Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 51: Không Nhắn Tin



Nhược Tâm và Chi Lan vứt xe ngay bên đường, hớt hải chạy vào nhà họ Đặng. Chi Lan không hiểu vì sao mình phải chạy vào chính nhà của mình, tay cô bị Nhược Tâm tóm chặt, tuyệt đối không nới lỏng. Bởi vì lúc này, Chi Lan chính là thẻ đen của Nhược Tâm, tấm vé cuối cùng giúp chị ấy thoát khỏi Vũ Quang.

Người Đông Đô chỉ có cách đỗ xe bên ngoài nhìn vào trong, không dám hung hăng xông thẳng vào nhà. Đây là nhà mẹ của mợ cả, không mấy ai có lá gan đủ lớn để làm liều. Đành báo cáo lại tình hình cho ông chủ rồi rời đi ngay.

Nhược Tâm thoát được kiếp nạn này, hai mắt đỏ hoe, cảm ơn Chi Lan rối rít.

Cô nhún vai, nói: “Em không dám chắc chị sẽ trốn được ở đây lâu đâu.”

“Được ngày nào hay ngày nấy, chị có tiền rồi, tên khốn đó dám gây khó dễ ư?”

Cô nheo mắt nhìn Nhược Tâm một lúc, trong lòng rất muốn hỏi chị ấy rằng: Chị nghĩ xem, Vũ Quang dám không?

“Con gái về rồi! Ôi trời! Sao dạo này gầy thế hả?” Bà Trâm bước xuống lầu, trông thấy Chi Lan, bước chân bà càng nhanh hơn nữa. Bà ôm chầm cô vào lòng vừa nhớ vừa xót con, bà cao giọng quở trách: “Con sợ ăn hết gạo nhà họ Lê hay sao? Nhìn kìa có khác gì khúc xương khô không?”

Chi Lan vội vàng nói: “Không mà mẹ.”

Bà Trâm buông Chi Lan ra, hướng mắt về Nhược Tâm: “Còn đây là?”

“Chị gái kết nghĩa của con, chị ấy tên là Nhược Tâm.”

Nhược Tâm ngoan ngoãn khom người gốc 45° chào bà Trâm ngay.

Mẹ mỉm cười chào hỏi Nhược Tâm, sau đó bà huých tay cô, nói: “Vào phòng làm việc đi, ba đang chờ.”

Cô dạ một tiếng sau đó vẫy vẫy tay với Nhược Tâm, tỏ ý bảo chị ấy cứ yên tâm ở lại. Cô nhấc chân bước thẳng lên lầu hai, phòng làm việc của ba nằm ở đó. Chi Lan gõ cửa lần đầu tiên, bên trong đã nghe tiếng ba gọi vào đi.

Cánh cửa phòng hé mở, cô con gái nhỏ nhắn xinh đẹp bước vào. Hơn cả tháng nay ông Luân chưa thấy Chi Lan lần nào, nhìn thấy con gái cưng vẫn khỏe mạnh xinh đẹp, tâm trạng vui vẻ hơn.

Ông hướng mắt về bộ sofa đặt nước bàn làm việc, nói: “Con ngồi xuống đi.”

“Dạ.” Chi Lan ngoan ngoãn gọi xuống. Trong lòng có chút hồi hộp, không biết ba gọi cô về có việc gì, dựa vào ngữ điệu vừa nãy nhất định là có chuyện quan trọng cần nói.

Ông Thành Luân kéo ngăn bàn lấy một xấp tài liệu, đặt trước mặt Chi Lan, cô nhận ra đây là bản vẽ lại nhà chính dinh thự nhà họ Lê.

“Cái này…” Chi Lan nhấc bản vẽ lên, xem qua một lượt, cô không hiểu gì cả.

“Cái này là hệ thống dây điện nhà chính dinh thự. Trong quá trình sửa chữa, ba có xem qua bản sơ đồ hệ thống cũ.”

“Chi Lan.” Ông Thành Luân bất giác nghiêm giọng, sự thay đổi giọng nói đột ngột khiến cô giật mình: “Dạ?”

“Ba đã kiểm tra qua mấy hệ thống này và đặc biệt là hệ thống đèn, nguyên nhân hỏa hoạn lần trước không thể xuất phát từ việc cháy hệ thống đèn này.”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông, bên phía phòng cháy chữa cháy đưa ra kết luận nguyên nhân là do hệ thống đèn bị nổ, nhưng ba nói không thể cháy được. Vậy nghĩa là sao?

“Tại sao lại không thể ạ?”

“Tất cả đèn trong dinh thự đều là loại chống cháy nổ cao cấp, loại đèn này chịu được nhiệt và áp suất rất lớn. Nó không thể trở thành nguyên nhân cháy nổ được, hệ thống đèn điện vẫn được kiểm tra hàng tháng, nếu có vấn đề thợ sửa sẽ thay mới.” Ông Thành Luân chậm rãi nói, sau đó ông lấy ra một tệp giấy khác, đẩy về phía Chi Lan, ông nói tiếp: “Theo nguồn tin được biết, ngày kiểm tra hệ thống đèn tổng là ngày bảy tháng chín, thay ba cái mới.”

Ngày bảy tháng chín ư?

Hai mắt Chi Lan mở to, ngày đó là ngày cô từ Macaria về Lâm Thượng, cũng là lần đầu tiên gặp được Hoài Du. Cô nhớ ngày hôm đó hệ thống cửa bị lỗi, phải mở thủ công, có lẽ vì hôm ấy hệ thống tự động toàn dinh thự bị ngắt do sửa chữa hệ thống đèn. Sau đó không bao lâu thì hệ thống đèn phát nổ, như vậy lần sửa hệ thống đèn ngày bảy tháng chín có gì đó mờ ám.

“Ý ba là có hệ thống đèn cũ không thể nổ được, nhưng ba cái được thay sau đó thì có thể?”

Ông Thành Luân gật đầu, chỉ khi phân tích theo hướng này, kết luận bên phòng cháy chữa cháy và hiện trường thật mới trùng khớp nhau.

Chi Lan rơi vào trầm ngâm, nếu nói như vậy, nguyên nhân cái cháy không phải ngẫu nhiên mà có người sắp xếp gây cháy. Trùng hợp rằng ngày thay đèn có mặt Hoài Du ở đó, hiện trường đám cháy cũng có sự xuất hiện của Hoài Du. Dường như mọi thứ đều liên quan đến anh ta.



Vài dòng trong nhật ký của mẹ chồng xuất hiện trong đầu cô, nhà họ Lê còn một đứa con ngoài gia thú, không rõ là nam hay nữ nhưng chắc chắn đứa trẻ đó là con lai, bởi Helen là người Pháp. Trùng hợp là Hoài Du cũng là con lai, đặc biệt là màu mắt xanh biếc. Song, dù trùng hợp như thế nhưng Chi Lan không thể khẳng định Hoài Du là anh trai của Thế Huân được. Bởi vì ngoài chiều cao tương tự nhau, hai người không có một nét nào giống nhau cả, mỗi người mỗi vẻ. Nếu hai người họ là anh em, chí ít cũng phải có chút gì đó giống nhau trên gương mặt. Đằng này… khác biệt nhau hoàn toàn.

Đặt Hoài Du vào viện tình nghi trước đã, cô sẽ xem xét về vấn đề này. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải báo tin cho Thế Huân. Chi Lan nhấc điện thoại lên, toan gọi cho anh nhưng ông Luân ngăn cản.

“Không cần gọi đâu.”

“Con nghĩ thử xem, ông lớn là ai? Thế Huân vì sao trẻ tuổi lại kế thừa được Lâm Thượng? Có những chuyện đã tường tận, nhưng chưa đến lúc nói ra thôi.”

Câu nói của ba khiến cô sững người.

Đúng vậy, mọi ngóc ngách trong dinh thự nhà họ Lê, ngoài hai vị chủ nhà kia, còn ai nắm rõ hơn được nữa? Chuyện cháy nổ khả nghi như vậy, e rằng chân tướng đã được tra ra từ sớm, chỉ là không muốn đánh rắn động rừng mà thôi. Duy chỉ có Chi Lan thơ ngây vẫn tin rằng nhà cháy là ngẫu nhiên.

Ông Luân ngả lưng ra ghế sofa, hỏi cô: “Hôm nay đến nhà họ Huỳnh thế nào?”

Tiệc mừng thọ lớn nhất Tây Đô, nhưng gia chủ nhà họ Đặng không đến. Sau khi Chi Lan hủy hôn, thái độ hai nhà càng rõ ràng hơn, không hẳn là đối địch nhưng cũng chẳng chung chiến tuyến. Ba có ý hỏi về tiệc mừng thọ năm nay, ắt hẳn đã đoán được chút ít cục diện hiện tại.

“Dạ, tiệc mừng thọ năm nay… ông Đạt có chết cũng không quên được.”

“Ấn tượng vậy sao?”

“Cục diện hiện tại phân chia rất rõ, Đông Đô và Bắc Đô theo Thế Huân. Còn Tây Đô và Trung Đô thuộc phe chống đối, Nam Đô không có động tĩnh.”

Nhắc đến Nam Đô, cô chợt nhận ra người đứng đầu Nam Đô quá mờ nhạt. Nhạt nhòa đến mức chẳng đọng lại trong đầu cô chút ít ký ức nào, dù cho Chi Lan đã trải qua hai kiếp.

“Con chưa trông thấy chủ Nam Đô bao giờ.”

Ông Luân chống tay lên thái dương, chủ Nam Đô ông từng gặp qua, người sống thoắt ẩn thoắt hiện, gặp được là cả một quá trình. Gia chủ Nam Đô trước giờ chỉ nghe lệnh ông lớn, lời người khác đều bỏ ngoài tai. Sau khi ông lớn mất, Nam Đô nghiêng về ai vẫn còn là một ẩn số. Ông Luân cũng không đoán được tâm tình người này.

“Gia chủ Nam Đô không có ở Lâm Thượng, con không thấy là chuyện hiển nhiên.”

Ông tiếp tục nói: “Cục diện hiện tại vẫn chưa thoát khỏi thế cân bằng, thông thường mọi quyết định sẽ dựa vào ý của ông cả đưa xuống, Ngũ Đô sẽ biểu quyết tán đồng hay không. Hiện tại số phiếu là 2-2, Nam Đô là phiếu cuối quyết định cuộc chiến này.”

“Nếu Thế Huân không nhận được sự ủng hộ của Nam Đô thì sao ạ?” Chi Lan hỏi.

“Khó nói lắm, nhưng bảy phần bất lợi.”

Chi Lan trầm ngâm một lúc, cô ngẩng đầu hỏi ba: “Gia chủ Nam Đô hiện tại đang ở đâu ạ?”

***

Ngày thứ hai sau khi Chi Lan trở về nhà mẹ.

Thế Huân bặt vô âm tín, anh không nói với cô câu nào, thậm chí một tin nhắn cũng không có, im lặng như thể hai người vừa ly hôn nên cô bỏ về nhà mẹ mới phải.

Nhược Tâm ngồi trên sofa vắt chéo chân xem tạp chí, thi thoảng chị ấy lại liếc mắt nhìn dáng vẻ chực chờ điện thoại của Chi Lan. Đúng là số khổ, tại sao lại cắm đầu yêu một khúc gỗ vậy em gái?

“Nhìn em kìa, hai mắt sắp dính vào màn hình điện thoại luôn rồi.” Nhược Tâm chán nản thốt lên.

Chi Lan thở dài, nói: “Anh ấy nhắn tin rất lâu, có lẽ bây giờ đang bận xử lý chuyện làm ăn rồi.”

“Bận cái gì mà không nhắn nổi một câu vậy? Người thật sự yêu em cho dù bận đến mấy cũng sẽ nhắn cho em. Trường hợp này chị nghĩ em nên dỗi hắn đi.”

“Nhỡ anh ấy có việc bận bất khả kháng thì sao?” Thế Huân thật sự rất bận, anh ở nhà tịnh dưỡng nhưng vẫn phải giải quyết công việc liên tục, có khi bây giờ đang chỉ đạo phi vụ cũng nên.

Nhược Tâm nhướn mày nhìn cô, “Làm gì có ai bận với vợ chứ? Không được rồi, cậu cả như vậy là vô tâm lắm đấy, em nên giận cậu cả một trận đi.”

“Có cần phải giận không? Em thấy…”



“Cần! Rất cần!” Nhược Tâm cắt ngang.

“Nhưng mà… em thấy chuyện không đến mức phải giận.”

“Đồ ngốc!” Nhược Tâm tức tối chộp lấy điện thoại của Chi Lan, “Để chị chỉ em cách yêu đương.”

Nói xong, chị ấy nhanh tay soạn tin nhắn.

Chi Lan: Anh hết yêu em rồi.

Chi Lan: Anh không nhắn tin cho em.

Chi Lan: Anh không nhớ em ư?

“Trả điện thoại cho em!” Cô rít lên, chồm tới hòng đoạt lại điện thoại, nhưng quá muộn, Nhược Tâm đã gửi đi từ lúc nào không hay.

Chi Lan đọc mấy tin mà Nhược Tâm nhắn, da gà tự khắc nổi lên.

“Học làm nũng đi, vũ khí tối thượng đó.” Nhược Tâm cười ranh mãnh, sau đó đứng dậy đi thẳng vào bếp để lại Chi Lan trên sofa ngẩn người.

Đột nhiên điện thoại trên tay Chi Lan rung liên tục, màn hình nhấp nháy sáng đèn. Cô cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi video đang gọi đến, hơn nữa… người gọi là Thế Huân…

Giây phút này cô rơi vào bấn loạn rồi. Có phải mấy tin nhắn trách móc kia chọc giận anh rồi không? Cô nuốt nước bọt, nếu chuông rung thêm một chút nữa sẽ nhỡ cuộc gọi mất. Chi Lan hít một hơi thật sâu, cô mạnh dạn chạm vào nút xanh.

Video được kết nối nhanh chóng.

Đập vào mắt Chi Lan là cả khuôn ngược rắn rỏi quen thuộc, chút nước lạnh còn đọng lại trên hàng xương quai xanh cân đối, quyến rũ chết người. Cô ngước mắt lên trên một chút, Thế Huân vẫn đang nhìn thẳng vào điện thoại, mái tóc rũ xuống mang theo dòng nước chảy xuống gương mặt điển trai. Mắt anh nheo lại, đồng thời giọng nói cũng phát ra: “Em vừa nhắn gì?”

Chi Lan nín thở, hai má đỏ bừng, cô không biết phải trả lời anh thế nào nữa.

“Em… em lỡ tay…” Cô ú ớ trả lời bừa.

“Anh thấy tin nhắn rồi.” Thế Huân phía sau màn hình điện thoại, vừa lau tóc vừa đáp.

“Bác sĩ nói anh không được tắm mà?” Chi Lan cuống quít thốt lên.

“Bẩn.” Anh thản nhiên.

“Cái chân của anh phải làm sao đây hả?”

“Không ướt là được.”

“…” Thế Huân tắm kiểu gì thế nhỉ?

Chi Lan trầm ngâm nhìn anh một lúc, cô ngơ người nhớ lại mấy lời Nhược Tâm nói, có bận đến mức nào cũng sẽ nhắn cho người mình yêu một tin. Vậy mà hai ngày nay anh không hề liên lạc với cô, một tin nhắn cũng không có.

Cả hai vô tình rơi vào im lặng, mãi một lúc sau Thế Huân trông thấy đôi môi mềm mại bên kia khẽ mấp máy, giọng cô nhỏ xíu, nhưng anh vẫn nghe được.

“Hai ngày rồi, anh không… thấy nhớ em sao?”

Anh khựng lại đôi chút, dường như Chi Lan đang trách anh.

“Cậu cả! Tôi đến kiểm tra chân gãy.” Bên ngoài phòng tắm có tiếng người gọi, thanh âm ấy cũng lọt vào điện thoại truyền đến đầu dây bên kia. Chi Lan thở dài, cô vẫy vẫy tay chào anh: “Bác sĩ đến kìa, em tắt máy nha.”

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Trong đầu anh văng vẳng câu hỏi: “Anh không thấy nhớ em sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv