Anh Em

Chương 44



Vì vậy, sau khi ra khỏi siêu thị tình hình lúc này của hai người chính là: Đan Nhĩ Tín một tay xách theo hai túi đồ, vẻ mặt nhẹ nhõm, còn hai tay Hách Tịnh thì trống không, trên mặt lại thể hiện sự âm trầm.

Cùng lúc gặp được Đan Nhĩ Nhã với Tô Ti Hoàng cũng vừa đến, chị ta nhìn thấy Đan Nhĩ Tín mặt không che giấu được ngạc nhiên: "Rất đẹp trai! Nhã, tôi biết anh có một người em trai, không nghĩ đến lại là sinh đôi, em trai anh nhìn đẹp trai hơn!" Nói xong cũng nhìn chằm chằm tới Đan Nhĩ Tín, hai má ửng hồng, mắt to ngập nước nháy mắt hết sức đáng yêu.

Đối với Tô Ti Hoàng đứng núi này trông núi nọ, Hách Tịnh rất kinh ngạc vả lại im lặng, Đan Nhĩ Tín trừ da mặt dày đen hơn một chút, thật sự không nhìn ra có điểm nào đẹp trai hơn Đan Nhĩ Nhã.

Đan Nhĩ Nhã không để ý đến lời nói của Tô Ti Hoàng, ánh mắt cũng không dấu vết còn đang lưỡng lự với Đan Nhĩ Tín cùng Hách Tịnh, thuận tiện liếc mắt nhìn hai túi lớn trong tay Đan Nhĩ Tín, đối với màu sắc rực rỡ bên trong túi khẽ nhíu mày, mở miệng theo thói quen giới thiệu Đan Nhĩ Tín với Tô Ti Hoàng.

Đan Nhĩ Tín hướng mặt nhiệt tình về phía Tô Ti Hoàng, chỉ hơi gật đầu một cái bỏ qua ánh mắt, hướng Đan Nhĩ Nhã nói: "Trước tiên hãy đem đồ để trong xe, anh đi hay là em đây?"

Đan Nhĩ Nhã suy nghĩ một chút, đưa tay đón cầm lấy hai túi: "anh đi cho." Đan Nhĩ Tín đang muốn tiện tay đem túi đưa cho anh ta, Hách Tịnh vui vẻ cất bước: "Có một ít đồ cũng nhẹ để em đi với anh."

Đan Nhĩ Tín đưa tay ra lại rút về, tay khác còn trống lấy chìa khóa trên tay Đan Nhĩ Nhã : "Hay là để em đi cho, em có đồ bị rơi trong xe."

Đối với lời nói láo mặt anh không biến sắc cũng không có sợ hãi, Hách Tịnh nổi đóa, không kịp thu hồi lại bước chân cùng lời nói, chỉ có thể buồn bực theo sát Đan Nhĩ Tín.

Tô Ti Hoàng chợt nhảy ra ngoài: "Không nghĩ tới hôm nay như vậy thật ấm áp, mình mặc nhiều áo khoác cầm thấy nặng, Nhã, Tụi mình theo bọn họ để áo vào trong xe thôi." Tô Ti Hoàng cũng đi, Đan Nhĩ Nhã do dự một chút, cũng theo kịp, anh đứng ở chỗ này bị xem xét hơn nửa tiếng, thật sự có chút sợ.

Kết quả chỉ thêm một người mà có thể giải quyết mọi chuyện, biến thành một dạng bốn người hùng dũng, Tô Ti Hoàng cũng là mỹ nữ, vì vậy bốn người lần nữa trở thành tiêu điểm, Hách Tịnh nghi ngờ ở trong cục cảnh sát mọi người cũng thích xem tuần san Bát Quái nào đó, kỳ này nhất định sẽ xuất hiện bóng dáng bốn người bọn họ, không tuân thủ chuyện cá nhân mà tiết lộ bí mật, bởi vì cô không chỉ một lần nhge được âm thanh của máy chụp hình.

Tô Ti Hoàng đối với Đan Nhĩ Tín cảm thấy rất hứng thú, một mực nói liên tục khoa tay múa chân tiến hành phỏng vấn, bất đắc dĩ đối phương một chút cũng không phối hợp, nửa ngày mới lạnh lùng trả lời một câu: "Nói tiếng Hoa đi."

Tô Ti Hoàng gương mặt lúng túng, nhưng là hiện tại không chịu nói tiếng Hoa đi hỏi Hách Tịnh: "em trai Nhĩ Nhã không biết tiếng Anh sao? đẹp trai thế kia, không được nha!"

Hách Tịnh mắt lại muốn trợn trắng, lớn lên đẹp trai cùng nói tiếng Anh hai vấn đề này có liên quan sao? Đan Nhĩ Tín đã từng ra nước ngoài tham gia huấn luyện, còn ở trong trận đấu giành chiến thắng, tiếng Anh không thể nào không biết, chỉ là Hách Tịnh lười giải thích, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tô Ti Hoàng.

Tô Ti Hoàng vò đầu bứt tai giằng co nửa ngày, rốt cuộc còn chưa cam tâm, ánh mắt sáng lên lại có chủ ý, đối với Hách Tịnh nói: "Nếu không em làm phiên dịch cho chúng tôi đi?"

Chị à, Chị thật đúng là có thể nghĩ ra được, quả hồng mềm mại muốn cầm đúng không? Người này nè một băng sơn kế bên chị đó sao không bảo làm phiên dịch ! Hách Tịnh đang buồn bực, phát hiện bãi đậu xe đã ở trong tầm mắt, đang muốn coi đây là lý do mở miệng từ chối, lại phát hiện mọi người trước mặt rất lộn xộn ồn ào, còn có cảnh sát lui tới, thổi tu huýt giải tán đám người.

Tất cả mọi người đều dừng bước, Hách Tịnh chợt mắt tinh phát hiện một bóng dáng quen thuộc từ bên cạnh chạy qua, vội vàng một lời níu lại: "Triệu Lôi! Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Lôi vội vàng vào vị trí, lúc bị kéo định quay mặt qua quắc mắt nhìn trừng trừng như muốn nổi giận, thấy được vẻ mặt cứng rắn của Hách Tịnh: "Làm sao cậu ở chỗ này? Hiện giờ tớ không rảnh trò chuyện, nơi này nguy hiểm lắm, lui về phía sau đi!"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Có ba tên bắt cóc có vũ khí, đang núp ở bãi đỗ xe đang bắt giữ hơn mười người trên một chiếc xe khách làm con tin, yêu cầu cảnh sát phải cung cấp trực thăng cho bọn họ tẩu thoát đi, tuyên bố trong ba phút sẽ giết chết một người, hiện tại đã có người bị giết!" Triệu Lôi nhanh chóng giải thích rõ sau đó rời đi, nghe vậy Đan Nhĩ Tín xoay người ngăn lại: "Chuyên gia đàm phán xuất hiện chưa? Có xin viện trợ từ bộ đội không, tay súng bắn tỉa đến đâu rồi?"

Triệu Lôi không biết Đan Nhĩ Tín, vốn không muốn để ý đến anh, nhưng nhìn khí thế của anh như muốn bức người, ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả, làm cho người ta từ trong lòng muốn phát run, sát khí đó là có thể một phát chết ngay, Triệu Lôi không khỏi bàng hoàng đáp: "Chuyên gia đàm phán còn chưa có đến, chỉ là có con tin bị hại, khả năng đàm phán thành công rất thấp, cũng đã hướng bộ đội nhờ giúp đỡ, thế nhưng đường đang hỗn loạn, tay bắn tỉa nhanh nhất cũng mất mười phút mới vào vị trí."

Đối phương là dân liều mạng, con tin cũng rất đông, mười phút sẽ có ít nhất ba người mất mạng, Đan Nhĩ Tín không chút suy nghĩ, vừa lôi kéo Triệu Lôi đi nhanh vừa đưa thẻ công tác cho cô: "Dẫn ta đi tìm cấp trên của cô, súng bắn tỉa có không? Một lời nói vội vàng đến nơi!"

