Hunt quay về với môi Winston rồi tiến vào trong khoang miệng hắn khiêu khích mà không phải chịu chút khống chế nào. Trong đầu Hunt chỉ còn duy nhất một tiếng nói: Là của cậu. Tất cả đều là của cậu. Winston tuyệt đối sẽ không dành những điều này cho bất cứ ai khác.
Cậu chuyển sang ôm chặt lấy hắn, để đầu lưỡi mình chạm vào hắn rồi tiến sâu hơn. Cậu biết rằng mình rất xấu xa, vì cậu đang báo thù lần Winston có ý đồ vào trong cậu, khiến cậu sợ chết khiếp. Thế nhưng Hunt càng lúc càng xúc động, cậu càng lúc càng yêu mến sự ấm áp và chịu đựng của người con trai này. Dần dần, cậu đã không còn rõ mình đang làm gì nữa, đầu óc trở nên trống rỗng, để tất cả tùy theo bản năng…
Đúng giờ phút dầu sôi lửa bỏng, chuông điện thoại của Hunt bỗng reo vang.
Vai run lên, cậu ý thức được một chuyện, tư duy đang trôi xa liền lũ lượt ào về. Cậu hít sâu một hơi, chống hai tay bên vai Winston rồi ngồi thẳng dậy, nghiêng người vươn tay về phía điện thoại. Có điều ngay khi đầu ngón tay cậu chạm được vào điện thoại, thắt lưng đã bị người ta giữ lại. Hunt vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt của Winston. Một luồng sức mạnh ập đến không hề báo trước kéo cậu xuống, Winston nghiêng mặt ngẩng đầu ngậm chặt lấy môi cậu. Nụ hôn này dùng sức quá mạnh, Hunt không giữ thăng bằng được ngã sấp xuống.
“Ưm…”
Hunt định ngồi dậy, Winston lại lấy cánh tay cuốn chặt lấy cơ thể cậu, ràng buộc cậu trong lòng mình. Nụ hôn của Winston ập tới cực kì mãnh liệt, Hunt chẳng kịp dự liệu gì, đến cả nước bọt cũng không kịp nuốt. Winston cong chân có ý đè lên người Hunt, lần này Hunt rốt cục cũng phản ứng kịp thời vươn tay xuống dưới giữ đầu gối Winston. Ai dè Winston lại hôn mạnh mẽ hơn, quấy đảo đến mức Hunt choáng váng. Sau đó, hắn dùng một tay chống mép giường, cứ thế mà kéo cậu xuống. Hunt nghiêng người ngã trên giường còn định giãy giụa, Winston liền dùng một cánh tay ôm cậu, còn tay kia giữ chân cậu.
“… Làm giúp tôi.” Winston vừa hôn Hunt vừa nói.
Cả môi và lưỡi cậu đều đã tê dại vì nụ hôn của người kia. Hunt nhận ra mình đã vừa đi quá giới hạn… Hơn nữa, cậu lại chống cự thất bại rồi! Nhưng ai bảo lần này, Winston hành động khác hoàn toàn với những gì mình và Owen mô phỏng cơ chứ!
“Làm giúp tôi… Hunt…” Winston lại hôn lên tai Hunt, cắn lên mang tai cậu, đến răng cũng tựa như đang run khẽ.
Đây rõ là một lời uy hiếp chứ chẳng phải khẩn cầu gì. Nếu mình không giúp, tên này đảm bảo sẽ không chịu đựng nữa đâu.
“Hunt…” Winston hôn cậu thêm lần nữa, vừa kiềm chế lại vừa mạnh bạo. Trái tim Hunt sắp bị hắn cuốn đi, đến cả máu chảy toàn thân cũng như muốn phun ra khỏi những mao mạch li ti nhất.
Hunt động đậy cánh tay, Winston liền chống tay sang hai bên người cậu, để lại không gian cho hai tay cậu hoạt động. Hơi thở của người này nóng bỏng cực kì, đến nỗi cả người Hunt trở nên bối rối. Cậu không biết đã qua bao lâu, gương mặt Winston vẫn cứ chôn ở vùng cổ của cậu mãi, chỉ để lại bên tai cậu nhịp thở dồn dập như muốn nổ tung.
