Em là Quý Hủy, em có hai người anh trai là Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Lúc em học tiểu học, biết được anh Tri Tụng không phải là anh ruột của em, nhưng anh ấy với anh ruột của em như hình với bóng, đến mức ngủ cũng chung một phòng, là bởi vì hai người đó chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt.
Cho đến lúc em học cấp ba, em mới biết mối quan hệ của bọn họ không chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng.
Chính là vào tối hôm qua trước khi ngủ em có đi ra ban công để tưới cây, nhìn thấy anh trai em và anh Tri Tụng cãi nhau.
Từ ban công phòng em nhìn thẳng xuống toàn bộ cảnh ở cổng lớn và vườn hoa, lúc em phát hiện đêm hôm anh trai em vẫn chưa đi ngủ, khoanh tay ngốc nghếch đứng chờ ở con đường đá nhỏ trong vườn, trông có vẻ buồn bực.
Lúc đó em còn tưởng anh trai em bị mộng du, vừa định gọi anh thì thấy anh Tri Tụng bước vào từ cổng lớn.
Hình như anh Tri Tụng uống say rồi, dáng đi lảo đảo. Anh em còn đá chân vào bụi hoa, dép bay qua một bên anh ấy cũng không thèm quan tâm, kéo cà vạt anh Tri Tụng nghiến răng nghiến lợi nói cái gì đó, giọng nói lúc to lúc nhỏ em chỉ có thể nghe thấy được một câu: “Giang Tri Tụng, anh dám không trả lời tin nhắn của em.”
Anh Tri Tụng ôm chặt eo anh ấy, cười cúi thấp đầu áp lên trán, hẳn là đang giải thích rồi.
Bọn họ cãi nhau chỉ kéo dài được khoảng một phút thì kết thúc bởi vì anh Tri Tụng đã hôn chặt anh trai em.
Anh em chắc là vẫn còn rất tức giận đẩy anh Tri Tụng một cái nhưng anh Tri Tụng liền nắm lấy cổ tay kéo anh ấy vào lồng ngực, tay kia thì nhéo nhéo cằm, lại tiếp tục hôn.
Lần này thì anh trai em không giãy giụa nữa, mà còn ngẩng nhẹ đầu lên, chậm rãi ôm chặt anh Tri Tụng.
Bọn họ đứng ở dưới con đường sỏi trong vườn hoa, anh Tri Tụng mặc đồ tây mang giày da, anh trai em thì mặc đồ ngủ rộng thùng thình, hai người một cao một thấp, chỉ thấy sườn mặt và đang hôn nhau triền miên, rất giống phim thần tượng chiếu lúc 8 giờ tối.
Em bò trên lan can ở sân thượng, đứng nhìn không chớp mắt.
Tại em chưa bao giờ thấy dáng vẻ như thế này của anh Tri Tụng, lúc ở ngoài làm việc thì anh Tri Tụng rất lãnh đạm, đối với người trong nhà tuy là ôn hòa hơn nhưng cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài, là một người rất biết khống chế cảm xúc.
Nhưng hiện tại thì thấy không liên quan gì với cái con người “khống chế cảm xúc” như bình thường. Em nhìn thấy anh ấy ôm anh em đến xích đu trong vườn, nhìn thấy anh ấy xoa đầu, rồi lại hôn lên chóp mũi, còn quỳ nửa người giúp anh trai em mang đôi dép bị đá văng ra lúc nãy vào chân.
Có thể là do ánh trăng mờ nhạt, đèn trong vườn hoa cũng nhẹ nhàng, hai luồng ánh sáng hòa lại hắt lên người anh Tri Tụng, khiến cho từng động tác của anh ấy đều mang theo sự dịu dàng khó diễn tả bằng lời được.
Lúc anh Tri Tụng đứng dậy hơi bị lảo đảo, anh trai em đỡ lấy anh ấy, nhảy xuống xích đu đi về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại, quay lại nắm tay anh ấy rồi mới bước tiếp.
Thân ảnh bọn họ biến mất ở cuối đường nhỏ trong vườn, chỉ còn lại ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa.
Một lúc sau, em nghe thấy bọn họ đi ngang qua phòng ngủ của em, còn nghe được anh trai em nói: “Anh còn dám đi đêm, cuộc sống về đêm của anh không phải là trên giường của em sao?”
Em không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ cái gì cũng không hiểu nữa. Em học môn sinh học rồi.
Cuộc sống về đêm trên giường, thì còn có thể là hoạt động gì?
… Chính là cái loại hoạt động bị che mờ á…
Việc này so với việc thấy bọn họ hôn nhau lúc nãy đả kích rất lớn. Nhưng mà khả năng tiếp thu của em cũng rất mạnh, có thể do di truyền người nhà họ Quý tim ai cũng to, em mất 10 phút để bình tĩnh lại sau đó liền nhìn nhận sự thật.
Em không ngủ được, định xuống lầu hâm nóng ly sữa. Anh trai em không có đang sống “cuộc sống về đêm” mà đang ở trong bếp nấu canh giải rượu. Em dựa lưng vào tường nhìn canh sôi ùng ục trên bếp, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Anh, anh nấu cho anh Tri Tụng hả?”
“Ừ, anh ấy uống say.” anh trai em múc canh ra tô, động tác vụng về hết sức: “Sao giờ này còn chưa đi ngủ, ngày mai không đi học sao?”
Em không trả lời anh ấy, nói: “Anh, trên cổ anh hình như có dấu hôn.”
Anh trai em cúi đầu nhìn, kéo áo che lại, làm như không có chuyện gì: “Không có, bị hoa mắt hả?”
Em lại nói: “Anh, môi anh bị gì vậy?”
Anh trai em liếm môi dưới, cũng không quan tâm đến em, thổi thổi muỗng canh nếm thử, đổi đề tài khác: “Cũng nguội rồi, anh mang lên cho anh Tri Tụng uống.” nói xong liền muốn bước nhanh ra ngoài.
Em đưa chân ra ngăn lại, lớn tiếng nói: “Anh, anh có biết anh như vậy rất giống vợ anh Tri Tụng.”
Anh trai em bụp mạnh lên đầu em hung dữ nói: “Quý Hủy, mày muốn bị ăn đòn phải không?”
Anh trai em bỏ đi rất nhanh, em chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng, anh ấy cũng không còn trẻ nữa nhưng trên người vẫn lan tỏa khí chất thiếu niên, em nghĩ chắc là do được sống trong sự đầy đủ của vật chất và sự cưng chiều vô tận.
Ba mẹ em tốt nhất trên thế giới, hai người đã cho hai anh em chúng em một cuộc sống đầy đủ tình yêu thương, nhưng so với em, anh trai em còn có thêm một tình yêu độc nhất từ anh Tri Tụng.
Nói đến ba mẹ em, trước đó em cũng quan sát hai người, lúc họ nhìn thấy anh em và anh Tri Tụng liếc mắt đưa tình như nhìn cục đá bên đường, quét mắt qua rồi thôi. Em không biết lúc hai người anh của em comeout thì ba mẹ em đã phản ứng như thế nào, nhưng em đoán chắc là cũng không có trách móc gì quá nặng nề.
Bởi vì có một hôm em nói đùa là sau này lỡ em thích con gái thì sao?
Mẹ em ngồi trên sô pha xem tivi, không có gì bất ngờ nói: “Ôi trời ơi, không biết cô gái như thế nào mới xứng được với cục cưng nhà mình.”
Ba em thì đang bóc hạt hướng dương cho mẹ, nghe giọng có chút không cam tâm, lạnh lùng nói: “Không lẽ nhà chúng ta cứ như vậy mà “diệt môn” sao?”
Ba em tuy là không được vui nhưng bên ngoài vẫn là che chở cho con cái. Có lần em đi cùng ba tham gia một buổi tiệc, có một người không biết cao thấp lén lút nói xấu anh trai em, thế là bị ba em mắng cho một trận phải bỏ chạy.
Lúc em về nhà tường thuật chi tiết cho anh trai nghe, anh em chỉ cười, nói: “Ba cũng còn lợi hại ghê ha.”
Em rất tò mò chuyện anh trai em và anh Tri Tụng ở bên nhau, nhưng em cũng không hỏi nhiều, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của bọn họ.
Có hôm dì giúp việc đang dọn vệ sinh, lúc lau tủ có lấy ra một tấm hình, vừa hay lúc đó em cũng ở đó nên cầm lên xem. Là hình anh Tri Tụng hồi học cấp ba, anh ấy đứng trên ghế ở hàng cuối cùng, cả lớp ai cũng nhìn về phía trước, chỉ có anh ấy là cúi đầu nhìn về phía sau.
Em cầm tấm hình đi hỏi anh em, anh ấy suy nghĩ một lúc mới nhớ ra. Anh ấy nói lớp anh ấy chụp hình tốt nghiệp ở sân thể dục xong thì tới lớp Giang Tri Tụng, vì muốn chọc Giang Tri Tụng nên anh ấy không đi ra chỗ khác mà xếp ghế đứng ở đằng sau, lúc Giang Tri Tụng chụp hình còn lén lút kéo đồng phục của anh ấy.
Em nhìn bức hình tốt nghiệp đã ố vàng, dù cho là đã có chút mờ nhưng vẫn nhìn ra được ý cười trong mắt anh Tri Tụng.
Trường cấp 3 của em cũng là trường cũ của bọn họ, em từng đi qua sân thể dục đó vô số lần, nhưng em không biết nhiều năm trước đó khi còn là những cậu thiếu niên, bọn họ đã có một thời thanh xuân đẹp đến như vậy.
Em thực sự rất hâm mộ, nhưng mà không sao, em cũng có trúc mã của em, chính là Nhị Hổ ở nhà kế bên. Nhưng lúc em còn nhỏ em từng đánh cho nó khóc, bây giờ chắc nó cũng không còn thích em nữa.
Em than vãn với anh trai em, anh ấy nói: “Mới có mấy tuổi mà đòi yêu với đương, làm bài tập chưa? Làm xong rồi thì anh đi nhà sách mua em cho mấy bộ bài tập về làm tiếp.”
Em xị mặt không muốn nói thêm một lời nào.
Anh trai em ném cho em một quả xoài, ánh mắt đắc ý: “Em với anh không thể giống nhau, Giang Tri Tụng là thích anh từ nhỏ, hiểu không?”
Em nói: “Rồi rồi biết rồi, anh thì giỏi rồi, nhất anh rồi.”
Anh trai em đứng dậy định bỏ đi, trước khi đi nói thêm một câu: “Anh thì chậm hơn anh ấy một chút, nhưng từ lúc anh biết thích là cái gì thì anh đã bắt đầu thích anh ấy.”
Nói thật, lúc em ở Syria cũng chưa từng bị đâm thẳng vào tim như bây giờ.
Em cũng không ngờ rằng vết thương của em có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc sinh nhật anh Tri Tụng, anh trai em chuẩn bị quà sinh nhật là một cái video ngắn bao gồm những hình ảnh của những năm qua.
Lúc anh trai em chiếu video em còn ham vui đứng đó xem cùng. Video rất dài, chắc khoảng gần 10 phút, em còn rất hào hứng xem. Xem được một đoạn có một tấm hình khiến em chú ý. Khung cảnh trong hình tuyết rơi trắng xóa, những tàng cây bị tuyết đè cong veo. Anh trai em và anh Tri Tụng đứng đó, giữa hai bọn họ có một cô gái. Anh trai em che mắt cô gái nhỏ còn anh Tri Tụng thì che tai, rồi bọn họ đứng ở khung cảnh tuyết bay ngập trời… HÔN NHAU.
Em ấn tạm dừng lại, suy nghĩ rất lâu mới phát hiện thì ra bấy lâu nay chú chó đó vẫn luôn là mình.
[chó độc thân…]
Em cũng đã quen rồi, trong lớp em ai có anh trai đều được cưng chiều hết mức, cái từ đó gọi là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, là cuồng em gái.
Nhưng em đây có tận hai người anh trai nhưng không một ai cuồng em cả.
Anh trai em cực kì thích ăn hiếp em.
Anh Tri Tụng thì lại dung túng cho anh ấy ăn hiếp em…
Em không muốn nói tục đâu, nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới lần trước anh trai em đến đón em ở trường, cái nón bảo hiểm đập một cái thiếu chút nữa khiến não em chấn động vậy mà anh Tri Tụng ở cạnh cũng chỉ nhìn anh ấy cười, thì em vẫn là phải chửi một câu, đậu má nó chứ!!!
Mạng chó thì không phải là mạng sao???
Từ lúc đó em đối với tình yêu trúc mã bị sang chấn tâm lý. Cộng thêm việc toàn bộ đường trên toàn thế giới này cũng không ngọt bằng bọn họ cho nên em quyết tâm sau này yêu đương thì dù người ấy có rơi từ trên trời xuống đi chăng nữa, em cũng tuyệt đối nói không với trúc mã.
Nhưng ngày đó khi em nhìn thấy anh Tri Tụng về nhà, bọn họ đứng dưới ánh trăng, anh em hơi nghiêng mặt rướn lên hôn lên sườn mặt anh Tri Tụng, đằng sau là từng khóm từng khóm hoa hồng nở rộ, em lập tức thay đổi quyết định.
Em quyết định sẽ đi hỏi thăm Nhị Hổ xem nó có muốn thích em không, nếu nó dám nói không, em sẽ nốt một lần cuối đập cho nó một trận đến khi nó khóc thét mới thôi.