhảy ra khỏi bồn tắm, trốn khỏi ma chưởng của vị Boss nào đó.
Du Lăng Thần nhìn ra ý đồ của cô, đưa tay kéo cô lại.
Du Lăng Thần cường thế ôm eo cô, bá đạo tuyên bố: "Đừng tưởng rằng có thể chạy khỏi lòng ban tay của anh, chỉ cần một ngày anh không buông tay, em đừng mong đi đâu được."
Cánh tay gắt gao ôm chặt eo nhỏ của Dư Tư Nhạc, như muôn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Ép tới Dư Tư Nhạc không thở được.
Nước trong bồn tắm văng tung tóe, cả phòng tắm bị vây trong màn sương mờ mịt.
Ngón tay của Du Lăng Thần nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô, giọng nói toát lên vẻ ôn nhu: "Tiểu Nhạc, đêm nay chỉ mới bắt đầu."
Môi Dư Tư Nhạc bị chặn lại, lấp đầy lần nữa, khi ngón tay Du Lăng Thần đi đến đâu, như có một ngọn lửa nhỏ nhem nhóm lên truyền khắp cả người Dư Tư Nhạc.
Hai người ngồi trong bồn tắm dán chặt lấy nhau, Dư Tư Nhạc hơi động đậy một chút thì có thể chạm vào anh hai.
Gương mặt cô như bị lửa thiêu. Không biết là do nước trong bồn tắm, hay là do bị anh hai khiêu khích.
Du Lăng Thần hôn một đường từ trên môi Dư Tư Nhạc chuyển qua sau tai, từ tai đi xuống cổ, rồi đi thẳng xuống dưới, như muốn gặm nhắm mỗi nơi trên người Dư Tư Nhạc.
Cả người Dư Tư Nhạc đều căng thẳng, cảm thấy cô không thể không chế bản thân mình được nữa, ngược lại đều do Du Lăng Thần nắm giữ. Du Lăng Thần nhẹ nhàng nâng khuỷu tay cô lên, ngay cả phản kháng Dư Tư Nhạc cũng không làm được, cảm giác vô lực xuất hiện từ trong lòng cô khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ xương cốt của Dư Tư Nhạc như bị người khác tháo ra, rồi ráp lại vào một chỗ, khắp nơi đều mỏi nhừ đau đớn không dứt.
Trong khoảnh khắc Dư Tư Nhạc mở mắt ra, nhìn thấy một lòng ngực rắn chắc, cô đang nằm trong lòng đối phương.
Trên da có nhiều dấu hôn đỏ, mơ hồ có thể trông thấy vết cắn, tất cả những dấu hôn màu đỏ này đều do anh hai in lên người cô, cả đêm dày vò cô không biết bao nhiêu lần. Trước tiên từ trong phòng tắm ăn cô sạch sẽ, sau đó lại dời chiến trường, lăn đến bên giường, cuối cùng ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần.
Dư Tư Nhạc chỉ nhớ........Đêm qua cô bị ép buộc đến âm thanh mang theo tiếng nức nở, dường như hết lần này đến lần khác kích thích đến anh hai, nếu anh hai không buông tha cho cô, vẫn còn ép buộc cô đến hừng đông.
Cô hung hăng cắn răng, nhớ đến một câu, nếu người bị giày xéo phát ra tiếng kêu thảm thiết, sẽ rất kích thích thần kinh người khác.
"Em đã tỉnh?" Du Lăng Thần như nhận thấy cô gái trong lòng có động tĩnh, hai mắt từ từ mở ra, nhìn cô.
Cô gái nhăn nhó xoa bóp cái eo đau đớn, ngồi ở trên giường chống nạnh quát to: "Du Lăng Thần! Anh đã nói, tôi chỉ có thể làm em gái của anh mà thôi. Anh nói mà không giữ lời!"
Mới sáng sớm đối mặt với vẻ mặt tức giận của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần chẳng những không tức giận, ngược lại trong đáy mắt lóe lên một vẻ thâm sâu khó dò.
"So với việc lấy được cô dâu thì giữ chữ tín không đáng một đồng." Người đàn ông nghiêm túc đàng hoàng trả lời, trong lời nói lại vô lại tới cực điểm.
Dư Tư Nhạc vô cùng tức giận, thở hổn hển.
Vì sao trước đây cô không phát hiện bụng dạ anh hai lại đen tối như thế? Một câu nói, lại có thể làm người ta giận điên người?
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rực, ấm áp chiếu khắp nơi, xuyên qua lá cây rậm rạp, chiếu xuống thành bức tranh sặc sỡ.
Dư Tư Nhạc nắm cổ tay anh hai, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều.
Anh hai không đi làm sao?
Trong mắt Du Lăng Thần có ý cười, dường như đoán ra suy nghĩ trong lòng Dư Tư Nhạc nói: "Lần này, anh không nên xin nghĩ sao?'
Dư Tư Nhạc lại cắn chặt răng.... .....
Du Lăng Thần an ủi tiếp tục nói: "Từ ngày em rời nhà đi, bên phía trường học, anh đã xin phép cho em nghỉ rồi."
"Cảm ơn anh hai." Nếu không có xin nghỉ phép, cô trốn nhiều tiết học, đã đủ để làm cảnh cáo xử phạt nặng.
Ánh mắt của Du Lăng Thần nhìn vào cổ cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm, rất tự tin.
Dư Tư Nhạc theo tầm mắt của anh nhìn xuống, trên cổ đều tràn đầy dấu hôn, một chuỗi ấn ký. Dư Tư Nhạc theo bản năng đưa tay lên che lại, ngăn cản đầu xỏ gây nên đang nhìn chằm chằm vào.
Bụng vang lên tiếng "ùng ục".
Ánh mắt Du Lăng Thần từ từ di chuyển xuống.... .....
Nhưng không tồi, bên dưới có chăn bông cản trở tầm mắt của anh.
"Đói bụng?" Du Lăng Thần xốc chăn bông lên, bên trên không mặc cái gì, vóc dáng hoàn mỹ trần truồng lộ ra. Anh đi đến tủ quần áo của mình, tìm kiếm quần áo mặc vào.
Gương mặt Dư Tư Nhạc đỏ bừng, không do dự gật đầu, đêm qua trải qua vận động kịch liệt, làm sao có thể không đói chứ? Dư Tư Nhạc chậm chạm đi theo, đang chuẩn bị xuống bếp tìm chút gì ăn.
Ai ngờ bàn chân chưa chạm vào sàn nhà, Dư Tư Nhạc đột nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra, mắt thấy sắp ngã xuống sàn nhà.
Một đôi tay gắt gao ôm chặt eo cô, mới khiến cho cô may mắn thoát nạn, không tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
"Sao một chút cũng không cẩn thận vậy?" Giọng nói Du Lăng Thần vẫn luôn lạnh như băng.
Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm buồn bực, ôi, ánh mắt nào của anh nhìn thấy cô không cẩn thận? Rõ ràng đêm qua bị ép buộc đến lợi hại, đến bây giờ hai chân cô không có sức nhấc lên.
Trước kia xem trên ti vi, tiểu thuyết, luôn viết nam chính nữ chính XXOO cả đêm, ngày hôm sau, nữ chính không xuống giường được.
Mỗi lần Dư Tư Nhạc nhìn thấy, còn tấm tắc, cảm thán nam chính có sức bền bỉ biết bao. Không nghĩ đến chuyện này, sẽ có một ngày lại xảy ra trên người cô. Cô ngẩng gương mặt đâu khổ, trong lòng thầm mắt chính mình một câu "quạ đen".
Lúc nào Du lăng Thần cũng luôn chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Dư Tư Nhạc, chỉ một phút, đầu tiên trên mặt Dư Tư Nhạc đều là phẫn uất bất mãn, từ từ biến thành nghiến răng thống hận, cuối cùng đổi thành hối hận, vẻ bề ngoài phong phú có thể so với minh tinh điện ảnh.
Ôm cô gái trở lại giường, đắp chăn bông lên cho cô.
"Ngủ tiếp đi, anh đi nấu cháo cho em."
Dư Tư Nhạc chớp mắt vài cái, tầm mắt chống lại ánh mắt anh hai. Hai người chỉ cách nhau khoảng ba centimet, có thể nhìn thấy rõ lông mi dài của đối phương.
Trái tim bé nhỏ của Dư Tư Nhạc không khống chế được đập loạn lên.
Gương mặt của cô có sức hấp dẫn người khác nhiều hơn so với bình thường, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏánh mắt trong sáng thanh tịnh như chiếc lá xanh vừa được tưới mát dưới ánh nắng mai.
Du Lăng Thần nhìn bộ dáng lúc này của cô, yết hầu căng thẳng, ẩn sâu trong đáy lòng có ngọn lửa không thể khống chế nổi.
May nhờ ngày thường anh vẫn có tính kiềm chế mạnh mẽ, nếu không anh cũng không thể cam đoan bản thân mình có hóa thành sói ăn tươi nuốt sống cô gái nào đó.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cô, Du Lăng Thần đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Đến giờ phút này Dư Tư Nhạc mới thật sự tin tưởng.... ........Cô và anh hai đã thật sự phát sinh quan hệ, hơn nữa là loại thân mật nhất.
Từ nay về sau họ phải làm thế nào để đối mặt với lời đồn nhảm bên ngoài chứ?
Dưới lầu truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm.
Dư Tư Nhạc đi đến cửa thò đầu ra ngoài dò xét.... .....
Cô sống lại mấy tháng, chưa từng nhìn thấy anh hai vào bếp. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh hai nấu cháo sao? Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu cô, muốn ngăn lại cũng không được.
Dư Tư Nhạc từ trên giường đứng lên, muốn đi xuống lầu nhìn một chút.
Trên thực tế, Du Lăng Thần là thiếu gia nhà họ Du, khi nào thì anh tự xuống bếp chứ? Trước kia Dư Tư Nhạc không nấu cơm, anh có thể tùy tiện tìm một nhà hàng cao cấp giải quyết một ngày ba bửa cơm. Sau khi được ăn những món Dư Tư Nhạc nấu ở nhà, ềỗi ngày Du Lăng Thần về nhà ăn cơm rất đúng giờ.
Vì vậy trong cuộc đời của Du Lăng Thần, thật không có kinh nghiệm nấu cơm.
Dư Tư Nhạc mặc đồ ngủ, mè nheo từ trong phòng ngủ đi đến. Bước chân vô cùng nhỏ, đi vài bước liền vịn vách tường bên cạnh đi về phía trước, cố gắng duy trì bước chân vững vàng.
Bước từng bước xuống cầu thang, Dư Tư Nhạc chậm rãi đến bên cạnh cửa phòng bếp.
Du Lăng Thần đang vo gạo, động tác của anh thật không quen tay, nhưng lại rất cẩn thận.
Lông mày hơi nhíu lại, dường như không có thói quen dùng dao, động tác thái rau vô cùng chậm chạp, lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của thức anh mà anh đã dùng dao thái, mỗi lát cắt đều rất mỏng, rất đều.
Đều nói đàn ông đeo tạp dề nấu cơm là có sức hấp dẫn nhất.
Những lời này thật không sai, nhìn Du Lăng Thần nấu cơm, Dư Tư Nhạc không dời mắt được.
"Nhìn đủ chưa?" Du Lăng Thần vừa bỏ thức ăn vào trong nồi, vừa nói.
Dư Tư Nhạc sờ sờ cái mũi, tỏ ra nịnh hót: "Anh hai, đột nhiên em phát hiện ở nhà anh cũng là một người đàn ông tốt."
Du Lăng Thần từ từ dừng động tác lại, ngước mắt lên nhìn cô: "Động lòng không?"
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười nhạt, ba chữ vô cùng đơn giản, dường như có một sự hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Dư Tư Nhạc nhìn đến ngây dại, chậm rãi gật đầu, nhanh miệng nói: "... .....Động lòng."
Trên đời này có mấy người phụ nữ đối mặt với Du Lăng Thần mà dám nói mình không động lòng chứ? Chỉ tiếc Du Lăng Thần chỉ có một, anh cũng là độc nhất vô nhị, có thể nói Dư Tư Nhạc đạp phải vận cứt chó, mới nhặt được tấm lòng của anh trai.
... ...... ...... ...... ......
Nửa giờ sau, cháo trong nồi đã được nấu chín.
Du Lăng Thần tự tay múc ra một chén, đưa đến trước mặt Dư Tư Nhạc.
"Mùi vị thế nào?" Du Lăng Thần ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, cháo thịt trứng này, là anh lấy được thực đơn từ trên mạng.
Du Lăng Thần rất nghiêm túc dựa theo từng bước dạy nấu ăn, làm từng bước một cách cẩn thận.
Dư Tư Nhạc nếm thử một miếng, lập tức không nhịn được chặc lưỡi hít hà: "Anh hai, anh xác định đây là lần đầu tiên anh nấu ăn?"
Trời ơi, mùi vị kia quả thật làm cho Dư Tư Nhạc không ngốc đầu lên được.
Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhíu mày: "Em nghĩ rằng anh có bao nhiêu thời gian để vào bếp?"
Nói cũng đúng, Dư Tư Nhạc tiếp tục dùng muỗng múc chao cho vào miệng.
"Ăn thật ngon." Mùi vị này làm cho Dư Tư Nhạc mê muội, hận không thể ăn quá nó, cũng muốn nhét cả nồi cháo vào bụng.
Du Lăng Thần nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô, cũng hài lòng nở nụ cười nhẹ.
