Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 52: Quần bơi tụt mất rồi



“Ngoại trừ đua xe, tôi thấy chỉ còn cậu là đáng để dành thời gian.”

Khoảnh khắc ấy, Hunt cảm thấy tim mình nóng rực.

“Nếu như lấy đó làm tiêu chuẩn chọn người yêu, cậu không thấy mình khắt khe quá à?”

Winston cười khẽ trả lại điện thoại cho Hunt. Nụ cười kia khiến Hunt cảm thấy mình đã được hắn trân trọng vô điều kiện. Nếu là như vậy, cậu còn có thể càn rỡ thêm một chút không?

“Anh không đọc tin nhắn của tôi nữa à?”

“Tôi không nhàm chán đến thế.” Winston phục hồi vẻ điềm tĩnh của mình.

“Tôi sẽ không yêu cầu người yêu phải mời mình ăn bữa tối đắt nhất, ở khách sạn sang nhất đâu. Đó là việc đàn ông nên làm.” Hunt nhìn vào mắt người kia, nghiêm túc nói.

Tôi muốn anh hiểu rõ, thực sự muốn anh hiểu rõ… Winston à, tôi không chỉ muốn những điều anh cho tôi bây giờ.

“Vậy tiêu chuẩn của cậu là gì?”

“Dù kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất cũng từng có quyết tâm thiên trường địa cửu.” Hunt nằm lại vào trong chăn: “Tôi biết so với khách sạn và đồ ăn đắt tiền, những thứ này khó đạt được hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy.”

“Anh có biết tôi tưởng tượng ra những gì nếu được ở những nơi như khách sạn Burj al-Arab không?” Hunt nghiêng mặt nhìn Winston. Winston nhìn lại cậu với thần sắc dịu dàng, không hề sắc bén như khi ở trên đường đua.

Điều tôi muốn là khi tôi nhìn vào anh, anh cũng sẽ nhìn tôi y như vậy.

“Ồ, cậu tưởng tượng những gì?”

“Ôm ấp, hôn môi, điên cuồng làm tình… như thế mới đáng giá!”

“Cậu đúng là người thô tục.”

“Nếu không thì sao? Chẳng phải khách sạn có tác dụng đó à?”

“Tôi tưởng rằng cậu sẽ nói… hai người cùng nằm trên giường, khi cậu nhìn vào người ấy, người ấy cũng sẽ nhìn cậu y như vậy.”

Hunt đờ cả người, vì sao… vì sao Winston luôn biết cậu đang nghĩ gì, cho dù đó có là chuyện bí mật nhất, trước nay chưa từng được cậu kể với ai?

“Nhưng nói đến chuyện ôm ấp hôn môi làm tình, kĩ thuật của cậu chắc chắn kém đến nỗi tiền bạc cũng chẳng cứu vãn nổi.”

“Cái gì? Kĩ thuật của tôi kém á!! Anh chưa từng thử thì làm sao biết được!” Hunt lập tức vùng dậy.

“Ha, quả nhiên chỉ cần nói kĩ thuật của cậu kém, cậu sẽ xù lông. Tôi đã từng trải nghiệm kĩ thuật của cậu rồi đấy thôi.” Winston nhìn Hunt, nâng ngón tay khe khẽ chạm vào môi dưới của mình rồi từ từ lần xuống dưới. Ngay khi Hunt sắp sửa nhìn thấy lưỡi hắn, hắn liền dừng lại.

Máu như ngừng chảy, tim treo lửng lơ.

“Tôi… lúc ấy tôi uống say mà! Tôi có biết mình đang làm gì đâu!”

“Ồ, thế hôn môi cũng cần suy nghĩ à?”

“Đến một ngày, anh sẽ phải kinh ngạc trước trình độ của tôi!” Hunt chỉ thẳng tay vào hắn.

“Lúc nào tôi chẳng kinh ngạc trước trình độ của cậu.”

Câu trả lời của Winston khiến Hunt bị đả kích tơi bời: “Này! Anh coi thường tôi đấy à! Không phải anh cũng có không có kinh nghiệm sao?”

“Kinh nghiệm của tôi phong phú hơn cậu nhiều. Lúc nào tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng, còn không biết đã mô phỏng trong đầu mấy trăm nghìn lần rồi ấy chứ.”

Winston vươn tay ra vỗ vỗ đỉnh đầu Hunt, biểu đồ thể hiện sự bất mãn trong lòng Hunt liền đi lên thẳng tắp. Cậu xoay mạnh người, ngồi luôn lên thắt lưng Winston.

“Mô phỏng trong đầu thì có tác dụng khỉ gì! Anh có muốn thử xem sao không! Kĩ thuật của tôi chắc chắn đáng tiền hơn những gì anh nghĩ!”

Hunt hơi cúi mình quan sát người kia từ trên cao, cảm thấy sự ưu việt chưa từng có được trên đường đua. Winston có vẻ kinh ngạc, Hunt biết đây là lần đầu tiên mình bước ra được khỏi dự liệu của tên này. Nhưng vẻ kinh ngạc ấy lại khiến Hunt thấp thỏm.

“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế? Điều tôi mô phỏng trong đầu là Grand Prix.”

“…” Hunt thật muốn đấm người này.

“Nhưng nếu là những chuyện khác… tôi cũng không ngại để cậu thử đâu…”

Winston hếch cằm, đường cong tuyệt đẹp vùng cổ hắn lộ ra trước mắt Hunt. Hunt đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi say rượu, mình lại đi hôn vào cổ hắn.

“Lấy lòng tôi… khiến tôi phát cuồng.”

Winston nhìn Hunt, ánh mắt của hắn trầm tĩnh đến mức Hunt không rõ đó rốt cục là kì vọng của Winston, hay là hắn lại đang chòng ghẹo mình. Cậu chỉ biết người con trai trước mắt gợi cảm vô cùng. Ngay lúc Hunt xuất thần, Winston liền dùng hông huých mạnh một cú lên trên, khiến cậu suýt chút nữa là ngã nhào, làm tất cả những suy nghĩ kiều diễm lập tức tan đi. Thắt lưng của Hunt bị một đôi tay giữ chặt.

“Cậu cũng có chút tài năng nhỉ.”

“Này! Anh lại khinh thường tôi!”

Hunt vốn còn chút do dự giờ đã không còn quan tâm trời trăng gì nữa, ý đồ hôn ngay lên môi Winston. Ai ngờ Winston lại cố ý nghiêng người định đẩy Hunt xuống, sau đó xoay mặt đi, khiến gò má Hunt đụng vào mặt hắn.

Hunt chống một tay duy trì thăng bằng tiếp tục đuổi theo mục tiêu là khuôn mặt Winston, thế nhưng cậu còn chưa hôn được, Winston đã đột nhiên nâng thắt lưng, dùng lực mạnh đến nỗi Hunt ngã ngay xuống. Khi vừa ngã xuống giường, mặt đập phải chăn, Hunt còn chưa kịp hồi thần đã cảm thấy thắt lưng mình nằng nặng, hóa ra Winston đã xoay người ngồi lên phía trên.

“Mẹ kiếp! Anh xuống đi!” Hunt định ngồi dậy nhưng Winston đã dồn sức toàn thân đè xuống. Hunt ngã về chỗ cũ, cằm lại đập lên gối thêm lần nữa.

“Kỹ thuật của cậu đúng thật cao siêu, chỉ sau một giây đã bị đàn áp. Phụ nữ sẽ không cảm thấy thách thức chút nào đâu.”

Winston khom người xuống thì thầm ở bên tai Hunt, hơi ấm khiến Hunt càng thêm căng thẳng. Cậu định chống hai tay ngồi dậy, chẳng may Winston lại giữ chặt mông cậu, ấn người cậu xuống. Nhân lúc giãy giụa, Winston đắc thủ đè lên mông Hunt, khiến cậu có dùng sức thế nào cũng không nhổm dậy nổi. Hunt cố gắng vùng vẫy nửa ngày trời cũng không hất người kia xuống được cảm thấy sầu não vạn phần.

“Để tôi dậy! Cho tôi dậy!”

“Đã mười một giờ hơn rồi, cậu còn định dậy làm gì nữa? Cứ ngủ luôn đi.” Giọng Winston nghe có vẻ thật biếng nhác.

“Tôi muốn dậy!” Hunt nện mạnh tay xuống gối.

“Còn muốn chơi nữa không?”

“Không chơi nữa!”

Đợi đấy, về sau tôi sẽ chơi anh đến chết!

“Sao tôi cứ cảm thấy cậu sẽ tìm cơ hội báo thù nhỉ?”

“Đến kiếp sau tôi cũng chẳng có cách nào đuổi kịp anh! Tôi quyết định bằng lòng với hiện tại!”

Đừng để tôi tìm được cơ hội! Tôi nhất định sẽ đè anh không nhấc nổi đầu!

Winston nhấc chân lên, nhẹ nhàng nằm về vị trí cũ. Hunt cảm thấy trọng lượng trên người biến mất thì thở phào một hơi. Phí cả một lần tắm rửa, cậu lại chảy hết cả mồ hôi rồi. Hunt định đạp mạnh một cú về phía Winston cho hả giận, ai biết đâu lại bị hắn tóm ngay mắt cá chân.

“Mẹ kiếp! Tôi làm gì anh cũng biết đúng không!” Một chiêu đột ngột như vậy mà tên này cũng có thể phòng thủ được!

Hunt muốn thử rút chân về, người kia lại nắm thật chặt.

“Cậu muốn làm gì, tôi đương nhiên hiểu rõ.”

“Rõ cái shit ấy!”

Tôi muốn hôn anh cắn anh làm việc khiếm nhã với anh, anh có biết không? Đừng nghĩ rằng anh hiểu tôi rõ lắm!

“Ồ, nếu không thì sao tôi tóm được cậu?”

Ngón tay cái của Winston vẽ một vòng tròn lên mắt cá chân Hunt, trái tim Hunt cũng vì thế mà xoay một vòng tròn. Hunt ngồi dậy định tách ngón tay của Winston ra, ai ngờ tên kia lại nâng chân của cậu lên cao, khiến cậu bất thình lình ngã vật xuống giường.

Tổn thương quá!

Không quản trời trăng gì nữa, Hunt dùng chân còn lại đạp vào cánh tay Winston, nhưng bất kể cậu đạp thế nào, những ngón tay của Winston tóm lấy chân của cậu cũng không chịu buông lơi. Hắn ngồi dựa chỗ cũ, mặc sức cho Hunt giãy giụa vẫn cứ bình tĩnh như Thái Sơn.

Cả người Hunt đã sắp sửa vắt sang ngang. Mười mấy giây sau, cậu quyết định từ bỏ, kéo chăn đắp lên người, giận dỗi nói: “Anh thích kéo thì cứ kéo, tôi đi ngủ đây!” Xong xuôi, Hunt rút gối ra, kê xuống phía dưới đầu mình.

Vì mới chỉ ngủ một lúc trên đường tới Dubai nên giờ cậu rất mệt mỏi, tinh thần thả lỏng cái là rơi vào giấc ngủ ngay. Cậu thở đều và sâu, đặt một tay bên tai, dáng vẻ chẳng khác gì một đứa trẻ.

Winston chậm rãi buông lỏng mắt cá chân Hunt, hai chân cậu có được tự do liền co lại. Hắn ngồi dậy, khẽ nắm lấy bàn tay cậu đặt bên gối, rồi tiến đến sát bên môi cậu, nhẹ nhàng chạm một cái.

Hunt chẳng có phản ứng gì cả.

Winston vòng tay qua vai cậu, một tay nâng thắt lưng cậu lên, như muốn ôm ngang cậu về chỗ ngủ.

