*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hây… Sao anh lại tới đây?” Hunt liền đi về phía đó.
Owen thân thuộc khoác cánh tay lên vai Hunt: “Nhóc con, cậu được đấy, lại thắng Charles rồi! Tối hôm qua, tên đó uống rượu với tôi đến tận nửa đêm, còn mửa hết cả ra người tôi nữa.”
Hunt cúi đầu phì cười rồi xoay người ôm chầm lấy Owen. Owen sững người, sau đó mới vỗ vỗ vào lưng Hunt.
“May mà anh không sao.” Hunt nói. Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Owen bằng ngữ khí nghiêm túc như thế.
“Xin lỗi nhé… hệ thống treo của tôi gặp trục trặc, suýt chút nữa đã làm cậu và Winston bị thương.” Owen thở phào một hơi.
“Nếu chẳng may anh gặp vấn đề gì trên đường đua, khiến tôi ám ảnh cả đời thì mới tính là tổn thương thực sự.” Hunt hồi đáp.
“Ô hô, không ngờ tôi lại quan trọng với cậu đến thế.” Owen cười nói.
“Đương nhiên là quan trọng rồi. Nhớ hồi còn đua Kart, tôi hay xem anh và Charles thi đấu lắm. Khi đó, tôi đã luôn mơ mình có thể trở thành tay đua giống như các anh vậy. Thế nên Owen…”
“Rõ rồi.” Owen cũng ôm lại Hunt: “Vì đã từng là ước mơ của cậu nên tôi nhất định sẽ hoàn thành hành trình của mình một cách thật hoàn mỹ, để cậu mãi mãi noi theo.”
Hunt nở một nụ cười thật tươi.
“Mà lúc nào mặt mũi Charles cũng sầm sì thế thôi, chứ cậu ta cũng vui mừng như tôi vậy, bởi nếu không có những đối thủ như Winston và cậu xuất hiện, chúng tôi sẽ trải qua những tháng ngày cực kì nhàm chán. Bọn tôi đã giành được nhiều chức quán quân lắm rồi, thế nên… so với mấy chức quán quân đó, bọn tôi muốn có được những đối thủ xứng tầm hơn nhiều.”
“Ha ha ha, vậy tôi sẽ cố gắng làm một đối thủ xứng chức, khiến các anh phải sống những ngày thật khó khăn!”
“Vừa phải thôi, nhóc con. Chặng đua tiếp theo diễn ra trên đường đua Sepang, Winston không thể tham dự, cậu sẽ phải một mình đối mặt với gọng kìm của tôi và Charles đó. Có thua cậu cũng đừng ăn vạ.”
Owen mỉm cười đẩy Hunt ra, sau đó bước đi.
Hunt nhắn tin cho Winston, biết rằng đội Ferrari vẫn còn một buổi phỏng vấn vào chiều nay, cậu đành phải đi ăn trưa với các thành viên trong đội. Có điều ăn trưa không thôi thật là nhàm chán, Hunt nghĩ một lúc, quyết định gọi điện cho Donald.
“Hây, Donald thân mến, chúng ta tổ chức một buổi tiệc chúc mừng anh giành được vị trí thứ ba đi, được không?”
Donald vừa nhận điện thoại đã ho khù khụ. Hắn ta đâu còn dám mở tiệc tùng gì với Hunt nữa, cho nên lấn cấn mãi mới nói được một câu: “Hừm… chặng đua sau sát nút rồi, đội đua anh quản chặt lắm, chúng ta tổ chức vào lần… lần sau nhé?”
Hunt nghĩ kĩ một hồi, hình như từ lần party cô thỏ bị hoãn vì Donald đau bụng đến nay, lần nào nói đến tiệc tùng, tên này cũng tìm cớ thoái thác: “Sao tôi lại nghe thấy tiếng tổ chức tiệc bên các anh nhỉ? Anh quá đáng thật, tổ chức tiệc mà chẳng thèm mời tôi bao giờ! Chúng ta tuyệt giao đi!”
Donald bỗng trở nên hoảng loạn. “Chỉ… chỉ là một party hồ bơi rất bình thường thôi… Là tiệc của đội Sauber tụi anh ấy mà… Không có mấy người dáng chuẩn đâu, nhạt nhẽo cực kì! Thật đấy!”
Hunt vừa nghe thế, mắt đã sáng rực lên. Party hồ bơi á! Thế mà Donald không đánh tiếng với cậu tí nào, quá quắt thật! Đúng là quá quắt thật!
“Không có mấy người dáng đẹp thì thôi, nhưng làm sao anh biết được tôi có thích hay không!”
“Không… không phải anh không muốn mời cậu… mà là nếu anh dám mời cậu, anh sẽ thê thảm lắm…” Giọng nói của Donald có vẻ đặc biệt ai oán.
“Hả? Mời tôi thì anh sẽ thê thảm lắm? Nghĩa là…” Hai giây sau, Hunt đột nhiên ngộ ra: “Có phải là vì Winston không?”
Sau những câu chuyện về bar và câu lạc bộ kia, Hunt đã thu nhận được thêm rất nhiều kiến thức mới về Winston.
“Cậu… cậu đã biết rồi… còn hỏi anh làm gì…”
Giọng Donald nghe thật đáng thương, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tên này đã lừa dối mình lâu như thế, Hunt lại không còn muốn cảm thông gì nữa: “Vậy để tôi hỏi xem Winston có đồng ý cho tôi đi không nhé?”
“Hả? Cậu hỏi cậu ta á, hai cậu… hai cậu tốt đẹp rồi hả?” Donald hỏi.
“Liên quan đến anh không!”
“À… tốt quá! Tốt quá rồi!”
“Đã bảo không liên quan đến anh cơ mà! Anh tốt cái gì!”
Hunt nói xong liền cúp điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn cho Winston: Tôi muốn đến party hồ bơi của Donald chơi một lúc. Mấy giây sau, Winston gửi một tin nhắn trả lời: Đi cũng được, nhưng tôi không thích người khác chạm vào em. Hunt lập tức vui vẻ ra mặt, nhắn lại: Tôi cũng không thích người khác chạm vào anh. Sau cùng còn thêm một cái mặt cười siêu đê tiện.
Hunt quay về khách sạn một chuyến để tìm quần bơi, sau đó vừa ngâm nga hát vừa đi tới chỗ Donald. Địa điểm tổ chức nằm ở tầng thượng của một khách sạn sân vườn, nghe nói đến đáy bể cũng được làm bằng thủy tinh, phòng tổng thống ở tầng dưới chỉ cần nâng mắt lên là có thể nhìn thấy người đang bơi lội.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể chơi đùa cùng mọi người trong hồ bơi, thuận tiện bắt nạt cái tên Donald không có nghĩa khí này một chút, ví như đẩy hắn ta ngã sấp mặt xuống hồ bơi thôi là Hunt đã thấy sung sướng. Vậy mà khi đến được hồ bơi tầng thượng, cậu hoàn toàn sững sờ…
Party hồ bơi quái quỷ gì thế này! Đàn ông thì mặc áo phông quần đùi, phụ nữ thì choàng khăn lụa, có người còn mặc áo sát nách…
“A! Hunt, cậu đến rồi đấy à!” Donald dang hai tay nhiệt tình ôm Hunt: “Để anh giới thiệu cho cậu mấy người bạn!”
“Hôm nay lạnh lắm à? Party hồ bơi mà các anh mặc lắm đồ thế?” Hunt đen sì cả mặt.
“Đừng buồn chứ Hunt! Bia rượu tràn ngập nhé! Cậu được phép uống ở Singapore đấy!”
“Ừm…” Thế này thì chẳng thà nằm trong phòng ngủ…
Nhưng Hunt vốn là một người dễ thỏa mãn, cậu nhanh chóng làm quen được với mọi người, rồi cùng cả đám ngồi ghế dài chơi bài poker. Hồi trung học, học lực của Hunt thường thường, thế nhưng cậu lại chơi cực kì giỏi. Hôm nay cũng thế, vừa mới chơi mà cậu đã thắng được mấy ván. Cứ thắng mãi thế này mãi cũng chán, Hunt nghĩ một thoáng rồi giơ tay đề xuất: “Ai thua phải nhảy xuống hồ!”
Thành viên của đội đua Sauber đều là những người chịu chơi, ai nấy đều nhao nhao đồng ý. Khi Donald nhận ra sự thật muốn cản lại thì đã muộn…
Hunt vẫn bảo vệ được thành tích như trước, thắng nhiều đến nỗi khiến tuấn nam mỹ nữ nhảy hồ rào rào. Nhìn những nữ trợ lý trẻ tuổi và thành viên đội marketing ướt nhẹp bò từ dưới hồ lên, khăn lụa và áo phông đều dính sát người, muốn thấy gì cũng rất rõ ràng, Hunt vô cùng hài lòng cười xấu xa. Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hunt cuối cùng cũng thua. Mọi người ai nấy hò reo nâng cậu lên cao, ném thẳng xuống hồ nghe “rào” một tiếng. May mà Hunt đã có sự chuẩn bị nên mới không sặc nước. Cậu đứng giữa hồ, vuốt nước đọng trên mặt đi, bật cười cùng với mọi người.
“À há… mặc áo phông nên không nhìn thấy, hóa ra Evan Hunt cũng ngon mắt ghê! Nhìn thắt lưng kìa, đẹp đấy!” Một trợ lý truyền thông đang bàn tán với đồng nghiệp đứng bên cạnh.
“Ừ nhỉ, muốn lên giường với cậu ta ghê. Cô xem buổi phỏng vấn kỳ trước của ngài Cacho chưa? Cậu ta dễ thương cực!”
Donald muốn khóc mà không rớt nổi nước mắt: Sao mọi người lại thích cái thằng quỷ này, sao không nghĩ đến việc chọn tôi cơ chứ? Mọi người không đụng vào thằng quỷ này được đâu!
Hunt vùng vẫy trong nước rồi bơi vào bờ, vừa mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, mở mắt ra đã nhìn thấy ngay một đôi giày da đứng bên thành hồ. Người kia để lộ một phần mắt cá chân đẹp đẽ khiến Hunt thầm tán thưởng một hồi. Đến khi thấy hắn hơi khom người xuống, nhận ra đó là Winston, Hunt mới nhất thời cảm thấy trình độ thưởng thức của mình thật cao siêu. Sao chỗ nào của Winston trông cũng đẹp hết thế này?
“Còn muốn chơi nữa không?” Winston nhẹ giọng hỏi, sau đó vươn tay ra, xoa xoa đỉnh đầu Hunt.
“Sao anh lại tới đây? Donald nói với anh à?” Hunt híp mắt nghiêng đầu, trông như một chú mèo đang được vuốt lông.
Thành viên nữ trong đội đua Sauber đứng phía sau đều nhỏ giọng kêu lên “dễ thương quá”.
Hunt vốn còn định xấu tính kéo Winston xuống nước, ai ngờ Winston lại đứng quá vững, tựa như đã có sự chuẩn bị từ trước rồi vậy, đến cả khóe môi hình như cũng mang một nụ cười dí dỏm. Hunt nhìn mà có chút hậm hực— quả nhiên mình không lừa được tên này!
“Hay chúng ta đi ăn tối đi! Bọn họ chẳng thắng nổi tôi! Không chơi nữa!”
“Được. Mang theo quần áo không?”
“Có có! Tôi đi thay ngay đây!”
Hunt vẫy vẫy tay với Donald: “Tôi đói rồi, đi ăn tối với tên này đây!”
“Được! Được! Cậu đi ngay đi!” Donald như được trút bỏ gánh nặng.
Winston khẽ gật đầu với Donald rồi nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Nhân viên nữ có mặt ở hiện trường lại bắt đầu thảo luận.
“Vann Winston quá đẹp trai luôn!”
“Lạnh lùng mà vẫn đẹp trai chứ lại!”
Donald đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn: Mấy cô không cần mơ tưởng làm gì, Winston không đời nào thèm liếc mắt tới các cô đâu!
Mấy phút sau, Hunt mặc áo phông khô bước ra, mọi người trong đội Sauber đều vẫy tay chào cậu:
“Hunt à! Lần sau tới chơi tiếp nhé!”
“Nếu ở đội đua Marcus chán quá thì tới gia nhập Sauber nha!”
Sau khi Hunt rời đi, thành viên đội Sauber liền quây quanh Donald.
“Này, chính anh đã nói nếu chúng tôi mặc quần áo khi Hunt đến chơi, anh sẽ cho chúng tôi mỗi người một nghìn đô!”
“Đây! Đây! Đây! Tôi không quỵt đâu mà lo!”
“Nói xem, vì sao phải làm thế? Tôi còn định cho Hunt chiêm ngưỡng dáng chuẩn của mình đây này!”
“Đúng vậy, tiếc quá!”
Donald không còn gì để nói: Mấy người khoe thân cũng phải xem đối phương có tâm trạng nhìn không chứ! Đã nhìn thấy Winston vai rộng chân dài thế kia rồi, mấy người… sẽ không có gì đáng nhìn nữa!
Winston đưa Hunt đi thưởng thức ẩm thực Singapore ở một nhà hàng gần đó. Bắt đầu từ sau tối ngày hôm qua, tâm trạng của Hunt đã cực kì tốt, lúc nào cậu cũng ở trạng thái phấn khích, rõ ràng mới ngủ có mấy tiếng, thế mà lại không thấy mệt chút nào.
Ẩm thực Nyonya khiến Hunt được ăn uống một trận đã đời. Hồi ở Nhật Bản, cậu đã học được cách sử dụng đũa, lần này tới Singapore, tuy cậu vẫn chưa dùng quá quen tay, thế nhưng đã có thể gắp thức ăn một cách thăng bằng.
(Ẩm thực Nyonya là một nét đẹp văn hóa của người Peranakan. Người Peranakan là hậu duệ của thương nhân Trung Quốc tới Singapore làm ăn và người Malaysia bản địa. Người nam Peranakan được gọi là Babas, còn người nữ được gọi là Nyonya. Món ăn Nyonya của phụ nữ Peranakan đòi hỏi quá trình chế biến công phu và được truyền từ đời này sang đời khác.)
Hunt vừa ăn vừa quan sát Winston ngồi đối diện.
“Sao em cứ nhìn tôi suốt thế, thức ăn suýt nữa dây ra người rồi đấy.”
“Vì anh đẹp mà!” Hunt không kịp nghĩ đã buột miệng.
Winston rũ mắt, khóe miệng rõ ràng đang nhếch lên cười: “So với mấy người đẹp mặc bikini thì sao?”
Lúc này Hunt mới nhận ra, có lẽ việc mình đi dự party hồ bơi đã khiến Winston không vui rồi thì phải?
“Anh đẹp hơn.”
“Điêu.” Winston lại phì cười.
Hunt đột nhiên nhận ra chỉ cần mình nói lời thật lòng là có thể khiến Winston bật cười, mà một khi Winston mỉm cười, mình sẽ cảm thấy cực kỳ thành công.
“Mắt, mũi, miệng, cổ, vai, từ eo đến chân, chỗ nào cũng siêu siêu đẹp!” Hunt lại một lần nữa nói lời chân thật. Nụ cười bên môi Winston vẫn chưa thu lại, Hunt thấy thế lại càng vui vẻ hơn. Cậu híp mắt cười nói: “Quan trọng nhất là… tất cả đều thuộc về tôi.”
Winston chống cằm, quay mặt đi chỗ khác. Hunt nghiêng mặt theo về phía ấy thì nhận ra ánh cười đã tràn đầy trong đáy mắt người kia.
“Em đã thích tham dự party hồ bơi đến thế, hay tối nay chúng ta cùng đi bơi đi?” Winston nói.
“Được! Được luôn!”
Chặng Malaysia diễn ra quá gần kề, hai người không thể đi chơi như hồi kết thúc chặng Abu Dhabi được, thế nhưng dù chỉ xả hơi một chút thôi, Hunt cũng thấy rất vui.
Dùng bữa xong, Winston đưa Hunt đến một hồ bơi nước nóng cũng nằm trên tầng thượng của một khách sạn, chỉ khác trần nhà đã được kính che kín. Nơi này không có gió, nước cũng rất ấm, khỏi lo cảm lạnh, hơn nữa nằm trong nước ngửa mặt lên trời còn có thể ngắm sao.
Hunt thay quần bơi, vừa làm ấm người xong đã nhảy tùm xuống nước, sau đó nằm sấp gần bờ, ngắm nghía Winston bước ra, nhìn cặp chân thẳng tắp của hắn mà lòng dạ ngứa ngáy.
“Sao cái bể bơi này chẳng có ai thế?” Hunt híp mắt cười, đã biết rõ còn cố tình hỏi.
Winston đứng bên thành bể, cúi đầu xuống nói thầm bên tai Hunt: “Có người thì làm sao làm việc xấu xa được nữa?”
Trái tim Hunt thót lên, không nghĩ ngợi gì đã tóm lấy cánh tay Winston kéo hắn xuống nước. Cậu thấy hắn ngã chìm nghỉm, sau đó lại từ từ đứng lên, vuốt mái tóc đẫm nước ra sau đầu. Gương mặt vẫn còn ướt nước của hắn trở nên cực kì mê hoặc lòng người dưới bầu trời sáng tỏ. Hunt liếm môi, nhớ lại chuyện mình đã từng mơ tưởng đến cảnh kéo Winston đang ngồi trên mép bồn tắm xuống nước mà đột nhiên thấy nóng cả người.
“Có thỏa mãn ảo tưởng của em không?” Winston dựa sát vào người cậu và khẽ hỏi.
Ái chà? Nhà anh còn chui vào cả đầu tôi rồi đấy à? Sao mình nghĩ cái gì, tên này cũng biết thế nhỉ!
“Không! Còn chưa hôn nhau dưới nước nữa!”
Hunt nói xong liền giữ lấy vai Winston, đè hắn xuống khiến bọt nước văng tứ tung. Cậu vốn đã nín thở từ trước liền dốc hết hơi thở vào miệng Winston, không cho hắn cơ hội hô hấp. Winston nằm vào trong nước, Hunt đè lên người hắn, nhiệt tình hôn môi hắn, thân mật đến mức không thể tách rời, không tạo ra một kẽ hở nào cho nước trong hồ lọt vào.
Lực đẩy của nước không dễ khống chế, không đến hai giây sau, Winston đã áp lên người Hunt. Cái hôn của hắn đầy ý ám chỉ, khuấy động khiến cả khoang miệng Hunt đều cảm thấy râm ran. Gần mười lăm giây sau, Hunt rốt cuộc không chịu nổi nữa, Winston đã hoàn toàn tính trước đến chuyện này lập tức đưa cậu lên khỏi mặt nước, còn cậu thì bắt đầu ho khù khụ.
“Còn muốn chơi nữa không?” Winston cười khẽ hỏi.
“Chơi chứ! Sao lại không chơi! Anh nói xem, anh có thể làm cho tôi ở dưới nước được không?” Hunt nháy nháy mắt, gương mặt háo hức tò mò.
Winston mỉm cười: “Chúng ta có thể thử xem.”
Sau đó, hắn bất chợt kéo tuột Hunt vào trong nước. Hunt thiếu chút nữa đã hét toáng lên.
Hai người chơi mãi đến khi bể bơi đóng cửa. Ngồi trên xe quay lại khách sạn, Hunt thở dài một tiếng vô cùng tiếc nuối.
“Sao thế?” Winston ngồi bên cạnh hỏi.
“Từ nay về sau… tôi sẽ chẳng còn hứng thú gì với party hồ bơi nữa…” Vẻ mặt của Hunt bi ai cùng cực.
“Vậy à? Tôi còn tưởng em sẽ nói rằng từ nay về sau có thêm một chuyện tình thú nữa.”
“Cái gì?”
“Bơi cùng tôi ấy.”
Nghe Winston trả lời, Hunt lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Winston vốn đang bị thương, có thể quay về Anh điều dưỡng, vậy mà hắn lại chọn cùng Hunt đi tới Malaysia. Buổi tối hôm ấy, Winston thong thả thu dọn hành lý giúp Hunt, còn Hunt thì dựa lưng Winston đọc tin tức trên điện thoại. Winston cúi người, Hunt sẽ ngửa về sau, Winston thẳng lưng, Hunt cũng ngồi thẳng dậy. Việc này tuy ấu trĩ, thế nhưng Hunt lại thấy rất vui.
“Ấy… Đội đua Lotus sẽ thay tay lái mới trong chặng Malaysia.”
“Enzo bị thương mà.”
“Ừ. Có lẽ Enzo phải nghỉ ít nhất là ba chặng ấy nhỉ. Tôi chưa nghe thấy tên người thay hắn ra trận bao giờ, đọc thế nào đây? Thân Mạc Bách?” Hunt ngoẹo đầu hỏi.
Winston ngưng lại một chút rồi mới nói: “Trần Mặc Bạch.”
“Ồ? Anh biết người này à?”
“Tay đua người Trung Quốc, bởi có thành tích xuất sắc khi tham gia F3 nên mới được Lotus xin cho giấy phép lái F1.”
“Tay đua người Trung Quốc? Hiếm có quá nhỉ!” Hunt sờ gáy.
Winston xoay người giữ lấy hai vai Hunt, nói một cách cực kì nghiêm túc: “Đừng có buông lỏng cảnh giác. Thực lực của Trần Mặc Bạch không kém hơn Enzo đâu.”
Hunt ngẩn người. Winston rất ít khi công nhận thực lực của người khác, xem ra cái người tên Trần Mặc Bạch này thật sự rất lợi hại.
“Cậu ta rất giỏi trong việc kiểm soát phanh, đọ sức khi vào cua và cũng như xác định thời điểm thoát cua thích hợp. Nếu như cậu ta đã xuất trận, ngoài việc để ý tới Owen và Charles, em còn phải cẩn thận sau lưng mình nữa.”
“Tôi biết rồi.” Hunt cũng nghiêm túc theo Winston, sau đó liền vô thức đọc lại tên của tay đua nọ: “Trần Mặc Bạch…”
Đột nhiên Winston lại hôn lên môi cậu, Hunt ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôi không thích em gọi tên người đàn ông khác một cách nghiêm túc như thế.”
Con tim Hunt lại như bị ai gãi nhẹ.
“Gì đấy! Anh có thể đọc được cái tên Trung Quốc này chắc chắn là vì anh đã nói rất nhiều lần rồi!” Hunt giả vờ bất mãn.
“Cả một đời này, tôi sẽ chẳng gọi tên bất cứ kẻ nào nhiều hơn tên em được.” Winston đáp lại.
Trái tim Hunt lại như nở ra vì vui sướng. Winston là người không bao giờ thề thốt những chuyện “trời tàn đất tận”, nhưng một khi đã nói điều gì, hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Có điều dù gặp đối thủ thế nào đi nữa, Hunt cũng đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giành được chức quán quân chặng này!
Ngày hôm sau, dùng bữa trưa xong, Hunt liền đi theo đội đua tới sân bay. Hunt vốn cảm thấy tiếc nuối vì phải tạm chia tay Winston, ai ngờ đội đua Marcus và đội đua Ferrari lại bay cùng một chuyến.
Bước vào khoang hành khách, ngài Miller thân làm giám đốc của một đội đua lớn lại bất ngờ chủ động chào hỏi Marcus. Marcus lấy đó làm mừng, nói chuyện với giám đốc truyền thông bên cạnh: “Ông có nghe thấy không? Miller đội Ferrari chào hỏi tôi cơ đấy!”
Giám đốc truyền thông thở dài nhẹ giọng nói: “Ông không lo Miller tỏ ra thân thiện để rước Hunt đi sao?”
Được cảnh tỉnh như thế, Marcus lập tức nâng cao cảnh giác, nụ cười trên mặt cũng biến mất tăm. Ông ngoái đầu lại, vừa khéo có thể nhìn thấy một phần lưng ghế của Hunt. Winston ngồi bên cạnh Hunt, còn cậu thì hưng phấn bừng bừng không biết đang nói chuyện gì với hắn…
Trước đây, Hunt luôn cảm thấy khoảng thời gian ngồi máy bay vừa nhàm chán vừa vô nghĩa, thế nhưng lần này, kể từ khi máy bay tiến vào trạng thái ổn định, Hunt lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, hơn thế còn quay trái quay phải không rõ đang nghĩ gì.
“Tôi đưa em miếng che mắt của tôi nhé?” Winston nghiêng mặt hỏi.
Hunt dựa về phía Winston, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn thử trên máy bay sao?”
Ánh mắt Winston sững lại, Hunt liền biết hắn cũng nổi hứng rồi.
“Ngốc, đây có phải là chuyến bay đêm đâu. Hai người cùng chui vào phòng vệ sinh là mọi người sẽ để ý ngay.”
Winston mỉm cười, lấy tay che một bên tai Hunt rồi nói thầm: “Lần sau chúng ta đặt vé bay đêm.”
Mặt Hunt liền đỏ bừng, cậu cúi đầu “ừm” một tiếng: “Vậy anh đưa tôi miếng che mắt đi. Tôi ngủ vậy.”
“Ừ.” Winston đưa miếng che mắt của mình cho Hunt dùng. Hunt nghiêng đầu, chưa đến hai phút sau đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Marcus cực kì âu sầu: “Tôi cứ cảm thấy Hunt rồi sẽ bị Winston dắt đi mất. Winston nghĩa khí cản xe Owen giúp Hunt như thế, sau này cậu ta có nói gì, Hunt chắc chắn cũng sẽ đáp ứng thôi, đúng không?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mùa giải năm nay chỉ còn mấy chặng đua nữa là Marcus lại thấy lo.
“Ông nghĩ theo hướng khác đi. Winston đã cam tâm bỏ thi đấu để bảo vệ Hunt, biết đâu Hunt lại có thể dắt cậu ta về đội mình thì sao.”
Không thể phủ nhận, lời của giám đốc truyền thông đã an ủi Marcus rất nhiều.
Máy bay đáp xuống Kuala Lumpur, Malaysia vào buổi tối. Xung quanh đường đua Sepang có rất nhiều khách sạn, vậy mà hai đội đua lại không ở cùng một nơi, có điều vì Winston không tham gia thi đấu nên ở đâu cũng được.
Đường đua Sepang có rất nhiều vị trí phải rà phanh, muốn hoàn thành cả chặng cũng khá khó khăn, thêm nữa vì khó có cơ hội vượt lên nên thành tích của trận phân hạng là cực kì quan trọng. Năm nay đội đua Marcus sử dụng động cơ của Ferrari, vấn đề mã lực không còn gì đáng lo, thế nhưng đường đua vẫn đặt ra yêu cầu rất cao về hệ thống treo.
Đường đi tới khách sạn vừa khéo ngang qua đường đua Sepang. Kể từ khi được xây dựng hoàn thiện đến này, Sepang đã trở thành mô hình cho rất nhiều đường đua mới. Hunt say sưa nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.
“Không có gì đáng lo đâu. Sở trường của Tiểu Khê là hệ thống treo, đến cả Ferrari và Mercedes cũng không tìm được kỹ sư nào sánh bằng.” Winston ngồi bên cạnh mở miệng nói.
“Ừ, ừ nhỉ!” Hunt híp mắt bật cười.
Sâu trong lòng, cậu vẫn cảm thấy lo lắng không yên, bởi Winston không tham gia chặng đua này từ đầu đến cuối. Trước đây, cho dù hai người là đối thủ, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện trên đường đua, Hunt sẽ biết mục tiêu của mình nằm ở đâu.
“Ở đây nóng hơn Singapore…” Hunt giật giật cổ áo.
“Ừ, đây là một trong những chặng đua nóng nhất mùa giải. Nhiệt độ và độ ẩm cao sẽ khiến em tiêu hao lượng nước nhiều hơn.”
“Ừm.”
“Tôi đã nói chuyện với Thẩm Xuyên rồi, đội đua nhất định phải kiểm tra hệ thống cung cấp nước trên xe em cho thật cẩn thận.” Winston xoa trán Hunt.
(Trong quá trình thi đấu, nhiệt độ mặt đường đua và nhiệt độ trong khoang lái đều tăng lên rất cao, vì thế, lượng nước và lượng chất béo tiêu hao của mỗi tay đua là rất lớn, việc bổ sung nước trở nên cực kì quan trọng. Hệ thống cung cấp nước sinh ra để giải quyết vấn đề này bao gồm ba bộ phận: bộ phận trữ nước, ống bơm nước và ống dẫn nước vào miệng các tay đua. Các tay đua điều khiển hệ thống này bằng nút ấn trên vô lăng.)
Nghe Winston nói, Hunt liền cảm thấy an tâm. Cậu chợt nhớ đến chuyện năm ngoái, cũng chính trên đường đua này, hệ thống cung cấp nước của Winston gặp trục trặc, vậy mà hắn vẫn có thể dũng mãnh hoàn thành nốt một phần ba chặng đua sau trong tình trạng không hề được bổ sung nước. Người này quả đúng là có khả năng chịu đựng giỏi như thần.
“Đường Sepang có nhiều góc cua, bề mặt cũng tương đối gồ ghề, cho nên mức độ mài mòn lốp khá lớn. Em nhất định phải cảm nhận và đánh giá thật kỹ đường đua trong phiên chạy thử, có như vậy mới xây dựng được chiến thuật thích hợp trong trận đua chính.”
“Tôi biết rồi.” Hunt gật gật đầu.
Đến Malaysia đêm đầu tiên, đội đua vốn không hề sắp xếp bất kì hoạt động nào, nhằm tạo điều kiện để các tay đua thích ứng với điều kiện thời tiết. Winston chạy bộ cùng Hunt ở khu vực gần khách sạn, thế nhưng rõ ràng Hunt đang rất căng thẳng, tựa như người thì chạy cùng Winston, hồn lại bay đâu mất.
“Hunt.” Winston cản lại Hunt suýt nữa thì đâm vào cây cọ.
“Hả?”
Sau khi hồi thần, Hunt mới nhận ra mình đang được Winston ôm vào lòng. Du khách xung quanh nhìn sang đây, cậu ngại ngùng định lùi về sau, Winston lại ôm thật chặt.
“Em không cần lo lắng.”
“… Ừm.” Hunt gật đầu.
“Cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho mình. Em không cần tranh giành thứ gì cho tôi cả, em chỉ cần làm chính mình là được rồi.”
Hunt vuốt vuốt mũi: “Quả nhiên tôi vẫn chưa trưởng thành nhỉ?”
“Không phải em chưa trưởng thành, mà do em quá để ý đến tôi thôi.” Winston nói.
“Tôi thực sự rất muốn… giành quán quân lần nữa, rồi đem tặng nó cho anh.”
—
Thông tin bổ sung:
Đường đua Sepang có chiều dài 5.543 km, với 15 góc cua (10 góc cua phải, 5 góc cua trái) và các tay đua phải thực hiện 56 vòng chạy theo chiều kim đồng hồ. Đường đua sở hữu hai đoạn đường thẳng rất dài ngay khi vừa xuất phát và trước khi về đích, khiến vận tốc tối đa có thể lên tới hơn 300 km/h. Đây cũng là địa điểm lý tưởng để các tay đua thay đổi thứ hạng của mình. Tuy nhiên, thời tiết khu vực này luôn là một bài toán khó cho công suất của xe đua cũng như thể lực của tay đua sau mỗi buổi thi đấu.