Quyển sách được đóng lại cũng là lúc những khúc mắc trong quá khứ được mở ra. Chi Lan ngước mắt nhìn Thế Huân, có lẽ thời gian anh đã dần dần hiểu rõ được chân tướng sự việc. Ngày viếng mộ, anh đã nói sẽ tha thứ cho mẹ, có lẽ từ khi còn rất nhỏ anh đã cảm nhận được sự căm ghét của ba dành cho anh và Thế Huân cũng hiểu được mẹ anh đã đến đường cùng.
Theo như trong nhật ký của mẹ, Thế Huân còn một người anh trai nữa, hiện tại người đó đang ở đâu, sống chết như thế nào vẫn chưa rõ, ông nội cũng không có ý định tìm lại đứa cháu này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không gian yên lặng, thu hút sự chú ý của hai người. Thế Huân bước ra ngoài nghe điện thoại một lúc lâu, căn phòng chỉ còn lại Chi Lan, cô tiện tay ấy khăn lau đi lớp bụi bẩn trên quyển nhật ký. Ôm quyển sách vào lòng, cô tìm một nơi nào đó sạch sẽ hơn để cất nhật ký của mẹ, dù sao đó cũng là hồi ức một đời người. Có lẽ những con chữ này sẽ làm Thế Huân đau đớn, nhưng nó vẫn là chữ của mẹ anh, di vật ít ỏi còn lại.
Chi Lan vừa đặt quyển nhật ký vào ngăn tủ cũng là lúc Thế Huân tắt điện thoại bước vào, anh tựa người vào cửa, khẽ hỏi cô: “Em có muốn ngắm núi tuyết không?”
***
Chuyên cơ riêng đáp cánh tại sân bay thuộc một tỉnh Jinguay nằm gần vùng biên giới Paupara, trời đang vào đông, thời tiết lạnh giá bao phủ một vùng trời hoang vắng. Đoàn người xuống máy bay, bắt đầu di chuyển bằng ô tô đã chuẩn bị sẵn đậu ở bên ngoài. Nhất và Tứ ra ngoài kiểm tra phương tiện di chuyển trước khi xuất phát, ở ngoài đang có tuyết rơi, Thế Huân và Chi Lan đứng ở bên trong đợi.
“Lạnh không?”
“Em không lạnh.”
Mặc dù Chi Lan đã lắc đầu tỏ ý bảo mình không sao, nhưng bàn tay của cô vẫn bị người kia bao trọn sưởi ấm cho cô. Chi Lan cảm nhận được lòng bàn tay anh thô ráp hơn bình thường, những chỗ nứt nẻ áp vào mu bàn tay Chi Lan, vừa chạm vào cô đã nhận ra không khí lạnh giá khiến tay anh khô nứt.
Cô đảo mắt một vòng, tìm hàng mỹ phẩm trong sảnh chờ.
“Em muốn mua một ít đồ.” Cô gỡ tay anh ra khỏi tay mình.
Thế Huân buông tay Chi Lan ra, anh không hỏi, cô muốn mua cái gì cũng được, mấy chuyện thế này anh không can thiệp.
Chi Lan lon ton chạy đi, mất một lúc mới thấy cô quay trở lại, cùng lúc đó nhóm Nhất và Tứ đã kiểm tra xe xong xuôi, đoàn người bắt đầu di chuyển ra ngoài.
Xe Thế Huân đi là chiếc thứ hai trong hàng xe, do Nhất cầm lái. Tứ đi đầu dẫn đường kiêm luôn công việc kiểm tra tình hình, phía sau cùng là hàng xe hộ tống, bảo đảm an toàn cho cậu cả. Đây là quy trình bắt buộc phải làm, địa bàn của người khác cộng thêm nơi này hoang vắng khắc nghiệt không thể buông lỏng phòng bị.
Hành trình từ sân bay đến chân núi tuyết dài một ngày một đêm. Con đường Thế Huân chọn không phải là đường chính thống mà là đường tắt, tuy khó đi hơn một chút nhưng tránh được kha khá phiền phức.
Chi Lan ngồi bên cạnh Thế Huân, càng tiến về phía chân núi Jabal Althalj, nhiệt độ cơ thể càng giảm, cái lạnh thấm tận xương máu khiến cô co người lại. Chi Lan lục tìm trong túi đồ mua ở cửa hàng sân bay một tuýp thuốc dưỡng ẩm, cô kéo tay Thế Huân đặt lên đùi mình.
Thế Huân đang nhẩm tính đường đi trong đầu, tay bất ngờ bị Chi Lan kéo đi khiến anh phân tâm không suy nghĩ nữa. Thế Huân nhướn mày nhìn cô, tay thuận thế vuốt nhẹ đùi thon, mặt mũi Chi Lan lập tức đỏ lên, cô chặn tay anh lại, nhanh chóng lật ngửa lòng bàn tay lên.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được lòng bàn tay mình được bôi cái gì đó dinh dính lên, rất dễ chịu. Thế Huân cụp mắt nhìn, Chi Lan đang cúi đầu chăm chú bôi từng chút thuốc một vào vết nứt trên tay anh, tỉ mỉ còn hơn cả bôi cho mình. Khô rát ở lòng bàn tay tan biến rất nhanh, Thế Huân đưa mắt nhìn lòng bàn tay đầy thuốc, trước giờ anh không hề quan tâm đến mấy vết nứt nhỏ nhặt này. Nó xuất hiện từ nhiều năm trước, khi anh còn là ăn mày lang thang ở Mỹ, cái rét ám vào người, áo quần không đủ mặc, sống được là tốt lắm rồi. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có người để tâm đến mấy vết xấu xí này.
Chi Lan ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười vui vẻ: “Không sao rồi, nó không nứt được nữa đâu.”
Trông thấy nụ cười tươi tắn rạng rỡ như vậy, bất giác anh thấy vết thương dễ chịu vô cùng, không phải ở ngoài tay, mà lòng sâu thẳm trong lòng. Khóe môi anh hơi nhếch lên, kéo thành một nụ cười hiếm hoi.
Hai mắt Chi Lan đột nhiên sáng lên, cô vừa thấy anh cười thì phải, rất ít khi nào anh mở miệng cười. Có phải vì bôi thuốc dễ chịu nên anh mới cười lên không?
“Anh cười rất đẹp.”
Anh không đáp, chỉ nhìn cô một lúc rồi thôi.
Chi Lan bị cơn lạnh biến thành con sâu ngủ, cô tựa đầu vào vai anh, ngáp ngắn ngáp dài mấy cái rồi thiếp đi.
Di chuyển rồi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi rồi di chuyển mấy đợt, cuối cùng cũng hết chặng đến chân núi Jabal Althalj theo đúng lịch trình.
Chân núi toàn là tuyết trắng bao phủ, cô hiếu kỳ nhìn một lượt từ chân núi cho đến đỉnh, đỉnh núi sắc nhọn như mũi tên cắm thẳng trời xanh. Lác đác mấy loại thông rải rác, tảng đá to đủ hình thù kì lạ nằm đè lên nhau, phân bố khắp nơi trên sườn núi. Gió cuốn theo tuyết lạnh thổi vù vù buốt gáy, Chi Lan vô thức rụt cổ lại nhưng hai mắt vẫn lấp lánh như sao. Đây là lần đầu tiên cô thấy ngọn núi khoác áo trắng hùng vĩ đến vậy, cái đẹp hoang sơ xa cách của nó khiến cô rung động, một sự rung động trước cái đẹp của tạo hóa.
Con đường di chuyển lên Jabal Althalj vẫn là đường nhựa, hai bên đường là cây thông cùng mặt đất phủ tuyết trắng.
Chi Lan háo hức chỉ tay về phía đỉnh núi, “Chúng ta sẽ lên đó đúng không?”
Nhất ôm vô lăng, lắc đầu nói: “Lên hơn chân núi một chút thôi mợ cả.”
Cô gật gù.
Bộ đàm bên tai Thế Huân đột nhiên vang lên giọng gấp gáp của Ngũ: “Cậu cả xong việc phải về ngay, đài khí tượng cảnh báo hôm nay có gió tuyết rất lớn.”
Thế Huân ừ một câu, sau đó lệnh đẩy nhanh quá trình trao kiểm tra lô hàng FTK. Nhất và Tứ bước xuống kiểm tra hàng lần cuối, bảo đảm lô súng vẫn vẹn toàn, Hamvas cử đại diện ra nhận hàng, sau đó di chuyển số hàng xuống một ngôi làng cách chân núi một khoảng không xa. Quá trình đẩy nhanh cách mấy cũng mất khoảng ba tiếng.
Lần trước giao dịch trời mới vào đông, có thể di chuyển lô hàng lên núi cho Hamvas cất giấu, dần dần về sau trời chuyển sang đông hẳn, tuyết bắt đầu bao phủ khiến quá trình vận chuyển ngày càng khó khăn, Hamvas đề ra phương án chỉ cần chuyển đến chân núi, sau đó hắn ta sẽ tìm các làng nhỏ xung quanh cất giấu qua mùa đông.
Kể từ lần bọn Venn tráo hàng, Thế Huân đích thân đi giám sát quá trình vận chuyển nhằm đánh giá nhất cử nhất động bọn Venn. Ngày hôm nay chuyển hàng ngay tại chân núi, anh muốn xem thử bọn chúng có động tĩnh gì hay không. Xuyên suốt quá trình trao đổi hàng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, đôi mày anh khẽ cau lại, vậy rốt cuộc bọn Venn muốn nhắm đến cái gì? Chỉ là đơn giản quấy phá công việc làm ăn thôi ư?
Đoàng!
Tiếng súng nổi khiến Thế Huân và Chi Lan giật mình, một viên 7.62mm ghim thẳng vào lốp xe khiến một bên xe lún xuống, nghiêng sang trái. Sắc mặt anh tối sầm, lập tức mở cửa xe bước xuống, trên tay là Berretta đã lên đạn.
Tứ ngoảnh đầu lại, hét lên: “Cậu cả! Có mai phục!”
Thuộc hạ lập tức giương súng phòng thủ hai bên vây quanh Thế Huân. Hai bên đường có tiếng chân ào ạt chạy đến, bước chân dồn dập giẫm nát mặt tuyết phẳng lì, đám người mặc áo đen tràn lên áp sát đoàn người chuyển hàng, phía trên cao xuất hiện ba tên bắn tỉa nằm ở các vị trí cố định, tiếng đoàng đoàng vang lên liên tục, lốp xe căng tràn lập tức thủng mấy lỗ liền, khí hơi xì ra để lại chiếc lốp rỗng toét.
Chi Lan co người trốn trong xe, cô biết tự bảo vệ bản thân là một sự giúp ích hiệu quả nhất dành cho anh.
Bên ngoài hai lực lượng bắt đầu đối kháng nhau. Dẫn đầu đám người mai phục là một lão trung niên, mặt mũi hiệu rõ sự ngông cuồng ranh mảnh, ông ta tiến về phía Thế Huân, xoay xoay súng lục trong tay.
“Ngài Venn chờ lấy mạng hơi lâu đấy, Vincent.”
Nhất cười khẩy, nhướn mày nhìn lão: “Hóa ra là mấy con chó của Venn, tụi mày chờ cắn ở đây lâu lắm rồi phải không?”
“Câm miệng đi thằng khốn!” Một tên khác trong đám mai phục không nhịn được mắng ầm lên.
Lão già giương tay, ra lệnh cho tên kia ngậm miệng lại, sao đó cười khẩy một cái: “Để nó gáy thêm một hai câu nữa rồi chôn nó cũng được.”
Thế Huân tách hàng thuộc hạ đang bao vây mình ra, anh đút tay vào túi quần sải bước đến trước mặt lão đi đầu.
“Xin lỗi nhé, thuộc hạ của tao nói đúng quá để mày cay, con chó ạ.”
Anh xoay nhẹ đồng hồ vàng trên tay, tiếp tục nói: “Thằng Venn muốn cái gì ở nhà họ Lê?”
Lão già cười khẩy một cái, tay lão nhanh như cắt chĩa súng vào người Thế Huân, lão ta ngạo mạn, nghiêng đầu nhếch môi cười: “Muốn cái mạng của mày.”
Thế Huân dám tách thuộc hạ ra, tự thân ra đối đầu trực diễn với lão ta, khác nào tựa đem xác cho lão ta bắn, thái độ thằng nhóc này cũng ngạo mạn chẳng kém gì lão ta. Mọi cái ngu đều phải trả giá đắt, trả bằng cái chết trên Jabal Althalj này.
“Bỏ súng xuống.” Thế Huân gằn giọng.
Lão ta không những không bỏ xuống mà còn dí sát vào người anh hơn, biểu cảm trên mặt lộ rõ sự khinh thường bỡn cợt: “Mày sợ rồi hả? Cậu cả cái chó gì mới dí súng một tí đã bảo bỏ xuống rồi.”
Khóe môi Thế Huân nhếch cao hơn nữa, ánh mắt lộ rõ sát khí cuồn cuộn sâu tận bên trong.
“Ừ, tao sợ.”
Đoàng.
Máu tươi bắn ra cả thân hình to khỏe đổ ập xuống nền tuyết trắng, lão già nằm bất động trên đường, nụ cười trên môi chưa kịp tắt, đạn đồng đã xuyên qua đầu gục tại chỗ.
Thế Huân tiếp lời: “Tao sợ mày chết, mất vui.”
Tứ hướng mắt nhìn về phía bọn mai phục trên vách núi, “Bọn mày bắn tỉa ba thằng, cậu cả mười thằng, ai chết nhanh hơn mày phải tự biết chứ?”
P/s: Tất cả tình tiết chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, không theo thực tế, vui lòng không làm theo.