Như Mai thất thần như thể bản thân đã đánh mất ba hồn bảy vía, cô ta gục xuống đất, mắt thì chảy nước, miệng thì bật cười khanh khách. Cú sốc này quá lớn, Như Mai không tin nổi chuyện lão Đạt vì chút lợi ích mà nhẫn tâm đưa chính con gái vào ổ buôn người. Ông ta có biết vào ổ buôn người phải làm gì không? Làm sao có thể không biết? Ông ta biết quá rõ thứ mà ông ta kinh doanh. Như Mai rùng mình, hóa ra thứ gọi là tình cảm cha con lại rẻ rúng yếu hèn như vậy.
Chi Lan nhìn Như Mai khóc cười lẫn lộn một trận xong xuôi, đợi cô ta bình tâm trở lại, cô mới chậm rãi mở lời: “Khóc đủ chưa?”
Như Mai cắn răng cắn lợi, mím chặt môi không trả lời. Chi Lan cũng không để tâm đến thái độ của cô ta, cô tiếp tục nói: “Cậu cả và ông Đạt không thỏa thuận với nhau, kết quả là cô bị bán đi. Nhưng tôi cảm thấy tiểu thư quyền quý nức tiếng Tây Đô phải lang bạt đi khách rất khó coi.”
Lưng cô cong xuống, người hơi rướn về phía trước, Chi Lan nghiêng đầu lướt mắt nhìn qua Như Mai một lượt.
“Vẻ ngoài của cô đi khách cũng không tồi, không chừng sau vài năm sẽ thành danh.”
“Câm miệng.” Như Mai trừng mắt rít lên, cô ta muốn mắng, muốn đánh, thậm chí muốn lao lên bóp nát cổ họng Chi Lan. Song, Như Mai biết người thất thế hoàn toàn là bản thân cô ta, trong tay không có gì làm sao đấu lại súng lục? Sau lưng không còn nhà cửa, không còn Tây Đô chống lưng, lấy gì để đối đầu mợ cả? Cô ta không còn gì, chỉ có thể vội vàng rút lại thái độ sừng sỏ của mình.
“Đừng nói nữa…” Như Mai dịu giọng ngay sau đó. Sâu trong lòng Như Mai, cô ta tự cười chua chát châm biếm bản thân mình. Trước đây cô ta ghét rất dáng vẻ chó ngoan, một dạ hai vâng của Chi Lan. Bây giờ chính cô ta cũng là một con chó ngoan hèn nhát. Vật đổi sao dời, quá đắng cay.
“Có muốn thỏa thuận một chút không?” Chi Lan nhướn mày.
“Thỏa thuận?”
Cô gật đầu xác nhận, nói: “Đúng, tôi có thể cứu cô một mạng, thoát kiếp đi khách. Cô chỉ cần làm chút việc, thế nào?”
Nghe đến mấy từ “thoát kiếp đi khách” từ miệng Chi Lan, Như Mai như ngã xuống sông vớ được ván gỗ, cô ta ngừng khóc, ôm gối nhìn Chi Lan chằm chằm.
“Chút việc mà cô nói, là những việc gì?”
Nhận thấy vài tia xáo động trong mắt Như Mai, Chi Lan biết cô ta đã để tâm tới mấy lời cô vừa nói. Con đường đi khách quá nhục nhã, người được bao bọc sinh kiêu căng như cô ta, chắc chắn thà chết cũng không làm. Chi Lan ngỏ ý cho ả một đường sống, nhất định sẽ lung lay được Như Mai. Cô lấy trong túi xách ra một tấm ảnh, bước tới chìa trước mặt Như Mai.
“Cô đã từng thấy người này ở nhà họ Huỳnh chưa?”
Trước mắt Như Mai là tấm ảnh chụp trộm một người đàn ông trẻ, dáng người rất cao, ngũ quan hài hòa. Song, điểm nhấn hút hồn nhất chính là đôi mắt xanh biếc, sâu như đáy biển, cảm giác người này rất khó đoán. Vẻ mặt thong dong tự tại, tươi cười nhưng khó gần.
Đôi mày Như Mai chau lại, cô ta nghiêng nghiêng đầu nhìn thật kỹ tấm ảnh, sau đó lắc đầu: “Chưa từng gặp qua…”
Như Mai bỏ lửng câu nói, cô ta ngẫm nghĩ một chút. Chuyện ba và anh hai làm ăn cấu kết với ai, Như Mai không được phép biết, bọn họ có tầng hầm riêng dành để bàn bạc với đối tác, phần lớn khách của ông Đạt và Huỳnh Khang đều là những người khó thấy được mặt mũi. Cô ta chỉ biết gần đây bọn họ cung phụng ông trùm nào đó ở nước ngoài, người đó giao tiếp bằng tiếng Pháp. Người bí ẩn đó Như Mai cũng chưa từng gặp qua, chỉ có một lần vô tình thấy được bóng lưng trong khuôn viên, chưa nhìn được bao lâu đã bị thuộc hạ của hắn ném ra ngoài. Kể từ đó cô ta cũng không thấy hắn nữa.
Liệu người đó và người trong ảnh có liên quan đến nhau không?
Như Mai mím môi, “Tôi không chắc, có thể nhìn chính diện tôi không xác định được, nếu là bóng lưng thì có thể đã từng gặp qua.”
“Tôi không rõ nữa, chỉ là bóng lưng không thể xác định được danh tính.”
Chi Lan thu tấm ảnh về, thả vào trong túi xách. Chuyện cô muốn hỏi đã hỏi xong, còn việc cô muốn Như Mai làm vẫn chưa đến lúc. Tạm thời cô sẽ sắp xếp đưa cô ta sang nước ngoài bảo hộ, tránh tai mắt nhà họ Huỳnh trước đã.
“Một lát nữa sẽ có người đưa cô đi, tôi đảm bảo tính mạng cho cô.” Chi Lan nhấc túi xách lên xoay người bước đi, trước khi vặn nắm cửa cô ngoảnh đầu nhìn Như Mai một lần nữa, “Hôm nay tôi rửa mắt cho cô, chuyện gì nên biết cũng đã biết rồi, đừng ôm hi vọng bán đứng tôi.”
***
Tam đưa Chi Lan quay trở về.
Cô chưa muốn về nhà bèn bảo Tam đánh xe đi một vòng.
Chuyện hôm nay khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, thật ra mầm mống nghi ngờ đã len lỏi từ trước, từ cái ngày theo Thế Huân đến gặp Huỳnh Mẫn Đạt. Bà Thảo đưa cô vào khuôn viên phức tạp như mê cung của nhà họ Huỳnh, sau đó cô bị Huỳnh Khang chặn đường. Chuyện bà Thảo giăng bẫy để Huỳnh Khang nối lại tình xưa với cô là chuyện dễ hiểu thôi. Song, sự xuất hiện của Hoài Du mới là dấu chấm hỏi lớn nhất. Đây là lần đầu tiên anh ta theo Thế Huân đặt chân vào nhà họ Huỳnh, khuôn viên của Huỳnh Khang nhiều đường liên thông phức tạp, làm sao Hoài Du có thể xác định rõ vị trí của cô mà đến cứu nguy kịp lúc? Trừ phi anh ta từng đến đây.
Như Mai chưa từng gặp Hoài Du, câu trả lời của ả rất mơ hồ. Chính diện nhìn không ra, bóng lưng có quen cũng không nói lên vấn đề. Chi Lan nghĩ ngược hay nghĩ xuôi vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều có bóng dáng của Hoài Du. Từ việc nhà chính dinh thự bị cháy, lão Đạt lật lộng, mấy phi vụ gần đây của Thế Huân luôn gặp vấn đề và cả thân thế của anh trai Thế Huân. Dường như mọi thứ đều dính líu tới Hoài Du.
Hoài Du là con lai, có đôi mắt xanh đặc trưng, cô không biết Hoài Du có giống Helen không, cô chưa từng thấy qua di ảnh của bà. Nhưng cô từng thấy di ảnh của Thế Bình, anh ta và ông ấy không giống nhau, một nét cũng không. Nếu là cha con, không giống nhau nét nào cũng vô lý quá.
Rốt cuộc Hoài Du là ai? Venn là ai? Bọn họ có mục đích gì?
“Mợ cả.”
“Mợ cả.”
Tam gọi đến lần thứ hai cô mới giật mình ngẩng đầu, “Hả?”
“Tôi thấy mợ thất thần lâu quá nên gọi thôi.” Tam xoay vô lăng, nói tiếp: “Mợ suy nghĩ cái gì mà trầm ngâm lâu thế?”
Chi Lan giấu nhẹm tất cả suy nghĩ ban nãy, cô đảo mắt nhìn ra cửa sổ, lơ đãng nói: “Suy nghĩ về tình cha con của Như Mai và lão Đạt thôi.”
