Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 43



Chuyện cũ nhắc lại, Ứng Như Ước xấu hổ đỏ mặt tía tai.

Cô rụt cổ lại, rất kém cỏi vùi nửa gương mặt vào áo khoác của anh. Chỉ để lộ đôi mắt, rèm mi cụp xuống, ánh mắt nhìn xuống thẳng vào bóng tối, ngón tay ánh lên màu sắc như ngọc của anh.

Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ trên mui xe đã bị đẩy tấm chắn sáng ra, đúng lúc để lại một quầng sáng trên ghế phía sau.

Nửa gương mặt vùi trong áo khoác, Ứng Như Ước hô hấp khó khăn, đầu mũi trừ mùi hương sữa tắm trên áo anh ra, toàn bộ là không khí bức bối.

Cô nhịn một lúc, không kìm được lộ mũi ra, quay sang nhìn anh.

Ôn Cảnh Nhiên gác cằm lên vai cô, đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận ra ánh mắt của cô, anh mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt như bị sương mù che khuất, trong tích tắc lại sáng như ánh trăng lúc này.

Tỏa sáng khắp nơi.

Ứng Như Ước không kịp né tránh, chạm vào đúng ánh mắt đó.

Cô trầm tư, quyết định giả ngây: “Những gì anh nói, em không còn nhớ.”

Sau lần say rượu đó, dù ý thức đã quay lại nhưng phản ứng đầu tiên của cô cũng là giả vờ không biết, không nhớ, để tránh phải ngượng ngùng.

Dù sao đối với Ứng Như Ước mười tám tuổi vừa tốt nghiệp cấp ba mà nói, cảnh tượng đó thực sự là quá kích thích… Hoàn toàn không phải điều mà tâm lý yếu ớt của cô có thể chịu đựng được.

Cô không dám nói, càng không dám nhớ.

Thậm chí trước mặt Ôn Cảnh Nhiên, đối mặt với sự dò xét của anh, còn phải cảnh giác cao độ, không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Quỷ mới biết cô uống say rồi lại giở trò lưu manh với Ôn Cảnh Nhiên, hôn hôn liếm liếm thì cũng thôi đi… quan trọng là quá háo sắc, đúng là từng bước một đạp lên phòng tuyến cảnh giác.

Bóng đen tâm lý để lại quá sâu đậm, mấy hôm đó tinh thần Ứng Như Ước ủ rũ không phấn chấn nổi, trong mơ cứ diễn lại cảnh tối hôm đó, từ khung cảnh tới chi tiết, cứ như chỉ sợ cô không nhớ rõ.

Quãng thời gian đó, Ứng Như Ước không dám gặp Ôn Cảnh Nhiên.

Ngay cả khi nhớ đến cái tên đó cũng có một nỗi sợ hãi và lo lắng khó tả.

Cũng từ lúc ấy, niềm yêu mến và thiện cảm manh nha trong lòng Ứng Như Ước đối với Ôn Cảnh Nhiên đã bị xóa sạch.

Dù sao, ngay cả trốn anh còn không kịp nữa là…

Ôn Cảnh Nhiên cũng không mong muốn cô cho anh một lời giải thích sau ngần ấy năm, chỉ là cứ luôn bị từ chối không chút lưu luyến, quá nhiều lần anh cũng thấy mệt mỏi.

Anh nhắm mắt, tìm một tư thế thoải mái, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ qua tai cô, hai tai kề nhau.

Tai cô nhỏ bé xinh xắn, thùy tai hơi mỏng, các cụ thường nói những người có thùy tai mỏng sẽ vất vả hơn.

Cách nói đó đối với cô thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Trong mấy năm anh chưa bước vào cuộc đời cô, cô sống một mình, đúng là đã vất vả đủ đường.

Viết báo cáo về phẫu thuật cả buổi tối, lại lái xe quá lâu trong đêm, anh đã có phần mỏi mệt.

Ôm lấy cô, trong vòng tay có cái để dựa dẫm, thần kinh căng thẳng cả đêm của Ôn Cảnh Nhiên dần dần thả lỏng, ngay cả hô hấp cũng dần dần bình ổn.

Tĩnh lặng quá, đến mức không cần dùng ống nghe, anh cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm dội và tiếng thở kìm nén của cô.

Anh nhoẻn cười, nụ cười lặng lẽ nhưng dịu dàng: “Anh nhớ, từ đầu chí cuối vẫn nhớ. Còn mấy tiếng nữa là mặt trời mọc, đủ để anh diễn lại lần nữa giúp em nhớ lại.”

Biết rõ anh cố ý đùa cợt, Ứng Như Ước vẫn bị mắc bẫy. Cô quay lại, cảnh giác nhìn Ôn Cảnh Nhiên có vẻ mệt mỏi như bị quấy rầy.

Ôn Cảnh Nhiên một tay choàng vai cô, tay kia đặt lên lưng ghế, đôi mắt hơi nheo lại để lộ vài phần xấu xa, lặng lẽ nhìn cô mấy giây.

Rồi ngay sau đó, nhắc nhớ rất ác ý: “Cửa xe khóa rồi, người ngoài không thể mở. Cho dù được thì hiệu quả cách âm của xe rất tốt…”

Khựng lại, nụ cười của anh càng đậm, ngón tay đưa lên môi ra hiệu cho cô im lặng: “Suỵt, em nghe kìa.”

Tiếng gió trên đỉnh núi lại vang dậy, bãi đất xung quanh bãi đậu xe có những hòn sỏi vụn bị gió thổi bốc lên, đang cuốn theo gió va đập vào thân xe, phát ra tiếng gõ nhè nhẹ nhưng khiến người ta không thể phớt lờ.

Từng lúc từng lúc, như tiếng bước chân thời gian trôi đi, đang từng bước một tiến đến bình minh.

Ứng Như Ước đã sắp bùng nổ, bên ngoài xe không có đèn xe chiếu sáng tối om tới mức chỉ có bóng núi chập chùng dưới ánh trăng sáng vằng vặc.

Tầng thượng của khách sạn có một bóng đèn, ánh đèn sáng rực chiếu xuống càng khiến con đường núi xung quanh trở nên tối tăm, mờ mịt. Bóng cây chập chùng, có đủ loại bóng đen khó hình dung đang dao động.

Ngay cả âm thanh mà tai nghe thấy cũng như dã thú đang gào thét, lộ ra một tín hiệu bạo động.

Ứng Như Ước mím chặt môi, trước khi anh lại lên tiếng, cô hậm hực nhào vào lòng anh, nghe tiếng cười khẽ khi đón lấy cô, lại xấu hổ lẫn bực bội ngửa đầu lên cắn vào cằm anh.

Ôn Cảnh Nhiên “hự” khẽ, ôm chặt người nhào vào lòng anh, để mặc cô cắn cho hả giận một lúc, lát sau vẫn không thấy cô buông nên biết điều chịu thua, “Ngoan, buông ra, cắn đau quá…”

Ứng Như Ước lúc này mới thôi.

Hai tay cô vòng qua eo anh ra sau lưng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Động tác như kiểu xuống nước, làm nũng này giống như tóc mái của cô phất qua cổ anh, khiến anh không kìm được thấy lòng dịu lại.

Ôn Cảnh Nhiên vẫn không quên dụ dỗ: “Suy nghĩ nhé? Có lẽ ở cạnh anh không tệ như em tưởng tượng đâu.”

Trong lòng Ứng Như Ước rất băn khoăn, không nói gì.

Lý trí bảo đừng đồng ý, nhưng tay ôm eo anh lại vô cùng tham lam hơi ấm này.

Cô bỗng có cảm giác thê lương như Romeo và Juliette, anh đứng trước mặt cô, giơ tay ra là chạm tới, cô lại như một thâm cốc đầy bẫy gai góc, tiếng gió dưới đáy vực thê thiết, cô thì một bước cũng không dám bước ra.

Mềm mại vô cùng, Ôn Cảnh Nhiên xoa mái tóc mềm của cô, đổi giọng: “Hoặc là em muốn đổi một cách khác để anh chịu trách nhiệm?”

Rõ ràng động tác ngón tay vấn tóc cô rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại toát ra vẻ uy hiếp và dụ dỗ cực kỳ.

Nhưng dù là kiểu nào thì Ứng Như Ước đều biết rằng anh bắt buộc phải có được cô.

“Còn làm thế nào được?” Cô lầm bầm khe khẽ, nhanh chóng đề ra yêu cầu như thỏa hiệp: “Chỉ thử xem sao, nếu trong một tháng mà không hợp nhau thì chúng ta vui vẻ chia tay. Trong bệnh viện vẫn giữ quan hệ đồng nghiệp, bên ông nội cũng không được lộ dấu vết, những điều trên không được có ý kiến khác.”

Ôn Cảnh Nhiên ngẩn người, còn chưa kịp định thần khỏi niềm vui vì cô chấp nhận, thì đã nhanh chóng ý thức được mối tình này còn chưa bắt đầu đã bị giấu giếm rồi.

Anh nhắm mắt vẻ đau đầu, nhẫn nhịn mãi rồi vẫn không chịu nổi, khàn giọng hỏi: “Anh không thể chường mặt ra hả, vừa kết thúc giai đoạn nằm viện kiểm tra đã bị kim ốc tàng kiều rồi?”

Ứng Như Ước bị áp chế cả buổi tối nghe anh nói thế bỗng bật cười thành tiếng.

Tài xế chiếc xe việt dã đậu cạnh đó đang ngóng sang, muốn nhìn rõ cảnh tượng xảy ra ở ghế sau xe Land Rover, tiếc rằng quá tối, màu sắc của lớp dán cửa kính cũng quá đậm, dù mượn ánh đèn cũng không thể nhìn rõ hai người trong xe đang làm gì.

Cô gái ngồi ghế phụ đang xem tin tức, quay lại thì thấy anh ta đang lén lút quan sát ghế sau xe kia, “hê” một tiếng, hận thép không thành gang mà giơ tay lên đập vào gáy anh ta một phát.

Không nặng không nhẹ, nhưng bất ngờ, khiến người đàn ông “ối” lên một tiếng nho nhỏ, quay sang giận dữ nhìn cô gái: “Nghiêm Du, em đánh anh cái gì?”

“Anh có thôi đi không?” Mặt Nghiêm Du bị ánh sáng trắng bệch của màn hình điện thoại chiếu vào làm cho sắc mặt tái xanh, ủ rũ, cô nàng trợn mắt, tức tối nói: “Ngày mai em còn phải đến bệnh viện phỏng vấn, anh gọi em ra chỉ để nhìn người ta cả đêm thế hả? Bệnh thần kinh à?”

Anh chàng kia cũng lười so đo với cô, lấy ra một hộp chewinggum trong hộp đựng đồ, đổ hai viên ra lòng bàn tay, vừa ngậm kẹo vừa ậm ừ hỏi: “Phỏng vấn? Đi bệnh viện nào, nói anh biết trước để sau này có chết anh cũng không đến đó.”

Nghiêm Du chậm rãi nhìn anh ta, cười lạnh: “Bệnh viện đại học S, anh nhớ lấy, đừng bao giờ tới.”

Ứng Như Ước tỉnh dậy là do nghe thấy tiếng đóng cửa xe, xung quanh loáng thoáng nghe thấy tiếng người đi lại, gọi nhau.

Cô mở mắt ra.

Ngoài cửa sổ trên mui xe, sắc trời đã lộ ánh bình minh, sắc đêm đen như mực đã dần nhạt đi theo thời gian, lộ ra chút màu xanh nhạt.

Có xe lên núi.

Đèn xe sáng rực lướt qua cửa xe, bên tai có tiếng động cơ xe từ xa lại gần.

Đỉnh núi yên tĩnh cả đêm, vào lúc mặt trời sắp mọc, lại bắt đầu náo nhiệt.

Như Ước vịn lưng ghế để ngồi thẳng dậy, áo khoác và chăn mỏng trên người rơi xuống, mắt cô kèm nhèm quay sang nhìn.

Người ngồi cạnh cửa sổ ngủ một đêm lúc này không có ở trong xe.

Lại có một chiếc xe men theo con đường nhỏ lên núi, đèn xe chiếu men theo con đường đã chiếu sáng trước cửa khách sạn đậu đầy ắp xe.

Tài xế quay cửa kính xe xuống, trong cơn gió lạnh thốc tới, vẫy tay hỏi người đàn ông đang bước lại: “Xin hỏi…”

Ôn Cảnh Nhiên khựng lại, đổi hướng lại gần chủ xe.

Chủ xe hỏi trên đỉnh núi trừ khoảng đất trống này ra, liệu còn có nơi nào có thể đậu xe ngắm mặt trời mọc không, Ôn Cảnh Nhiên suy tư một lúc rồi chỉ về hướng tay trái của cối xe gió khổng lồ kia: “Bên dưới cối xay gió có khoảng đất trống trải sỏi có thể đậu xe, men theo con đường này xuống dưới là có thể nhìn thấy.”

Anh mặc áo len mỏng, lúc này đứng ngay đầu gió, áo len bị gió thổi quấn chặt vào người.

Như Ước nhìn thấy qua cửa xe, bỗng trong đầu hiện ra cảm giác khi đầu ngón tay lướt qua cơ thể anh trong đêm tốt nghiệp cấp ba, cơ bắp chắc nịch, eo bụng như có một năng lượng cực lớn, gầy nhưng mạnh mẽ.

Rất khó tưởng tượng, một bác sĩ suốt ngày bận bịu trong bệnh viện sao lại có một vóc dáng hoàn hảo, mạnh khỏe như thế.

Cô vẫn đang xuất thần thì Ôn Cảnh Nhiên đã quay trở lại.

Trên đỉnh núi trước khi mặt trời mọc, nhiệt độ hạ thấp như ở phía Bắc tháng Chạp ngay giữa đông lạnh, trong gió như có kim chích, quét qua cơ thể như lột một lớp da khiến làn da đau nhức.

Anh giơ tay lên xem giờ, ước chừng thời gian mặt trời mọc.

Có phần không trùng hợp, tối qua ánh trăng sáng rực, không ngờ lúc anh tỉnh lại, bầu trời lại chất đống từng tầng từng lớp sương mù, cho dù thế gió mạnh mẽ, trong thời gian ngắn cũng không thể thổi tan những đám mây mù kia, sáng nay e rằng không thể nhìn thấy mặt trời mọc được.

Ôn Cảnh Nhiên một tay kéo cửa xe, thấy Như Ước đã tỉnh dậy thì nhìn cô vẻ bất ngờ, vừa ngồi vào ghế sau vừa đưa túi giấy cho cô.

Như Ước đón lấy, chưa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, ngón tay cô đỡ lấy túi giấy, cảm giác ấm sực.

Không cần đoán cũng biết, trong túi đựng bữa sáng.

Như Ước quay sang, nhìn về phía cổng lớn của khách sạn, các phòng ở lầu hai liên tiếp bật sáng đèn, nhưng chỉ có cánh cổng khép chặt, không có ý định mở ra đón khách.

Thế nên là, bữa sáng này từ đâu ra nhỉ?

“Anh khá thân với ông chủ.” Ôn Cảnh Nhiên giải thích: “Nếu không phải em vừa nhận lời làm bạn gái anh, thì đã đưa em vào thuê phòng rồi.”

Nói dứt, như dự đoán, nhìn thấy người kia chớp mắt, cúi đầu mặt đỏ tía tai, anh mới thong thả bổ sung: “Có được không dễ, chẳng dám tùy tiện quá.”

Ứng Như Ước không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng nóng như bị luộc chín.

Cô phẫn nộ mở túi giấy, sỉ vả: Tiểu nhân đắc chí!

Ở không xa lắm.

Nghiêm Du vừa đi vệ sinh xong, đứng trên con đường quay về xe, nhìn với vẻ không dám tin phía ghế sau xe Land Rover vừa đóng cửa lại.

Mãi sau mới phản ứng ra, véo mạnh vào người đàn ông quấn kín mít chỉ chừa ra đôi mắt, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Tối qua anh nhìn chiếc xe kia lâu như thế, có thấy gì không?”

Người đàn ông bị làm phiền bắt đi vệ sinh cùng liếc nhìn cô ta vẻ nóng nảy, không nói gì.

Nghiêm Du nhíu mày, cuống quýt dậm chân: “Cô gái trong xe kia là Ứng Như Ước, chính là người anh từng viết thư tình, bị em kéo ra cửa sau trường cảnh cáo.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv