John nhướng mày nhìn Thế Huân, lão ta xem lời anh nói như một trò đùa, đuôi mắt đầy vết chân chim nhếch lên, ông ta cười híp mắt: “Mày nghĩ mày còn quyền định đoạt sao thằng nhóc?”
“Đừng cố xấc xược với tao nữa, một lệnh thôi cả cái thuyền này săn giai nhân của mày đấy.”
Dứt lời John rút một điều thuốc trên bàn, sau đó lão ta cúi người xuống bên chiếc quan tài chứa thi thể Phát Lai, John làm hành động vuốt mắt sau đó moi từ trong túi áo Phát Lai một cái bật lửa châm điếu thuốc trên đầu môi.
“Tao đã cho mày cơ hội vui vẻ hợp tác nhưng nói mãi này không thông. Cứ để tao phải cho mày uống rượu phạt mới thông suốt đúng không? Mày không có kiên nhân, tao cũng vậy đấy Thế Huân.”
Tựa như những lời của lão John nói chỉ là gió thoảng mây bay, nó chẳng có chút trọng lượng nào khi vào tai anh. Thế Huân vẫn đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn John Charles, giáng xuống người ông ta cảm giác chết chóc tận cùng, giọng điệu anh càng lúc càng mất kiên nhẫn, anh gằn giọng: “Phút cuối cùng.”
“Mẹ kiếp! Mày đúng là cứng đầu!” John Charles gắt lên, điếu thuốc trên tay bị ông ta quẳng xuống sàn, mũi giày tây nghiền nát điếu thuốc khiến nó vụt tắt, phút chốc hóa thành mớ hỗn tạp nhàu nát.
Thời hạn ba phút đã kết thúc, sự kiềm chế của Thế Huân đã đạt đến đỉnh điểm, tốc độ anh nhanh như báo săn mồi áp sát và quật ngã John Charles xuống sàn. Tay Thế Huân bóp chặt gáy cổ lão ta ghì xuống sàn, mũi ông ta hít phải bã thuốc vừa bị chính chân mình giẫm nát, lão John mũi ngứa ngáy và cổ họng ho sặc sụa. Bàn tay Thế Huân bóp chặt gáy cổ như muốn bẻ nát khúc xương này, tiễn lão ta một vé xuống địa ngục. Đầu gối anh tì vào xương sống giữ chặt khiến John không nhúc nhích nổi.
Nòng súng lạnh như băng áp vào ót sau, chỉ một lần kéo cò viên đạn bạc sẽ xuyên qua đầu chết ngay tức khắc.
“Đã hack hệ thống cửa tự động thành công.” Giọng Lục vang lên từ bộ đàm bên trong cổ áo Thế Huân, tay đặt ở gáy cổ John càng siết chặt hơn.
Cửa phòng nháy đèn ba lần rồi tự động hé ra một nửa. Anh kiên nhẫn chờ ba phút để Lục có thời gian hack hệ thống cửa và giữ chân John. Kết thúc ba phút, Thể Huân đánh tan sự kiên nhẫn của bản thân, hành động xấc láo cùng những nòng súng chĩa về phía Chi Lan đã đủ khiến anh nã cho lão chục phát. Thế Huân chỉ trông đợi giây phút kéo cò, thanh âm đạn nổ, máu tươi và cái chết của John mới có thể khiến anh nguôi giận.
“Tận hưởng cảm giác đạn đồng xuyên qua não đi, tuyệt lắm!” Ngón trỏ anh khẽ nhúc nhích, cò súng bắt đầu được kéo sát.
John không sợ hãi, dù cổ sắp gãy lìa đến nơi. Khóe môi lão ta nhếch lên đầy thích thú, lão liếc mắt ra sau nhìn Thế Huân.
“Mày còn có thời gian giết tao hả?”
“Camera trên màn hình phát cảnh trễ hơn hiện thực hai phút, có lẽ bây giờ giai nhân của mày đã chết thảm rồi.”
Nhất giật mình hướng mắt nhìn màn hình, ngay lúc này tay bắn tỉa đã nổ súng, điều tồi tệ hơn là cảnh tượng này được phát trễ hai phút, nghĩa là mợ cả bây giờ sống chết chưa rõ.
Bốp!
Thế Huân dùng súng giáng xuống đầu lão John một cú trí mạng, lão ta ngất lịm trên sàn.
“Chó chết!” Anh gầm lên một câu, sau đó phóng khỏi căn phòng kia ngay lập tức.
Quay trở về hai phút trước.
Chi Lan đi tìm Tam được nửa đường thì bị một đám người khoác vest nâu bao vây, cô bế đứa trẻ tức tốc chạy về phía ngược lại, cả đám vest nâu đuổi theo cô gắt gao. Khách mời của bữa tiệc chỉ kịp ồ lên một tiếng, bọn họ ngoảnh đầu nhìn cảnh tượng rượt đuổi kì dị này. Nhưng không có một ai có ý định chen vào, ở thế giới ngầm không có hai chữ “tùy tiện”. Cứu ai, giết ai đều phải có suy tính kĩ càng. Những chuyện phiền phức thế này tránh liên quan bao nhiều thì tốt bấy nhiêu.
Đám vest nâu tràn ra hai bên từ hai lối dồn Chi Lan và đứa trẻ đến tận mũi thuyền nhọn hoắt, chỗ này có rào chắn nhưng rào cực thấp, xung quanh thấp thoáng biển cảnh báo không được đến quá gần. Vậy mà bọn vest nâu càng lúc càng áp sát cô hơn, Chi Lan buộc phải lùi về sau. Gió biển thổi mái tóc cô bay loạn trong gió, Chi Lan ôm chặt đứa trẻ trong lòng, hết mực chở che. Đứa trẻ sợ hãi càng bám chặt lấy cô hơn.
Cô xù lông trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cút đi! Đắc tội nhà họ Lê không có con đường sống đâu!” Cô hét lên.
Tên cầm đầu ồ lên một tiếng, “Tụi tao không có đắc tội với nhà họ Lê, mà là mày đắc tội với Đông Đô.”
Ông chủ có lệnh, đúng 8 giờ tối phải dồn cho bằng được hai con mồi này ra đầu mũi thuyền, bọn họ thực hiện mệnh lệnh không trễ một giây. Dồn xong ra hiệu cho bắn tỉa nã chết đứa trẻ. Hành động phải làm càng nhanh càng tốt, trước khi ông chủ Đông Đô tìm ra bọn này.
Vì thế tên cầm đầu nhanh chóng giơ tay lên không trung vẫy nhẹ ba cái, lính bắn tỉa mai mục trên cao bắt đầu giương nòng súng chĩa về phía Chi Lan, gã ta chỉ cần nghe hô lệnh, đạn sẽ lập tức cắm vào tim khiến đứa trẻ chết tươi.
Đứa bé khóc òa lên, hõm cổ cô Chi Lan dính đầy nước mắt, cô vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ.
“Đừng sợ, không sao cả.”
Chi Lan đảo mắt nhìn một vòng, hai bên toàn là người vest nâu giăng kín chỗ này, một kẻ hở đến tẩu thoát cũng không có, dường như bọn họ đã định sẵn cô nhất định phải đứng ngay chỗ này lãnh đạn chết đi.
“Mợ cả!” Tiếng Tam hét lên cùng với tiếng súng nổ liên tục làm bầu không khí trở nên hỗn loạn. Bọn người vest nâu dần dần gục xuống, phân nửa còn lại rút súng ra đấu một trận với người của cậu cả. Chi Lan ôm chặt đứa bé vào lòng, tranh thủ thời cơ hỗn loạn bỏ trốn, nhưng tên bắn tỉa trên cao như chim ưng săn mồi, tất cả mọi hướng di chuyển của cô đều nằm trong bàn tay hắn. Gã ta giương súng lên kéo cò nã thẳng vào đầu đứa trẻ.
