Ý cười trên môi Thế Huân càng đậm, anh nhướng mày trái rồi lia mắt nhìn cô ả vừa gọi tên mình, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Chi Lan. Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng khô ran, ý tứ của anh quá rõ ràng, anh muốn xem biểu hiện của cô. Chi Lan hít một hơi thật sâu, cô nhấc chân tiến về phía trước. Cô ả nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, giọng mũi liên tục mời gọi.
"Em đã sẵn sàng rồi, cậu cả dùng roi phạt em đi."
"..." Chi Lan rất muốn nói cho cô gái này biết, trước giờ cậu cả không phạt người bằng roi, chỉ phạt bằng súng thôi.
Miếng vải đen vắt ngang đôi mắt cô ả được giật phăng ra, rất nhanh sau đó ánh sáng kèm gương mặt thanh tú lạ lẫm lọt ngay vào mắt cô ả. Vẻ mặt hưởng thụ thỏa mãn hoàn toàn biến mất, thay vào đó sự kinh ngạc tột cùng. Thảo nào cô ả nghe được hai tiếng bước chân, hóa ra cậu cả còn dẫn thêm một cô gái khác về phòng. Vậy mà ông chủ cứ luôn miệng bảo rằng cậu cả khó chiều, không thích gần gũi phụ nữ, tất cả chỉ là thổi phồng.
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái rót vào tai cô gái trên giường.
"Tôi không biết nói gì dơ bẩn cho cô nghe cả, nhưng cô không bước xuống giường thì chỗ chôn của cô bảo đảm không sạch."
Lời của Chi Lan khiến hai mắt cô ả mở to, cô ta ngước mắt nhìn sau đó vội vàng túm chặt cổ tay Chi Lan.
"Em gái, em nói với cậu cả cho chị phục vụ cậu một đêm được không?"
"Chị và em cùng phục vụ... ưm..." Cô ta chưa kịp nói hết câu, tay Chi Lan đã bịt chặt đôi môi đỏ rực kia. Nếu cô ta thở thêm câu nào nữa, cô không chắc cái mạng của cô ta còn. Chi Lan trừng mắt, đanh giọng quát vào mặt cô ả: "Cút ra ngoài ngay cho tôi! Nhanh lên!"
Tạo cơ hội hết mức rồi đó, chạy vội đi bà cô của tôi ơi.
Nhưng cô ả nào hiểu được ý tốt của Chi Lan, cô ta gạt phăng bàn tay trắng nõn trước miệng mình. Cơ thể đẩy đà cùng bộ váy ngủ xuyên thấu ưỡn ẹo bò lên phía trước, hướng về về phía người đàn ông ngồi trên sofa đối diện đuôi giường. Môi mắt to tròn long lanh như phủ một tầng nước mỏng chớp nhẹ, cánh môi quyến rũ mỉm cười duyên, cô ả vừa nói vừa không quên lắc lưa đường cong trước ngực khiến chúng đung đưa gợi tình.
"Cậu cả, kiểu nào em cũng có thể làm được, cậu bảo cô gái đó ra ngoài một lúc được không?"
"Em hứa sẽ phục vụ cậu tận tình."
Chi Lan khoanh tay thở dài trong lòng, cô ả ngốc nghếch này còn tưởng cô là đồng nghiệp với cô ta nữa cơ. Bọn người Phát Lai dâng lên món đồ này có thật là muốn lấy lòng Thế Huân không vậy? Tiêu chuẩn của anh đâu có thấp đến mức hứng thú với một món đồ chơi IQ nằm ở âm trì địa ngục chứ? Đây là chọc giận anh thì có.
Dù sao người ngốc rất đáng thương, cô vẫn muốn cho cô ả một con đường sống. Chi Lan sấn tới, dứt khoát muốn kéo cô ả xuống giường, sau đó ném ra ngoài càng xa càng tốt.
"Cút ra ngoài ngay! Đây không phải là chỗ của cô, cô chán sống rồi đúng không?"
"Tôi không đi, nhiệm vụ của tôi là khiến cậu cả vui vẻ." Dứt lời cô ta mò mẫm trên giường, đôi bàn tay sơn móng đỏ đen vớ lấy chiếc roi da đặt sẵn trên giường, cô ta dâng lên trước mặt Thế Huân bằng hai tay, mông cố gắng ưỡn lên khoe hình tròn cong.
"Cậu cả đánh em đi."
Chi Lan len lén nhìn Thế Huân bất động trên sofa, niềm vui trong ánh mắt anh đã vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt lạnh thấu xương giáng xuống người cô. Bàn tay to lớn vươn lên kéo lỏng caravat trên cổ, đầu anh nghiêng trái rồi nghiêng phải mấy lần giãn gân cốt. Thế Huân đứng bật dậy, chân sải bước đến trước mặt cô gái kia, điều đó khiến cô ả mừng rỡ, hân hoan trong mắt dâng lên như thủy triều. Anh đón roi da từ tay cô ả, sau đó gằn giọng ra lệnh: "Nằm úp xuống!"
Cô gái kia không hề phản kháng, ngoãn ngoãn nằm úp xuống giường, bờ mông căng tròn vẫn cố ý ưỡn cong lên.
Chi Lan trố mắt nhìn hành động của Thế Huân, anh có hứng thú với mặt hàng ngốc nghếch này ư?
Ý nghĩ vẩn vơ trong đầu cô bị cắt đứt hoàn toàn bởi mũi giày Thế Huân hướng về phía cô thay vì ở lại bắt đầu vờn cợt tình thú. Anh xắn cổ tay áo lên một chút, giọng nói trầm thấp pha thêm mấy phần không vui: "Biểu hiện của em khi thấy người khác muốn ngủ với chồng mình là như thế?"
"Kém cỏi."
Khí thế bức người của anh áp sát khiến mặt mũi cô trắng bệch, Chi Lan vô thức lùi về sau muốn tìm chỗ nép vào tránh đi cảm giác ngạt thở này, nhưng cô càng lùi thì thân hình cao lớn trước mặt càng áp sát hơn nữa. Mãi đến khi không lùi được nữa, lưng cô đã chạm phải bức tường lạnh buốt. Chi Lan ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay Thế Huân chống lên tường tạo thành một lồng giam cứng cáp nhốt thân thể mảnh mai vào trong.
Đầu anh hơi cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô có cảm giác mình là con mồi đã bị gã thợ săn tóm gọn.
"Tại sao em không nói cho cô ta biết em là ai?"
"Ông nội nói danh phận càng ít người biết càng tốt... nên là... em không nói..."
Ngay từ đầu cô không muốn tiết lộ cho bất kì ai ở chốn này biết cô là vợ của anh, bởi Thế Huân là người đứng đầu Lâm Thượng, anh vừa thay thế ông lớn, cũng vì thế mà nhiều người đặt anh trong phạm vi thù địch. Nếu bọn họ biết anh đã lấy vợ, chắn chẵn sẽ dùng cô đối phó với anh. Chi Lan không muốn đem lại phiền phức cho Thế Huân.
Dường như anh cũng hiểu được ý định của cô, Thế Huân hạ tay xuống không tạo thành thế giam giữ Chi Lan nữa, thay vào đó anh kéo tay cô đến trước giường đệm êm ái. Cô gái nằm úp trên giường đã hạ mông xuống, cuộc trò chuyện giữa hai người cô ta nghe rõ hơn ai hết. Địa vị của Chi Lan ắt hẳn cô ả cũng đã đoán được phần nào, cơ thể cô ả run lên từng đợt, tuyệt nhiên không dám nhúc nhích.
"Nói ra danh phận của em." Thế Huân vẫn không vui, tuy giọng anh mỗi khi nói chuyện với cô đều nhẹ nhàng hơn người khác một bậc nhưng ẩn sâu trong câu này là một mệnh lệnh buộc phải thực hiện.
"Tôi là vợ của anh ấy." Chi Lan nói ngay.
Cô ả cuối cùng cũng biết sợ, toàn thân run lên, mồ hôi túa ra lạnh lẽo. Mẹ kiếp! Ai mà có ngờ cậu cả có vợ, ông chủ chưa từng đề cập đến chuyện này và hơn nữa cô gái trẻ kia vận Tây trang giản dị chính là vợ cậu cả khét tiếng chứ? Chuyến này toang thật rồi.
"Mợ cả... tôi có mắt như mù không nhận ra mợ, mợ thứ lỗi cho tôi."
"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Câm." Thế Huân gằn giọng khiến giọng nài nỉ kia nín bặt.
Thế Huân áp sát Chi Lan từ đằng sau, một tay vòng qua eo nhỏ kéo cô sát vào lòng, tấm lưng cô chạm phải bờ ngực rắn rỏi, hơi thở âm ấm đều đều phả xuống đỉnh đầu. Anh không nói không rằng, tay còn lại của anh đặt vào lòng bàn tay cô chiếc roi da đen bóng mà cô gái kia dâng lên.
Rất nhanh sau đó bàn tay nhỏ bé của Chi Lan được bao trọn bởi bàn tay to lớn, anh ở phía sau điều khiển tay Chi Lan cầm roi. Thế Huân giương tay Chi Lan lên cao, sau đó dùng một lực thật mạnh giáng xuống, dây roi quất mạnh vào bắp chân khiến cô ả đau đớn kêu lên. Động tác này được lặp đi lặp lại liên tục, tiếng roi giáng xuống đen đét khiến bắp chân cô ả nổi lên một lằn đỏ rực sưng vù lên, vết thương bắt đầu rách da và rỉ máu từ từ.
"Đây là cách đánh tiểu tam, em rõ chưa?"
Chi Lan gật đầu chắc nịch, "Em rõ rồi."
Thể Huân cúi đầu xuống thì thầm bên tai Chi Lan.
"Lần sau có người ve vãn chồng em, em sẽ làm thế nào?"
"Nếu không có roi, em sẽ dùng súng."
Làn môi khô nứt chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại, anh đặt lên nơi đỉnh đầu một nụ hôn phớt qua, tặng cho cô một phần thưởng cho câu trả lời chính xác.
Roi da trên tay Chi Lan đã ngừng giáng xuống, Thế Huân ném roi da lên giường, hai bắp chân của cô gái kia bầm đen sưng đỏ rất khó nhìn. Anh dắt tay cô ra ngoài khuất bóng rời khỏi căn phòng này ngay tức khắc.
"Căn phòng này bẩn rồi."
Tiếng bước chân dần dần biến mất, cô gái nằm sắp trên giường nước mắt đầy mặt, rất nhanh sau đó trong phòng lại vang lên tiếng chân khác.
"Cậu cả giao việc cho cô, tự mang xác mình tặng cho Phát Lai, nhớ nhắn nhủ với ông ta quà gặp mặt này cậu cả không thích."