*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người cô yêu thương đã nằm đây bao lâu rồi, có nhớ tới cô không? Sao lại chịu nỗi đau một mình như vậy? Sắp tới đây, cả hai sẽ cùng vào một nơi, còn định mệnh có đẩy về cùng một chỗ hay không là do duyên trời. Cô gái mỉm cười hôn nhẹ lên môi người con trai.
15 phút sau, cô nắm chặt tay người con trai, đôi mắt bắt đầu nặng dần, cả hai cùng được đưa vào phòng phẫu thuật. Nếu thành công, cô mong cả hai sẽ được, còn không...mình Thiên Tuấn thôi cô cũng thấy vui rồi.
Những kỉ niệm chợt ùa về tâm trí hai người mặt dù đã hôn mê. Hai người, dù có xa cách, trái tim vẫn luôn hướng về nhau, cứ như, họ sinh ra là cho nhau, trái tim luôn cùng một nhịp đập.
Cô nhớ một anh chàng lẽo đẽo bên cô, luôn làm cô cảm thấy khó chịu, quan tâm cô quá trớn và ghen tuông hơn con gái. Nhưng người ấy, bên cô, cho cô bờ vai mỗi khi cô buồn, cô gục ngã. Là điểm tựa mỗi khi bất cần đời nhất. Là người sẵn sàng hi sinh cả mạng sống của mình vì cô. Là người cô yêu nhất, mãi mãi là như vậy. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ thương những người tốt, dù sóng gió tới đâu cũng thuộc về nhau, thế nhưng đến bước cuối cùng của tình yêu...đó là kết hôn, vậy mà nỡ lòng nào cướp đi điều quý giá đó. Cô nghĩ...chỉ cần được ở bên người con trai này, dù có ra sao cô cũng bằng lòng. Vậy mà sao, đổi lại được gì ngoài sự đau khổ cho cả hai. Phải chăng khi quen cô, hắn đã chịu nhiều thiệt thòi không đáng có, hay là nỗi đau không hằng phai.
Hắn nhớ, một cô nàng lạnh lùng, bướng bỉnh và vô tâm đó đã làm trái tim hắn rung động. Một người biết yêu, nhưng thể hiện tình yêu không giống như những cô gái khác, vì cô...đặc biệt. Cô, rất yếu đuối nhưng chưa bao giờ bỏ thể hiện ra bên ngoài, cô thích giấu đi bằng cách tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng những lúc bên hắn, cô buồn thì chỉ im lặng, ôm hắn chặt vào lòng thay cho lời tâm sự.
Nhưng cô cũng chính là người mang cho hắn bao cảm xúc lạ lẫm, những tình yêu dạt dào và niềm hạnh phúc lớn lao. Được bên cô, yêu cô đó là một hạnh phúc trong đời của hắn. Nhưng hình như sự bên nhau của cả hai luôn dừng lại một điểm nhất định. Không theo định hướng của riêng ai.
Vì cô, hắn sẽ làm mọi chuyện, dù có bán mạng sống. Thế mà phút cuối, cũng tại hắn mà cô đành theo người đàn ông đó. Đó là lỗi của hắn, nhưng bây giờ, cô có hạnh phúc hay không? Nếu giờ, cuộc phẫu thuật này không thành công, người cuối cùng hắn muốn nhìn thấy, là người hắn yêu. Một lần cuối thôi cũng đủ mãn nguyện rồi..nhưng chắc không được rồi, cô đang bên người khác.
Cùng lúc đó, cả hai đang rơi nước mắt vì nhau, cả hai cùng đang nghĩ về nhau, giọt nước mắt hi vọng.
1 năm sau...
Ngọn đồi vẫn ở đó, nhưng giờ đã có chủ rồi, nó đã được mua lại, bây giờ, vào nơi này rất khó.
Nhìn thiên thần đang say giấc ngủ, người con trai hôn nhẹ vào môi người con gái, đầy yêu thương.
Nhìn lên trời, chàng trai mỉm cười...
-"Thiên Tuấn."
Người con gái mở hờ mắt, gọi tên người con trai nhẹ nhàng.
-"Anh đây!"
-"Em muốn về."
Hắn bế người con gái đứng dậy đi ra xe, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
-"Ngày mốt ta đám cưới nhé."
Gật đầu nhẹ thay cho lời đồng ý, cô gái tiếp tục ngủ. Cô gái đang mắc một căn bệnh...thèm ngủ.
Sau cuộc phẫu thuật tử thần đó, hai trái tim đã tìm được nhau. Nhờ những việc đã xảy ra, học thấy yêu nhau hơn, cần nhau hơn và hạnh phúc vì nhau hơn.
Đây là lần thứ hai họ tổ chức đám cưới, thay vì không trọn vẹn, hôm nay họ quyết tâm dù có ra sao, họ vẫn sẽ là của nhau.
Họ sẽ bên nhau, sống một cuộc sống bình thường cạnh bờ biển, không cần nhiều người ở bên, âm thầm lặng lẽ yêu thương nhau bên những đứa con xinh, thế là đủ rồi.
Cô dâu, đến giờ vẫn bận ngủ, cô không bận tâm chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cần biết, người cô sắp cưới, là người cô yêu, và là cha của những đứa trẻ sau này của cô, thế là đủ rồi.
Chú rể, thấy cảnh tượng đó, không buồn, mà còn cười. Hắn bế cô lên lễ đường, trông thật lãng mạn.
Người ta đến chúc phúc nhiều lắm, nhưng cô không bận quan tâm. Cô chỉ nghĩ, được ở trong vòng tay này, đã là hạnh phúc.
Đám cưới này có lẽ khó quên nhất, bởi có lẽ, cô dâu giống như công chúa ngủ trong rừng, nay được hoàng tử bế đến nhà thờ để cùng làm lễ bên nhau.
Thay vì nụ hôn để công chúa tỉnh dậy, hoàng tử cứ giữ chặt công chúa bên mình, để công chúa có giấc ngủ say hơn, để công chúa muốn dậy bất cứ lúc nào cũng được.
-"Hoàng Thiên Tuấn, con có đồng ý lấy cô gái này, Huỳnh Thiên Anh làm vợ, người mà con cho là sẽ bên mình, gắn kết yêu thương và chia sẻ những đắng cay trong cuộc sống hay không?"
-"Con đồng ý."
Thiên Tuấn gật đầu mỉm cười nhìn người con gái trong lòng mình. Cô đang nhắm mắt, nhưng hắn biết cô có thể biết mọi chuyện đang xảy ra ở đây, chỉ là cô lờ đi thôi.
-"Còn Thiên Anh, con có đồng ý lấy Thiên Tuấn làm chồng, người sẽ cho con chỗ dựa, người sẽ bên con quãng đường còn lại không?..."
-"Con đồng ý."
Mọi người ai cũng ngạc nhiên. Họ đang tưởng tượng đến chuyện cô dâu ngủ quên và sẽ không biết cha chúa nói gì, rồi tình tiết xảy ra tiếp theo sẽ như thế nào. Thế mà cô gái nhỏ đó, mắt nhắm nhưng giọng nói khá rành rọt. Cô gái này đúng là làm người khác bất ngờ.
-"Vậy ta tuyên bố, hai con chính thức làm vợ chồng, hãy trao nhẫn cho nhau đi."
Hắn cuối xuống nói nhỏ vào tai cô gì đó, rồi đeo vội chiếc nhẫn vào ngón áp út, nơi mà tình yêu đong đầy.
Hắn đang chờ đợi chuyện hệt như hắn vừa làm từ cô, nhưng cô gái bé nhỏ này còn chưa chịu mở mắt. Dù yêu nhưng bây giờ thì thấy hơi giận rồi đó.
-"Thiên Tuấn, lấy nhẫn ra giúp em."
Giọng cô khe khẽ vang lên bên tai hắn, chắc chỉ mình hắn nghe, hắn bật cười trước điệu bộ của cô. Đợi lấy nhẫn ra xong, cô thì thầm.
-"Thả em xuống đi."
Hắn ngoan ngoãn như đứa trẻ nghe lời. Bây giờ cô dâu chính thức mở mắt, cô nhìn hắn với đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, hệt như cô gái ngày đầu hắn yêu.
Mọi người đều hưởng ứng cái khoảnh khắc này, cặp cô dâu chú rể mà họ thấy đã cho họ nhiều bất ngờ khó lường nhất. Chiếc nhẫn đang từ từ được đưa vào ngón áp út của hắn...
-"Dừng lại..."
Tiếng ai đó vang lên trong không trung, mọi vật dường như dừng lại, bất cứ ai trong phòng đều ngoảnh mặt ra phía cửa chính xem ai đã to gan phá đám cưới trong phút cuối thế này.
Cô và hắn cùng nhăn mặt khó chịu. Nhưng cô mau chóng gạt qua, cô đeo nhẫn vào tay hắn âm thầm rồi nhìn Như Trà với ánh mắt thách thức.
-"Cô đến chơi sao, chưa muộn đâu, chúng tôi chỉ mới làm lễ..."
Thiên Tuấn nói, vì cả khán phòng đang im lặng nên tiếng hắn to lắm, từng chữ được Như Trà nghe rất rõ, điều ấy khiến nhỏ tức hơn.
-"Anh là kẻ tồi, dám phụ tôi. Tôi đã yêu anh nhiều như thế nào, vậy mà anh dám lấy anh trai mình lừa gạt tôi, lại còn bỏ đi biệt tích suốt năm qua. Đến khi về, lại cưới ngay con ả này."
Như Trà nói như mất tự chủ, ánh mắt sắc lửa và giọt nước mắt cá sấu đang tuông. Cô thấy, chỉ thở dài chán chường.
-"Đến đây chung vui thì chúng tôi hoan nghênh, còn không phải, xin cô về cho."
-"Anh còn nói được sao?" Như Trà hét lên, rồi quay sang cô, nhỏ nói tiếp. "Còn cô, cô dày vò anh tôi sống không bằng chết, như vậy cô vui lắm sao."
Nãy giờ cô chỉ im lặng, lắng nghe hắn và Như Trà nói chuyện, chưa có ý muốn chen ngang, nhưng bây giờ nhỏ nhắc đến cô, lại liên quan đến Mike nên bắt buộc cô phải lên tiếng nói thứ gì đó để cô gái nhỏ này im lặng.
-"Mike sao?"
-"Cô còn nói, bây giờ tôi chẳng còn gì hết, dù gì cũng chết, hôm nay có cô chết chung, chắc vui đấy."
Nói xong nhỏ chỉa súng vào cô, mọi người thấy thì hốt hoảng, tật cả đều cúi đầu xuống ghế tỏ ra sợ hãi. Còn cô, vẫn ánh nhìn thẳng, không tỏ ra sợ sệt, chỉ cô hắn là lo lắng, sợ một thứ gì đó mơ hồ.
-"Bỏ súng xuống, nói chuyện đàng hoàng đi, Như Trà."
Như Trà như không nghe hắn nói, súng vẫn chỉa về hướng của cô, ánh mắt như trông chờ cô nói gì đó.
-"Sao lại chết!"
Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
-"Haha, mày không biết gì thật hả. Từ ngày mày bỏ anh tao, đến công việc ảnh cũng buông xuôi tất cả, dẫn đến phá sản luôn rồi, mà tao là con nghiện, mày biết không, không có tiền tao sẽ chết, sẽ chết đấy. Tất cả là do mày mà ra, tất cả là do mày, mày phải chết. Mày đáng chết, mày hại nhà tao."
Nhìn sự hoảng loạn của Như Trà, hắn sợ trong lúc không kìm chế được, nhỏ sẽ hại cô mất. Hắn chỉ biết siết cô chặt vào mình, để có gì, hắn còn có thể bảo vệ cô.
Điều gì đã khiến Như Trà trở nên như thế, con nghiện sao, tởm thế. Nhưng còn Mike, tại sao anh ta phải làm như vậy, vì một người con gái mà buông xuôi tất cả, đó là điều ngu ngốc.
-"Tệ quá."
Cô buông một câu khiến tất cả ngỡ ngàng, đúng là cô gái trẻ này điếc không sợ súng mà. Tính mạng bây giờ đang phụ thuộc vào người khác, thế mà không khôn ngoan lấy lòng, ngược lại, cô còn tỏ ra mạnh mẽ đến lạ thường.
-"Cạch."
Trong lúc bốc đồng, Như Trà đã không kìm chế được cái thái độ của cô, đến lúc viên đạn được bay ra khỏi nòng và ghim vào người ai đó, nhỏ mới thật sự hỏang hốt, nhỏ mới biết sự dại dột nhất thời của mình.
-"AAAAAAAAAA."
Như Trà hét như điên dại, còn cô vẫn ôm chặt hắn, từ từ trượt xuống nhìn người vừa đỡ cho mình viên đạn sống chết đó. Ánh mắt cô không tỏ ra cảm xúc gì, nhưng bàn tay cô đang run rẩy cầm chặt tay hắn, mím môi nhìn người nằm dưới sàn.
Vừa lúc đó, công an tới, trong lúc hoảng loạn khi nãy, đã có người kịp thời gọi công an. Bây giờ nhỏ như kẻ điên, ánh mắt trợn trắng nhìn nạn nhân của mình, nhỏ như không tin được, hét lên rồi giãy giụa muốn đến đấy.
Cô ngồi xuống, bên cạnh Mike.
-"Sao anh làm vậy?"
Lời nói cô nhẹ nhàng lắm, tuy không cảm xúc nhưng Mike biết cô đang quan tâm anh. Chính xác là vậy...
-"Tôi yêu em."
-"..."
-"Cảm ơn...đây là giải thoát cho anh, thiên thần của tôi."
Cô định đứng dậy bước đi, chợt cô cánh tay đầy máu kéo cô lại, miệng đầy máu từ họng sộc ra, cô thấy xót nên dừng lại, chờ Mike nói.
-"Thiên Anh, nói đi, trong em có khi nào em có chút tình cảm với tôi không?"
Nhìn ánh mắt trông chờ của Mike, cô không ngần ngại mà đáp ngay.
-"Có, nhưng là thương hại cho một kẻ thiếu thốn tình cảm, Mike ạ."
Mike mỉm cười, một nụ cười tê cứng, trước khi ngất đi, Mike đã kịp nói một câu xin lỗi với cô. Mike được đưa vào bệnh viện nhưng mất máu quá nhiều, anh ra đi vĩnh viễn.
Như Trà nổ súng giết chết chính anh trai mình, không tin là sự thật, nhỏ bị điên và đang ở bệnh viện tâm thần, đồng thời cai nghiện.
Đám cưới của cô và hắn vẫn diễn ra bình thường, như chưa có gì xảy ra, và hai người họ, cảm thấy thanh thản khi biết không còn gì quấy rối mình nữa.
Hắn cảm thấy phục cái tính sắt lạnh trong cô, một người xả thân để cứu cô khỏi viên đạn tử thần đó mà cô vẫn đối xử theo kiểu xa lạ. Cô...đã hoàn toàn khác...
Hắn cũng nên cảm ơn Mike, nếu không có Mike, hắn không biết bây giờ cô hay hắn bị thương nữa, mà có lẽ là tử vong cũng nên.
Mike biết ý đồ đen tối của em gái nên mới đi theo, không ngờ sự việc lại xảy ra hướng xấu như vậy. Nhưng cứu được cô, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
Cuộc đời như được ông trời định sẵn. Đã không là của nhau, có làm gì thì mãi mãi không là của nhau, còn định mệnh đã là của nhau, xa cách nhau cũng trở về với nhau. Nó...như một số mệnh.
Cô mỉm cười ôm chặt Thiên Tuấn vào lòng. Sau bao sóng gió, bão táp, cả hai vẫn thuộc về nhau như những lời cả hai từng nói.
********THE END************
Kết rồi nhé k biết có vừa lòng mb hông nữa. Nhưng D viết hơi tệ thì phải, bỏ bê hơn nửa tháng nên qên, chỉ nhớ sơ sơ mấy chap trk thôi, thôi thì cho kết luôn à mà ai muốn ngoại truyện thì cứ cmt nhiều vào nha ) D thấy hứng thì viết. Còn chê nhìu quá thì D xin phép cất gạch xây nhà nè. Cảm ơn mấy bạn đã ghé truyện, yêu nhiều lắm <3