Ánh Dương Của Tâm Đan

Chương 2



Buổi tối, nằm trên giường, tôi vẫn không thể nào nuốt trôi được cục tức với cô nàng kia, càng không thể nào quên được cái khoảnh khắc ngượng mặt của bản thân mình.

Sáng mai phải đi học, tôi sẽ học ở một ngôi trường mới.

Trước kia tôi học ở nước ngoài, tuần trước tôi mới bay về nước cùng ba mẹ. Không ngờ rằng mới về nước không lâu, tôi đã phải gặp cái chuyện đáng xấu hổ như sáng nay rồi.

Nằm trên giường, tôi từ từ ngủ thϊếp đi, sau đó tiến vào một giấc mơ.

Một giấc mơ mờ ảo về quá khứ.

Trong mơ, tôi quay về năm mình sáu tuổi, khi đó tôi và ba mẹ đến nhà của ông bà ở dưới quê chơi.

Sau khi ăn cơm, người chị họ hơn tôi hai tuổi xin phép mọi người rồi dẫn tôi đi chơi.

Tôi đi theo chị ấy, không ngờ rằng chị ấy lại đưa tôi đến một sân cỏ, xung quanh có rất nhiều đứa trẻ khác.
Lúc đó tôi còn bé nên không biết gì, thời gian cũng đã qua lâu nên ký ức cũng không còn rõ ràng. Tôi chỉ nhớ sau đó, chị ấy và mấy người bạn đã dỗ ngọt tôi, bảo tôi đưa chú gấu bông trắng mà tôi đang cầm cho bọn họ.

Chú gấu bông tên là Mimi, trắng trắng tròn tròn, trông rất dễ thương.

Tôi lắc đầu không chịu đưa, chị họ liền quát mắng, ép tôi phải giao Mimi ra, nếu không thì sẽ bảo mấy đứa trẻ kia đánh tôi.

Tôi vẫn không chịu, chị ấy và mấy đứa khác liền túm tóc tôi, cố gắng kéo Mimi khỏi tay tôi.

Tôi vừa đau vừa sợ nên gào khóc rất to.

Chính vào lúc đó, một cậu nhóc đã xuất hiện, dọa bọn nhóc kia và bảo vệ tôi.

Cậu nhóc đó bảo rằng sẽ gọi người lớn đến, chị họ và mấy đứa nhóc kia liền sợ nên đã chạy đi.

Tôi thì vẫn còn khóc, cậu nhóc đó bèn dỗ dành, sau đó muốn đưa tôi trở về nhà ông bà tôi.
Nhưng vì là lần đầu tiên về quê nên tôi không nhớ đường, cậu bé đó chỉ còn cách dẫn tôi đi loanh quanh, vừa đi vừa nói chuyện.

Tôi không còn nhớ rõ chúng tôi đã nói những gì với nhau. Tôi chỉ nhớ tôi rất thích cậu bé đó. Cậu bé rất tốt, không giành giật gấu Mimi của tôi, lại còn bảo vệ tôi nữa.

Khi ấy tôi cũng không biết cậu bé đó mấy tuổi, nhưng cậu bé cao hơn tôi, cho nên tôi cứ gọi cậu bé: “Anh ơi! Anh ơi!”

“Anh ơi! Mai sau anh cưới em nhé!”

Lúc đó, tôi chỉ biết cưới nhau thì hai người sẽ ở bên nhau, sẽ trở thành một gia đình, giống như bố và mẹ của tôi vậy.

Cậu bé đó đối xử rất tốt với tôi, cho nên tôi muốn cưới cậu ấy!

Tôi nhớ rằng khi đó, cậu bé đã mỉm cười rồi xoa đầu tôi: “Ừ, mai sau anh sẽ cưới em.”

Khi nghe vậy tôi đã vui lắm, thế nên tôi liền đưa gấu bông Mimi cho cậu bé.
Tôi rất thích Mimi, nhưng tôi cũng thích cậu bé, cho nên tôi sẵn sàng tặng Mimi cho cậu bé.

Tôi không thích chị họ, chị ấy rất hung dữ, cho nên dù có bị đánh, tôi cũng không đưa Mimi cho chị ấy.

Lúc đầu cậu bé không nhận Mimi, nhưng tôi cứ nằng nặc đòi tặng, cho nên cuối cùng Mimi cũng thuộc về cậu ấy.

Có lẽ vì ngại khi nhận quà từ tôi, cho nên cậu bé đã cởi chiếc lắc tay của mình ra rồi đeo lên tay tôi.

Tôi thích lắm!

Thích chiếc lắc tay, thích cả cậu bé ấy nữa!

Nhưng khi đó, tôi quên mất không hỏi tên của cậu ấy, mà cậu ấy cũng không hề hỏi tên của tôi.

Đến lúc ba mẹ tìm thấy tôi rồi đưa tôi về nhà, tôi cũng không nhớ đến chuyện hỏi tên của cậu bé.

Ngày hôm sau, tôi đã lên máy bay để sang nước ngoài, cho nên tôi không gặp lại cậu bé ấy nữa.



Đến khi tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng, tôi vui vẻ chuẩn bị đi học.

Tôi thật sự rất háo hức và mong chờ, bởi vì khi đến lớp, tôi sẽ được gặp lại cậu bé năm đó.

Tôi được phân vào lớp 11A1, cùng lớp với cậu ấy.

Tại sao tôi lại biết cậu bé ấy học ở lớp đó à?

Đó là bởi vì ba năm trước, tôi đã tình cờ biết được danh tính của cậu bé ấy rồi.

Cậu ấy tên là Minh Duy, bằng tuổi với tôi.

Trong một lần tình cờ, tôi đã thấy một bài viết của cậu ấy.

Bài viết có dòng trạng thái: [Tôi khi còn nhỏ.], kèm theo đó là tấm hình của một cậu nhóc khoảng sáu, bảy tuổi, trên tay cầm một con gấu bông màu trắng, mà trên áo của chú gấu bông được thêu chữ Mimi.

Tôi ngay lập tức nhận ra đó chính là gấu Mimi của tôi. Tôi rất chắc chắn, không thể nào nhầm lẫn được, vì chữ Mimi đó là do mẹ tôi thêu.

Vì thế, mặc dù đã không còn nhớ mặt của cậu nhóc kia nữa, nhưng nhờ có Mimi, tôi đã tìm thấy Minh Duy - cậu bé năm đó đã hứa lấy tôi.

Tuy nhiên, tôi chưa vội tiết lộ chuyện mình là cô bé năm đó với Minh Duy. Thứ nhất là vì tôi khá ngại ngùng, thứ hai là tôi còn đang lo, sợ rằng Minh Duy không nhớ tôi.

Dù sao thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, lỡ đâu chuyện năm xưa chỉ còn mỗi mình tôi nhớ thì sao?

Nghĩ như vậy nên ba năm trước, tôi mới chỉ kết bạn và nhắn tin với Minh Duy để xây dựng mối quan hệ thôi.

Minh Duy khá thân thiện nên đã đồng ý kết bạn, sau đó tôi và cậu ấy cũng nhắn tin qua lại.

Tuy nhiên, chỉ có tôi biết mặt của cậu ấy, bởi cậu ấy đăng khá nhiều hình lên trang cá nhân. Còn tôi thì không đăng ảnh của bản thân, cho nên cậu ấy không biết diện mạo của tôi trông như thế nào.

Chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau, hơn nữa có một thời gian Minh Duy gặp áp lực trong việc học tập, tôi đã an ủi và động viên cậu ấy, cho nên càng ngày chúng tôi càng trở nên thân thiết.

Cậu ấy kể cho tôi rất nhiều việc, cho nên tôi biết rất nhiều về cậu ấy, và đương nhiên là biết cả chuyện cậu ấy học trường nào và lớp nào.

Vì thế, khi ba mẹ đưa tôi về nước, tôi đã xin ba mẹ cho tôi học cùng trường với Minh Duy. Càng may mắn hơn là sau đó, tôi còn được xếp đúng vào lớp 11A1, lớp mà cậu ấy đang học.

Tôi thật sự rất vui.



Bảy giờ sáng.

Sau khi hoàn tất thủ tục ở phòng giáo viên, tôi theo thầy chủ nhiệm đi lên lớp.

Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Đến lúc bước tới trước cửa lớp, tôi liền nhìn một vòng xung quanh lớp.

