Thế Huân trò chuyện cùng Chi Lan thêm đôi ba câu nữa, cô dùng thuốc xong thì chìm vào giấc ngủ. Tam tình nguyện vào trông Chi Lan, bởi cô ấy thấy sự việc hôm đó có phần lỗi của mình, Tam đã không để mắt kĩ càng đến cô. Tuy cậu cả không trách nhưng Tam biết cậu cả không vui.
Anh đồng ý cho Tam ở lại trông chừng Chi Lan, xem như đó là hành động chuộc lỗi.
Phía bên ngoài.
Lục và Vũ Quang vẫn chưa đi, hai người vẫn ở bên ngoài trò chuyện.
“John sao rồi? Anh chọn được chỗ chôn lão ta chưa?” Lục tựa lưng vào tường, hỏi Vũ Quang.
“Cũng tính lấy mạng ông ta rồi, có điều…” Vũ Quang bỏ lửng câu nói, ký ức tua ngược về đêm trên du thuyền.
Sau khi Vũ Quang được thuộc đánh thức bằng thuốc, anh ấy nhận ra mình đã bị John lừa, con trai biến mất không hay. Vũ Quang vội vàng lên tầng trên tìm John, lúc mở cửa đã thấy lão ta ngất ở đó. Biết thế nào thuyền cũng loạn, anh ấy kéo John xuống lầu, vừa xuống đến nơi đã thấy đám lâu la mai phục Thế Huân.
Vũ Quang tức giận tột cùng, lão John dám nảy ý định giết Kan - con trai anh ấy. Lửa hận trong người bùng nên, Vũ Quang chĩa súng vào đầu John, tiễn ông ta xuông địa ngục nhanh hơn một chút. Nhưng John Charles chưa tới số, giây phút đó lão ta tỉnh dậy và cười cợt nói: “Nếu mày lấy mạng tao thì cậu cả sẽ lấy mạng mày.”
Thái độ lẫn hành động của John khiến Vũ Quang càng phát điên, anh ấy túm chặt tóc John, tay kéo cò càng siết hơn.
John Charles nhận ra Vũ Quang không có ý định nương tay, ông ta vội vàng nói thêm: “Nếu cậu cả muốn giết tao, nó đã giết từ lâu.”
“Nếu mày giết tao, đời này không còn ai biết chuyện của Robert nữa. Để tao xem cậu cả có nổi điên lên không.”
Tay kéo cò của Vũ Quang khựng lại, anh ấy liếc mắt nhìn John, dường như chuyện này còn có hàng tá mắc xích liên quan ở phía sau. Robert trong lời của John là Robert Le hay tên khác là Lê Thế Bình - ba Thế Huân, ông ấy là chủ hụt của đất Lâm Thượng bởi ông ấy đã mất cách đây mười hai năm, nguyên nhân do tai nạn.
Lão ta động vào Chi Lan khác nào động vào vảy ngược của cậu cả, vậy mà Thế Huân chỉ đánh ngất chứ không bắn chết. Phần trăm cao là cậu cả vẫn còn muốn moi thứ gì đó của John, Vũ Quang cân nhắc một chút, cuối cùng anh ấy quyết định giữ lại mạng cho John. Đợi Thế Huân xong việc, anh ấy sẽ đích thân lấy mạng lão già chó chết này.
“Sao không nói tiếp?” Lời của Lục kéo Vũ Quang thức tỉnh, anh ấy nhận ra mình bỏ lửng câu nói hơi lâu.
“Lão ta muốn nói vài điều với cậu cả.” Vũ Quang nói trót câu.
Lục biết điều không hỏi sâu vào chuyện này, anh ta đổi hướng câu chuyện.
“Trước giờ anh đa nghi lắm mà? Sao hôm đó lại mắc bẫy lão ta vậy?”
Hôm đó Vũ Quang vô tình trông thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua, anh ấy điên cuồng lao vào đám đông tìm kiếm người đó, giây phút đó Vũ Quang rất hoảng, rất sợ. Anh ấy cho rằng nếu bỏ lỡ cô ấy lần nữa, vĩnh viễn anh ấy không thể gặp lại cô. Vũ Quang giao lại Kan cho một thuộc hạ, nào ngờ khi anh đi, thuộc hạ đó bị bắn chết ngay tức khắc. Kan phải chạy loạn tìm người cầu cứu, còn Vũ Quang điên cuồng tìm người nên buông bỏ đề phòng, kết cục bị lừa.
“Nhìn nhầm cố nhân.” Tông giọng Vũ Quang chùng xuống nặng nề.
“Chivas hả?”
“Tỉnh lại đi, cô ấy mất ba năm rồi.”
“Ừ.” Vũ Quang đáp gọn.
Lục lắc đầu ngao ngán, “Lần sau đừng để bị lừa như thế nữa, mất mặt chết đi được.”
Vũ Quang nhếch miệng cười. Đúng, mất mặt chết đi được, người kế thừa Đông Đô bị cô gái kém ba tuổi quay vòng gần mười năm trời, vừa yêu vừa hận. Đến cuối cùng vẫn không thể dứt ra được, dù cô ấy đã mất ba năm rồi.
Lục liếc mắt nhìn cửa phòng rồi lại đảo mắt nhìn Vũ Quang, anh ta lắc đầu thở dài. Tai to mặt lớn đất Lâm Thượng này toàn là loại có vấn đề thì phải, tên nào cũng là ác ma khát máu háu chiến. Vậy mà chỉ vì một chữ “tình” kẻ thì liều, kẻ thì lụy.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, mũi giày tây sạch sẽ giẫm trên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng khiến Lục thu lại ánh mắt phán xét vừa nãy. Mặc dù anh ta rất hay phán xét sếp, nhưng những việc này chỉ nên làm sau lưng.
Vũ Quang trông thấy Thế Huân bước ra, anh ta lấy lại trạng thái vui vẻ, nói: “Cậu cả.”
“John hiện tại đang ở chỗ tôi, cậu có thể đến đó tìm lão ta.”
Thế Huân gật đầu một cái.
Vũ Quang lại nói tiếp: “Chi Lan cứu Kan, cô ấy là ân nhân lớn nhất của nhà họ Trương, Đông Đô nhất định sẽ báo đáp vừa ý cậu.”
Đương nhiên Thế Huân hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Vũ Quang, đúng như tính toán của Chi Lan, Đông Đô nghiêng người có ý quy thuận chủ mới Lâm Thượng. Vũ Quang chọn cách báo đáp này, một phần vì muốn báo ơn Chi Lan, phần còn lại là do Vũ Quang nhận ra Thế Huân là ông chủ có bản lĩnh và thực lực. Nghiêng về phía Thế Huân là chuyện trước sau gì cũng phải làm, nghiêng sớm trợ giúp Thế Huân bình ổn quyền lực cũng tốt. Việc thay đổi người kế thừa tựa như vua cha truyền ngôi thái tử vậy, thời gian đầu lên ngôi cần sự ủng hộ và quyền lực quyền thần để củng cố địa vị.
Thế Huân chìa tay trước mặt Vũ Quang, anh ấy bắt tay Thế Huân, một lời đã định.
“Tôi có việc đi trước.” Thế Huân chào lịch sự sau đó anh ra hiệu với Lục, hai người bắt đầu rời khỏi bệnh viện, anh cần tìm John.
***
Căn hầm tại sòng bạc D&D của Vũ Quang.
John ngồi trên ghế, lưng vẫn thẳng tắp, vẻ mặt thong thả tựa như lão chỉ đến đây thăm sòng bạc, không phải tù nhân của Vũ Quang, đó là kiêu hãnh không khuất phục của một ông trùm. Thuộc hạ của lão chỉ đợi thời cơ xông vào cướp người đi mà thôi, cuộc chiến sẽ bùng nổ, đến lúc đó Macaria náo nhiệt lắm đây.
Nhất đẩy cửa cho Thế Huân và Lục bước vào, anh ta đưa mắt nhìn qua căn hầm một lần, hầm tối và trống, xung quanh chỉ có một cái giường, hai ba cái ghế mà thôi.
Lục kéo ghế để Thế Huân ngồi đối diện John, lão ta vừa trong thấy anh xuất hiện, khóe môi lập tức cong lên: “Gặp lại nhau rồi.”
Thế Huân ngồi xuống, ngả lưng tựa vào ghế, anh châm lửa điếu thuốc rồi rít một hơi sảng khoái. Căn phòng tối lập lòe ánh đèn, khiến sợi khói trắng Thế Huân phả ra trở thành tâm điểm. Thế Huân không nói lời nào, bầu không khí vừa tối tăm vừa ngạt.
John Charles nhìn anh chằm chằm, sự im lặng này làm lão bất giác cảm thấy căng thẳng.
“Chuyện mười hai năm trước.” Cuối cùng anh cũng mở lời.
John nhìn Thế Huân một hồi lâu, thằng nhóc trước mặt là con trai của cố nhân. Lão chưa từng nghĩ bản thân sẽ lâm vào cảnh thế này, để giữ mạng phải bán chuyện cũ cho con trai người đó. Trùm Macaria cái nỗi gì, nực cười quá. Gã ngả lưng ra ghế, vẫn dùng thái độ cười cợt nói chuyện: “Lý ra cậu phải gọi tôi một tiếng chú John đấy.”
Thế Huân ghét nhất là người vòng vo không vào vấn đề, làm hao tổn thời gian của anh. Đôi mày kiếm nhíu lại, anh ngước mắt nhìn John, gằn giọng: “Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
“Ha ha ha, calm down.” John bật cười khanh khách.
“Giây phút cậu không bắn chết tôi mà chỉ đánh ngất, tôi đã biết trong lòng cậu vẫn canh cánh về cái chết của Robert và Sara. Đất Mỹ đồn đại không ít nhỉ?”
