Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 14: Ra về trong nỗi lo



Hôm nay hơi kém may mắn vì quán đông hơn thường lệ, lại đang sửa chữa mấy phòng nên không có chỗ chơi. Hạ Bách bị không ít người đàn ông lôi kéo trong lúc rời khỏi Triệu Trác Thẩm, khi ấy ngoài việc từ chối cô cũng không làm được gì thêm. Có vài gã say rượu được thời cứ bấu víu lấy cánh tay yếu ớt của cô, có người lại với lấy ôm cô vào lòng. Chuyện này trong lúc tâm trạng không tốt khiến hành động, câu từ của Hạ Bách đầy khiếm nhã.

Người đàn ông nặc mùi rượu đứng trước mũi gậy cơ liền có phần phấn khích, nịnh nọt cô gái nhọ trước mặt. " Ngoan ngoan nào, tôi sẽ cho em một chỗ đứng cao hơn hiện tại."

Lời sỉ nhục dùng cho những người trong giới nghệ thuật bán rẻ trinh tiết khiến Hạ Bách bị ức đến mức hai mắt mang theo sự dữ tợn. Cô tự như con báo chậm rãi đưa mũi gậy cơ tiến về lồng ngực ông lão già. Câu nói bình tĩnh nhưng đôi mắt như muốn cào xé lão ra. Giọng cô trầm thấp nhắc nhở. " Tôi không bán trinh cũng không cần lão già lùn tịt như ông nâng đỡ. Tôi nhắc nhỏ cho các người nghe." Hạ Bách dừng lại nhìn những kẻ bần tiện còn lại, nụ cười trên môi tựa như trêu trọc nhưng lại có phần cân nhắc một cách rõ ràng. " Hạ Bách này.. Không khiêm nhường, nịnh nọt mấy kẻ rẻ tiền như các người đâu. Mùi rượu trên người các ông có thể về xịt thêm chút dầu thơm không? Khó ngửi như vậy tôi cũng khó tiếp."

Lão già trước mắt tức đến nổi điên muốn gọi người bắt giữ cô. Nhưng ông ta càng nóng vội ánh mắt Hạ Bách lại lạnh lẽo đến mức doạ nạt bao người, cô có sự thách thức khiến vài kẻ lùi lại khó tin. Còn lão già trước mắt lại nhục nhã không né đi được. Lão nuốt nước bọt, ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi quát lên tám từ. " Con đĩ rẻ mạt bày đặt làm sang."

Từ trong đi ra Triệu Trác Thẩm có thể nghe rõ sự sỉ nhục thô tục, ánh mắt anh vẫn giữ vững sự điềm tĩnh bước đến như không quen biết. Đứng phía sau cô gái đó, mọi sự tập trung nhiều hơn anh tưởng. Sức hút của cộng đồng mạng đến lời lẽ nói về cô đôi phần đã không tốt, tận mắt chứng kiến như này lại chẳng có ai bênh vực. Bất kể có bao nhiêu người không động chạm tới cô cũng chỉ yên lặng mà không giúp đỡ, có lẽ điều đó đã dần lấp đi lối sống được yêu thương. Đôi vai cô không run lên chút nào, cứng nhắc như muốn doạ nạt kết trước mắt. Vẫn một cách ứng xử giống như kẻ máu lạnh sinh ra cô.

Hành động của Triệu Trác Thẩm rất dứt khoát, sau khi nhìn nhận điều người thiếu nữ thực sự muốn là gì anh mới kéo cô ra sau lưng mình. Thứ cô muốn chỉ đơn giản là kìm nén cơn nóng giận, cô cũng muốn như bao nghệ sĩ khác được yêu mến chứ không phải bước lên từ mớ lùm xùm. Anh đủ biết cô tức điên lên với lời khiếm nhã đó như nào, khi đứng sau anh một tay cô cứ nắm chặt lấy một phần áo khoác anh. Giọng nói bắt đầu run lên nhưng nhỏ đến mức anh phải khựng người lại cố lắng nghe. " Đưa tôi đi đi.. đưa tôi ra ngoài đi."

Câu nói đó mang quá nhiều cảm xúc hỗn độn, người đàn ông quay lại đã nhìn thấy Hạ Bách cúi đầu khiêm nhường những máy ảnh chĩa về phía mình. Anh vừa không hiểu có gì để đem ra đùa giỡn, lại chẳng hiểu như này nếu một mình thì cô chống đỡ ra sao? Cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô không ngẩng lên nổi, giọng anh ôm trọn cả sức nén của cô nhìn từng người trầm giọng lên tiếng. " Bỏ máy xuống." Anh dõng dạc nhắc lại lần nữa. " Bỏ xuống."

Phá Tiều từ trong đi ra, phía sau còn có vài người đàn ông tướng tá cao lớn kẻ ngậm điếu thuốc, kẻ cầm gậy. Giọng hắn có chút cọc cằn. " Đến chơi có thuốc, có gái. Chúng mày làm loạn hay sao mà động vào khách của tao."

Không gian ngày càng căng thẳng, Phá Tiều nhìn qua phía trung tâm. Hắn lần đầu thấy đứa bạn để tâm một cô gái mà lên tiếng trước đám đông như vậy, xem ra cô ta không phải loại nhút nhát như Hoắc Tịch. " Đi đi, tao giải quyết cho."

" Làm cho đến chốn vào. Tao đi trước." Triệu Trác Thẩm quay người lại cầm lấy tay Hạ Bách, anh gỡ từng ngón tay cô đang nắm chặt cây cơ ra. Giọng nói ôn hoà. " Được rồi. Thả lỏng nào."

Thời gian đó trông người thiếu nữ như một đứa trẻ, không khóc lóc chỉ im lặng đi theo anh. Không khí lúc nào cũng ngột ngạt, chỉ cần ở gần cô bất luận là như nào cũng có những điều rất lạ. Cho đến khi về đến chung cư, cô cũng chỉ cảm ơn rồi rời đi.

[... ]

Sau đêm đó, Hạ Bách trở về nhà trong không khí huyên náo của phố xá. Cô ngồi trong phòng khách còn rõ mùi ghế mới, ánh mắt tĩnh lặng nhắm lại rồi ngả người nằm xuống. Mọi thứ nhờ kính cách âm mà không có bất kì tiếng động nào, kể cả là gió lùa cô cũng không cảm nhận rõ.

Cho đến sáng hôm sau, Triệu Trác Thẩm vừa thức giấc đã nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi gọi điện cho Hạ Bách. Chuông điện thoại vẫn đổ bình thường nhưng anh không nhận được hồi âm, kể cả cô từ chối cuộc gọi cũng không có. Không lâu sau đó khi vừa ra khỏi nhà Trần Lục Bắc cũng có mặt, ngoại lệ việc hỏi đêm qua xảy ra chuyện gì thì vẻ mặt anh ta lo lắng đến mức sợ hãi.

" Tôi đang hỏi cậu. Con bé tối qua có cư xử lạ không?" Trần Lục Bắc bực tức hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào những cuộc gọi không hồi âm. Triệu Trác Thẩm không nói gì chỉ biết nhìn thời tiết trước mắt, không lạnh gắt như hôm qua nhưng có tuyết. Anh cũng xem xét xem có cuộc gọi từ cô không rồi có phần thông cảm cho đàn anh trước mặt, so với tình cảm anh trai với em gái thì với Hạ Bách người này như một ông bố thứ hai. Chỉ cần cô gái đó không nghe điện thoại hay cáu gắt anh ta lại như cảm thấy sắp mất đi một người thân. Im lặng một hồi rất lâu, Triệu Trác Thẩm mới trầm mặc nói lại sự việc hôm qua vắn tắt. " Tối qua tôi có đón Hạ Bách đi ăn với bố anh nhưng ông ta bận đột xuất nên cuộc hẹn bị huỷ. Khi đó cô ấy tức điên lên, xúc động đến mức mất kiểm soát."

Trần Lục Bắc khẽ nheo đôi mày lại. Anh hỏi lại. " Cái gì?" Thái độ của anh chỉ vì sự hoảng loạn mà có phần không kiềm chế được, nghe đến đây cộng thêm chuyện cô bị sỉ nhục anh nghe từ một người bạn thì tâm không tĩnh nổi. Đôi tay gân guốc của anh cũng nhanh chóng vớ lấy cổ áo ngay ngắn của Triệu Trác Thẩm. Hai hàm răng nghiến chặt lại lên tiếng. " Cậu được trọng dụng như vậy không có nghĩa đem em gái tôi ra làm trò đùa. Tôi cho cậu bữa ăn thì liệu đường tránh xa nó ra."

Triệu Trác Thẩm thở hắt ra. " Tôi không đem phụ nữ ra làm trò đùa. Tôi đủ nhận thức nên làm vậy với loại người nào. Trong chuyện tình cảm tốt nhất anh đừng xen vào, nó sẽ đi theo con đường anh muốn với tỉ lệ cao đấy."

Nắm đấm trên tay Trần Lục Bắc không kìm chế được mà lao mạnh về phía mặt người đàn ông. Khi Triệu Trác Thẩm vẫn trụ vững, nở nụ cười cương trực lau đi vệt máu dài nhờ sự sắc nhọn của chiếc nhẫn của mình anh mới ngưng lại. Giọng nói anh lạnh lẽo nhưng mang theo nét thương tâm cô độc về người con gái kia. " Bất kì ai làm tổn thương con bé đều đáng chết. Nó với muôn ngàn người chỉ là kẻ bình thường nhưng với tôi nó như nhịp đập còn lại. Cậu phải hiểu nó chết lặng giữa muôn người như nào, nó ngu ngốc đến mức nào rồi hãy đối xử tốt với nó."

Triệu Trác Thẩm đứng nghiêm chỉnh lại, anh nở nụ cười sâu xa không hứa hẹn bất kì điều gì. " Bản thân ai chẳng có một người để bảo vệ. Nếu sau này tôi chọn cô ta, không phải chúng ta chung đối tượng sao?"

Khi ấy Trần Lục Bắc chỉ ngậm ngùi im lặng gọi điện thoại lần cuối cho em gái, nó không nhấc máy. Trước khi đi anh cũng để lại lời nhắc. " Cậu là kẻ giàu tình cảm nhưng không biết diễn tả. Người như thế với kẻ trầm cảm có hợp không?" Anh không quên thêm một vế. " Cậu cũng nên xem còn yêu người phụ nữ đó không?"

Suy cho cùng những câu hỏi đó đều đáng để xem xét lại, nó giống như một vật cản để bước đến chuyện tình cảm. Nhất định không được vì người này làm tổn thương người kia, nhưng có những người không kiểm soát được chuyện đó vì sự mãnh liệt trong thương tình.

[... ]

Hạ Bách đi làm bỏ quên điện thoại ở nhà nên đến tối về mới để ý mấy cuộc gọi. Trước khi gọi lại cho Triệu Trác Thẩm cô vẫn nói chuyện với anh trai trước, anh cũng đang trong chuyến bay qua Pháp nên cô không làm phiền quá lâu. Chỉ là khi nói chuyện xong với anh thì cô không có ý định gọi lại cho người kia.

Tối đó, Hạ Bách không ăn ở nhà mà đi tìm một quán cơm bình dân. Cô thích hương vị đặc trưng của mấy quán cơm rẻ mạt giữa thành thị hơn. Chả hiểu sao nhưng rất dễ nuốt.

Ở những nơi như này cô vẫn thường bị người ta nhận ra, khi ấy bản thân cô không rõ nó có hợp với một kẻ làm nghệ thuật không? Trước đây, cô cứ nghĩ làm nghề này chỉ cần chân chính, tôn trọng nhau sẽ được nhiều tình thương từ khán giả.. Nhưng đến giờ mới nhận ra bản thân không có nhiều thời gian, đôi lúc lại cảm thấy đơn độc đến mức xa lạ.

Thời điểm đó, đột nhiên Triệu Trác Thẩm lại có trạng thái quan tâm đến Hạ Bách. Khi cô đang ăn cơm anh lại gọi đến, lưỡng lự mãi cô mới bắt máy.

Giọng nói đầu giây bên có phần lo lắng trầm mặc hỏi. " Cô không sao đấy chứ?"

Hạ Bách rất ít nhận được câu hỏi này, ngoài người thân thì hầu như rất khó nghe thấy. Cô chống đôi đũa gỗ cũ xuống bát cơm đã vơi, ánh mắt hạ xuống nhìn bàn ăn đạm bạc mà khẽ cười. Nụ cười của cô có phần bất lực nhưng lại vương đâu đó chút an ủi. Cô ngậm ngùi trả lời, kể cả anh trai cũng nói cô rất kiệm nước mắt nhưng thực ra nó dễ rơi nhiều hơn gần đây. " À..." Hạ Bách kéo dài câu nói, lúc sau ậm ừ mở lời thêm. " Tôi không sao, anh ăn tối chưa?"

Nghe đến đây người đàn ông đầu dây thở dài như vơi đi chút lo lắng. Anh chẹp miệng ngẫm nghĩ với hộp cơm trước mắt. " Đang ăn cơm thịt hầm với rau thôi."

Hạ Bách mím môi nhìn mân cơm trước mặt, cô cũng ăn cơm với thịt hầm, đi kèm với đĩa nấm kim. " Trùng hợp thật, tôi cũng ăn thịt hầm."

Giọng anh khi đó thoáng cởi mở, trước giờ rất ít nghe thấy giọng điệu bỡn cợt như giờ. " Nói xem.. Cô đang ăn bên ngoài à?"

Hạ Bách ậm ừ xong anh nói. " Đi một mình sao? Không bị như hôm qua chứ?"

Hạ Bách đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây đều rất yên ắng. Đa số là công nhân đi làm về nên đều vội ăn bát cơm nóng. Họ mất nhiều sức để kiếm đồng tiền nên một hạt cơm cũng chẳng bỏ lại, nhìn thấy mái tóc ướt vì mồ hôi giữa trời lạnh này cũng khó tin. Cô gắp miếng rau vào bát. " Không sao, chỗ tôi ngồi cũng toàn người làm lao động. Ít người để ý lắm. Anh xem thời sự à?"

Triệu Trác Thẩm cho nhỏ tiếng ti vi, anh vừa và miếng cơm to trong miệng nên nuốt mới nói. " À ừ.. Mấy bản tin chính trị linh tinh đấy mà."

Cô nghe thấy vậy lấy nốt miếng thịt với gắp rau to để vào bát, đồ ăn mùa đông nhanh nguội nên cô vẫn tranh thủ. Trước khi ăn, cô cũng hỏi trước. " Nghe nói trước đây anh học rất giỏi. Bên công ty muốn tôi đi học lại, anh kèm tôi chút kiến thức được không?"

Người đàn ông chẹp miệng vẻ khó khăn. " Thời gian tôi không có nhiều. Bữa rảnh tối, bữa rảnh sáng. Sao cô không thuê gia sư?"

Câu nói đó khiến Hạ Bách có chút tụt hứng, cô cũng chưa kịp nói gì mà đứng dậy trả tiền bữa ăn. Khi ấy có vẻ anh suy nghĩ lại nên vội giải thích, hành động theo linh cảm nên chính bản thân cũng thấy lúng túng. " Ý tôi không phải không muốn dạy. Nhưng sắp xếp thời gian hơi khó."

Giọng người đàn ông từ tốn dễ nghe, đôi khi lại trầm xuống như một kẻ trưởng thành chín chắn. Cô cười. " Anh làm quen nghề chưa?"

" Không quá khó để thích nghi. Kiếm đồng tiền cũng dễ." Khi ấy từ đầu bên Hạ Bách không rõ anh đang giỡn hay thật. Cô cứ vòng từ chuyện này qua chuyện nọ, nói đến hết tiền anh vẫn chờ để cúp máy trước.

Trời trở lạnh nhanh hơn ban sáng nên đường cũng vắng người, Hạ Bách cuốn khăn kín cổ rồi kéo một chút lên che đi phần sống mũi. Cô định đi bộ một lúc rồi bắt xe về nhưng không may nhìn thấy cảnh tượng ồn ào trước mắt nên đứng lại xem. Thực ra, sức ảnh hưởng của cô đến từ giới trẻ nên mấy người lao động nơi đây hầu như không nhận ra. Cô đứng đó cũng vài phút rồi rời đi.

Nơi đó có một người đàn ông chết vì lạnh, co quắt, màu da tái nhợt.

Con số vận may cứ xoay theo ý thích, an nhiên cướp đi từng sinh mệnh. Hạ Bách chỉ không dám chắc mình có lọt vào tần số nguy cấp không..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv