Lâm Thiên Anh một cô nàng lúc nào cũng nở trên môi nụ cười, hồn nhiên vô tư và không nghĩ đến xung quanh bất cứ thứ gì. Đơn giản vì hiện tại cuộc sống của cô lúc này đây hạnh phúc rất trọn vẹn, có cả tình yêu, bạn bè và gia đình, học tập đủ xuất sắc để thầy cô khen...và có cả một nhan sắc khiến hàng ngàn người phải ganh tị. Đôi khi cô thầm nghĩ ông trời ưu ái cho cô quá chăng. Nhưng không? Cô lầm rồi. Lầm một cách u mê khi quá tin vào thứ gì đó.
Cho đến khi những cái cô có một lần mất tất cả, Mẹ cô bị tai nạn và sống cuộc sống thực vật. Đứa bạn thân nhất với cô tay trong tay với người yêu cô quay lưng đi. Trước khi đi hắn không quên để lại cho cô một câu đau đến xé lòng "Anh xin lỗi, người anh yêu là Tuyết, có lẽ anh hết yêu em lâu rồi". Không có gì là không thế? Đúng. Nhiều lần nó thấy hai người đó rất thân mật nhưng lòng tin của cô đối với họ quá nhiều khiến cô không hề đâm ra nghi ngờ. Cô đã có một tình yêu đẹp và trong sáng giống như tuổi học trò suốt 3 năm liền. Kèm theo đó là tình bạn 5 năm trời, ấy thế và chúng đều tan biến sau một cái quay lưng của hai con người đó. Cô thật sự đã mất hết niềm tin trong cuộc sống rồi. Đau khổ đến tuyệt vọng cô chỉ muốn tìm đến cái chết nhưng không thể vì giờ đây ba và mẹ rất cần mình.
Khi vào những năm học tiếp theo cô chỉ biết thu mình và không tin tưởng và bất cứ mối quan hệ bạn bè để tìm người tâm sự. Cho đến khi Hải một người đàn ông tuy nhỏ tuổi hơn nhưng lại rất chững chạc khiến cô có thể mở lòng và luôn tìm đến Hải vào những lúc cô đơn, trống trãi. Liệu sự cảm thông kia có dẫn đường cho trái tim họ lại gần nhau hơn...
Bình luận truyện