TM đây là loại người nào? Người như thế có thể quản lý tốt công ty ngôi sao không? lại nhìn thái độ của Lý Hi Vi đi, cho dù đùi cô bị người khác chà đạp, trên mặt cô ta một chút phản ứng cũng không có.
Xem ra cô ta đã sớm bị quy tắc ngầm rồi. Nói không chừng có thể quay tiếp được bộ phim này, cũng là bởi vì chuyện này.
"Sau khi tôi gọi điện thoại cho cậu, còn có thể thấy được một màn phấn khích này sao?" Giọng nói Du Lăng Thần lạnh lẽo, những lời nói không uy mà giận chứng tỏ khí thế của anh.
Triệu Tần Lâm xấu hổ nói: "Anh Du, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn. Tiểu Vi này chung sống thật dễ, em đoán có lẽ là đạo diễn Vệ kia tính tình ngang bướng nên bọn họ mới có thể gây gổ."
Từ xa đạo diễn Vệ nghe thấy những lời này, thì tức giận đến nhe răng trợn mắt.
Du Lăng Thần sẽ tin những lời nói dối của Triệu Tần Lâm sao? Thật rõ ràng không có khả năng.
"Người này là nghệ sĩ anh mới ký hợp đồng sao?" Du Lăng Thần dựa lưng vào ghế, lúc đặt câu hỏi, một chút cũng không để ý đến.
Triệu Tần Lâm gật đầu: "Vừa mới ký, Tiểu rất có tiềm năng đóng phim, tuyệt đối có thể thu về cho công ty thật nhiều tiền. Anh Du, anh yên tâm 100%, công ty Tinh Thần cứ giao cho tôi, nhất định sẽ không phạm sai lầm."
Trong lòng Dư Tư Nhạc nói thầm, giao cho anh, mới đúng là lo lắng!
Vừa thấy hai người có quan hệ mập mờ, Dư Tư Nhạc thật nghi ngờ công ty Tinh Thần có phải bị chướng khí của anh ta làm cho mờ mịt không?
Cái này thì tính là thân thích gì? Quả thật là cố ý vứt bỏ thể diện của tập đoàn Du thị.
Dường như trong ánh mắt đã nói lên tất cả, Truyền Ưng nếu là diễn trò này, cô ta lập tức sẽ bị loại.
Trán Lý Hi Vi chảy mồ hôi lạnh.
Sau khi thợ trang điểm trang điểm lại cho cô, đúng lúc bên đạo diễn Vệ cũng đã bố trí xong, gọi người đến chuẩn bị quay phim.
Triệu Tần Lâm này quả thật là chân chó, cái miệng đóng đóng mở mở không ngừng nghỉ, không ngừng nói sau khi anh ta quản lý công ty Tinh Thần, có biết bao là tiền đồ tốt. Nhìn một vài bức ảnh của một ngôi sao, người nào mà không bán mạc làm việc?
Dư Tư Nhạc không thể không nhìn người này với ánh mắt khác rồi.
Đại khái chính là người nói dối không chớp mắt, ba hoa không cần viết nháp.
Thật ra nghĩ rằng mắt cô và anh hai bị mù hết rồi sao? Ngay cả việc ông ta và Lý Hi Vi có chuyện mờ ám cũng không nhìn ra sao?
Vàng thật không sợ lửa? là tiền là bạc, phải luyện qua mới biết được. Cho dù Triệu Tần Lâm có phô trương, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần cũng không tin ông ta bị chuyện nói dối, bởi vì người này vốn là trở ngại.
"Anh Du, tôi quản lý công ty Tinh Thần được hai tháng, tôi cũng không khiến công ty anh thua lỗ có phải không? Hơn nữa tôi còn kiếm thêm một khoản tiền nữa, chỉ cần nhìn điểm ấy, có thể chứng minh tôi có năng lực quản lý." Triệu Tần Lâm vỗ mạnh vào ngực, biểu hiện tràn đầy tự tin: "Anh Du, anh hãy tin tưởng tôi một lần, tôi nhất định sẽ không làm lỗ vốn làm ăn của anh."
Có lẽ Du Lăng Thần không thích ông ta ồn ào, lạnh lùng nhìn qua: "Biết hai chữ "yên tĩnh" viết thế nào không? Quay phim đi, câm miệng."
Triệu Tần Lâm thức thời khép miệng lại, đoán chừng thao thao bất tuyệt đã lâu, miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy đồ uống ướp lạnh trên bàn bắt đầu uống.
Dư Tư Nhạc lại chú ý đến ông ta cầm ly nước này là của Lý Hi Vi.
Đây có tính là gián tiếp hôn môi không?
Cánh tay Du Lăng Thần khoát lên ghế dựa sau lưng Dư Tư Nhạc, dựa vào cô rất gần. Hành động này của anh rất tự nhiên, nhìn qua cũng không khiến người khác chú ý.
Dư Tư Nhạc lại không được tự nhiên xê dịch ra một chút.
Trong studio không có điều hòa, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Lần quay này, nữ chính Tô Nhu nhận được bó hoa hồng nặc danh, lai lịch của bó hoa hồng này khiến cô hơi lo lắng. Mỗi ngày đúng chín giờ sáng, hoa hồng đều đúng giờ được đưa đến tặng cô. Cho đến ngày thứ ba, phiền toái đã đến đây, không biết một cô gái từ đâu đến, đoán là gặp mặt cô ta bên ngoài. Vừa thấy mặt, thì hung hăng quăng cho cô một cái tát, nói là cô quyến rũ bạn trai của cô ta.
Cô gái kia mắng cô không biết vô liêm sỉ, chuyên đi quyến rũ bạn trai của người khác.
Lúc mở đầu, nữ chính luôn chịu đựng không hé răng, nhưng sau này, bỗng nhiên nghe thấy bạn trai của cô ta goi là Trần Kiệt Phong. Cô đột nhiên sửng sốt, bởi vì thời trung học của cô, từng có một bạn trai tên Trần Kiệt Phong, chẳng qua đã trở thành quá khứ, bọn họ là mối tình đầu.
Chỉ là suốt cả quá trình, nữ chính luôn ở thế yếu.
Lần diễn này chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng trong vài phút này, nữ chính có sự dao động rất lớn. Người muốn diễn tốt cảnh này thật không dễ dàng chút nào.
Đạo diễn nói "mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng", đứng bên cạnh máy quay phim, đối với những người khác là ra động tác ok, chính thức bắt đầu quay phim.
Cô gái kia là một ngôi sao không nổi tiếng, trong những bộ phim trước kia từng diễn qua một vài vai phụ. Tốc độ cô nhập vai nhanh hơn so với Lý Hi Vi, đặc biệt khi ra một cái tát, cũng rất hăng hái.
Gió thổi vù vù lên mặt Lý Hi Vi.
Bàn tay còn chưa rơi xuống, Lý Hi Vi né sang một bên, mắt cô tràn đầy tức giận: "Cô vốn đang chuẩn bị quay phim, vì sao lại tát tai tôi? Cô có biết gương mặt của minh tinh là quan trọng biết bao nhiêu không?"
Mọi người bất thình lình nhìn về phía Lý Hi Vi.
Cái này gọi là nửa đường rơi xuống vòng cổ.
"Tôi không có đánh thật.... ....Tôi không khống chế được." Cô gái vô tội nói.
Lý Hi Vi không chịu buông tha tiếp tục hô to: "Không muốn đánh thật? Vừa rồi bàn tay cô rơi xuống, làm mặt tôi bị phá hủy rồi."
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi đối diện xem, cuối cùng hiểu rõ tại sao đạo diễn Vệ lại có cơn tức giận lớn như vậy. Lý Hi Vi thật sự là người không có khiếu đóng phim. Cái bạt tai vừa rồi của nữ chính, tất cả mọi người nhìn trong mắt, sức lực và khoảng cách cũng nắm rất tốt, tuyệt đối không thể thoát khỏi cái bạt tai này của cô ta.
Đoán chừng Lý Hi Vi lo lắng quá mức cho gương mặt của mình, mới sinh ra loại quan niệm sai lầm này.
Đạo diễn Vệ thở phì phò cọ cọ chân: "Lý Hi Hi, TM cô còn muốn quay phim nữa không hả? Cô diễn thì diễn đi, trốn cái gì mà trốn. Cho dù đánh thật, tôi cũng chịu cho."
Tiếng tranh cãi lại tuôn trào.
Lý Hi Vi ra vẻ ủy khuất nhìn về phía Triệu Tần Lâm.
Lúc này Triệu Tần Lâm nào dám bênh vực cho Lý Hi Vi, càng không ngừng đưa mắt ra hiệu cho cô ta, ý bảo Du Lăng Thần vẫn còn ngồi ở đây, phải biểu hiện tốt một chút, ông ta cũng không có cách nào bênh vực cho cô ta.
Lý Hi Vi oán hận liếc mắt cô gái kia một cái: "Đừng đánh thật, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay."
Bị cãi nhau như vậy, lúc cô gái kia quay phim, giờ giờ phút phút đều lo lắng, Phát huy trình độ diễn xuất của mình, vô cùng nhuần nhuyễn không bao giờ giống như lần đầu tiên vậy.
Lúc bàn tay kia lao đi, ma sát vào má Lý Hi Vi.
Lý Hi Vi giả vờ giả vịt lui về sau một bước, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Lúc này, nữ chính hiển nhiên khiếp sợ và không hiểu, không hiểu vì sao cô gái kia sẽ tát cô. Nhưng mà, trong mắt Lý Hi Vi một chút tự tin cũng không có, cô giống như kẻ đầu gỗ, vẻ mặt cứng nhắc khô khan, không khác gì cái bao lớn.
Đạo diễn Vệ không ngừng ra dấu cho cô, ý bảo cô nhanh chóng biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Nhưng Lý Hi Vi cứng nhắc nửa ngày cũng không nặn ra một tia cảm xúc.
Dư Tư Nhạc bất đắc dĩ thở dài, chợt cảm thấy.... ...... .........Tài diễn xuất thiên phú của Khâu Mẫn còn tốt hơn so với cô gái này.
"Dừng dừng dừng!" Đạo diễn Vệ quắc mắt dựng râu kêu mọi người dừng quay, tới gần Lý Hi Vi, quát thẳng vào mặt cô ta: "Cô có thể quan tâm tới vai diễn nhiều hơn chút không? Trên mặt chẳng có biểu tình gì! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, khi tay giáng xuống thì cô phải tỏ vẻ khiếp sợ khó hiểu, đồng tử trợn to chút, môi hơi mở ra chút, ánh mắt nhất định phải nhìn nữ chính. Còn cô thì sao?! Cô làm được điều gì chưa?"
Muốn quay một bộ phim tốt, là phải vạch lông tìm vết, tự cho mình rất cao, cảm thấy tài trí hơn người so với người khác.
"Vệ Hâm, ông lợi dụng cô việc để trả thù cá nhân có phải không? Tôi có chỗ nào mà không diễn tốt, ông cố ý đây phiền toái cho tôi phải không?" Gương mặt của Lý Hi Vi nhìn từ bên ngoài trông rất thục nữ, nhưng vừa mới mở miệng, thì đã lộ nguyên hình, kiêu ngạo ương ngạnh, không để người khác vào mắt.
Trong đầu Dư Tư Nhạc nhanh chóng nhớ đến những tin tức về Lý Hi Vi, cô gái này chỉ có thể coi là ở bậc trung. Cô ta cũng dựa vào ba năm làm việc của mình, mới lên đến vị trí này. Thế nào sao khi hết đau khổ, ngược lại càng già càng ngu đi?
Vẫn là, cô ta cho rằng mình đã được thành tựu, thì không cần sợ ai nữa rồi?
Xem ra ở vị trí càng cao, tâm tình người ta càng thay đổi lớn.
Dư Tư Nhạc theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, anh hai vẫn bộ dạng lạnh như băng. Du Lăng Thần có một loại khí thế của người có quyền lực cao, loại khí thế này không giống với những người khác, sẽ không làm người ta sinh ra cảm giác người này rất tự mãn.
"Đi làm, cô hiểu không? Lý Hi Vi!" Vệ Hâm cố gắng khống chế cơn tức, ở trước mặt Du Lăng Thần, phải cố gắng giữ gìn bình tĩnh hòa nhã, cùng Lý Hi Vi phân rõ phải trái: "Cô có muốn nhìn xem vừa rồi đã quay cái gì không? Tùy tùy tiện tiện tìm một người đến quay còn khỏe hơn so với cô."
Vệ Hâm phân phó cho nhân viên quay phim chuyển đoạn băng ghi hình cho cô ta xem.
Bên này, Du Lăng Thần nhìn trò khôi hài này, độ ấm trong mắt ngày càng thấp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nhóm người đang cãi nhau: "Triệu Tần Lâm, đây là nữ chính vừa tìm được sao?"
Triệu Tần Lâm đổ mồ hôi lạnh, rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi: "Anh Du, Tiểu Vi này tính tình hơi nóng nảy, kỹ thuật quay phim thì coi như có thể."
Đây cũng gọi là coi như có thể sao? Biểu như như khúc gỗ, ngoại trừ gương mặt có thể nhìn được, không có chỗ nào tốt.
Ánh mắt Du Lăng Thần dần dần chuyển sang người ông ta: "là kỹ thuật còn có thể sao?"
Giọng nói lạnh như băng, so với gió lạnh càng thêm thấu xương hơn.
Dư Tư Nhạc không ngờ anh hai lại nói chuyện trắng trợn như vậy, nước uống trong miệng suýt chút đã phun hết ra ngoài.
Sắc mặt Triệu Tần Lâm lập tức khó coi, vội vàng lắc đầu: "Anh Du, tôi không hiểu ý anh nói gì."
Giả vờ không hiểu?
Vừa rồi ông ta đối với Lý Hi Vi sờ mó gì đó, giải thích thế nào đây?
"Tiểu Nhạc, em gọi đạo diễn Vệ và Lý Hi Vi đến đây." Du Lăng Thần nâng mắt nhìn về phía Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc như một cô thư ký nhỏ chạy đi vào trong studio, gọi hai người đang cãi nhau đến.
Vệ Hâm mặt đỏ bừng, đoán chừng bị Lý Hi Vi chọc tức, vừa đi vào thì lập tức mở miệng nói: "Tổng giám đốc Du, ngài xác định muốn dùng người mới là Lý Hi Vi này sao? đề tài kịch bản này thật mới mẻ, có thể sau khi khởi chiếu sẽ có hưởng ứng rất cao. Nhưng nếu chọn nữ chính không tốt, nhất định giá trị của bộ phim này sẽ giảm xuống."
Lúc Vệ Hâm nói chuyện, cố ý nhấn mạnh hai chữ "người mới".
Lý Hi Vi vừa nghe xong rất bất mãn, "Tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn trong giới giải trí ba năm, đạo diễn Vệ lại đánh giá thấp tôi như vậy."
Dư Tư Nhạc có chút không quen nhìn bộ dạng này của Lý Hi Vi, nói thầm, hiện tại trong giới phim truyền hình cô không phải là người mới sao? Một bộ phim truyền hình cũng chưa từng ra mắt, thì dám nói đạo diễn như vậy, thật không biết đầu óc suy nghĩ thế nào. Chưa từng nghe qua 'cười ba phần của miệng' sao?
"Còn ầm ĩ đủ chưa? Có muốn tôi gọi người đến quay phim rồi truyền lên mạng, cũng để cho nhiều người hiểu biết một chút đường đường là một đạo diễn lớn lại đấu võ mồm với minh tinh." Khi Du Lăng Thần nói chuyện, có loại khí thế rất đặc biệt, có thể uy hiếp tất cả người ở đây.
Vệ Hâm chợt thu lại hô hấp: "Thực xin lỗi, tổng giám đốc Du, tôi không có ý này."
Du Lăng Thần không chừa mặt mũi cho đạo diễn Vệ, ngược lại lúc nhìn đến Lý Hi Vi, sắc mặt không mấy thiện cảm: "Triệu Tần Lâm, hủy bỏ hợp đồng với cô ta."
Chỉ một câu nói ngắn ngủn, khiến nhiều người sinh ra cảm giác khác nhau.
Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi ngạc nhiên, Vệ Hâm vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Dư Tư Nhạc.... ........ luôn là tâm điểm của ồn ào.
"Tổng giám đốc Du, vì sao vậy? Tôi có chỗ nào không tốt chứ?" Lý Hi Vi lại ầm ĩ.
Triệu Tần Lâm không nỡ nhìn người đẹp chịu ủy khuất, đi đến ôm eo nhỏ của Lý Hi Vi: "Đừng buồn, lần này hợp tác không thành công, còn có lần sau mà." Nói xong, còn cố ý nhéo nhéo cổ cô ta.
Lý Hi Vi lộ ra hai hàng nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Tần Lâm, hy vọng ông ta cầu xin giúp mình.
Lý Hi Vi lộ ra hai hàng nước mắt, ánh mắt khẩn cầu nhìn Triệu Tần Lâm, hy vọng ông ta cầu xin giúp mình.
Gần đây công ty Tinh Thần vừa ký hợp đồng với một diễn viên nữ, cũng chỉ có Lý Hi Vi là tương đối xinh đẹp. Triệu Tần Lâm nhìn thấy người đẹp này, sau khi thu nhận cô ta thì nịnh nót nói:" Anh Du, có thể cho Tiểu Vi một cơ hội không? Cô ấy thật sự không tệ, hơn nữa đã từng quay phim truyền hình rồi, nửa đường đổi nữ chính sẽ rất phiền phức."
Ông ta đã xem qua kịch bản, thấy rõ tổ kịch bản rất có tiến bộ.
Tiến bộ như vậy, không biết xấu hổ mà còn cầu xin sao?
Biểu hiện Du Lăng Thần không thay đổi, thờ ơ nghe Triệu Tần Lâm nói. Cho đến khi Triệu Tần lâm nói tên Triệu Mẫu, Du Lăng Thần mới lạnh lùng trả lời: "Tôi có thể cho cô ta một cơ hội."
Du Lăng Thần vừa nói xong, Dư Tư Nhạc và Vệ Hâm đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
Vệ Hâm không hiểu rõ, Du Lăng Thần nổi tiếng là boss mặt lạnh, một khi sau khi đã quyết định, ít khi nào thay đổi chủ ý.
Dư Tư Nhạc cũng không hiểu, đây không phù hợp với tác phong của anh hai. Cho dù có mẹ ruột là người nhà họ Triệu, cũng không chừa mặt mũi cho Triệu Tần Lâm. Mặt mũi không thể là cơm để ăn, huống chi vừa nhìn Triệu Tầm Lâm cũng biết là một thằng ngu ngốc không chịu được.
"Nhưng mà.... ......"Du Lăng Thần vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên xoa xoa đầu Dư Tư Nhạc: "Kỹ thuật của cô ta còn thua cả Tiểu Nhạc."
Mọi người ở đây đều mở to mắt, trong đó bao gồm cả Dư Tư Nhạc.
Cái bàn tròn vừa đúng có thể che giấu ánh mắt của người khác, tay phải Dư Tư Nhạc đưa qua kéo kéo góc áo Du Lăng Thần.
Cô có kỹ thuật diễn gì chứ? Cô cũng không phải là người tốt nghiệp khóa điện ảnh, hơn nữa cô chỉ mới học đến trung học, ngay cả cơ hội đóng phim cũng không có.
Du Lăng Thần cho cô ánh mắt, ý bảo cô yên tâm một chút đừng nóng vội.
Triệu Tần Lâm và Lý Hi Vi không hẹn mà nghĩ thầm, cơ hội đến rồi.
Lý Hi Vi thì không ăn thua gì, dù gì cô ta cũng ở trong ngành giải trí ba năm, về phương diện này thì không cần phải nói, cô ta tốt hơn nhiều so với một thiên kim tiểu thư như Dư Tư Nhạc chưa từng có mặt trong làng giải trí.
"Tổng giám đốc Du, lần này tôi nhất định sẽ diễn tốt." Lý Hi Vi nở nụ cười ngọt ngào, như là cơ hội này đã quay trở lại tay cô.
Sắc mặt Vệ Hâm rất không hài lòng, thậm chí còn nghĩ rằng.... ...... .... Du Lăng Thần cố tình kéo Lý Hi Vi xuống bậc thang, cố ý thiên vị người nhà họ Du. Thậm chí ông ta còn nghĩ rằng, nếu công ty Tinh Thần cố ý tìm Lý Hi Vi để quay phim, ông ta sẽ bỏ của chạy lấy người.
Đạo diễn Vệ, nể mặt tôi mà quay thử một lần đi." Lời Du Lăng Thần nói ra, luôn không được phản bác lại.
Vệ Hâm cũng không thể không nghe, gật đầu nói: "Tổng giám đốc Du, nếu ngài.... ...... ....."
Ông ta nói muốn giao trái tim mình, lại bị Du Lăng Thần đánh gãy: "Kết quả thật sự còn chưa có, đạo diễn Vệ muốn nói cái gì thì đợi lát nữa nói cũng không muộn."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nuốt lại vào bụng, Vệ Hâm miễn cưỡng đồng ý.
"Các cô ai chụp trước?" ánh mắt Du Lăng Thần dừng trên người Lý Hi Vi và em gái của mình.
Lý Hi Vi cười ha ha nói: "Nhường Du tiểu thư quay trước."
Trời ơi! Lão tử đây còn chưa chuẩn bị một chút tâm lý, chụp cái gì mà chụp? Trong lòng Dư Tư Nhạc oán giận hành vi vô lương của anh hai, nhưng lại không tìm thấy lý do thích hợp để thoái thác việc này, chỉ có thể rầu rĩ mở miệng: "Hay là Lý tiểu thư chụp trước đi, trước kia tôi chưa từng diễn, nên học tập trước một chút."
Lời nói này đã khiêm tốn, lại còn thỏa đáng hơn.
Cùng sánh với Lý Hi Vi về cách đối xử, quả thật là một trên trời một dưới đất.
"Tôi sẽ không nhường nhịn nữa." Lý Hi Vi phân phó cho chuyên gia trang điểm đến trang điểm lại cho cô.
Nhìn thái độ của cô ta, là muốn động chạm rồi.
Sắc mặt Vệ Hâm luôn không tốt lắm.
"Đạo diễn Vệ, đừng không tin tưởng với Tiểu Nhạc như vậy." Du Lăng Thần vẫn một bộ dáng nắm chắc kế hoạch.
"Anh hai, sao anh lại lôi em ra làm bia đỡ đạn? Ngộ nhỡ em.... ...... ...." Dư Tư Nhạc thấy Lý Hi Vi ra khỏi tán ô, bước vào chỗ dàn cảnh quay, lập tức nói chuyện.
Du Lăng Thân vỗ vai trấn an cô: "Tiểu Nhạc, em có biết không.... .......mỗi khi em đối mặt với màn hình, dường như sẽ thay đổi thành một người khác, em thích quay phim."
Lần đầu tiên bọn họ đến bãi biển chụp hình, Du Lăng Thần phát hiện ra Dư Tư Nhạc đối với việc quay phim có một loại cảm giác thích thú không nói nên lời.
Có lẽ bản thân Dư Tư Nhạc không phát hiện ra, nhưng mà tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt Du Lăng Thần.
Có sao? Dư Tư Nhạc suy nghĩ thật kỹ.
"Không cần lo lắng, hãy tin tưởng vào chính mình, cũng tin tưởng vào ánh mắt anh không nhìn lầm người."
Dư Tư Nhạc gật đầu liên tục.
Vệ Hâm sau khi nghe lời nói kia, ánh mắt không khỏi đánh giá Dư Tư Nhạc vài lần.
Ánh mắt Du Lăng Thần nổi tiếng là chính xác sắc bén trong giới thương nhân. Hễ là cổ phiếu bị anh nhìn trúng thì không có cái nào là không tăng? Hễ là quyết sách do anh quyết định, ai không bị ảnh hưởng vô cùng lớn?
Chẳng lẽ.... ......Thật sự mở rộng ngoài ý muốn?
Vệ Hâm cầm lấy nước uống, sau khi uống một hớp rồi đi vào tán ô.
Tất cả bố cảnh đã chuẩn bị tốt, cảnh quay lại bắt đầu.
Triệu Tần Lâm và mấy người Du Lăng Thần đều ngồi trong tán ô, chờ xem biểu hiện của Lý Hi Vi.
Lần này có cơ hội quay phim một lần nữa, tất cả đều dựa vào sự ra sức thực hiện của Triệu Tần Lâm nên Lý Hi Vi không dám xem thường, bày ra thái độ nghiêm túc cẩn thận chưa từng có khi quay phim.
Vóc dáng của cô ta trông cũng khác, gương mặt nhỏ nhắn điển hình cho con gái Trung Quốc, có loại khí chất tao nhã thanh lịch.
Sau khi đạo diễn Vệ hô to một tiếng, cảnh tượng lại hiện ra trước mặt mọi người.
Dư Tư Nhạc cầm lấy kịch bản, cố gắng nhớ lại. Ánh mắt luôn nhìn về phía hội trường quay phim, lúc này biểu hiện của Lý Hi Vi tốt hơn rất nhiều, nhưng mà.... .......nữ chính vẫn không lo lắng, chỉ biểu hiện sự khoa trương của cô ta, chính vì điều này mà khiến cho nhân vật của cô trở nên giả dối.
Quay phim là chú ý nhất đến cảm xúc tự nhiên. Cố gắng giả vờ biểu hiện cũng không nhận được sự ủng hộ của người xem.
Đạo diễn Vệ hơi lắc đầu, dường như vẫn không vừa lòng.
Nhưng mà.... .....So với lúc trước, thì lần diễn này không làm người xem thất vọng.
Lý Hi Vi rất có cảm giác hài lòng, gỡ gỡ mái tóc rối, chân mang giày cao gót nhanh chóng chạy vào tán ô để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào.
"Tổng giám đốc Du, ngày có vừa lòng không?" Lý Hi Vi mỉm cười rất tự tin.
Nhưng mà Du Lăng Thần không cho cô ta câu trả lời.
"Tiểu Nhạc, nhớ kỹ lời kịch không?" Du Lăng Thần thấy chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho Dư Tư Nhạc xong, anh ngăn lại hỏi: "Chỉ cần kỹ thuật diễn, không cần phải làm cho phiền phức."
Dư Tư Nhạc cũng không muốn vẽ loạn những thứ kia trên mặt, hơn nữa, cô cũng không phải quay phim thật sự, chỉ đọ sức với Lý Hi Vi mà thôi, ngay cả máy quay phim đều không cần.
Thật ra trong lòng Dư Tư Nhạc cũng rất khẩn trương.
Trong studio có ít nhất 30 người, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy khiến áp lực đè lên vai Dư Tư Nhạc cũng rất lớn.
Đã học thuộc lòng lời kịch, Dư Tư Nhạc từ trên ghế đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô đi ra khỏi tán ô, "Đạo diễn Vệ, có thể bắt đầu rồi."
Vị này là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Du thị, ai dám không cho cô ba phần mặt mũi?
Nữ diễn viên phụ không biết làm gì đứng trước mặt cô, trên trán chảy mồ hôi lạnh, đối mặt với Lý Hi Vi tai mo mặt lớn kia cô ta đã đủ khẩn trương rồi. Mà trước mặt lại là em gái của boss lớn, nghe nói boss còn rất đặc biệt sủng cô ấy. Ngộ nhỡ cô sẩy tay, thật sự đánh trúng mặt cô ấy, sau này sẽ không còn chỗ đứng trong giới điện ảnh nữa.
"Nếu cô không kiềm chế nổi, có thể tát tai tôi, tôi sẽ không để ý đâu." Dư Tư Nhạc cười với cô ta, nụ cười này như ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mùa đông lạnh lẽo, ấm áp thư thái.
Tất cả mọi người bị lời nói của cô làm rung động.... .......
"Không........Không.... ....." nữ diễn viên phụ theo bản năng lắc đầu, có một ánh mắt khủng bố đang nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô có cảm giác da đầu đang run lên. Cô theo bản năng hơi nghiêng người, lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của boss. Cô dám tin rằng, nếu sau khi cô kịch giả tình thật tát cho Dư Tư Nhạc một cái, vị boss lãnh khốc kia nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để đối phó cô.
Cô không có lá gan dám khiêu khích người của Du thị, liên tục lắc đầu nói: "Tôi sẽ kiềm chế được, Du tiểu thư."
"kiềm chế không được cũng không sao." Trong lòng Dư Tư Nhạc đang ước gì đây là kịch giả tình thật, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với công việc quay phim, nếu nữ diễn viên phụ có thể tát cô cô cái thật sự, có lẽ cô sẽ biểu hiện càng thật hơn.
Cô đã đồng ý đọ sức kỹ thuật diễn xuất với Lý Hi Vi rồi, tất nhiên muốn phải thắng. Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm cô không muốn Lý Hi Vi phá hư một kịch bản tốt.
Du Lăng Thần ngồi trong tán ô, nhìn hai cô gái đang đứng dưới ánh mặt trời ngoài xa kia.
Dư Tư Nhạc vẫn một bộ dáng dịu dàng nhu thuận đứng trước mặt nữ diễn viên phụ, ánh mắt hơi mang theo nghi hoặc và đề phòng. Cô mới mười bảy tuổi, chiều cao có hạn, thấp hơn nữ diễn viên phụ cao 1m6, vì vậy khi hai người đứng chung một chỗ sẽ có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Nhưng mà kỹ thuật diễn xuất và phần khí thế này của Dư Tư Nhạc ngang sức với nữ diễn viên phụ.
"Cô! Cô đói khát muốn quyến rũ đàn ông như vậy sao?" Nữ diễn viên phụ diễn xuất không tệ, khi nói những lời này đều nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt như có sự phẫn nộ, và ghen tị giống như một người phụ nữ.
Phản ứng mà Dư Tư Nhạc làm ra rất thích hợp, đôi mắt chớp chớp hiện lên vẻ nghi hoặc, cô ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng giải thích, hoặc là hỏi cô gái này vì sao lại nói như vậy.... ......
Cũng không ngờ cô gái kia đột nhiên tát thêm một cái nữa.
Dư Tư Nhạc tránh không kịp, miễn cưỡng chịu một cái tát này, có lẽ là vì đối phương dùng sức quá nặng, nên cô xuất phát từ quán tính lui về phía sau hai bước. Bàn tay phải đặt lên gò má bên phải, trong mắt tất cả đều không thể tin được.
Du Lăng Thần ngồi ở góc xa hơi lệch hướng một chút, nữ diễn viên phụ và Dư Tư Nhạc đều quay lưng về phía bọn họ.
Không chỉ có Dư Tư Nhạc không thể tin được, nhân viên làm việc khác cũng không thể tin được, tất cả mọi người cho rằng.... .... Nữ diễn viên phụ này không muốn sống nữa, ngay cả thiên kim của Du thị cũng dám đánh, đây chính là tự hủy diệt tiền đồ của mình. Thật không biết khen cô có dũng khí, hay nên bội phục cô có tinh thần làm việc chuyên nghiệp.
Khi bàn tay hạ xuống, trong mắt Dư Tư Nhạc lộ vẻ khiếp sợ lại chuyển sang phẫn nộ, tất cả đều chuẩn bị bộc phát.
Ngay cả người từng trải như đạo diễn Vệ cũng bị kỹ thuật diễn xuất của Dư Tư Nhạc làm cho rung động.
Còn nói là lần đầu quay phim? Cô xác định là cô chưa từng diễn xuất sao?
Những người khác cũng biểu hiện sự rung động khác nhau, cùng thời gian Du Lăng Thần từ trên ghế đứng lên, đi về phía giữa sân.
Sắc mặt âm trầm đáng sợ.... ........
Ánh mắt anh giống như loài rắn độc hung ác, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào con mồi.
Nữ diễn viên phụ khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm kêu oan uổng.
"Tiểu Nhạc, gò má thế nào? Muốn đi bệnh viện hay không?" Du Lăng Thần đứng trước mặt cô, trong ánh mắt lộ ra một tia thương tiếc.
Loại tâm tình này ít khi xuất hiện trên mặt Du Lăng Thần, vì vậy làm cho Dư Tư Nhạc suýt chút không lấy lại được tinh thần.
Du Lăng Thần đưa tay kéo tay Dư Tư Nhạc đang ôm mặt, muốn kiểm tra một chút xem gương mặt Dư Tư Nhạc bị thương thế nào.
Trong chớp mắt khi anh nắm bàn tay cô chuyển đi, anh hơi sửng sốt một chút.
Gò má của Dư Tư Nhạc.... ........hoàn hảo không bị tổn thương gì.
Sau đó, Dư Tư Nhạc mờ mịt nói chuyện: "Anh hai, em không sao."
Cái tát lúc nãy cũng không đánh xuống, mà lệch sang má bên phải một chút.
Cái gì gọi là diễn trò.... .....Đây mới là thật sự! Cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng, chính là miêu tả chân thật Dư Tư Nhạc.
Tất cả mọi người trong studio đều nhìn Dư Tư Nhạc với ánh mắt khác xưa, trước đây, ai cũng không nghĩ ra được cô có loại thực lực này. Thậm chí có thể nói, nhìn bên ngoài kỹ thuật diễn của Dư Tư Nhạc không thua kém gì diễn viên chuyên nghiệp.
Hơn nữa cô không có một chút tự cao tự đại gì của một thiên kim tiểu thư, đối xữ với mọi người đều rất lễ phép. Có chỗ nào giống Lý Hi Vi, rõ ràng là công phu gà mờ, còn dám ồn áo trước mặt mọi người chỉ dẫn này nọ.
Lý Hi Vi thua thảm hại.... ......Vẻ mặt không có một chút huyết sắc nào.
Vệ Hâm chưa từng có cảm giác hả lòng hả dạ như vậy.
Một loại "luyến tiếc' xuất phát từ nội tâm ông ta, nếu không phải ngại Du Lăng Thần đang đứng trước mặt, ông ta thật muốn hỏi Dư Tư Nhạc một câu "có hứng thú gia nhập vào giới điện ảnh và truyền hình không?"
Hiện tại Dư Tư Nhạc giống như hòn ngọc quý, chỉ cần có người điêu khắc cẩn thận, sớm muộn cô sẽ bộ lộ được nhiều mặt.
"Lý Hi Vi" Sau khi xác định Dư Tư Nhạc không có việc gì, trong chớp mắt Du Lăng Thần không phục lại bình thường, quay lại xử lý chuyện nữ chính, lạnh giọng nói: "Cô đã hiểu rõ địa vị của mình ở đâu không?"
Lý Hi Vi nắm chặt bàn tay, môi bị cắn đến tái nhợt, từ sau khi cô nổi tiêng, mặt mũi chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy.
Đây là đả kích đối với cô, có thể nói là rất lớn.
Đến bây giờ cô cũng không chịu tin sự thật này.
Triệu Tần Lâm khẽ thở dài, chứng tỏ ông ta cũng không có cách nào giúp cô được.
Khó trách lúc trước Du Lăng Thần nói đồng ý cho cô một cơ hội.... ....Thì ra tỷ lệ của cơ hội này gần như bằng không.
Dư Tư Nhạc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cũng từ từ hiểu rõ.... ....Lần đọ sức diễn xuất này, cô thắng một trăm phần trăm rồi.
"Tôi.... ...." Hai chữ nhân thua nhìn thì đơn giản nhưng nói ra miệng thì rất khó, trong mắt Lý Hi Vi mang theo vẻ cầu xin: "Tổng giám đốc Du, có thể cho tôi một cơ hội nữa không, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng đóng phim, sẽ không làm loạn phát cáu nữa."
Bộ dạng Lý Hi Vi cúi đầu nhận sai làm cho người ta đau lòng.
Triệu Tần Lâm đã không nhịn được, muốn đem người đẹp ôm vào trong ngực an ủi một chút, lần này quay không xong, sau này còn nhiều cơ hội.
Hai người hả hê ôm nhau, không để ý đến ánh mắt đố kỵ ngờ vực của mọi người.
Cho tới bây giờ Du Lăng Thần chưa từng làm mềm lòng người khác, có người nói anh trời sinh lãnh huyết vô tình, đều một bộ dạng bình tĩnh. Nghe nói khi cha mẹ qua đời, từ đầu đến cuối anh không rơi một giọt nước mắt. Khi đó anh dùng hai bàn tay chống đỡ Du thị đã mất đi trụ cột, phục hồi lại Du thị đi theo quỹ đạo một lần nữa.
Những lời này nghe như thật dễ dàng, trên thực tế, nếu không có sự quyết đoán bình tĩnh và năng lực lãnh đạo, hoặc là năng lực vượt qua những người bình thường, người bình thường cả đời cũng không có khả năng làm được như vậy.
Vậy mà Du Lăng Thần.... .......chống đỡ Du thị một cách thản nhiên.
Cho dù Lý Hi Vi ăn nói khép nép nhận sai, nhưng giọng nói Du Lăng Thần không buông tha một chút nào: "Lý Hi Vi, cô không thích hợp đóng phim."
Một câu nói cắt đứt triệt để suy nghĩ của Lý Hi Vi.
"Tổng giám đốc Du.... ....Tổng giám đốc Du, tôi sẽ cố gắng, thật sự.... .....Lần này là thật."
Du Lăng Thần không tiếp tục để ý đến cô ta, ngược lại nói với Triệu Tần Lâm: "Dẫn cô ta đi."
Ý tứ anh rất rõ ràng, Triệu Tần Lâm đã ký kết với cô gái này, vậy thì để chính ông ta giải quyết.
Triệu Tần Lầm nào đâu dám làm trái lời nói Du Lăng Thần, kéo tay Lý Hi Vi biến mất khỏi studio.
Dư Tư Nhạc thầm nghĩ.... ..... Cô ta lại đắc tội thêm một người rồi?
"Đạo diễn Vệ, tôi xử lý như vậy ông cảm thấy thế nào?" Du Lăng Thần thật tự nhiên đưa tay ra ôm lấy bả vai Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc tập mãi thành thói quen rồi.
Vệ Hâm lại ngạc nhiên nhìn động tác của Du Lăng Thần, cố gắng thu tâm tình lại, biểu hiện cũng như bình thường: "Cách xử lý của tổng giám đốc Du tất nhiên là tốt nhất, tin rằng Lý Hi Vi cũng hiểu được mà suy nghĩ lại."
Ông ta rất bội phục vị tổng giám đốc trẻ tuổi Du Lăng Thần này, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn và suy nghĩ khôn khéo, hai người bọn họ vẹn toàn rồi. Hơn nữa, là người không tự cao không chỉ vì cái lợi trước mắt, trong mấy tập đoàn lớn, người ta đều rất đánh giá tập đoàn Du thị.
"Vậy thì kính xin Vệ Hâm quan tâm nhiều về bộ phim này chút."
"Tổng giám đốc Du quá khách khí rồi." Vệ Hâm cũng không dám nói linh tinh "bỏ của chạy lấy người" nữa.
Dư Tư Nhạc nghe hai người nói tới nói lui, im lặng đứng trong khuỷu tay Du Lăng Thần.
Vệ Hâm lại nhìn cô nói: "Tổng giám đốc Du, Lý Hi Vi vừa đi, việc chọn người làm nữ chính vẫn chưa chuẩn bị.... ......"
Ánh mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Dư Tư Nhạc, ý không cần nói cũng biết.
Mày kiếm của Du Lăng Thần hơi nhăn lại, cố ý hơi dùng sức ôm bả vai Dư Tư Nhạc: "đạo diễn Vệ, còn hai tháng nữa Tiểu Nhạc phải đi học, nữ diễn viên chính có nhiều phần phải diễn, sẽ làm chậm trễ việc học tập."
Có lẽ Vệ Hâm hiểu rõ chuyện đó.
Nhà họ Du lại không thiếu tiền, đường đường là một thiên kim tiểu thư có cần thiết phải lộ diện ra ngoài không? Làm minh tinh có thu nhập rất tốt, nhưng mà so sánh với người giàu nhất là Du Lăng Thần này thì giống như muối bỏ biển rồi.
Vệ Hâm chưa từ bỏ ý định: "Du tiểu thư, cô có hứng thú với việc đóng phim không? xem ra không thể làm nữ chính, nhưng mà.... ....còn có một hai nữ phụ khác thích hợp với cô. Vai được phân là em gái của nam chính, tuổi cũng vừa đúng mười bảy mười tám, quả thực là nhân vật được tạo ra cho người."
Đây là xem như đục khoét nền tảng sao?
Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc cảm thấy cô như hàng hóa tranh giành trên tay.
Quay phim truyền hình.... ......, quả thật cô hơi động tâm một chút. Nghe đạo diễn giới thiệu, vai nữ phụ kia đoán chừng cũng quan trọng.
Nhất là khi nghĩ đến mình có thể xuất hiện trên màn hình ti vi, Dư Tư Nhạc thấy tâm ngưa ngứa.
Vệ Hâm rất biết thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy đôi mắt long lanh của Dư Tư Nhạc đang do dự, lập tức thêm chút tâng bốc. Cuối cùng, đã tân bốc đến đến mức 'nếu không cần người này, mày sinh ra là một tiếc nuối lớn'.
Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn anh trai, cái khác cô không sợ, cô chỉ sợ làm mất mặt tập đoàn Du thị, hoặc là sợ anh hai không đồng ý.
Trước kia cô chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, làm chuyện gì cũng sẽ không sợ đố kỵ. Nhưng mà hiện tại không chỉ có anh hai đứng sau lưng, lại còn có tập đoàn Du thi, làm một chuyện gì cũng cần phải suy nghĩ một chút xem có thể tạo thành rắc rối không cần thiết cho anh hai không.
Tâm tư của Dư Tư Nhạc, Du Lăng Thần làm sao đoán không được? Ngoại trừ việc nghiên cứu cô việc, hầu như tất cả thời gian còn lại Du Lăng Thần đều dành cho đứa em gái này. Chẳng những mỗi ngày nghe Vệ sẽ báo cáo hành tung của cô, còn lén lút để ý cô thích cái gì ăn cái gì.
Trước kia Du Lăng Thần chưa từng sinh ra loại cảm giác này, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của Dư Tư Nhạc, dần dần lặng lẽ thay đổi.
"Chính em làm chủ, thích cái gì thì làm cái đó, anh hai sẽ không nhúng tay."
Dư Tư Nhạc có một loại xúc động muốn hét to. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh hai một chút.
Cái ôm ấm áp này, đối với Dư Tư Nhạc là thay cho sự cảm ơn vô cùng trong sáng.
Mà trong mắt Du Lăng Thần, lại mang theo một ý nghĩa khác.
Anh chợt nhớ đến một câu nói, chỉ có hai cách đối xử với người. Thật rõ ràng, Dư Tư Nhạc là loại người "ăn mềm không ăn cứng."
Sau này, anh phải áp dụng phương pháp "êm dịu" để đối xử với Dư Tư Nhạc.
Lại kiên quyết trưởng thành, sớm muộn gì cũng bị anh đánh bại.
"Đạo diễn Vệ, xin chỉ bảo nhiều hơn." Dư Tư Nhạc tươi cười trả lời Vệ Hâm.
Vệ Hâm cũng rất vui vẻ: "Chỉ bảo thì không nói tới, Du tiểu thư vốn là một nhân tài."
... ...... ...... ...... ...... ...
Từ studio trở lại biệt thự, khóe miệng Dư Tư Nhạc luôn mỉm cười không khép lại được.
Du Lăng Thần thấy cô vui vẻ, trong lòng cũng không khống chế được vui vẻ theo.
Anh em ở chung rất hòa hợp, thậm chí một chút quấy rầy nhau cũng không có, cứ như vậy mà tự nhiên đến với nhau.
Về chuyện Triệu Tần Lâm quản lý công ty Tinh Thần, Du Lăng Thần chưa bắt được nhược điểm của ông ta, nên sẽ không dễ dàng gỡ bỏ vị trí của ông ta. Tốt xấu gì Triệu Tần Lâm cũng là con trai duy nhất của nhà họ Triệu, Du Lăng Thần làm việc không thể quá khó khăn, dù sao quan hệ của hai nhà cũng thân thích, nếu ầm ĩ, truyền ra ngoài cho người khác cười nhạo là chuyện nhỏ, quan trọng là sợ nhất giới truyền thông viết tin loạn.
Người khôn khéo có lúc cũng mắc sai lầm, huống chi Triệu Tần Lâm và hai chữ "khôn khéo" này không có quan hệ với nhau.
Ba ngày sau, tổ làm phim lại tìm một minh tinh tương đương nhận nhân vật của nữ chính. Mặc dù tiếng tăm của cô ta kém hơn Lý Hi Vi, nhưng khả năng diễn xuất lại vượt xa Lý Hi Vi.
Sau khi nhận được phần công việc ở tổ làm phim, thời gian của Dư Tư Nhạc dần trở nên chật kín hơn.
Thậm chí còn bận rộn không rút ra được thời gian hơn diễn tiết mục ngắn lúc đi học nữa.
Về vai em gái của nam chính, phần diễn xuất của cô xuất hiện hơn mười tập. Sắp xếp như vậy vừa đúng Dư Tư Nhạc có thể có được ngày nghỉ, tham gia hoàn toàn phần diễn xuất của mình. Nhưng mà cũng có một tác hại, là phải......cả ngày bọn họ phải ở trong tổ làm phim.
Càng không rút ra được thời gian để về biệt thự nấu cơm cho anh hai.
Lúc đầu, Du Lăng thần cố gắng duy trì quyết định của Tiểu Nhạc. Nhưng mà chạng vạng ngày thứ ba sau khi trở về, không cảm thấy ngon miệng khi ăn tối, sắc mặt Du Lăng Thần ngày càng đen. Thậm chí còn nhiều lần gọi điện thoại thúc giục đạo diễn Vệ nhanh chóng thả người.
Có lẽ đạo diễn Vệ chịu áp lực rất lớn.
Sau khi tan làm, Du Lăng Thần thường lái xe đến chỗ đoàn làm phim đón Tiểu Nhạc về nhà.
Có một lần nhìn thấy Dư Tư Nhạc ăn cơm đựng trong cặp lồng ở đoàn làm phim. Cặp lồng đựng cơm chỉ có vài miếng ít đến thảm thương, còn không có rau quả có giá trị dinh dưỡng nào.
Chân mày của anh không thể nhăn lại, cũng không biết đã nói gì với đạo diễn Vệ.
Từ đó về sau, thức ăn của đoàn làm phim có sự thay đổi lớn. Mỗi bữa cơm, giá trị dinh dưỡng của mỗi bữa cơm được nâng cao, không chừng là đồ ăn do chuyên gia dinh dưỡng nào đó làm ra.
Hết chương 59