“Chúng ta thỏa thuận một chút, chuyện của Robert đổi lấy cái mạng của tôi, sau khi trao đổi xong, thuộc hạ của tôi sẽ hộ tống tôi về. Trước khi về đến nhà riêng, cậu phải bảo đảm an toàn cho tôi, được chứ?”
Thế Huân nhếch miệng cười khinh, anh ngước mắt nhìn Lão, mắt nheo lại: “Được thôi.”
Cáo già ranh ma có khác, John biết sau khi Thế Huân bước ra khỏi đây, Vũ Quang sẽ bắn chết lão ngay lập tức. Thế nên John cần Thế Huân chống lưng về đến tận nhà, lão ta hạch sách vì biết anh cần lão.
Trước đây lăn lộn ở đất Mỹ, không ít lần anh nghe, đám người xuất thân từ Lâm Thượng bàn tán ở hộp đêm, bọn họ nói cái chết của Robert không chỉ dừng lại ở vụ tai nan, có thể hai người bị kẻ khác thanh toán. Thế Huân 18 tuổi lăn lộn ở đất khách, anh vừa gầy dụng quyền lực vừa kiếm tìm thông tin về vụ tai nạn năm đó. Mãi về sau anh mới biết, sinh thời ba anh thân thiết với John Charles nhất, nhưng lão ta không phải người dễ gặp. Muốn được lão để mắt đến bắt buộc anh phải là người có quyền, có thể mang lại lợi ích cho lão, phải khiến lão có cảm giác không chinh phục được. Thế Huân dần dần lớn mạnh, anh chứng minh năng lực của bản thân cho ông nội thấy và được giao quyền quản lý tất cả sòng bạc tại Macaria. John bị quyền lực và lợi ích sòng bạc của nhà họ Lê thu hút và chủ động tìm đến.
Thế Huân không đồng ý hợp tác, anh phải khiến John có cảm giác bất mãn, dần dần để lộ sơ hở dễ dàng tóm gọn hơn. Anh biết người như John không dễ gì moi được tin, lão trọng lợi ích vì thế đối với John muốn trao đổi phải có lợi ích hàng đầu. Thứ lão muốn là bán ma túy ở các sòng bạc nhà họ Lê, nhưng nhà có luật nghiêm cấm buôn bán ma túy. Anh không thể đổi việc đó lấy tin từ John, vậy nên anh cần có cơ hội nắm mạng John. Tất cả dần dần quy theo quỹ đạo anh tính toán, làm gì có chuyện Phát Lai bán ma túy gần một tháng trời anh mới phát hiện ra. Thế Huân và Nhất diễn một vở kịch ngạc nhiên hoàn hảo lừa lão vào tròng, anh cho phép John ngạo mạn và đánh giá thấp anh. Sau đó bất ngờ phản công, dồn ông ta vào bước đường cùng ép ông ta đổi mạng.
Nhưng John thuộc hàng lão làng thế giới ngầm, ông ta tính toán sâu xa hơn nhiều. Cho người giả dạng Chivas lừa Vũ Quang, nhắm vào Chi Lan và Kan khiến Thế Huân không đủ thời gian giết lão. Mặt khác khiến nội bộ Lâm Thượng lục đục, nếu Kan chết, quyền lực Thế Huân suy giảm do chuốc thù với Đông Đô. Lúc đó lời đề nghị hậu thuẫn của ông ta khác nào cơ hội vàng dành cho Thế Huân, anh buộc phải hợp tác bán ma túy để đổi lấy cơ hội bình ổn Đông Đô trở lại.
Nhưng ngoài dự tính của lão ta, lão không ngờ Chi Lan lại đánh đổi mạng sống, liều mạng bảo vệ đứa trẻ kia đến cùng. Con trai ông chủ Đông Đô chết có thể vu oan cho Chi Lan, nhưng cô ta chết vì con trai ông chủ Đông Đô thì mọi chuyện sẽ rẽ theo hướng khác. Đông Đô sẽ vì ân tình mà quy phục Thế Huân, lúc này Macaria mới là nơi hỗn loạn đẫm máu.
Ông ta cho rằng Chi Lan là người mù mới sáng mắt, nhìn được cái giàu sang và cạm bẫy của quyền lực, được Thế Huân cưng chiều vô độ. Cô sẽ tham sống hơn bất kì ai, đàn bà đâu ai dễ dàng buông một đời đã có tất cả?
John nhếch miệng, nhưng ông ta đã tính sai.
Thỏa thuận được Thế Huân chấp nhận, ông ta cười trào phúng, nói: “Không ngờ tôi có ngày này, bán thông tin của cố nhân để đổi lấy mạng sống.”
Lão ta hít một hơi, sau đó ánh mắt chuyển lạnh, chậm rãi nói: “Sara giết Robert.”
Sắc mặt Thế Huân thoáng thay đổi, Sara là Phùng Linh - mẹ của anh.