Nhờ vào việc cái thai vẫn an toàn, tâm trạng Thế Huân lúc này rất tốt vì thế Chi Lan mạnh dạn đưa ra một thỉnh cầu. Đó là cô mong anh không dùng hình phạt phản bội với Tam, dù sao cũng là chị em một thời, tình nghĩa này suy cho cùng vẫn không nỡ buông tay. Thế Huân trầm ngâm một lúc, cuối cùng anh cũng chấp thuận lời thỉnh cầu, anh cho người giao thi thể Tam cho Nhược Tâm để tổ chức tang lễ.
Ai trong bảy thuộc hạ của anh mất đều được tổ chức tang lễ long trọng tại dinh thự nhà họ Lê, bất cứ ai trong giới ngầm Lâm Thượng cũng không được vắng mặt. Nhưng Tam không được nhận vinh dự cuối cùng này bởi sự khoan hồng của anh có giới hạn, Tam phản bội băng đảng, làm hại vợ con anh. Thế Huân cho rằng Tam không còn đủ tư cách.
Nhược Tâm đảm nhận tổ chức tang lễ cho Tam, Chi Lan không cho phép tin tức Tam mất rò rỉ bên ngoài vì vậy tang lễ vô cùng kín tiếng. Loay hoay cũng chỉ có mấy người Nhất, Nhị, Tứ, Lục đến viếng thăm. Mỗi người đều ôm nỗi niềm khác nhau, cảm xúc lẫn lộn khiến tang lễ càng trở nên âm u đáng thương.
Tâm nguyện cuối cùng của Tam là được hỏa thiêu, tro cốt được gieo xuống biển sâu tan vào nước mát và biến mất khỏi thế gian. Vì sao Chi Lan biết được tâm nguyện của Tam ư? Vì trước khi chết Tam đã nhét vào túi xách của cô một bức thư, bên trong có hai tờ giấy.
Chi Lan ngồi cạnh Nhược Tâm rất lâu, hai người trịnh trọng mở thư ra, thấu hiểu tâm tình người đã khuất, tâm trạng lại càng suy sụp hơn.
Tam có ba tâm nguyện:
Thứ nhất, Tam được hỏa táng, tro cốt được rãi xuống biển thư thả tự do.
Thứ hai, Tam muốn sợi dây chuyền mặt cười Nhược Tâm và Chi Lan tặng cô ấy được quấn quanh hũ cốt, cô ấy sẽ giữ thứ này bên người mãi mãi.
Thứ ba, Tam muốn nhờ Chi Lan giúp cô ấy đưa thư tuyệt mệnh cho Venn.
Bất giác Chi Lan cúi đầu nhìn tờ giấy còn sót lại trong phong thư, đây là thư tuyệt mệnh của Tam.
“Bức thư này em tính sao đây?” Nhược Tâm lên tiếng.
Cô gấp bì thư lại, mắt rủ xuống che mất tâm tình bên trong.
“Em và Venn sẽ còn gặp lại, đợi đến lúc thích hợp em sẽ đưa cho hắn cái này.”
“Chị cảm thấy số phận quá khắc nghiệt, có lẽ ông trời oán hận chữ “tình” thế nên ai trong chúng ta vướng vào cũng khổ.” Nhược Tâm ngửa cổ lên trời bâng quơ nói một câu, “Biết khổ nhưng cam tâm tình nguyện, cuối cùng không thể trách ai.”
“Chị nói đúng. Trách trời không được là do bản thân tự nguyện chìm đắm. Yêu đậm sâu rồi làm sao nỡ trách đối phương. Sau tất cả chỉ có thể tự trách chính mình, vì tình yêu mà một đời trầm luân chìm đắm.”
Câu nói của Chi Lan khiến Nhược Tâm trầm lặng, dường như câu nói này đều ám chỉ cả ba người.
*
Thành phố Neveda.
Penthouses.
Hoài Du tựa lưng vào sofa nhấm nháp một ly Whisky, vị ngọt của caramel và mùi thơm từ vani trộn với gỗ sồi cũng không khiến tâm trạng của hắn khá hơn. Một cuộc gọi từ thuộc hạ truyền đến sóng điện thoại của hắn kèm theo tin dữ, lô ma túy từ Macaria giao đến khách hàng gặp vấn đề lớn, tất cả số hàng đó đều là hàng giả. Phần lớn khách hàng tiêu thụ ngộ độc do dùng phải thứ hàng này. Hắn cần đưa cho đối tác một câu trả lời hợp lý, nếu không uy tín của băng Venn suy giảm trầm trọng, nguồn thu và nguồn tiêu thụ cũng không tránh được.
Lô hàng đó là một lô lớn, chúng ngốn của Hoài Du rất nhiều tiền và nhân lực. Song, vấn đề đó không phải là thứ quan trọng nhất, hiện tại hắn không đủ nguồn cung đền bù lô hàng đó cho đối tác vì điều chế đúng loại khách hàng yêu cầu tốn kha khá thời gian. Thiếu hụt hàng khiến Hoài Du điên đầu. Hắn vẫn không hiểu chuyến hàng vừa rồi sai sót ở chỗ nào, tại sao lại xảy ra vụ việc tráo hàng. Lô hàng đó hắn đã cho người kiểm tra gắt gao, đảm bảo không có sai sót đến khi qua mắt được bọn cớm ở cửa khẩu.
Chuông điện thoại reo lên một lần nữa.
Hoài Du nghe máy, đầu dây bên kia là giọng của thuộc hạ: “Cánh đồng hoa anh túc và vùng cần sa bị phóng hỏa cháy hơn một nửa rồi ngài Venn.”
“Mẹ kiếp! Mày nói cái gì?” Hoài Du không kiểm soát được, hắn gắt lên.
“Nguyên liệu chế thuốc bị người khác phóng hỏa rồi ạ…”
“Chó chết! Bảo tụi nó thu dọn rồi kiếm người chịu tội thay đi, đừng để bọn cớm phát giác. Nhanh lên đi!”
Cuộc điện thoại thứ hai càng khiến Venn đau đầu hơn, hàng bị tráo mất, điều chế tốn thời gian đã đành bây giờ nguyên liệu còn hủy hơn một nửa. Hắn chỉ còn cách thu mua nguyên liệu, dù có mua thì thời gian điều chế và vận chuyển vẫn không kịp tiến độ khách hàng đưa ra. Và số hàng thật bị tráo đang ở đâu?
Hoài Du day day thái dương đầy muộn phiền, hắn vẫy tay gọi thuộc hạ: “Gọi thằng Karen về đây.”
Karen là thuộc hạ thân cận của Hoài Du, xếp sau Vino và Sia hiện tại Vino đã chết, Sia không rõ tung tích, Karen là người được trọng dụng nhất.
“Không tìm được tung tích Karen ba ngày rồi ạ.”
Xoảng!
Ly whisky bay một đường dài rồi đáp đất vỡ tan tành.
“***Nique ta mere***! Lúc cần đếch thấy đâu. Lôi cổ nó về đây cho tao!”
****Nique ta mere: ngủ với mẹ của bạn***.
Thuộc hạ nọ bình tĩnh lạ thường, gã ta cúi đầu nói: “Karen đi ba ngày không rõ tung tích, chắc chắn là gặp chuyện rồi. Bọn Thế Huân không phải sói ăn chay…”
Hoài Du không đáp, biết chắc những chuyện này là do thằng Huân nhúng tay vào bởi vậy hắn mới bực dọc khôn nguôi. Hoài Du nhấc chai rượu lên tu ừng ực, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục, mùi gỗ sồi làm hắn choáng.
Đặt chai rượu xuống, Hoài Du vắt chéo chân suy nghĩ. Đoạn đường từ Macaria đến cửa khẩu không gặp vấn đề bởi vì hắn cho người quan sát liên tục, chỉ khi hải quan kiểm tra xong hàng vào nội địa thì quá trình quan sát mới tạm ngưng tránh đánh động. Vậy thời điểm tráo hàng tốt nhất chính là lúc hải quan kiểm tra hàng.
Mắt xanh biên biếc đanh lại, sâu hơn cả đáy biển. Người của Thế Huân cấu kết với hải quan, lô ma túy thật của hắn đã bị bọn cớm tóm gọn. Có thể Karen cũng lọt vào tay bọn chúng, tệ hơn là lọt vào tay Thế Huân. Hoài Du ngửa cổ lên trời, hắn không còn hi vọng gì về thằng Karen, bây giờ Hoài Du phải tìm cách liên lạc với tay trong bọn cớm tìm cơ hội thương lượng tráo lại hàng.
Cuộc gọi thứ ba trong ngày reo lên, Hoài Du bắt đầu nổi cáu, hắn nhấc điện thoại lên toan ném đi. Song, dãy số lạ trên màn hình khiến Hoài Du khựng lại một lúc, sau đó quyết định nghe máy.
Đầu dây bên kia là chất giọng vừa quen vừa lạ.
“Lâu rồi không gặp, sòng bài của mày vẫn ổn chứ?”
Hoài Du cười khẩy, ánh mắt dâng lên niềm hứng khởi khó tả.
“Ồ, lần đầu tiên ông lớn chủ động gọi đấy.”
“Mấy món quà tao chuẩn bị cho mày, mày thấy sao? Thú vị lắm đúng không?” Đầu dây bên kia vẫn điềm tĩnh nói.
Nụ cười trên gương mặt Hoài Du đông cứng, hắn đáp: “Thú vị thật, mày biết cách khơi gợi niềm vui lắm.”
“Vui như vậy sao?” Thế Huân cao giọng như chất vấn sau đó lại hạ giọng quay về thản nhiên, “Tao còn một món đồ chơi gửi ở bệnh viện cho mày, rảnh thì đến lấy đi, thằng lính của mày cũng không được việc như tao nghĩ.”
Hoài Du im lặng, hắn biết thằng lính được đề cập đến là Karen, e là món quà Thế Huân gửi phải đến nhà xác mới nhận được.
Âm thanh từ đầu dây bên kia tiếp tục vang lên: “Tao rất ghét những thằng ngoan cố chạm vào giới hạn của tao. Mày động tới vợ con tao bao nhiêu, tao sẽ trả lại cho mày gấp bội, cứ từ từ thưởng thức thôi. Nhớ chuẩn bị nhiều dollars một chút tráo lại hàng tốn kha khá đấy.”
***Dollars: Tiền đô***.
“Tao nhận ý tốt của mày.” Cuộc điện thoại ngắt ngay tức khắc, Hoài Du phát điên rủa ầm lên: “***Merde***!”
***Merde: Chết tiệt***.
Hắn quay phắt sang nói với thuộc hạ: “Cho người đến bệnh viện kiểm tra thằng Karen.”
“Dạ.”
*
Lâm Thượng.
Thế Huân đặt điện thoại xuống bàn, kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi khiến tâm tình anh thoải mái vô cùng.
Cùng lúc đó, Chi Lan từ phòng tắm bước ra, mùi hương thoang thoảng từ sữa tắm tựa như một cón gió mát mẻ cuốn lấy người Thế Huân. Anh ngước mắt nhìn cô, váy lụa qua đầu gối cùng áo choàng khoác hờ, chân trần ngọc ngà chạm đất. Khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi phòng tắm là giây phút quyến rũ khó cưỡng nhất với anh.
“Đến đây.” Giọng anh khàn khàn khẽ gọi.
“Anh bàn công việc xong rồi hửm?” Cô bước đến cạnh bàn làm việc.
Thế Huân không đáp chỉ khẽ gật đầu, anh đưa mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, chiêm ngưỡng dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp. Đột nhiên sắc mặt Thế Huân không vui, anh nghiêng đầu không nhìn nữa cũng khó khăn mở lời: “Từ hôm nay về sau đừng mặc váy ngủ trước mặt anh nữa, mặc quần áo dài tay đi.”
Câu nói của anh khiến cô khó hiểu, bình thường anh thích cô mặc váy lụa nhất còn gì? Tủ đồ của cô toàn là váy lụa anh chọn, bây giờ lại không muốn cô mặc nữa. Người mang thai là cô nhưng người đổi tâm tính là anh thì có.
“Tại sao thế?”
Anh quay mặt tránh né anh mắt cô, hương thơm thoang thoảng toát ra từ cơ thể cô khiến cổ họng anh khô ran, mở lời càng chật vật hơn: “Anh cấm dục rồi.”
“Hở?” Cô ngạc nhiên suýt há hốc mồm.
“Anh nói anh cấm dục rồi.” Thế Huân nhắc lại một lần nữa.
Lần này cô sốc hoàn toàn, đương nhiên người có nhu cầu cao như Thế Huân đưa ra quyết định cấm dục là chuyện vô cùng khó tin. Cô cúi đầu nhìn anh chằm chằm, Chi Lan trông thấy ánh mắt anh chứa chan muôn vàn miễn cưỡng. Bất giác cô cảm thấy buồn cười, cô nhướng mày hỏi: “Anh cấm dục thật ư? Anh chịu nổi không đó?”
Anh ngoảnh mặt nhìn cô, bày ra bộ dạng thản nhiên: “25 năm trước khi kết hôn, anh vẫn sống bình thường.”