Đoàng!
Chi Lan từng là người mù, vì thế tất cả giác quan còn lại của cô đều hoạt động gấp mấy lần người bình thường để bù đắp cho thị giác khiếm khuyết. Thính giác và trực giác của cô cực kì tốt, tiếng kéo cò vừa vang lên Chi Lan đã phản xạ ngay, cô nghiêng người tránh đạn. Song, tốc độ của cô làm sao bì được với tốc độ đạn bắn, cô dùng hết sức cũng chỉ kịp nghiêng người sang phải đưa đầu đứa trẻ lệch khỏi đường đạn bay, nhưng bả vai cô vô tình trở thành tấm bia hứng đạn. Viên đạn đồng cắm thẳng vào vai trái tóe máu, lực của kẹo đồng bắn ra khiến cô ngả ngửa ra sau, cả người bật ra khỏi mũi thuyền rơi tự do trong không trung.
“Tam! Nhảy xuống cứu đứa trẻ!” Chi Lan dùng hết sức bình sinh gào lên.
Tam giật mình ném súng xuống sàn, sau đó nhảy vọt xuống biển.
“Tam! Cứu đứa trẻ!”
Đây là câu nói cuối cùng trước khi tấm lưng nhỏ bé cùng vả vai đầy máu nện thẳng xuống mặt nước biển đen ngòm. Cô buông tay đứa trẻ, sau đó dùng hết sức đẩy cho nhóc con nổi lên mặt nước. Tam nhanh chóng bơi về phía đứa trẻ, nhóc con không chìm quá sâu, phút chốc đã được Tam kéo vào lòng. Nhưng Chi Lan đã hoàn toàn biến mất.
“Mợ cả!”
Cơ thể bé nhỏ bị nước biển đen ngòm nhấn chìm, Chi Lan không thể vùng vẫy nổi, bả vai trái quá đau đớn, máu túa ra hòa cùng nước biển mặn chát. Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng trịch tựa như dưới đáy biển có nam châm vô hình, nó ra sức hút cô chìm xuống sâu hơn. Nước xộc vào mũi, miệng, tai… nơi nào cũng có, nó đè nát phổi cô khiến cô không còn hô hấp nổi.
Thế Huân!
Thế Huân! Cứu em… Huân ơi… cứu em!
Cô khó thở quá! Hệ hô hấp sắp ngừng hoạt động rồi, có lẽ ở trên kia tính mạng anh cũng đang gặp nguy hiểm. Anh sẽ không đến kịp, cô sẽ chết, nhưng cô không muốn chết. Cô chưa bù đắp cho Thế Huân giây nào, làm sao có thể rời bỏ anh mà đi được. Nhưng cô không còn sức lực nào nữa, cô không địch nổi biển rộng bao la. Có lẽ điều duy nhất cô có thể làm cho anh là cứu mạng con trai ông chủ Đông Đô, anh ta nợ cô một ân tình, chắc chắn sau này sẽ vì cô mà trung thành với Thế Huân, đường anh đi sẽ bớt chông gai hơn một chút. Vậy cũng tốt… trước khi chết cô cũng có thể giúp ích cho anh.
Chi Lan thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi… Thế Huân… em xin lỗi… em không đủ sức nữa rồi…
Giây phút Chi Lan nhắm mắt buông xuôi, mặt biển chuyển động dữ dội, có một người vứt bỏ áo vest nhảy từ độ cao 21 mét xuống đáy biển tăm tối.
“Cậu cả!”
Giọng Nhất gào lên!
Mẹ nó! Điên vì tình là cái quái gì chứ! Liều vì tình mới đáng sợ!
Thế Huân điên cuồng bơi về phía Chi Lan, trái tim trong lồng ngực như bị ai bóp chặt, nó run rẩy cực độ. Anh cắn chặt môi đến bật máu, dùng tất lý trí cảnh cáo con tim không được phép sợ, nếu anh run ai sẽ là người cứu Chi Lan đây? Thế Huân hít một hơi thật sâu giữ lấy dưỡng khí trong khoang miệng, anh đánh bạo lặn xuống mặt nước kiếm tìm hình bóng Chi Lan. Có lẽ ông trời để mắt đến hai người, Thế Huân vừa lặn xuống anh đã trông thấy Chi Lan, cô đang thả lỏng cơ thể dần dần chìm xuống. Thế Huân dùng hết sức lực lặn thật sâu tiến về phía Chi Lan, anh không biết sức lực này ở đâu ra. Trong đầu anh chỉ tâm niệm một điều, Chi Lan không được chết, bằng mọi giá phải cứu được cô. Ý niệm này đôn đốc thúc giục anh phải tăng tốc hơn nữa, anh nắm chặt cổ tay Chi Lan kéo cô về phía mình. Bong bóng nhỏ yếu ớt trước mũi cô báo hiệu Chi Lan vẫn còn thở chỉ là hơi thở đang yếu dần.
Thế Huân không nghĩ nhiều, cứ như một bản năng đỡ lấy gáy cô, dùng bờ môi rỉ máu áp sát cánh môi lạnh buốt truyền vào đó chút không khí anh tích góp được. Hai đôi môi chạm nhau trong phút giây sinh tử, níu giữ mạng sống khỏi cái chết. Liệu có được không?
Không khí truyền vào khoang miệng Chi Lan như phao cứu sinh khiến hơi thở cô cầm cự thêm được một lúc.
Anh kéo Chi Lan vào lòng, dùng hết sức lực còn lại cố gắng ngoi lên khỏi mặt biển. Nhưng thời gian nhịn thở có hạn, tay chân Thế Huân bắt đầu nặng trịch, anh vẫn cố ôm lấy cô dùng mọi cách đẩy Chi Lan lên trên.
Chi Lan! Nếu em chết, anh sẽ… anh sẽ… hận em đến tận xương tủy.
Thế Huân thét lên trong lòng, phút đối mặt cái chết càng tiếp thêm cho anh sức lực.
Mặt biển liên tục có người nhảy xuống, rất nhanh đã tìm thấy hai người. Bọn họ hợp sức đẩy Thế Huân và Chi Lan lên trên, sức của nhiều người khiến tốc độ ngoi lên càng nhanh. Vừa ló dạng khỏi mặt nước, bốn người trên thuyền cứu hộ đã kéo hai người lên. Thế Huân thở dốc, hệ hô hấp như một bản năng hít thở không khí liên tục, phổi đau nhức kinh khủng.
“Hô hấp cho cô ấy!”
Tam cấp cứu ngay cho Chi Lan. Phút giây sống chết định đoạt ngay lúc này, thần chết có trả hồn lại cho cô không?
Thuộc hạ dưới thuyền cứu hộ cuống cuồng thực hiện các bước cấp cứu cơ bản cho cậu cả, nếu lực lượng đến trễ một chút, e rằng… bọn họ rùng mình, không ai dám nghĩ tiếp.
“Chết đi!” Giọng thét cực lớn như muốn xé tan màn đêm.
Trên du thuyền, bọn người vest nâu đồng loạt chĩa súng xuống thuyền cứu hộ, đây là cơ hội ngàn vàng diệt trừ cậu cả.
“Con mẹ tụi mày!”
Đằng sau lưng có tiếng người gằn lên, tức giận đỉnh điểm.
John Charles bất tỉnh bị người đó kéo lê trên đất, anh ta khuỵu gối chĩa súng vào đỉnh đầu gã John.
“Thu súng về hoặc là tao bắt thủng sọ thằng già chó chết này!”
Vũ Quang trừng hai mắt, giữ chặt khẩu lục trong tay.