Dư Tư Nhạc ăn như nhồi vịt, múc ba chén cháo. Trong lòng thầm nghĩ thật vất vả anh hai mới nấu cháo một lần, chờ lần sau anh có hứng thú để nấu, thật không biết sẽ là lúc nào, vì vậy phải ăn nhiều một chút, nếu không qua khỏi ngôi làng này sẽ không có cửa hàng này.
Hai ngày nay Du Lăng Thần không đến công ty, cả ngày ở trong biệt thự chăm sóc Dư Tư Nhạc. Hai bữa ăn đều do Du Lăng Thần nấu. Không thể không nói, có đôi khi con người có chỉ số thông minh cao, làm một chuyện gì đều thành công hơn so với người khác, Mượn chuyện nấu nướng này mà nói, trước kia Du Lăng Thần chưa bao giờ đụng vào, nhưng khi nhìn qua sách dạy nấu ăn một lần, có thể làm ra món ăn rất hoàn chỉnh, hương vị còn ngon hơn so với người bình thương làm.
Chỉ mới hai ngày, Dư Tư Nhạc đã được anh nuôi béo lên một vòng. Cả ngày đều đắm chìm trong những món ăn ngon của anh hai, quần áo đưa đến tay, cơm dâng đến miệng.
Mãi đến khi Dư Tư Nhạc dần dần bình phục, không xảy ra việc cô đứng không vững, sẽ vắp ngã nữa, Du lăng Thần mới yên tâm đến công ty làm việc.
Ánh mặt trời rất dồi dao, Dư Tư Nhạc luôn mang ghế dựa đến bãi cỏ, ngồi tắm nắng. Cảm giác này thật nhàn nhã, cũng tràn đầy hạnh phúc.
Dư Tư Nhạc sợ bị người khác phát hiện ra manh mối, vì vậy tiếp tục ở nhà thêm hai ngày, đến ngày thứ ba, rốt cuộc không chịu ngồi yên, mới xách cặp đến trường học.
Trong trường học nơi nơi đều có tiếng người huyên náo, trừ bỏ lúc vào học, cả trường học đều có thể nghe thấy âm thanh huyên náo.
Dư Tư Nhạc vừa đi đến cửa phòng học, cô đã nhìn thấy Dung Húc.
Dung Húc tựa lưng vào vách tường, hai tay để trong túi quần, một bộ dáng lưu manh côn đồ, tinh thần hơi chán nản.
Xung quanh có rất nhìn nữ sinh lén nhìn cậu ta, dường như rất thích bộ dạng lưu manh côn đồ xấu xa đó.
"Du......Du Tư Nhạc." Dưới vành mắt Dung Húc xuất hiện hai quầng thâm, cậu ta cư xử không lỗ mãng như trước kia, cả ngươi bao phủ trong chán nản: "Em.......Mấy ngày nay em đều ở trong biệt thự với Du Lăng Thần?"
Những lời này hàm chứa ý tứ rất rõ ràng, Dư Tư Nhạc không phủ nhận: "Đúng, mấy ngày nay tôi ngã bệnh."
Dung Húc nắm chặt nắm đấm, tựa như đang kiềm nén điều gì.
"Em...Em sẽ phải hối hận." Dung Húc kiềm nén giọng, giống như cảm giác không thể phát thiết được, nắm đấm kêu răng rắc.
Dư Tư Nhạc mờ mịt nhìn cậu ta, đang muốn hỏi cậu ta tìm mình có việc gì, Dung Húc lại không lên tiếng xoay người bỏ đi.
Trước đây loại chuyện này chưa từng xảy ra.... ........
Cô mờ mịt nhìn bóng lưng Dung Húc, không hiểu rốt cuộc cô sẽ hối hận cái gì? Chuyện này Dư Tư Nhạc cũng không để trong lòng, sau khi đi vào phòng học, bắt đầu chăm chỉ học tập.
Nửa học kỳ trôi qua, Dư Tư Nhạc trải qua vài tiết học. Tuy giáo viên chủ nhiệm không nói thêm gì, nhưng tận đáy lòng hơi mất hứng một chút.
Vì đuổi kịp tiến độ học tập, sau khi về biệt thự, mỗi đêm Dư Tư Nhạc đều không ngừng học thêm, luôn có thể thấy ánh đèn trong thư phòng, đến lúc rạng sáng vẫn còn sáng đèn. Vì có anh hai hở trợ việc học, Dư Tư Nhạc hoàn thành cuộc thi trong nửa học kỳ còn lại, mới không có trong phạm vi bị trượt, nhưng cũng đứng lại sau vài người.