Hách Tịnh theo bản năng nghĩ muốn nhấc chân đuổi theo, lại bị Đan Nhĩ Tín đầu quay lại trợn mắt la trở về: "Các người lui xa một chút!" Không hổ danh là anh em, Đan Nhĩ Nhã vô cùng phối hợp một tay lôi kéo Hách Tịnh cùng Tô Ti Hoàng đến nơi an toàn bên ngoài.

Bóng lưng Đan Nhĩ Tín rời đi mạnh mẽ và nhanh chóng, Tô Ti Hoàng chợt phản ứng kịp, mặt duyên dáng hô lên một tiếng thật thấp kêu to: "Anh ấy rất đẹp trai a! Nhất định rất tàn khốc."

Hách Tịnh không có ý định quan tâm đến hành động hoa si của Tô Ti Hoàng, mà nhìn về phía Đan Nhĩ Nhã, anh ta mày nhíu chặt lại: "Các cô tìm chỗ an toàn đợi đi, không nên tùy tiện chạy loạn, tôi lên phía trước một chút xem xét tình hình."

Đứng ở trong đám người ngắm nhìn, bên tai nghe Tô Ti Hoàng đắc ý khoa trương cùng than thở, Hách Tịnh có chút suy nghĩ, có chút không biết vì sao rối loạn, cô nhớ lại ánh mắt tức giận của Đan Nhĩ Tín lúc quay đầu lại, không giống với trước kia, nổi giận, đó là một loại tràn đầy công kích, mạnh mẽ, một khắc kích thích kia nhanh chóng phân bố, khắp người vận sức chờ hành động, bề ngoài, là khuếch trương thực lực, một nam nhân tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, bên trong, lại càng giống như một loại bảo đảm, đi gánh trách nhiệm, giống như muốn nói: tất cả có tôi, em tốt nhất đứng đợi đừng làm cho tôi thêm lo lắng!

Mặc dù thần sắc Đan Nhĩ Tín luôn bất thiện tính khí không tốt, nhưng Hách Tịnh chưa bao giờ sợ qua anh, có lẽ là sớm trong tiềm thức biết rõ anh thích mình, là một cô gái có sức quyến rũ lại vô cùng xinh đẹp, nói trong lòng sẽ không bao giờ sợ người thích mình.

Nhưng lần này Hách Tịnh lại bị ánh mắt của anh làm rung động, nói không ra đó là mùi vị gì, cũng không coi là khó chịu, thậm chí lo lắng không yên, mơ hồ khoái cảm, thì ra là, còn có thể là như vậy !

Trong đám người âm thanh bàn luận ầm ĩ, thỉnh thoảng xuất hiện xôn xao, mặc dù có cảnh sát đặc biệt đến xua đuổi, mọi người không tự giác tới gần phía trước, còn có người khống chế không được khóc thút thít, đại khái là có người thân đang bị bắt làm con tin.

Không khí sốt ruột khẩn trương nhanh chóng truyền đi, Tô Ti Hoàng cũng ngưng liến thoắng, ngược lại không ngừng làm dấu cầu nguyện, trong miệng còn nói lẩm bẩm.

Hách Tịnh sắc mặt bình tĩnh, nội tâm như dời sông lấp biển, anh đang trong thời gian nghỉ phép, mặc thường phục, không có ai biết anh, cũng không có ai ra lệnh anh phải làm nhiệm vụ. Nhưng anh không chút do dự lại đứng ra xông lên phía trước, có phải hay không nói rõ, lúc anh đi lính không phải là bởi vì phản nghịch, không phải nhất thời nổi hứng, không phải người muốn ba đời mạ vàng, thậm chí không phải nói lịch lãm, mà là làm vì sứ mạng, rất nghiêm túc gánh vác!

Thì ra là, anh trừ vụng về để lấy lòng cô, miệng lưỡi trơn tru đùa giỡn cô, còn có mặt như vậy!