Khó khăn lắm mới quay về được trạng thái bình tĩnh, Winston vẫn nằm đè trên người Hunt như trước, ôm lấy cậu, tựa như đối với Hunt, mọi chuyện đã xong xuôi, thế nhưng đối với hắn, tất cả vẫn còn xa lắm.
“Nếu như tối nào em cũng… muốn chơi trò này, tôi có thể chơi cùng em.” Tiếng nói của Winston truyền tới.
Hunt không vui nâng đầu gối lên, vốn định cho người kia biết mặt một phen, kết quả lại chỉ có thể dán lên thắt lưng hắn, cứ như cậu vẫn còn chưa thỏa mãn vậy… Hunt càng thêm bực bội. Học tập lâu như thế, cuối cùng vẫn cứ vô dụng!
“Tôi chẳng cần anh chơi cùng.”
“Vậy em cần ai?” Winston nghiêng mặt sang, Hunt chỉ có thể nhìn thấy một bên mắt của hắn, thế nhưng dù chỉ có một bên, ánh mắt ấy vẫn cực kì mạnh mẽ.
“Tôi… tôi chẳng cần ai…”
Bàn tay Winston khẽ vuốt trán Hunt, đùa bỡn với mái tóc của cậu: “Hunt, tôi có thể chịu đựng mọi việc, kể cả việc lòng em mâu thuẫn không muốn để tôi ôm… Thế nhưng có một số việc, tôi tuyệt đối không thể khoan dung.”
“Anh sẽ bỏ đi như mẹ tôi sao?” Hunt vô thức hỏi.
“Rời bỏ em sao?” Câu hỏi ngược của Winston mang theo cả chút tàn nhẫn, vậy mà ngón tay hắn vẫn ôn hòa đến mức khiến người ta quyến luyến: “Tôi sẽ bóp nát em… rồi không bao giờ tin tưởng vào những lý do chó má như nhẫn nại hoặc dịu dàng sẽ khiến em yêu tôi nữa…”
Nếu như anh không rời bỏ tôi, vậy thì những chuyện khác… tôi sẽ không quan tâm nữa…
Hunt không nói gì cả, chỉ quay mặt sang chăm chú đặt một nụ hôn lên mắt Winston. Ngay khi Winston vẫn còn đang ngẩn người, cậu đã cúi đầu xuống, nhắm chặt hai mắt lại.
Những buổi phỏng vấn trước trận đua diễn ra lần lượt, bao gồm cả các tiết mục dự đoán kết quả, thế nhưng điểm nóng nhất đã không còn là ai sẽ giành vị trí thứ nhất nữa, mà là Evan Hunt đội Marcus có thể đạt được thứ hạng nào.
Khi Hunt đang trả lời phỏng vấn ở căn phòng do khách sạn sắp xếp, nhà báo nào cũng đều chú ý đến Vann Winston của đội Ferrari đang khoanh tay dựa cửa. Bởi cánh nhà báo đặt câu hỏi quá dồn dập, buổi phỏng vấn kéo dài thêm gần năm phút, mà trong suốt năm phút ấy, Winston chỉ yên lặng chờ đợi. Rõ ràng Vann Winston trước nay chẳng bao giờ đợi chờ ai, thế mà hắn lại cực kì kiên nhẫn với buổi phỏng vấn của Hunt.
Đến khi phỏng vấn xong, Hunt bước ra khỏi phòng, hai người mới sóng vai cùng nhau rời khỏi hiện trường. Cánh nhà báo sôi nổi phỏng đoán: Mùa giải sau, có phải Hunt sẽ rời bỏ đội Marcus, gia nhập Ferrari?
Marcus không thể không cải chính: “Mọi người đừng hiểu nhầm! Hunt và Winston chỉ là bạn tốt thôi! Đội đua chúng tôi và Hunt đã kí hợp đồng cho mùa giải năm sau rồi!” Nhưng cho dù Marcus có gào khản cổ, đám nhà báo vẫn cho rằng đây là điềm báo Hunt sẽ thay đổi ông chủ. Sau khi thoát khỏi trùng trùng vây bọc, Marcus lập tức gọi điện thoại cho Hunt: “Ê— Hunt!! Trước khi chặng đua này kết thúc, cậu không được dính lấy Winston nữa!”
“Hả? Sao thế?”
“Cứ thế này mãi, cậu sẽ trở thành người của Ferrari mất thôi! Còn về vấn đề fan cuồng của cậu, tôi sẽ cử trợ lý đi theo cậu hai mươi tư giờ!” Marcus lo lắng tin đồn nhảm truyền đông truyền tây sẽ biến thành sự thật mất!
“Tôi không muốn ngủ trong cái phòng tí tẹo thế đâu!” Hunt nhanh chóng tỏ ý phản đối, nhưng thực chất, cậu rất muốn ở cùng Winston.
“Tôi sẽ đặt cho cậu một căn phòng lớn! Siêu lớn! Phòng tổng thống luôn!”
Hunt há hốc miệng, hình như hoàn toàn không tìm được lý do gì để tiếp tục từ chối. Cậu nhìn Winston và nhỏ giọng nói: “Có vẻ chuyện cánh nhà báo đồn anh kéo tôi về Ferrari đã hoàn toàn kích động Marcus rồi. Ông ấy không cho tôi ở cùng anh nữa.”
Hunt có chút căng thẳng, cậu rất muốn biết liệu Winston có lộ ra chút tiếc nuối nào không.
“Ông ấy có cử người ở cạnh em không?” Winston hỏi.
“Có chứ. Chính là người trợ lý anh đã gặp lần trước ấy.”
“Như vậy cũng tốt. Em ở cùng với người trong đội đi.”
Giọng điệu của Winston rất bình tĩnh, Hunt nghe thế mà thấy tiếc nuối trong lòng. Cậu lạnh mặt bước nhanh về phía thang máy: “Được rồi, tôi về chỗ anh thu dọn đồ đạc vậy.”
Vừa bước vào phòng, Hunt chẳng nói chẳng rằng liền cất nép hành lý của mình. Từng chiếc từng chiếc áo khoác vốn đã được Winston treo gọn trong tủ quần áo bị cậu lôi hết ra, tùy tiện dúi vào trong va li. Còn Winston, hắn cứ đứng một bên nhìn cậu mãi.
Từ sau chặng đua Nhật Bản, hành lý của Hunt gần như đều do Winston xếp giúp, thế nhưng lần này, chỉ cần hắn tới gần, Hunt sẽ cố ý chắn trước mặt hắn, không cho hắn chạm vào đồ của mình. Ngay khi Hunt sắp dựng va li lên, Winston đột nhiên ôm lấy cậu từ phía sau, áp gò má của mình lên gò má cậu.
“Em đang giận, Hunt.”
Lúc này, Hunt cũng nhận ra mình đang gây sự vô lý. Hai người đã chẳng còn là trẻ con nữa, vì một chuyện như thế này mà nổi giận cũng có chút nực cười.
“Tôi cho rằng anh không lúc nào là không muốn ở cạnh tôi.”
Mấy giây trôi qua, Winston không nói gì cả.
“Tôi trẻ con quá phải không?” Hunt ngại ngùng vuốt mũi: “Đến khi chặng đua bắt đầu, thời gian nghỉ ngơi sẽ trở nên vô cùng quý giá. Nếu ở cùng anh, tôi sẽ làm phiền anh mất.”
“Hunt, nếu tôi nói thật với em, em có thể bảo đảm mình sẽ không nổi giận không?” Winston nói.
“… Sao vậy?” Hunt hiếu kì nghiêng mặt.
“Em nằm bên cạnh tôi, tôi đích thực sẽ không ngủ được.” Winston nhẹ giọng.
“Điêu! Sáng tỉnh dậy rõ ràng tôi thấy anh…”
Đến bây giờ Hunt mới ngộ ra, Winston vốn sinh hoạt quy củ mà lại ngủ nướng cùng với mình, rất có thể là vì buổi tối hắn không ngủ được thật.
“Tôi ngủ không yên làm phiền anh ư?” Hunt cảm thấy áy náy.
“Không phải… em nằm trong lòng tôi rất ngoan.”
Hunt ngượng ngùng vì thấy mình như vừa được người kia khen ngợi. Thế nhưng nếu như tôi không làm phiền anh, tại sao anh lại không ngủ được?
“Em nằm trong lòng tôi, tôi sẽ phải cố chịu đựng không làm gì em… Vậy nhưng càng nói với bản thân không được nghĩ nữa, lại càng nghĩ nhiều hơn.”
Hunt sững cả người, chính cậu còn có xao động, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của người kia, khi cảm nhận được cái ôm của người kia… huống chi là Winston?
“Vậy… vậy cũng không trách tôi được.”
“Từ ngày mai là phiên chạy thử bắt đầu rồi.”
“Biết rồi, tôi sẽ ngủ ở phòng Marcus sắp xếp vậy…”
Hunt thở dài một hơi, thế nhưng Winston vẫn không buông tay ra.
“Trận đua tới gần, tôi sẽ càng nhớ tới cảm giác em theo đuổi sau lưng mình, sau đó sẽ càng thêm khó kiềm chế. Tôi sợ tôi sẽ làm gì em thật.”
Câu nói của Winston khiến Hunt ngơ ngẩn. Khả năng kiềm chế của người con trai này luôn khiến Hunt tin tưởng trăm phần trăm, hắn đã hứa hẹn chuyện gì, Hunt đều cho rằng hắn chắc chắn sẽ làm được. Cũng chính vì như thế, Hunt biết mình mới có thể khiêu khích lòng nhẫn nại của hắn không chút kiêng dè.
“Tôi vẫn còn nhớ cái ngày em đẩy cửa chạy trốn đó, tôi có đuổi theo cũng không bắt kịp em. Trước nay, tôi không ngờ rằng em có thể chạy nhanh đến thế… Nhưng cũng may em trốn thoát, nếu để tôi bắt được… tôi chắc chắn sẽ làm chuyện đó với em.” Giọng nói của Winston trầm thấp mà mạnh mẽ.
Hunt vốn nghĩ hai người có thể cứ ở bên nhau thế này đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi, không ngờ bản thân lại trở thành gánh nặng cho người ấy.
“Em tin tưởng tôi quá mới có thể ngủ say bên cạnh tôi như vậy. Có điều nếu cứ thế này, tôi sợ mình sẽ hủy hoại tất cả những chặng đua sau của em mất.”
Hunt hít sâu một hơi, vỗ khẽ vào tay người kia: “Được rồi, trước khi chặng đua kết thúc, tôi sẽ ngủ một mình vậy.”
“Đừng có chạy lung tung. Nếu thật sự nhàm chán quá muốn quấy rầy ai, đừng có liên hệ với Owen, cứ nhắn tin cho tôi nhé.”
Hunt đột nhiên phì cười, sau đó quay người lại ôm lấy hắn: “Anh cứ nói như vậy, tôi sẽ không nỡ rời xa đâu!”
Winston xoay mặt chạm khẽ vào gò má Hunt: “Thử xem em có thể vượt qua tôi trong chặng này không.”
“Tôi sẽ đè bẹp anh cho xem!” Nhắc đến thi đấu, tâm trạng của Hunt liền tốt lên ngay.
Winston cất tiếng cười trầm thấp, Hunt nghe thế mà ngứa ngáy, chỉ muốn cắn ngay vào cổ hắn.
“Hình như đây cũng chẳng phải lần đầu tiên em muốn đè bẹp tôi.” Winston nâng tay lên sờ đầu Hunt: “Thế nhưng ngày sau còn dài… thế nào cũng có một ngày, tôi sẽ trở thành người liều chết đuổi sau lưng em.”
Hunt đã tươi tỉnh hơn rất nhiều: “Vậy tôi có thể cho rằng anh không muốn ngủ cùng tôi, là do anh cực kì cực kì thích tôi không?”
“Không phải là tôi cực kì cực kì thích em…” Winston buông tay ra, chuyển sang vuốt ve gương mặt Hunt, vô cùng nghiêm túc đối diện với ánh mắt cậu: “Mà là em không thể tưởng tượng được tôi yêu em đến nhường nào đâu.”
Hunt cảm thấy mình chắc chắn đã rung động vì người kia rồi. Đây là lần đầu tiên Winston bày tỏ với cậu mà không có lấy một chút trau chuốt, một chút uyển chuyển nào. Ngay khắc ấy, Hunt đột nhiên cảm thấy dù có chết vì người này, cậu cũng sẽ cam lòng.
“Marcus đã đặt cho em phòng nào xác định chưa?”
“Rồi, ông ấy vừa nhắn tin cho tôi xong.”
“Tôi sẽ đưa em qua đó. Chuyện nào hứa với tôi rồi, em nhất định phải làm được.”
“Rõ rồi, tôi sẽ không đi lung tung, tôi sẽ ở bên cạnh người đội đua chỉ định.” Hunt gật đầu nói. Mà thực ra chắc gì cái tên fan cuồng thích theo dõi chụp ảnh ấy đã tới Singapore!
Lần này, Marcus đúng thật đã đặt phòng tổng thống cho cậu. Hunt ngủ ở trong phòng, còn người trợ lý Jonny được cử tới sẽ ngủ ở bên ngoài. Khi nhìn thấy Winston kéo hành lý vào trong phòng giúp Hunt, Jonny căng thẳng đến mức không nói được câu nào.
“Tôi giao Hunt cho anh nhé. Trong thời gian Grand Prix diễn ra, anh hãy chú ý đến cậu ấy, đừng để cậu ấy đi một mình tới bất cứ đâu.” Winston nói với Jonny.
Jonny nhất thời cảm thấy mình được đối phương coi trọng: “Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ chú ý! Xin cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ Hunt cẩn thận!”
Hunt đen sì cả mặt. Jonny bé một mẩu thế kia, nếu kẻ xấu xuất hiện thật, cũng chả biết ai sẽ bảo vệ ai đâu!
Trong mắt Jonny, Winston như mang hào quang của một vị thần, đến cả động tác lôi cái áo khoác bị vo tròn của Hunt từ trong hành lí ra giũ giũ cũng đẹp đến ngây ngẩn. Hunt nghiêng mặt cười với Jonny, lấy một tay gác lên vai Winston: “Người đàn ông của gia đình, nhỉ?”
Jonny gật như giã tỏi, sau đó lại vội vàng lắc đầu.
Quần áo đã được treo hết lên, Hunt đóng cửa phòng ngủ lại, ngả người về chiếc giường King size phía sau rồi duỗi eo: “Anh chắc chắn không ngủ cùng tôi à?”
Winston quỳ một chân lên giường, cúi mình chống tay bên người Hunt. Nhìn hắn từ góc độ này, những lọn tóc rũ xuống, đôi mắt xanh lam rất sáng, đúng là đẹp trai vô cùng.
“Tôi mà ngủ ở đây, em có đảm bảo sẽ không đột ngột bỏ trốn không?”
“Vậy anh hôn tôi một cái trước khi đi đi?”
Winston nhắm mắt bật cười trông có chút bất lực, thế nhưng nhiều hơn cả là vẻ yêu chiều khiến trái tim Hunt mềm nhũn. Hắn dựa sát vào Hunt, hôn môi cậu. Nụ hôn khá kiềm chế, thậm chí hắn còn không vươn lưỡi ra.
Hunt biết mình không nên thêm dầu vào lửa, đành khẽ nói: “Gặp nhau trên đường đua.”
“Ừ, gặp nhau trên đường đua.”
Winston đứng dậy mở cửa rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên gật gật đầu với Jonny. Jonny lại một lần nữa cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai.
Nghe thấy tiếng Winston đóng cửa rời đi, Hunt liền ngồi dậy gãi đầu gãi tai: “Tại sao… lại nhớ hắn ngay rồi…”
Thôi thôi, chặng đua sắp bắt đầu, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tập trung tinh lực. Hunt đang tiến hành mô phỏng đường đua Marina Bay trong đầu, điện thoại bỗng rung rung. Cậu cầm lên xem thì thấy tin nhắn do Owen gửi tới: Antifan của tôi theo tới Singapore rồi.
Hunt có thể tưởng tượng Owen không chỉ gửi tin nhắn này tới một mình cậu, mà đảm bảo anh ta phải gửi tới tất cả những người anh ta có thể làm phiền, ví dụ như Charles. Hunt trả lời: Ồ, antifan lại làm gì thế?
Owen: Tặng tôi một món quà đặt trước cửa. Tôi mở ra xem thì thấy một cái chân gà dính máu.
Hunt vốn rất muốn ngoác miệng cười to nhưng bỗng cảm thấy chuyện này có phần nghiêm trọng. Cậu nhắn tin: Chân gà dính máu mang ý đồ đe dọa nhỉ?
Owen: Đúng thế, tôi sợ đến mức đêm không ngủ nổi. Nhóc Hunt tới ngủ cùng đi?
Hunt: Tôi cũng là người đáng thương có fan cuồng theo đuổi. Anh rủ Charles ngủ cùng là hơn!
Đến tối, Hunt đặt khách sạn thức ăn mang tới tận phòng. Tiếng gõ cửa vang lên, Jonny vẫn còn đang trong phòng tắm, Hunt đứng dậy đi mở cửa. Nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy xe để đồ ăn vào phòng, sau đó mở nắp chụp thức ăn ra. Hunt ngây người, đó là một phần đồ tây trông khá đẹp mắt, thế nhưng cậu chỉ gọi mỳ Ý sốt kem với măng tây rất đơn giản thôi mà.
“Anh… anh đưa nhầm phải không?”
“Không nhầm đâu. Đây là phục vụ đặc biệt.”
Phục vụ đặc biệt? Chẳng nhẽ là Winston gọi cho mình?
Hunt ngẩng đầu lên nhìn người nọ, đột nhiên cảm thấy người phục vụ này có hơi quen mắt. Hai, ba giây sau, Hunt bỗng nhận ra điều gì, thần kinh liền trở nên căng thẳng.
“Merlin? Cậu… là nhân viên phục vụ của khách sạn này à?”
“Không hay sao? Tôi luôn luôn, luôn luôn muốn được phục vụ cậu.” Merlin bước về phía Hunt, ánh mắt nóng cháy khó lòng che giấu.
“À, sao lại không hay được! Hay quá đi ấy chứ!” Hunt muốn nặn ra một nụ cười, chỉ tiếc cậu không quen cười giả tạo.
Mà Jonny thì vẫn đang tắm, sao tên này lại tắm rửa vào đúng cái thời khắc quan trọng thế cơ chứ? Đã thế còn bật nhạc của “30 seconds to Mars” rõ to trong phòng tắm.
(30 seconds to Mars là một ban nhạc rock người Mỹ đến từ Los Angeles, thành lập năm 1998, đến nay đã phát hành được bốn album phòng thu)
“Tôi đích thân làm những món này đấy. Tôi có thể bón cho cậu nếm thử không?” Merlin cắt một miếng thịt bò đặt lên đĩa ăn, xiên vào dĩa rồi đi về phía Hunt.
Hunt lùi từng bước về sau, ngồi lên sô pha. Ánh mắt Merlin thành kính đến mức Hunt cảm thấy bất an. Hunt thật lòng không rõ mình có thể ăn miếng thịt bò kia không, thế nhưng ít nhất đến giờ, cậu đã có thể nghi ngờ cái kẻ vẫn luôn theo dõi chụp trộm mình chính là Merlin.
Lòng bàn tay Hunt chảy mồ hồi, cậu bắt đầu lên kế hoạch trốn thoát khỏi Merlin. Miếng thịt bò đã được đưa tới bên mép, Hunt dự cảm nếu mình không mở miệng, cái tên Merlin này chắc sẽ phát điên mất. Tuy rằng… có khả năng tên này vốn đã điên rồi.
Đúng lúc này, điện thoại Hunt để trong túi quần lại rung rung. Hunt như vớ được cọng rơm liền cười rất lịch sự: “Đợi một chút nhé, tôi xem có phải thông báo gì từ đội đua không. Sắp đến lúc thi đấu rồi, những chuyện cần chú ý và thông báo sẽ khá nhiều.”
Hunt rút điện thoại ra nhưng lại không dám tùy tiện gọi trợ giúp ngay trước mặt Merlin, chỉ đành giả vờ kiểm tra tin nhắn. Owen: Tôi cô đơn quá, cậu đến với tôi đi! Tôi luyện giường chiếu với cậu!
Nếu như là vừa nãy, Hunt đã đùa cợt lại một câu “đợi tôi ở trên giường” gì đó, thế nhưng bây giờ, Hunt chỉ muốn biết phải làm thế nào mới có thể báo động cho người khác biết vị fan cuồng này đang ở trong phòng mình đây?
Merlin đột ngột vươn tay giằng lấy điện thoại của Hunt, Hunt tránh né nhanh như chớp, ai ngờ Merlin thoáng cái đã biến sắc.
“Không phải là người trong đội đua Marcus, là Lawrence Owen!”
Hunt trợn tròn mắt, làm sao Merlin biết được?
Mà quan trọng hơn, phản ứng của Hunt đã khiến Merlin chắc mẩm phỏng đoán của mình. Gương mặt Merlin vốn thấp thỏm vì lo Hunt sẽ không thích thức ăn mình đem đến, thế mà bây giờ, biểu cảm ấy đã bị sự u ám thế chỗ.
“Merlin…” Hunt chưa bao giờ gặp tình huống thế này, nhất thời chẳng biết phải nói sao.
“Cậu muốn hỏi làm sao tôi biết được ư?”
Merlin ngoẹo đầu quan sát Hunt, vứt bừa dĩa và miếng thịt bò trên xe ăn, rồi dần dần tiến sát tới phía cậu: “Bởi tôi luôn luôn dõi theo cậu… lúc nào cũng dõi theo cậu! Thế giới này có bao nhiêu người… nhưng trong mắt tôi chỉ có mình cậu!”
Merlin vươn tay ra áp lên gò má Hunt, Hunt hoảng hốt ngả về sau, dựa sát vào sô pha.
“Tôi lúc nào cũng thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu điều khiển xe đua, tôi đã chú ý đến cậu rồi! Từ đám truyền thông nói cậu là cái gì mà thiên tài bền bỉ, đến những đội đua lớn muốn lôi kéo cậu, và cả Vann Winston, cái kẻ mà cậu gọi là bạn kia nữa… tất cả đều không quan tâm cậu, chỉ có tôi để ý cậu từ rất lâu rồi!”
Hunt hít sâu một hơi, Winston nói không sai, trên sa mạc Dubai, đối tượng Merlin muốn tiếp cận là cậu chứ không phải hắn!
“Khi cậu tụt lại phía sau, tôi cổ vũ cậu! Khi cậu buồn bã, tôi an ủi cậu! Tôi cực kì muốn ở bên cậu, cực kì muốn ôm chặt lấy cậu khi cậu luống cuống trước mặt truyền thông! Tôi đã quan sát cậu bước từng bước để đến được vị trí ngày hôm nay!” Merlin cắn răng cắn lợi nhìn về phía Hunt.
Ổn định tên này! Đừng có kích động tên này! Hunt tự nói với mình.
“Cảm ơn cậu, Merlin. Nếu không nhờ cậu động viên, tôi sẽ không có được ngày hôm nay.” Hunt giơ tay lên vỗ vỗ vào vai Merlin.
Jonny, anh là phụ nữ đấy à! Anh định tắm bao lâu đây!
“Vậy sao, sự động viên của tôi rất quan trọng với cậu đúng không? Cậu có nhận được hoa hồng tôi tặng không? Cậu có thích không?” Merlin cười hỏi Hunt.
“Thích chứ, tất nhiên là thích rồi…”
Tôi cũng có phải con gái đâu! Anh tặng tôi hoa hồng làm gì!
“Lừa đảo! Lừa đảo! Cậu là đồ lừa đảo!”
Merlin đột nhiên kích động, giọng nói hạ xuống rất thấp, thế nhưng vẫn mang theo sự tức giận khó lòng kiềm chế.
“Anh đang nói gì thế? Tôi đâu có lừa anh…” Hunt sắp bật khóc đến nơi, làm sao cậu có thể thích được một người xa lạ tặng hoa hồng cơ chứ?
“Cậu vốn không thèm giữ hoa hồng tôi gài trên cửa! Hoa đã bị lao công vứt vào túi đựng rác rồi! Tấm lòng của tôi chẳng quan trọng với cậu chút nào!”
“Merlin, cậu không hề kí tên, làm sao tôi biết đó là do cậu tặng? Hơn nữa căn phòng ấy nhỏ quá, tôi cũng có nghỉ ở đó đâu. Tôi đã chuyển sang đây rồi nè.” Hunt nói bằng giọng cực độ kiên nhẫn.
“Hóa ra là vậy… tôi còn đang nghĩ cậu không chịu nhận hoa của tôi có phải là vì không có bình hoa hay không…”
Hunt thấy Merlin dần dần bình tĩnh trở lại mà thở phào một hơi. Chẳng may, điện thoại của cậu lại rung lên lần nữa. Merlin như bị điện giật nhanh chóng cướp điện thoại đi, Hunt đang có ý giật về, không ngờ Merlin lại rút con dao Thụy Sĩ giắt bên thắt lưng ra, chỉ vào Hunt: “Cấm cử động!”
Chặng đua đã tới gần, Hunt không thể bị thương, để con dao kia đâm trúng sẽ chẳng phải chuyện đùa đâu. Hunt chỉ đành đứng sững một chỗ. Rốt cục là tin nhắn của ai? Là của tên khốn kiếp Owen hay là Winston?
“Owen! Owen! Lại là Lawrence Owen! Cậu đang quen với hắn ta đúng không? Vì sao? Vì sao! Vì gương mặt của hắn ta rất đẹp à? Hay là bởi hắn khiến cậu chết mê chết mệt trên giường!?” Merlin nắm điện thoại rất chặt, tiếng gào thét mất khống chế rốt cục cũng xuyên qua được cánh cửa phòng tắm.
Jonny quây khăn tắm đẩy cửa phòng: “Tiếng gì…” Đến khi nhìn thấy Merlin đang cầm dao, anh ta sợ nhảy dựng lên: “Cậu… cậu là ai!Cậu muốn làm gì!”
Merlin vừa nhìn thấy Jonny, vẻ ngạc nhiên thoắt biến thành thịnh nộ. Tên này ném mạnh điện thoại của Hunt đi, Hunt trừng mắt lập tức đứng bật dậy định bắt, thế nhưng điện thoại lại lướt qua đỉnh đầu cậu với tốc độ cực nhanh, đập đúng vào đầu Jonny.
“Á—” Jonny rên lên đau đớn rồi ôm lấy đầu, máu chảy từ thái dương xuống trông thê thảm không nỡ nhìn.
Hunt cũng sợ nhảy dựng, vừa định lao về phía đó, Merlin đã nhanh hơn một bước đi tới bên cạnh Johny, tóm lấy cổ Johny, dí con dao vào cằm anh ta.
“Thượng đế ơi…” Jonny luống cuống tay chân, đứng cũng không còn vững nữa.
Hunt vươn hai tay ra: “Merlin, cậu đang định làm gì thế? Cậu đừng kích động, nếu như có bất kì hiểu lầm gì, chúng ta có thể làm rõ ngay bây giờ.”
“Tên này cũng là người của cậu đúng không! Đêm nay cậu sẽ ngủ với tên này sao?” Merlin nói bằng thứ giọng cố chấp mà điên cuồng.
“Tên của anh ấy là Jonny, là trợ lý sinh hoạt ngài Marcus sắp xếp cho tôi. Trợ lý sinh hoạt ấy mà, cậu hiểu không? Là người giúp tôi thu xếp quần áo, gọi đồ ăn cho tôi khi tôi đói, và nếu tôi muốn ra ngoài thì sẽ đi cùng tôi ấy.”
Hunt vốn hoảng loạn lại càng trở nên căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy mũi dao gần như đã đâm vào cổ Jonny kia, mồ hôi lạnh liền toát khắp sống lưng.
“Vậy Lawrence Owen thì sao?”
—