Rất nhanh, tôi đã nhìn thấy Minh Duy.

Cậu ấy mặc chiếc áo đồng phục cộc tay, khuôn mặt đẹp trai với làn da trắng hơn nhiều so với các bạn nam khác.

Thấy thầy giáo đi vào, cậu ấy bèn nhìn về phía tôi và thầy.

Tôi hơi ngại nên liền nhìn sang hướng khác, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của một bạn nam ngồi cuối lớp.

Cậu bạn ấy cũng rất đẹp trai, ánh mắt mang theo vẻ man mác buồn, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng khiến cho khuôn mặt cậu ấy trông đẹp như tranh vẽ.

Cậu ấy… giống như một nam chính bước ra từ trong truyện tranh. Nếu cậu ấy mà cosplay thì hợp phải biết!

Nhưng mà… Sao trông cậu ấy quen quen nhỉ?

Đang suy nghĩ thì thầy giáo ở bên cạnh đã bảo tôi giới thiệu về bản thân, cho nên tôi bèn gác chuyện quen hay không quen ra sau đầu.

“Chào các bạn, mình tên là Tâm Đan, rất vui được làm quen với các bạn.” Vừa nói, tôi vừa nhìn về phía các bạn trong lớp, sau đó lại nhìn vào Minh Duy và người bạn cùng bàn của cậu ấy.

Bạn cùng bàn của Minh Duy là một bạn nữ, tôi cảm thấy bạn nữ đó cũng hơi quen.

Bạn nữ đó nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười. Nhưng nụ cười này… có hơi gượng gạo thì phải.

“Tâm Đan, em xuống bàn trống phía cuối ngồi đi, lớp mình chỉ còn trống chỗ đó thôi.” Thầy giáo bảo tôi.

“Vâng.” Tôi cũng không thấy có vấn đề gì nên liền nhanh chóng đi xuống cuối lớp.

Nhưng một số bạn trong lớp lại thay đổi sắc mặt. Có bạn còn lên tiếng: “Thầy ơi! Sao thầy lại cho bạn mới ngồi cạnh Ánh Dương ạ? Cái thằng Ánh Dương…”

“Trật tự!” Thầy gõ thước xuống bàn, “Chỉ còn một chỗ, không ngồi đó thì ngồi chỗ nào? Cậu muốn thay tôi làm thầy đấy à?”

Bị mắng, bạn nam kia liền im lặng.

Tôi thấy hơi lạ nhưng cũng không để ý lắm.

Xuống dưới vị trí cuối lớp, tôi ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn bạn cùng bàn của mình.

Cậu ấy chính là cậu bạn đẹp trai như trong truyện tranh mà tôi cảm thấy quen quen. Đúng là trùng hợp thật!

Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu tên là Ánh Dương phải không?”

Cậu bạn không nhìn tôi, cũng không nói chuyện mà chỉ gật đầu, hai tai thì lại đỏ lên.

Nhìn góc nghiêng của cậu ấy, tôi không rời mắt được, bởi vì càng nhìn thì tôi càng thấy quen.

Khoan đã!

Sao mà tôi cảm thấy… Cậu bạn này hơi giống chị gái mặc kimono hôm qua nhỉ?

Nhận ra ánh mắt “rực lửa” của tôi, Ánh Dương liền quay mặt đi.

Thầy giáo ở trên bục giảng gọi: “Ánh Dương! Nếu bạn mới có gì thắc mắc thì em giải đáp cho bạn nhé!”

Ánh Dương quay lên nhìn thấy, sau đó gật đầu đáp: “Vâng.”

Mà khi tiếng “vâng” được vang lên, tôi ngớ người luôn.

Giọng nói này… Đúng là giọng nói ngày hôm qua rồi!

Tôi trừng mắt, mở miệng nhưng không thốt nên lời.

Ánh Dương dè dặt quay sang nhìn tôi, sau đó lại quay mặt đi rồi nói nhỏ: “Xin lỗi.”

Rõ ràng là cậu ấy cũng đã nhận ra tôi!

Trời ạ… Làm sao đây?

Tôi và cậu ấy đều nhận ra nhau rồi, quãng thời gian còn lại phải nhìn nhau thế nào chứ!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv