“Du tiểu thư, sao cô lại đến đây?” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng nói thư ký Tôn.
Dư Tư Nhạc cứng ngắc xoay người, đối mặt với thư ký Tôn cười nịnh hai tiếng.
Tầm mắt hai người trong phòng đều chuyển sang người Dư Tư Nhạc, nhìn cô chăm chú.
“Tiểu Nhạc, em đến đây bao lâu rồi?” Giọng nói Du Lăng Thần trầm thấp khó có thể nắm bắt.
Dư Tư Nhạc biết loại chuyện nghe lén này thật không có đạo đức, thảm nhất là bị người ta bắt gặp. Xấu hổ cúi đầu, Dư Tư Nhạc nói: “Vừa mới, đang muốn đi vào.”
Thật ra cô nghe cuộc nói chuyện cũng không nhiều.
Du Lăng Thần không tiếp tục hỏi, dường như tin tưởng lời Dư Tư Nhạc nói, ánh mắt nhìn về phía cô gái đối diện nói: “Cô về trước đi, có chuyện gì có thể liên lạc với thư ký Tôn, cô ấy sẽ giải quyết cho cô.”
Từng động tác của cô gái kia đều rất quyến rũ, hơi cúi người nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Du thiếu.”
Dư Tư Nhạc có thể thấy bộ ngực của cô ta lộ ra một mảng lớn, mịn màng hơn so với da em bé. Dư Tư Nhạc để ý cô ta vài lần, dường như cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi.
“Người này không phải bông hoa nhỏ Khưu Mẫn sao? Cô ta vừa mới làm ngôi sao không lâu, bộ phim gần đây nhất là Đại Hồng Đại Tử, cô ta nổi tiếng nhất internet, thường xuyên có nhiều vụ tai tiếng với các ngôi sao nam khác. Cho dù đi đến chỗ nào, luôn có một đám phóng viên theo sau.
Lúc Khưu Mẫn đi còn yểu điệu hơn người mẫu.
Cô ta đi đến bên cạnh Dư Tư Nhạc, cố ý dừng bước lại, đối với Dư Tư Nhạc cười như không cười nói: “Xin chào Tiểu Nhạc, chị là Khưu Mẫn, có rảnh đến tìm chị đi dạo.” Cô ta rút một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, phía trên viết số điện thoại liên lạc.
Tiểu Nhạc? Gọi như vậy quá thân mật rồi không? Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt mà.
“Được, sau này hãy nói.” Đối với người lạ, từ trước đến nay Dư Tư Nhạc rất không thích, không thể đáp ứng, cũng không thể lập tức từ chối.
Sắc mặt Du Lăng Thần rất khó coi, ngồi trên ghế xoay: “Khưu Mẫn, không phải cô nói còn có chuyện muốn làm sao?”
Trong lời nói có ý đuổi người rất rõ ràng.
Cho dù là ai, cũng có thể nghe được.
"Tôi suýt chút nữa quên, cảm ơn Du thiếu nhắc nhở, lúc này tôi phải đi rồi." cô gái này thật biết thức thời, biết cố ý kéo dài thời gian thì Du Lăng Thần sẽ rất tức giận, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, chậm rãi đi ra ngoài.
Thư ký Tôn cầm một phần văn kiện đem đến trước bàn làm việc: "ông chủ, đây là phần tư liệu ngài muốn, phần này có liên quan đến hợp đồng ký kết với công ty Lưu Vân."
"Có thể để ở đây, cô nhanh ra ngoài đi." Du Lăng Thần cầm lấy tài liệu lên xem, rồi nói với thư ký Tôn.
Sau khi tất cả mọi người đã đi, ánh mắt Du Lăng Thần mới dừng trên người Dư Tư Nhạc, ánh mắt lúc này không giống với ánh mắt lạnh như băng, còn mang theo một chút lo lắng.: "Tiểu Nhạc, sao hôm nay em lại đến đây?"
Dư Tư Nhạc rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ cô không nên đến sao?
Nhớ đến anh hai đưa cho Khưu Mẫn xâu chìa khóa, trong lòng Dư Tư Nhạc có cảm giác không nói nên lời. Đây nhất định là chìa khóa phòng! Bởi vì chìa khóa biệt thự của cô cũng là loại này, liếc mắt một cái có thể nhận ra. Còn có Khưu Mẫn gọi cô là "Tiểu Nhạc", nghe thế nào, thế nào giống như xưng hô với tiểu bối.
"Tiểu Nhạc, sao không nói chuyện?" thật lâu không nghe thấy câu trả lời, Du Lăng Thần lại hỏi.
Dư Tư Nhạc lắc đầu, cố gắng nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, lấy caravat vừa mới mua từ trong túi ra: "Anh hai, anh cảm thấy caravat này thế nào?"
Mỗi một cái đều do cô lựa chọn tỉ mỉ.
"Tiểu Nhạc giúp anh chọn, anh làm sao không thích?" nói xong, anh kéo caravat màu bạc trên cổ xuống, ném vào thùng rác, mở gói đồ ra, lấy ra caravat màu xám bạc: "Đeo lên giúp anh."
Dư Tư Nhạc ngoan ngoãn dùng móng vuốt mèo con, xoay người đến trước mặt Du Lăng Thần, thắt caravat cho anh.
Khoảng cách hai người không đến 10cm, hoàn toàn có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt.
Dư Tư Nhạc có làn da trắng hồng, lông mi dài chớp chớp, có vẻ rất đáng yêu. Nghe những người già nói người có vành tai rộng, kiếp này nhất định sẽ rất hạnh phúc, làm người cũng trạch tâm nhân hậu. Lỗ tai Dư Tư Nhạc rộng và dày hơn so với người thường một chút.
Nghĩ lại cả đời này của Dư Tư Nhạc, chưa bao giờ lo lắng tiền phí sinh hoạt những lời này có thể tin tưởng vài phần. Trước mười tuổi là bảo bối trong lòng bàn tay của ba mẹ, nâng sợ rớt, ngậm sợ tan. Cho dù năm 10 tuổi ấy xảy ra trận tai nạn xe, nhưng cô có thể đại nạn không chết, tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau ngày gió quét đổ mưa, lại có một anh hai là Du Lăng Thần, cuộc sống vĩnh viễn không sầu không lo.
Ngay từ đầu Dư Tư Nhạc không biết anh hai đang nghĩ gì........
Nếu cô biết, nhất định sẽ nói..... Ngày đó của cô có tốt đẹp như vậy không? Nửa đời trước của cô dường như rất cực khổ, làm lụm cả đời, cuối cùng rơi vào kết cục "người tốt có mạng sống không lâu". Sau khi trọng sinh, cuộc sống của cô mới mở ra một trang giấy mới.
......................
Dư Tư Nhạc có một thói quen khi thứ bảy được nghỉ học, cô hay đi dạo ở hiệu sách, nhìn xem có tài liệu học tập mới không, hoặc mua vài quyển sách của học giả nổi tiếng về nhà xem.
Trong hiệu sách rất yên tĩnh, trong một góc phòng còn có chỗ cho học sinh đọc sách.
Dư Tư Nhạc nhìn sách xung quanh muốn mù hai mắt, lúc đi ngang qua khu tạp chí, lơ đãng thấy trên bìa tạp chí có hình ảnh của anh hai. trên hình ảnh không chỉ có anh, còn có một cô gái để lại ấn tượng sâu sắc với cô.
Là Khưu Mẫn!
Hai người ngồi trong quán ăn, dường như đang nói chuyện.
Áp lực kiềm nén trong lòng rất không tốt. Dư Tư Nhạc cầm quyển tạp chí mở ra bên trong có một hàng chữ viết to "Tổng giám đốc tập đoàn Du thị tình cảm luyến ái, bí mật hẹn hò với ngôi sao Khưu Mẫn."
Bên dưới là một dòng chữ nhỏ chú thích: "Tổng giám đốc tập đoàn Du thị tiêu một số tiền lớn, đưa đón ngôi sao Khưu Mẫn đến công ty, là công hay tư?" phía sau tiếp tục viết, tập đoàn Du thị sẽ vì Khưu Mẫn mà mở rộng sang sản xuất phim truyền hình.
một loạt chuyện tình không khó làm người khác nghĩ đến Du Lăng Thần lấy việc công làm việc tư, muốn tâng bốc Khưu Mẫn.
Dư Tư Nhạc vốn tâm tình bình tĩnh, giống như bị ném một hòn đá nhỏ làm dao đọng tâm tình. Đây thật sự là anh hai đang theo đuổi Khưu Mẫn sao? Lần trước còn đem chìa khóa phòng....Ý nghĩa gì? Tay chân Dư Tư Nhạc hơi lạnh lẽo, làm em gái như cô, không phải nên chúc anh hai hạnh phúc sao? Nhưng mà cảm giác khó chịu đáng ghét này là xảy ra chuyện gì?
Vệ sĩ nhìn sắc mặt cô hơi trắng bệch, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, cô thế nào?"
Dư Tư Nhạc nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói với A Bưu, hiện tại trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu sao?
"không có việc gì." Chậm rì rì phun ra vài chữ, Dư Tư Nhạc ném quyển tạp chí xuống: "Chúng ta về biệt thự đi."