Nhắc đến lão Đạt, vẻ mặt Tam đanh lại, ngữ điệu cũng khó nghe hơn hẳn: “Người như ông ta cũng có tình cha sao? Để xem sau khi ông ta bán hết con cái rồi, sau này dùng cái gì bán tiếp.”
Cô không ngờ Tam phản ứng mạnh mẽ như vậy, trước giờ Tam luôn thờ ơ với thế giới xung quanh, cô ấy chỉ có nhiệm vụ và nhiệm vụ, người khác sống thế nào không liên quan đến Tam, cô ấy không hề quan tâm. Vậy mà lần này lại tỏ thái độ chán ghét như vậy.
“Cô nói phải, ông ta thì làm gì có tình cha.”
“Người khác thiếu thốn tình cha khốn đốn cỡ nào, ông ta làm cha mà vô tình vô nghĩa như vậy, chết quách đi cho xong.”
Câu mắng của Tam khiến Chi Lan sực tỉnh, dường như Tam là trẻ mồ côi, thuộc hạ của Thế Huân trừ Lục và Hoài Du ra, bọn họ đều là trẻ mồ côi lang bạt đầu đường xó chợ. Có thể vì vậy mà Tam nhạy cảm với tình cảm gia đình.
“Tôi có cảm giác cô chịu đựng rất nhiều thứ.” Tam cũng giống như Thế Huân, thiếu thốn tình cảm nặng nề, cô ấy không có gia nghiệp đồ sộ, không thân không thích, đơn côi vô cùng.
Tam sững người một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Đó là số phận của tôi.”
“Tam, từ nay về sau chúng ta là chị em được không? Cô không còn đơn độc nữa, mỗi lần đi đi về về, cô luôn có tôi là gia đình đợi cô.”
Đôi mày Tam nhíu lại, sao đó từ từ giãn ra, một chút ấm áp len lỏi vào trong lòng, đã lâu lắm rồi cô ấy chưa từng nghe ai nói sẽ đợi mình về, lâu lắm rồi.
Tam liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt xinh đẹp tuổi mười tám hắt lên tấm kính sáng. Cùng lúc đó, Chi Lan cũng ngước mắt nhìn tấm kính đó, bắt gặp được ánh mắt Tam, cô không mở lời chỉ nở nụ cười.
Tam hít một hơi thật sâu, “Sau này tôi cũng sẽ đợi cô về.”
“Vậy thì tốt quá rồi, chị Tam.”
Cô ấy không đáp, môi kéo thành một đường vòng cung. Đó là lần đầu tiên Tam cười với Chi Lan, một nụ cười dịu dàng.
***
Về đến nhà, cô vào phòng ông nội đầu tiên.
Ông Tuấn cũng vừa ngủ dậy, người giúp việc sửa soạn lau người cho ông. Trông thấy Chi Lan đẩy cửa vào, bọn họ cúi người chào một tiếng. Chi Lan đón chậu nước ấm từ tay người giúp việc sau đó bảo họ ra ngoài.
“Để tôi.”
Người giúp việc nhìn ông nội một cái, trông thấy ông không phản đối, mới giao lại chậu nước cho Chi Lan rồi cúi người đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng đóng lại, cô bê chậu nước đặt bên bàn thuốc, động tác vắt khăn nhẹ nhàng, bắt đầu lau tay cho ông.
“Dạo này con thấy sắc mặt của ông rất tốt, bệnh tình cũng khả quan hơn.”
Ông nội gật gù, mắt khép hờ.
“Con đổi bác sĩ cho ông nhé? Con tìm được bác sĩ khác chuyên về hô hấp, điều trị rất tốt. Bác sĩ Du tuy giỏi nhưng không chuyên hô hấp ông ạ.”
“Không cần đâu, cứ để bác sĩ Du chữa bệnh cho ta.” Ông nội từ từ mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn cô, “Già rồi sống chết có số, đổi bác sĩ cũng chỉ là kéo cái khổ dài thêm vài năm.”
Chi Lan thở dài trong lòng, cô biết y thuật của Hoài Du xuất chúng, nhưng thân phận của anh ta không minh bạch, cô sợ rằng ngày nào đó ông nội gặp bất trắc. Nhưng ông nội kiên quyết như vậy, cô cũng không biết làm thế nào, đành im lặng một lúc.
Ông nội nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, vu vơ mở lời: “Sắp qua năm mới rồi, ta muốn có một đứa cháu để lì xì.”
Mùa xuân sắp đến.