Đèn trong phòng ngủ đều tắt cả. Bên ngoài cửa kính sát đất, ánh sao soi những con sóng nhấp nhô mờ ảo.

Winston nghiêng mặt sang ôm khẽ lấy Hunt, ngón tay vân vê tóc cậu. Hunt cựa quậy nhấc chân mình lên, chẳng chút khách khí gác lên thắt lưng Winston, cả một cánh tay cũng đè lên đó. Mặt cậu dựa sát vào Winston, mũi cọ cọ vào vai Winston như đang tìm một vị trí thích hợp nhất.

Winston nhấc chân Hunt lên, cũng nghiêng người đối mặt với cậu. Hắn ngẩng đầu hôn khẽ lên môi trên của Hunt rồi mút nhẹ một cái. Hunt tựa như có tri giác chạm đầu lưỡi vào giữa hai môi Winston. Ngón tay Winston bám chặt vào mép chăn, vai cũng cứng đờ lại.

Hunt mở he hé miệng, hơi thở nhẹ nhàng dọc theo gối truyền đến khóe môi Winston. Winston cau chặt mày, lại một lần nữa kề sát tới. Hắn vốn định cắn môi dưới của cậu, thế nhưng cuối cùng lại chẳng nhỡ dùng sức, chỉ ngậm lấy nó, hôn khẽ lướt qua.

Hunt đang nằm nghiêng mặt hơi nâng cằm lên như muốn tặng cả bản thân mình cho người kia vậy. Winston dịu dàng áp tay lên trán cậu, cuối cùng lại nắm chặt tay, dần lùi về sau.

Đêm đầu tiên ở Dubai đã trôi qua như thế.

Hunt tỉnh lại khi đã chín giờ sáng. Cậu dụi dụi mắt xong liền nhìn thấy Winston đang đứng ở mép giường chuẩn bị mặc áo phông. Chỉ một động tác thôi mà cũng có thể khiến cơ bắp toàn thân cử động, hắn khiến người ta nhìn không biết chán.

“Dậy rồi thì rửa mặt đi. Ai đã nói muốn đi chơi công viên nước ấy nhỉ?”

“Tôi dậy ngay đây! Nhanh lắm!”

Thực lòng mà nói, đồ ăn sáng ở khách sạn cũng chẳng ra sao, Hunt thấy mà thất vọng. Có điều công viên nước lại náo nhiệt đến đáng kinh ngạc. Hunt và Winston đến phòng thay đồ mặc quần bơi, Winston liếc Hunt một cái rồi nói: “Ai mua quần bơi cho cậu thế?”

“Hả? Tôi chọn bừa một cái ấy mà.”

Quần bơi của đàn ông cũng giống như quần lót, có nhất thiết phải để ý đến kiểu dáng đâu!

“Rộng đấy.” Winston thản nhiên nói một câu, Hunt có ảo giác người này lại tổn thương mình. Nhìn lại thân hình Winston, nhất là cái nơi phồng phồng lên kia, Hunt bỗng thấy cổ họng khô rang.

“Đi thôi.”

Winston bước ra ngoài trước, Hunt đi theo sau.

Điểm thú vị của công viên nước này là du khách sẽ được ngồi trên phao cao su, để nước đẩy dần dần lên đến đỉnh, sau đó lại trượt từ trên đỉnh xuống. Vừa đi đến nơi bắt đầu trò chơi, Hunt đã nghe thấy vô số tiếng la hét.

Chỉ thế này thì làm sao nguy hiểm bằng F1 được! Nhưng rồi Hunt nhanh chóng nhận ra mình đã quá ngây thơ… Khi dòng nước đẩy phao của Hunt phi lên cao, Hunt ngồi lọt thỏm giữa phao, mỗi một lần nước đánh vào, quần lại như sắp tụt ra.

“Mẹ ôi—-” Hunt muốn vươn tay giữ lại quần của mình, thế nhưng chỉ cần thoáng buông tay là sẽ có khả năng ngã lộn khỏi phao.

Đã lên cao đến thế này rồi mà lại buông tay, để ngã xuống sẽ chẳng phải chuyện đùa đâu!

Trước khi tới đây, Owen đã đặc biệt dặn dò cậu mua quần bơi lớn hơn một cỡ. Hunt đột nhiên cảm thấy chắc chắn tên này cố ý bêu xấu mình đây! Đáng lẽ cậu không nên tin Lawrence Owen mới đúng!

Sắp lên đến đỉnh rồi, Hunt vừa mới thả lỏng một chút, quần bơi đã bay đi thật, mắc ở bắp chân cậu trông thật đáng thương. May mà du khách hết người này đến người khác xông lên, nếu không Hunt đã mất hết cả mặt mũi!

Winston đã bị đẩy lên phía trước từ lâu. Hunt vốn định gọi hắn giúp đỡ, nhưng nghĩ lại thì chuyện này vừa xấu hổ mà hắn cũng chẳng giúp được gì, nên cậu đành rơi lệ ướt mặt, cầu nguyện lúc trượt xuống sẽ không có ai để ý đến mình!

Hunt trượt từ cầu trượt xoắn ốc xuống với vận tốc cực nhanh, lúc tiếp nước cũng chẳng kịp chuẩn bị gì…

Chết toi— quần của cậu rơi xuống nước mất rồi!!

Hunt đành phải chui vào giữa phao để che chắn chính mình, sau đó vươn tay vào trong nước định mò mẫm tìm kiếm. Nhưng cậu vớt mãi mà chẳng được gì hết, còn người rơi xuống đây lại càng lúc càng đông. Điều duy nhất khiến Hunt cảm thấy được an ủi là hình như cậu không phải người duy nhất tụt quần…

Đúng lúc này, Winston dùng một tay kéo phao đi về phía Hunt, nước vừa ngang tầm thắt lưng hắn: “Cậu sao thế?”

“Tôi… mất quần rồi…” Hunt dựa sát vào Winston, nhỏ giọng nói.

“Mất lúc nào?” Hình như Winston cau mày lại, nhưng ít nhất hắn cũng không có ý trách móc gì.

“Lúc rơi xuống ấy.” Hunt dở khóc dở cười.

“Lúc xuống có lực đẩy của nước, có lẽ nó đã bị văng ra nơi nào xa hơn rồi.” Winston liếc nhìn cậu.

“Vậy phải làm sao đây? Không thể bắt tôi trần truồng lên bờ được đúng không?” Hunt muốn khóc mà không rớt nổi nước mắt.

“Ai bảo cậu mua cỡ lớn thế làm gì?” Winston hừ một tiếng.

“… Tôi cũng có ngờ nó lớn thế đâu…”

“Không ngờ? Vừa nhìn đã thấy to rồi.” Winston đẩy phao của mình cho Hunt: “Cậu cầm hộ tôi, tôi đi tìm thử xem.”

“Nhiều người thế này, tìm sao được?”

Hunt vừa nói xong, Winston đã khom người xuống, lặn vào trong nước. Tư thế của hắn vừa tao nhã vừa mạnh mẽ, tuy chỉ kéo dài chớp nhoáng, Hunt cũng thấy bổ mắt vô cùng.

Mười mấy phút trôi qua, Hunt cứ một tay giữ phao, người đứng trong một cái phao khác ngốc nghếch đợi Winston trở về. Cho dù không tìm thấy quần, có thể hỏi mượn công viên một cái khăn tắm cũng tốt. Vừa khi ấy, Winston cách khoảng mấy mét bơi ngược đoàn người về phía cậu, tay hắn hình như còn nắm vật gì đó.

“Cầm lấy.” Winston ném quần bơi suýt chút nữa thì trúng mặt Hunt.

Hunt vội vàng không tiếp nổi, lại để quần rơi xuống nước. Cậu đang định giữ quần bơi đã trôi đi xa, Winston đã móc lại được.

“Cậu còn muốn để tôi tìm giúp thêm lần nữa à?”

“Không không không! Thế này mà cũng tìm ra được, anh đúng là thần đèn, ước gì cũng có thể thực hiện!” Hunt không quên nịnh hót.

Winston vòng phao qua đỉnh đầu Hunt, độ cao này có thế thấy lờ mờ Hunt đang trong tình trạng “vườn không nhà trống”. Winston kéo quần ra nói: “Cho chân vào.”

Hunt vội vã nhấc chân mặc quần trong chớp mắt. Cậu có thể cảm thấy ngón tay Winston kéo quần men dần từ đùi cậu lên. Sau khi cậu mặc xong, hắn còn giúp cậu kéo phía sau một cái, động tác như thể ôm lấy cậu vậy. Tim Hunt lại đập thất thường.

“Đi thôi.” Sau khi nhắc nhở một câu, Winston kéo phao của cả hai người đi về phía bờ: “Chơi nữa không?”

Hunt lập tức lắc đầu. Cậu không muốn tụt quần thêm lần nữa đâu, mà có phải lần nào cũng vớt lại được!

“Vậy thì về thôi. Chiều nay chúng ta đi khám phá sa mạc Safari.”

“Toẹt vời!”

“Cẩn thận lại tụt mất quần đấy!”

“Cái gì? Đến sa mạc mà cũng có thể mất quần được á?”

“Não cậu không sao đấy chứ?” Winston liếc nhìn cậu rồi đi về phía trước. Lúc này, Hunt mới nhận ra tên kia nói thế là để chế nhạo mình.

Ăn trưa xong, Winston lái xe đưa Hunt đến rìa sa mạc. Sa mạc hơi nhiễm sắc đỏ như nhấp nhô theo gió, mênh mông tựa lòng biển cả. Lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng thế này, Hunt không nén được một câu cảm thán.

“Winston! Chụp giúp tôi một tấm ảnh!” Hunt ném điện thoại cho người kia, sau đó để tay thành hình chữ V.

“Dáng cậu trông ngốc quá, biết không?”

“Kệ đi… Anh có định chụp giúp tôi không?”

“Cậu đổi dáng khác đi, tôi chụp cho.”

“Anh có thù hằn gì với tay chữ V à?”

Hunt suy nghĩ một chút rồi đổi thành dáng dang rộng hai tay. Winston chụp giúp Hunt một tấm rồi ném trả điện thoại.

“Anh đợi tôi với chứ.” Hunt vội vã theo sau.

Hai người gia nhập một đoàn du khách có không ít thanh niên. Winston vốn có ngoại hình xuất sắc, nhéo cái đã có mấy cô sinh viên đại học tới bắt chuyện, lí do thì là nhờ chụp ảnh hộ hay đại loại. Thường sẽ chẳng ai từ chối yêu cầu này, thế nhưng Winston lại chỉ hơi cúi đầu nói một tiếng: “Xin lỗi, tôi không giỏi chụp ảnh.”

Mấy cô gái có vẻ tiếc nuối, còn Hunt thì cười tươi như hoa nở. Mới nãy còn thấy giận dỗi, giờ cậu đột nhiên lại cho rằng, không thích chụp ảnh cho người khác cũng là ưu điểm của Winston.

Đúng lúc này, một cậu chàng bỗng kêu lên: “A! Anh là Vann Winston— Winston của đội Ferrari! Tôi là fan của anh!”

“Gì cơ? Cậu nói người kia là Winston đã giành được mấy chức quán quân á?”

Vừa nghe cách nói “giành được mấy chức quán quân” đã có thể nhận ra đây không phải người hay xem F1. Winston đã giành được vị trí quán quân chặng mấy lần, có điều để được tới quán quân toàn mùa giải thì còn phải giữa vào điểm tổng kết. Quán quân toàn giải năm ngoái là Charles, năm trước nữa thì là Owen. Tất nhiên, cơ hội để Winston đoạt cúp năm nay cũng rất lớn, hắn chỉ còn kém hai điểm nữa là đuổi kịp Owen rồi.

Nhưng điều này cũng tỏ rõ: người không quan tâm đến F1 cũng đã nghe đến danh tiếng của Vann Winston!

“Chúng tôi muốn chụp chung với anh, có được không?” Người hâm mộ Winston rút điện thoại ra.

Hunt có một nỗi đồng cảm sâu sắc với người kia. Thích ai không thích, sao lại đi thích hắn cơ chứ? Quả nhiên, Winston cúi đầu tỏ ý xin lỗi một cách rất tiêu chuẩn: “Xin lỗi, tôi không thích chụp ảnh.”

Người kia y như rằng tỏ vẻ nuối tiếc, nhưng có lẽ hình tượng Winston lãnh đạm đã ăn sâu vào lòng mọi người, nên người kia chẳng giận chút nào.

“Có thể cùng tham gia chuyến này với anh đã là vinh dự của tôi rồi!”

Ôi mẹ ơi, fan trung thành!

Hunt vuốt cằm hâm mộ. Bao giờ cậu mới có fan trung thành của mình nhỉ!

“Cậu là Evan Hunt của đội đua Marcus đúng không?” Cậu chàng mê xe kia cuối cùng cũng để ý đến Hunt.

“A, đúng vậy.”

“Người hâm mộ Winston đều biết cậu là bạn thân nhất của anh ấy. Bắt đầu từ chặng Montréal, tôi đã để ý đến cậu rồi! Đến chặng Silverstone thì trở thành khâm phục! Cậu đúng là cực kỳ tài giỏi! Trước đây trên diễn đàn còn có người không rõ vì sao Winston lại để ý đến cậu, thế nhưng sau mỗi chặng đua, cậu lại giúp chúng tôi có một cái nhìn mới! Mọi người đều rất mong chờ đến một ngày nào đó, cậu và Winston sẽ thành đồng đội!”

“Không phải thành đối thủ sao?” Hunt cười cười.

Có lẽ vì Hunt dễ gần hơn Winston, hơn nữa cậu lại còn thân thiết với hắn, nên cậu chàng kia cứ dính lấy Hunt nói chuyện suốt. Đối phương rất sáng sủa, Hunt không thấy đáng ghét chút nào, còn lén nói với cậu ta vài thói quen của Winston, ví như trước trận đua hắn sẽ hút loại thuốc gì, khi đi ăn hắn sẽ gọi bít tết mấy phần chín… Vừa lúc này, đoàn du khách đã bắt đầu phân xe, Winston mở cửa xe, cao giọng gọi Hunt tới: “Hunt!”

“Ái chà! Hắn gọi tôi rồi đấy! Quên không nói cho cậu biết, hắn rất ghét trễ giờ!” Hunt nói xong liền chạy về phía Winston.

Đội xe men theo những gò cát nhấp nhô như từng đợt sóng. Hunt vốn tràn đầy kì vọng khi mới xuất phát lại bắt đầu thất vọng: “Chẳng kích thích gì cả.” Hunt ngoẹo đầu nhìn Winston bên cạnh. Vẻ mặt của người kia rất trầm tĩnh, có lẽ hắn cũng thấy như cậu vậy.

Người lái xe cho đoàn du khách nói tiếng Anh bằng giọng Ả Rập: “Đừng vội, chàng trai! Kích thích sắp đến rồi!”



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Winston: Lần sau sẽ lại đến công viên nước ở Burj al-Arab.

Hunt: Vì sao? Tôi không muốn đến nữa đâu!

Winston: Tôi sẽ bao cả khu này, sẽ mua quần bơi cho em nữa.

Hunt: … Cảm ơn?

Winston: Em chỉ cần biểu diễn mỗi một màn sóng đánh tụt quần thôi.

Hunt: … Tôi không thể nào nói chuyện bình thường với anh được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv