Hoài Du khuỵu gối chống đất, vai trái bị thương và chân trái dính đạn khiến hắn như liệt nửa cơ thể. Hắn bất động trên đất, dần dần hiểu rõ cảm giác vô lực của lão Đạt lúc đó.
Thật nực cười.
Thế Huân đút súng vào túi, tay không bước đến trước mặt Hoài Du. Anh cúi đầu nhìn người đàn ông bần thần dưới đất, người này là anh trai của anh, cùng chảy một dòng máu từ nhà họ Lê. Hắn ta không phải là Venn, cũng không phải Hoài Du, hắn là Lê Thế Hưng, đứa con đầu tiên của Lê Thế Bình. Từ rất nhỏ anh và hắn đều biết đến sự tồn tại của nhau, cả hai đã từng mường tượng ra rất nhiều dáng vẻ của đối phương, cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ chạm trán nhau thế nào. Song, họ không ngờ lần gặp mặt mày lại kinh hoàng đến vậy.
“Tao phải gọi mày là cái gì đây? Kẻ thù hay anh trai?” Thế Huân cất lời, đôi vai rộng chùng xuống gánh mỏi mệt.
“Mày không có tư cách gọi tao.” Hoài Du thẳng thừng đáp trả một cách thản nhiên kỳ lạ, hắn đặt ra một câu hỏi: “Tại sao?”
Đôi mày Thế Huân khẽ cau lại, anh cụp mắt nhìn Hoài Du.
Hắn ngửa cổ lên trời, nhìn anh đầy chất vấn: “Tại sao phải cướp hết mọi thứ của tao?”
“Nếu mày không ra đời, vị trí cháu đích tôn đó là của tao, gia đình êm ấm là của tao. Mẹ tao cũng không phải chết, tao cũng có thể sống cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác.”
“Tại sao mày phải cướp hết mọi thứ? Đời này tao chỉ hận hai người, một là Lê Tuấn, hai là mày. Tao hận mày thấu xương tủy.”
Nắm đấm như trời giáng hạ xuống gò máu Hoài Du khiến hắn phải im bặt, máu từ khóe môi rỉ xuống, len lỏi vào đầu lưỡi ngòn ngọt.
“Mày không sống như một đứa trẻ bình thường, tao thì bình thường hả? Mày có từng nghĩ tới nếu ngày đó Helen vụng trộm với Robert, bi kịch này có bắt đầu không? Tao không cướp cái gì của mày cả, tao chỉ nhận những thứ thuộc về tao.”
“Tao không ép mẹ mày gian díu với ba tao, mày nên nhớ kĩ điều này.”
“Ha ha ha.” Hoài Du lau máu trên khóe môi, ôm bụng cười lăn lộn trên đất tựa như hắn đang cười bằng cả tính mạng.
“Vậy thì tao có tội gì trong cuộc tình của mấy người bọn họ? Tao chỉ là một đứa trẻ thôi, tại sao ông già đó phải đuổi cùng giết tận như vậy? Ông ta giết mẹ của tao, ném tao vào cô nhi viện. Ông ta hủy hoại cuộc đời của tao chỉ trong một đêm. Thằng già chó chết đó có tư cách gì?”
Thế Huân không nhịn nổi nữa, anh giương tay đấm thêm một cú vào mặt Hoài Du. Máu từ khóe môi chảy dài xuống cằm, tạo thành giọt chảy xuống quần áo. Thế Huân nắm chặt cổ áo hắn, kéo hắn lên mặt đối mặt, anh gằn từng câu từng chữ vào mặt hắn: “Ông nội đã trả mạng cho mày rồi.”
Hoài Du nghiêng đầu cười nhạt, “Ông ta trả mạng cho tao? Đó là mạng của mẹ tao.”
“Vậy…” Hắn bỏ lửng câu nói, ngước mắt nhìn thẳng mặt Thế Huân, nước mắt tràn ra khỏi khóe, rơi lả chả trên gò má thâm tím, giọng Venn run bần bật, lời hắn thốt ra cũng chính là câu hỏi giày vò hắn suốt hai mươi năm qua: “Ai sẽ trả lại tuổi thơ cho tao? Ai sẽ trả lại nhân cách cho tao?”
Câu nói của Hoài Du khiến Thế Huân ngẩn người, lỗi lầm không thể dùng mạng để trả là xong. Anh rất muốn bóp chết Hoài Du, dùng cách tàn nhẫn nhất để hắn phải chết trong đau đớn tột cùng. Nhưng anh có thật sự hận hắn không? Suy cho cũng là một đứa trẻ bất hạnh như anh mà thôi. Bọn họ là nạn nhân trong cuộc chiến của người lớn, là nô lệ của thứ gọi là quyền lực, tiền tài và tình yêu. Cuộc sống của bọn họ là tiếp diễn thù hận của người đi trước, là con rối diễn tiếp vở kịch tàn. Không ai trong họ muốn nếm nỗi bất hạnh này.
“Mày không trả lời được đúng không?” Hoài Du cười khẩy, hắn nói quá đúng, không ai có thể trả lại tuổi thơ cho hắn.
“Hoài Du, tao không hận mày vì mày là con của Helen hay vì mày giết chết ông nội.”
“Tao hận mày vì mày động vào gia đình của tao.” Thế Huân trầm giọng, “Mày nói đúng, không có ai trả được tuổi thơ cho mày.”
“Cả đời mày luôn đi tìm thiên thần đúng không? Mày từng có một gia đình êm ấm, mày có hai thiên thần ở bên cạnh. Tam và Ngũ chưa từng rời bỏ mày. Bọn họ không thể trả tuổi thơ cho mày, nhưng bọn họ xây dựng nó.”
Thế Huân vung tay giáng thêm một cú đấm nữa.
“Bọn họ ở bên cạnh mày, mày đã từng ngoảnh đầu nhìn lại chưa? Mày đã từng xem họ là gia đình chưa?”
“Trong mắt mày chỉ có hận thù thôi, gia đình của ba đứa trẻ cùng nhau gầy dựng. Mày đã quên hết rồi. Ngũ chết vì nhiệm vụ mày giao, Tam tự sát vì tội lỗi đầy mình. Bọn họ chết hết rồi, bỏ mạng trên con đường báo thù của mày.”
“Mày không tôn trọng gia đình của mày, tao đếch quan tâm. Nhưng mày không được động vào gia đình của tao, vợ con của tao.”
Một cú đấm nữa giáng xuống khiến thân thể Hoài Du vô lực, hắn ngã xuống đất, nằm sõng soài như một xác chết. Hoài Du không còn biết hắn là ai nữa, trong mắt hắn chỉ có nước mắt, chỉ có hình bóng của Sia và Vino. Cô nhi viện nghèo nàn và ba đứa trẻ luôn cạnh nhau, lúc đó bọn chúng đã thiết lập nên một gia đình, cùng nhau lớn lên, trải qua ngày tháng vội vã. Hoài Du bàng hoàng trước dòng hồi tưởng như sóng ập vào tâm trí. Hắn giật mình nhìn sang trái, không thấy Vino đâu, hoảng hốt nhìn sang phải, Sia đã không còn. Bên cạnh hắn chẳng còn ai nữa.
Hoài Du khóc nấc lên, hắn mất tất cả thật rồi, hóa ra hắn đã tìm được hai thiên thần bên cạnh, nhưng mắt đầy thù hận che đi đôi cánh trắng sứ. Thế gian này chỉ còn hắn, hận thù và nỗi cô độc tận cùng.
“Tao muốn chết.” Giọng hắn run run, luôn miệng lặp đi lặp lại, “Tao muốn chết.”
Hoài Du không biết sức lực từ đâu, hắn bò dậy quờ quạng tìm khẩu lục đánh rơi. Tay phải giương súng về phía trước, chĩa thẳng vào lòng ngực Thế Huân. Hoài Du mỉm cười: “Tao không muốn chết một mình.”
“Mày rút súng không kịp nữa rồi Huân.”
Thế Huân cụp mắt nhìn khẩu lục nằm gọn trong túi quần, anh ngước mắt nhìn Hoài Du đang cười điên cuồng, nước mắt chảy vào miệng hắn mặn đắng.
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang trời.
Máu bắn tung tóe.
Cảnh sát ập đến, tiếng còi cảnh sát hòa hợp cùng còi xe cứu thương như một khúc tiễn biệt Hoài Du đoạn đường cuối.
Thế Huân giương mắt nhìn Hoài Du gục xuống, máu đỏ bắn vào vest đen, thấm qua da thịt như hòa vào máu anh làm một. Anh không phải là người nổ súng. Viên đạn đồng tới từ họng súng cảnh sát Nevada. Một viên lấy mạng người.
Đối với tội phạm đặc biệt nguy hiểm, trong trường hợp dùng vũ khí đe dọa người khác, cảnh sát có quyền nổ súng. Bọn họ cố ý bắn chết Hoài Du, nỗi căm hận ông trùm ma túy gây ra hàng ngàn rắc rối cho họ, rửa đi mối thù thuộc hạ của hắn bắn chết cảnh sát. Bọn họ không khoan nhượng, vì tội trạng của Hoài Du không đáng để khoan nhượng.
Hoài Du đổ gục xuống đất, hắn thấy hào quang trôi qua tầm mắt. Đoạn đường phía trước rất đẹp, ở phía trước có mẹ đang mỉm cười, có Sia và Vino đang đợi sẵn. Mọi hận thù đều không còn nghĩa lý gì nữa, tốt đẹp quá! Nhưng hắn vẫn không nỡ đi, chỉ là… chỉ là phút cuối cùng. Hắn nhớ về buổi hoàng hôn ở Lâm Thượng, cô gái có đôi mắt nâu tròn mê đắm ánh hoàng hôn ráng chiều. Hắn đã trót yêu khung cảnh tuyệt đẹp lúc ấy.
Cô ấy bước vào trong ánh lửa và nói với hắn, “Du, đừng chết.”
Cô ấy là Ange, là nuối tiếc cũng là buông bỏ.
Hoài Du trút hơi thở cuối cùng, dưới tay y tá cấp cứu.
Thế Huân bỏ lại hỗn loạn ở phía sau, anh xoay người rời đi, bước từng bước chậm rãi, thoát khỏi vòng xoáy bất hạnh kéo dài suốt mấy năm trời. Mắt trái chảy xuống một giọt lệ nóng, tiễn biệt người đi trong âm thầm. Chấm dứt tất cả bi thương thống khổ giữa hai người bọn họ. Anh đã không còn hận Hoài Du, ám ảnh về Thế Bình cũng biến mất.
Mọi sự đều kết thúc cả rồi.