Ý Thế Huân là cấm dục không khiến anh chết được, anh nói thêm: “Gần gũi không tốt cho em và con, ít nhất là trong ba tháng đầu.”
Trông thấy vẻ mặt vừa miễn cưỡng vừa kiên định của anh, đột nhiên đầu cô nảy lên mấy tia trêu chọc. Cô mỉm cười tinh nghịch, sau đó cố ý nói chuyện bằng giọng mũi: “Anh nhịn được hửm?”
Nói xong, Chi Lan ngồi lên đùi Thế Huân, cơ thể mềm mại cùng mùi thơm chết người vây kín thân thể anh. Chi Lan của anh rất mềm, da thịt mịn màng chết người, cảm giác khi chạm vào rất mất hồn. Cô tựa vào người anh, vươn tay choàng qua cổ: “Anh thật sự nhịn được hửm?”
Thế Huân bị hành động câu dẫn này làm cho phân tâm chẳng mấy chốc ý tứ kiên định của anh bắt đầu lung lay, thân thể mềm mại chạm vào người anh hết lần này đến lần khác. Cổ họng bắt đầu khô ran, hình ảnh mất hồn khi cơ thể cô nói yêu anh hóa thành ảo ảnh nơi tâm trí.
Đêm nay tình thế hoàn toàn thay đổi, Chi Lan đột nhiên hóa thành hồ ly câu hồn Thế Huân. Gò má hây hây ửng hồng do nén cười, cánh môi hồng mềm mại hơi mím, khóe môi cong lên quyến rũ phòng tình. Chi Lan dùng đôi mắt lấp lánh nhìn anh, con ngươi nâu nhạt phủ một tầng nước mỏng, cô nhìn anh chằm chằm.
Tất cả kiên định của Thế Huân sụp đổ hoàn toàn, tay không tự chủ được vô thức đặt lên đùi vuốt ve. Anh vươn tay đỡ gáy cổ trắng nõn, mất kiềm chế hôn lên cánh môi mềm, từ chạm môi đến ngấu nghiến triền miên. Chi Lan cảm nhận được bàn tay ở đùi đã không còn an phận, nó lân la tiến lên trên nữa.
Hóa ra cô đã đánh giá quá cao mức độ “nhịn” của Thế Huân. Anh có nhịn nhưng không đáng kể, chỉ một chút cám dỗ đã không chịu được rồi. Chi Lan vội vàng đẩy anh ra, đồng thời gạt cái tay chuẩn bị làm loạn xuống: “Anh nhịn kiểu gì thế?”
Hơi thở của Thế Huân dần dần trở nên nặng nề, tay anh lại đặt lên đùi cô một lần nữa: “Ngày mai anh mới bắt đầu cấm dục.”
Chi Lan bị bộ dạng cùng lý lẽ thiếu nghị lực của Thế Huân chọc cười, cô nhanh tay đẩy anh ra, biết mình đã nghịch dại chọc trúng cầm thú bị phong ấn, nó mà bùng phát thì nguy. Chi Lan rời khỏi người Thế Huân, cố ý đứng cách xa anh một chút: “Anh mạnh bạo lắm, không được đâu.”
“Biết không được sao còn cố ý chiều hư anh?” Thế Huân đứng dậy, bước từng bước tiến về phía cô.
Chi Lan trông thấy khí thế của anh cô bật cười chạy đi mất, “Được rồi, em sai rồi, em sai rồi.”
Anh bất lực đỡ trán, chân anh dài chỉ cần sải mấy bước đã tóm được cô. Thế Huân dứt khoát bế thốc cô lên, Chi Lan không vùng vẫy mà ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng ngực anh. Thế Huân cúi đầu hôn lên trán cô, anh bước đến cạnh giường ngủ nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Biết sai thì ngoan ngoãn ngủ đi, anh không tha lần hai đâu.”
Chi Lan nghiêng người chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh: “Em muốn Huân ngủ với em.”
Anh cũng đặt lưng xuống giường, tiện tay kéo vô vào lòng ôm ấp ấm áp.
“Sinh cho anh một đứa con thật khỏe mạnh, gia sản nhà họ Lê đều thuộc về em.”
Cô bật cười xoay người ôm anh: “Em chỉ muốn làm chủ gia đình nhỏ ba người chúng ta thôi.”
Anh luồn tay vào mái tóc đen nhánh mượt mà, giọng trầm trầm khẽ thầm thì: “Anh nghe em hết.”