Anh muốn có cô...
Đủ rồi. Người bạn kia nói, anh như vậy có chỗ nào giống với tham lam thân thể của cô ấy, anh đây là...
Tình yêu đích thực?
Trên giường bệnh, trong lồng kính, Bạch Vũ Ngưng đang hôn mê dần dần có ý thức.
Những cảnh tượng trong quá khứ hiện ra một cách sống động: Tần Thú cưỡng hiếp cô đến phát điên, nụ cười ấm áp của Hạ Lan Thác lấp đầy tâm trí cô với nỗi đau và nỗi nhớ mãnh liệt.
Vì sao mối tình đầu đẹp nhất của cô lại có thể trở nên éo le như thế này...
Trước khi gặp Hạ Lan Thác, trái tim Bạch Vũ Ngưng như dòng nước phẳng lặng, chưa từng rung động trước bất kỳ ai, đột nhiên Hạ Lan Thác đột nhập vào thế giới yên bình của cô, điều này khiến cô hiểu ý nghĩa của việc tim đập nhanh và bắt đầu một tình yêu...
Lúc mới yêu, Hạ Lan Thác nhẹ nhàng, chu đáo trong từng cử chỉ, là một quý ông lịch lãm nhưng giữ phép lịch sự, chẳng hạn như bình thường anh ấy sẽ giúp Bạch Vũ Ngưng mở cửa, kéo ghế, xách đồ, ăn đồ ăn phương Tây anh sẽ kiên nhẫn dạy cô cách gọi đồ ăn bằng tiếng Pháp, tỉ mỉ giúp cô gấp khăn ăn thành hình tam giác chuẩn và trải lên đùi, nhưng anh không bao giờ chạm vào cơ thể cô, và sẽ không có một chút tà niệm nào không đúng đắn... Thật không thể tưởng tượng được rằng đây là điều mà một cậu ấm con nhà giàu sẽ làm. Anh còn cử một cậu em trai làm việc vặt cho Bạch Vũ Ngưng, lấy nước, chiếm chỗ ngồi, trực, dọn dẹp và giao thức ăn chất lượng hơn những loại đồ ăn nhanh.
Vào thời điểm đó Bạch Vũ Ngưng đã nghĩ rằng mối tình đầu số một thế giới cũng không được như thế này.
Cô thật sự rất tự hào, thật ra cô cũng không mong đợi những điều này, anh Lan Thác đưa cho cô một miếng rau và nhẹ nhàng nói, Vũ Ngưng em gầy quá, ăn nhiều một chút. Trông chốc lát tất cả như đắm chìm trong ánh mắt ấy, như thể toàn bộ ánh sao rơi xuống từ vũ trụ, như vậy cũng đủ làm cô trằn trọc trở mình trên giường cả đêm, nghĩ về điều đó hàng ngàn lần, không thể nhịn được cười và không cách nào chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, cô càng ngày càng nhận ra rằng, kể từ khi yêu Hạ Lan Thác, các bạn cùng lớp và bạn bè xung quanh đều nhìn cô một cách kỳ lạ, có một hôm cậu bạn thân Tiêu Duật Minh nói nhỏ với cô: "Vũ Ngưng, thật ra tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu."
"Hả? Lo lắng cho tớ cái gì?"