Ngắn ngủi 30 phút, đối với hai cô gái mà nói, như giống trải qua ba mươi năm, khi Triệu Lôi đi theo hai anh em họ Đan trở lại, Hách Tịnh cùng Tô Ti Hoàng nhanh chóng nghênh đón, Tô Ti Hoàng kích động dường như muốn trực tiếp bổ nhào về phía Đan Nhĩ Tín, lại bị anh một cái xoay người tránh né, Tô Ti Hoàng suýt nữa bởi vì không thắng được mà té ngã, may nhờ Triệu Lôi đỡ cô, khi bình tỉnh trở lại thì khoảng cách của hai người rất xa.

Nhìn thần sắc đối diện lạnh lùng khắc nghiệt của Đan Nhĩ Tín, Hách Tịnh trong lòng co rút, theo bản năng tiến lên một bước, không ngờ Đan Nhĩ Tín đột nhiên lui về phía sau hai bước cũng cùng với cô giữ khoảng cách, đầu tiên là nhìn cô thật sâu, tiếp theo tiến về phía Đan Nhĩ Nhã gật đầu một cái: "Anh đưa họ về trước đi, em đến đồn cảnh sát làm thủ tục." Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất, khiến Hách Tịnh hơi có chút không giải thích được, đúng lúc bị Triệu Lôi kéo cô sang nói chuyện mà ngượng ngùng.

"Ai nha, Tịnh Tịnh, cậu không phải phải đi học bồi dưỡng sao, ở đâu mà quen được soái ca vậy? Anh ta thật là tàn khốc rồi !" Triệu Lôi bắt đầu than thở, lại nhìn Đan Nhĩ Nhã một cái: "Các anh là sinh đôi, anh cũng là . . . . ."

"Tôi là anh của nó, là kiến trúc sư." Đan Nhĩ Nhã nhanh chóng cắt ngang cô, ý bảo Hách Tịnh cùng Tô Ti Hoàng theo mình rời đi. Triệu Lôi nhìn mặt Đan Nhĩ Nhã băng sơn đông cứng, không dám hỏi nhiều, lại quấn Hách Tịnh không thả, Hách Tịnh bất đắc dĩ chỉ đành giải thích: "Chúng tớ là anh em kế, mẹ tớ gả cho ba của bọn họ, chỉ đơn giản như vậy."

Triệu Lôi mặt mũi tràn đầy hưng phấn bóp cổ tay thở dài: "Mẹ mình cũng tái giá, làm sao chỉ dẫn về một nha đầu chuyên tranh đồ với tớ thôi!" Không đợi Hách Tịnh phản ứng liền bắt đầu hình dung: "Cậu không phải biết cái người này quá khốc liệt chứ! Điển hình! Trong thời gian rất ngắn nhanh chóng có kế hoạch, dùng chuyên gia đàm phán trì hoãn thời gian, cung cấp xe chống đạn dời đi lực chú ý của bọn chúng, dùng bộ đàm liên lạc với bên ngoài, cuối cùng dùng súng bắn tỉa cùng đồng đội vào vị trí đồng thời đánh gục những tên bắt cóc kia, kỹ năng bắn súng của anh ta làm đội trưởng của mình cũng kinh ngạc! ."

Triệu Lôi nói xong, nhìn Tô Ti Hoàng mặt hưng phấn cùng kích động, Đan Nhĩ Nhã mặt không chút thay đổi, phản ứng của Hách Tịnh cũng không xem là kịch liệt, lập tức bổ sung: "Cậu không biết, có một tên bắt cóp ẩn núp rất tốt, ở trong xe với hai con tin, có yêu cầu tay bắn tỉa trong quá trình giết mấy tên bắt cóc không được làm bị thương con tin, cuối cùng là anh làm, một phát mà con tin một sợi tóc cũng không ảnh hưởng, chỉ bị máu bắn vào người, dọa ngất đi."

Tô Ti Hoàng nghe hiểu, kêu lên một tiếng, che miệng làm bộ dạng muốn nôn, bị Triệu Lôi liếc một cái, lại vội vàng khoát tay nói: "Tôi không sao, không có sao, cô cứ tiếp tục."

Triệu Lôi lại chuyển hướng tới Hách Tịnh: "Cụ thể tình hình mình cũng không rõ lắm, là nghe người khác thuật lại, tóm lại anh ta quá đẹp trai xuất sắc rồi! đội trưởng chúng ta rất hưng phấn, chỉ kém không có khai thác được gì, đúng rồi, anh ta có bạn gái chưa?"

Mới vừa đè xuống khó chịu Tô Ti Hoàng bỗng nhiên lại nhảy ra ngoài: "Có, có rồi!" Hướng Hách Tịnh nháy mắt: "Đúng không?"

Hách Tịnh chẳng nói đúng sai cười cười, Triệu Lôi mặt thất vọng, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Hỏng bét, tớ còn phải trở về đơn vị, quay đầu lại nói: nhớ liên lạc với tớ nhe, nha đầu chết tiệt kia di động sao lúc nào cũng tắt máy, số điện thoại cũng không cho tớ!"

Triệu Lôi lấy được đảm bảo sau vội vội vàng vàng đi, gân cốt Hách Tịnh giống như bị co rút, đột nhiên cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, cũng không muốn nói lời nào.

Xem một chút đã là giờ cơm trưa, Đan Nhĩ Nhã hỏi các cô có muốn ăn cơm hay không, hai cô gái bày tỏ không có khẩu vị, Đan Nhĩ Nhã nghe đã hiểu. Nhìn Đan Nhĩ Nhã người trước mặt co quắp nhưng đáy mắt cũng tuyệt đối không an tĩnh, nên Hách Tịnh nghĩ thầm anh đại khái cũng sẽ không có khẩu vị.

Tận mắt nhìn thấy em sinh đôi với mình vào sinh ra tử, trong nháy mắt kết thúc một mạng người, lúc trước xem như không biết Đan Nhĩ Tín làm công việc gì, hiện tại cũng chưa hiểu lắm? Đan Nhĩ Nhã coi như là băng sơn, nhưng cũng có nội tâm, huống chi anh căn bản không phải, Hách Tịnh biết anh không phải.

Sau khi lên xe, xe vẫn như cũ bình thường, Hách Tịnh từ từ lâm vào suy nghĩ không cách nào tự kềm chế, Đan Nhĩ Nhã trầm mặc còn Tô Ti Hoàng om sòm, bối cảnh, lúc cô suy nghĩ rất loạn. Sau đó Tô Ti Hoàng lên xe ngủ cho đế khi xe đến trước cửa tiệm rượu dừng lại, Tô Ti Hoàng lại lắc lắc thân thể bày tỏ không muốn xuống, cô chân thành tha thiết tỏ vẻ gặp lại không bằng vô tình gặp được, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay liền muốn viếng thăm nhà họ Đan, cũng thuận tiện thăm hỏi anh hùng nhà bọn họ.

"Xuống xe!"

Tô Ti Hoàng còn đang nhăn nhó làm nũng, Đan Nhĩ Nhã chợt nghiêng đầu nổi giận: "hiện tại xuống xe!" Đan Nhĩ Nhã mặc dù được xưng là băng sơn, trừ mặt thường không chút thay đổi, nguyên nhân lớn hơn là tâm tình của anh gợn sóng không thay đổi, mà"Giận" vẻ mặt biểu tình khó coi nhất, Hách Tịnh chưa bao giờ trên mặt anh thấy qua .

Tô Ti Hoàng vị này đại khái cũng chưa từng, vì vậy hai người cũng bị trấn áp, Tô Ti Hoàng do dự một chút, cắn môi uất ức lã chã - chực khóc, thấy Đan Nhĩ Nhã không có dấu hiệu nhẹ nhàng hơn, mới thút tha thút thít, cẩn thận mỗi bước đi xuống xe.

Cô đóng cửa xe chớp mắt một cái, xe liền"Vèo" một tiếng trước mặt cô chạy lướt qua, nghiền nát trái tim cô

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv