Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 50: Giang Tri Tụng không phải là con người



Trải qua sự việc sang chấn tâm lý, trong nháy mắt dục vọng của Quý Diễn cũng tiêu tan thành mây khói, cậu cảm thấy qua chuyện ngày hôm nay, sau này có thể lên nổi hay không cũng là một vấn đề.

Giang Tri Tụng lái xe thẳng đến gara biệt thự, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Quý Diễn vẫn thất kinh hồn vía chưa bình tĩnh lại được, suy tư vài giây, xuống xe ra ghế sau ngồi.

Cửa xe sau vừa mở, Quý Diễn giật mình lùi vào trong nói: “Cái đệch, Giang Tri Tụng anh làm em giật mình.”

Giang Tri Tụng xoay vai cậu, muốn Quý Diễn nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói rất ôn như như đang dỗ dành con nít: “Nhóc con, đưa tay cho anh.”

Quý Diễn ồ một tiếng rồi nắm tay thành nắm đấm giơ lên giữa không trung.

Giang Tri Tụng lấy viên kẹo Quý Diễn nắm trong tay suốt dọc được, bóc kẹo cho vào miệng cậu.

Quý Diễn giương mắt nhìn Giang Tri Tụng, không cẩn thận cắn trúng ngón tay Giang Tri Tụng, ngón tay anh còn cử động nhẹ.

……

Kẹo mềm vị sữa dâu, vị ngọt ngấy nhanh chóng lan rộng trong khoang miệng, lấp đầy mọi kẽ hở. Quý Diễn ngẩng nhẹ mặt, nhắm mắt, trong lúc răng môi triền miên với Giang Tri Tụng còn phân tâm suy nghĩ về việc Quý Hủy hình như còn 4 viên kẹo, chờ cậu quay về cậu sẽ lấy nốt 4 viên còn lại.

Lúc bắt đầu Giang Tri Tụng cũng còn ôn nhu, càng về sau, Quý Diễn bị hôn mềm nhũn người, mắt ngây dại, giọng run rẩy nói đừng hôn nữa, lên lầu đã.

Đám mây đen lúc ở trung tâm thể thao đã tan đi, Quý Diễn cảm thấy bản thân mình lại có thể lên được rồi.

Giang Tri Tụng buông cậu ra, Quý Diễn bình tĩnh lại, vuốt vuốt nếp nhăn trên áo. dang vòng tay nói với Giang Tri Tụng: “Em ẵm anh lên.”

Lại nghĩ đến chân mình mềm nhũn, có thể không ôm nổi Giang Tri Tụng liền sửa lại nói: “Hay là chúng ta cùng nhau đi lên cũng được.”

Ánh mắt Quý Diễn sáng rực, Giang Tri Tụng biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được cười thành tiếng.

……

Kiến thức về gay của Quý Diễn đều là học từ Hứa An Gia, cằn cỗi như sa mạc, không có một ngọn cỏ nào sống được.

Nhưng làm 1, chủ động một tí đâu có sai.

……

Quý Diễn không dám tin

Quý Diễn liều mạng giãy giụa

Quý Diễn…

Quý Diễn chửi “Đệch” cả đêm, đến mức tắt tiếng, cậu nghĩ là bản thân mình cũng không phải hoàn toàn thua.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời tung tăng trên từng tán cây, thời tiết mùa hè nóng không gì so sánh được, mặt trời vừa lên cao đã chói mắt, mái nhà bằng pha lê rất lãng mạn, nhưng không thực dụng, không cách nhiệt cũng không chắn sáng.

Giang Tri Tụng bị ánh sáng làm tỉnh, đưa ta lên che ánh sáng không chiếu vào mắt Quý Diễn, lộ ra mấy dấu răng cắn và vết cào trên bắp tay, có cái sưng đỏ lên, mấy vết cắn ở bàn tay phải là nghiêm trọng nhất, là do tối qua anh lấy tay bịt miệng cậu mà bị cắn thành như vậy.

Ánh sáng bên ngoài càng lúc càng chói mắt, những tán lá lào xào xen lẫn với tiếng ve kêu, Giang Tri Tụng xuống giường, động tác nhẹ nhàng ôm Quý Diễn sang phòng kế bên.

Hôm nay là chủ nhật, khó khăn lắm anh mới có được một ngày nghỉ, đặt Quý Diễn lên giường, bản thân anh cũng kéo chăn lên nằm bên cạnh.

Quý Diễn vẫn chưa tỉnh, chỉ trở mình lăn vào ngực Giang Tri Tụng, động tác vô tình đụng vào chỗ nào đó bị đau, hơi hơi nhăn mày.

Giang Tri Tụng một tay gác mặt, cúi đầu xem Quý Diễn, tay còn lại xoa xoa nhẹ eo cậu, xoa xoa một lúc lại hơi buồn ngủ.

Đêm qua náo loạn đến tận khuya, Giang Tri Tụng cũng không ngủ được nhiều, nhưng bị đồng hồ sinh học gọi dậy, lúc này lại bắt đầu hơi buồn ngủ, liền ôm lấy Quý Diễn ngủ tiếp.

Lúc Quý Diễn tỉnh dậy, chỗ nào cũng khó chịu, còn tưởng mình mới bị rớt ra khỏi xe đua trên đường cao tốc, toàn thân xương cốt tan nát.

Quý Diễn cử động nhẹ, các loại hình ảnh không thích hợp như từng đợt pháo hoa bùng nổ trong đầu cậu.

Tối qua cậu bị Giang Tri Tụng chơi

Quý Diễn nhớ tới chính mình chỉ vì muốn Giang Tri Tụng không sợ hãi thả lỏng còn cực kì chủ động, ai mà biết Giang Tri Tụng rắp tâm hại người, ỷ vào người to sức mạnh, hung dữ đè cậu ra thành như vậy, không, còn mẹ nó là ba lần như vậy.

Quý Diễn tức giận không chịu được, nhìn thấy khuôn mặt giỏi ức hiếp người khác của Giang Tri Tụng, muốn đạp cho anh một cái, vừa nhấc chân lên liền phải đỡ eo vì quá đau, vừa đau vừa tê.

Nhưng cũng có sướng.

Nhưng mà Quý Diễn vẫn muốn làm 1, vì cái chuyện sướng này có vẻ cũng hơi mất mặt.

Trong phòng ngủ kéo màn chắn sáng, ánh nắng không thể chiếu vào, có chút tối tăm.

Quý Diễn trần truồng cả người, giống như trái trứng gà bóc sạch vỏ, cậu giấu tay vào chăn sờ sờ, phát hiện Giang Tri Tụng chưa tỉnh.

Giang Tri Tụng vẫn đang ngủ, Quý Diễn nảy sinh tà tâm…

Cởi được một nửa, Giang Tri Tụng tỉnh ngủ.

Anh vừa mở mắt thì thấy Quý Diễn đang bò lên người mình, hình ảnh này giống y như lúc bắt đầu cuộc sống sinh hoạt về đêm ngày hôm qua.

Giang Tri Tụng giữ eo Quý Diễn lại, khiến cậu nằm sát lên người anh, hôn hôn lên trán cậu, nói: “Hôm nay không được, em sẽ bị thương.”

Nghe được âm thanh Giang Tri Tụng, phản ứng đầu tiên của Quý Diễn là đỏ mặt, bởi vì tối qua Giang Tri Tụng phạm quy, cố ý ép giọng dùng thanh âm mê người đó câu dẫn cậu, khiến cậu mất hết sự phòng bị.

Giang Tri Tụng lại thấp giọng gọi: “Nhóc con.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Quý Diễn đột nhiên trở thanh một trái trứng gà đỏ trần trụi, trơn bóng.

Kế hoạch làm 1 bị bắt bỏ dở, Quý Diễn nằm trên người Giang Tri Tụng không động đậy,

Cậu cứ nằm như vậy, hô hấp Giang Tri Tụng nhanh chóng trở nên rối loạn, liền đặt cậu xuống kế bên ôm cậu hỏi: “A Diễn không mệt sao?”

Quý Diễn trùm chăn qua đầu gào lên: “Ông đây muốn chơi anh!!!”

Giang Tri Tụng cười ra tiếng: “Nhóc con tại sao lại muốn làm 1?”

“Cái này còn cần lý do sao, thằng đàn ông nào mà không muốn làm người lợi hại nhất?”

Giang Tri Tụng nhéo nhéo cổ tay cậu, mặt mày nghiêm túc khó hiểu hỏi: “Cái gì? Không phải 0 lợi hại hơn sao?”

Quý Diễn: “Giang Tri Tụng, có phải anh cảm thấy em bị thiểu năng không?”

Nhưng bây giờ Quý Diễn cũng không làm loạn nữa, Giang Tri Tụng cũng không nhường cậu, người tính không bằng trời tính, tạm thời cậu chỉ có thể tạm hoãn kế hoạch làm 1.

Hôm nay là chủ nhật nên Quý Diễn cũng không phải đi làm, nằm trên giường một lúc đến trưa thì ba cậu gọi điện thoại đến hỏi cậu và Giang Tri Tụng có về ăn cơm không.

Vừa đúng lúc Giang Tri Tụng vừa đặt đồ ăn, Quý Diễn đánh giá một chút về tình hình thể trạng hiện tại của bản thân, sợ bị phát hiện nên nhanh chóng cự tuyệt việc về nhà ăn cơm.

Quý Túc Phong lại hỏi: “Tối qua con với Tri Tụng chơi vui không?”

Quý Túc Phong đột nhiên hỏi câu này, lại càng khiến Quý Diễn chột dạ, hèn lại thêm hạ, cao giọng nói “Chơi cái gì, con đâu có chơi?”

Quý Diễn chau mày: “Con uống bao nhiêu rượu thế hả, tối qua Tri Tụng nói bạn bè tụ tập, có mời con đi cùng nữa…”

Quý Diễn thấy ba đưa cho bậc thang liền nhanh chóng thuận theo bước xuống: “Không uống nhiều, cũng không lái xe ạ, Giang Tri Tụng lái ạ.”

Không đợi Quý Túc Phong nói gì, Quý Diễn nhanh chóng nói tiếp: “Ba, không còn gì thì con cúp máy trước nhé.”

Khoảnh khắc ấn nút ngắt cuộc gọi, Quý Diễn mơ hồ nghe được giọng Quý Hủy tuyệt vọng hét lên từ đầu dây bên kia “ Ba, kẹo của con sao lại thiếu mất một viên”

Quý Diễn ngắt mắt nhìn ra phía ngoài, Giang Tri Tụng chưa quay lại. cậu run run chân bước xuống giường, muốn tìm quần áo mặc vào.

Mở tủ quần áo ra, Quý Diễn phát hiện bên trong tủ lại có quần áo cùng số đo với cậu, treo cùng với quần áo của Giang Tri Tụng, còn có cả đồ ngủ, chắc là đã chuẩn bị từ sớm.

Quý Diễn lấy một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, liếc mắt nhìn thấy đầu giường cũng đặt sẵn một bộ, lúc nãy cậu không để ý. Quý Diễn tất nhiên sẽ chọn cái nào gần nhất, nên mặc luôn bộ đang cầm trên tay lên người.

Áo ngủ có một cái nút bị lỏng chỉ, vừa chạm vào đã bị rớt lăn xuống dưới cửa phòng kho nhỏ, Quý Diễn muốn nhặt lên nhưng lại không thể khom lưng, vừa mở cửa định dùng chân lụm nó lên.

Có thể là do cậu kéo cửa ra khiến nút áo bị lăn vào trong kho, không biết lăn vào góc nào, Quý Diễn quét mắt một lượt cũng không thấy, không có kiên nhẫn tìm tiếp, định quay người bước ra, vừa quay người thì nhìn thấy một ít đồ trên kệ.

Quý Diễn hoảng hốt, Giang Tri Tụng có bệnh trữ đồ hả?

Tất cả đồ trên kệ đều là những thứ linh tinh nhỏ nhặt, có một vài thứ Quý Diễn nhận ra, ví như nón bảo hiểm màu xanh đặt ở tầng trên cùng phía bên trái, là lúc cậu tham gia giải đua xe thắng giải, tặng lại cho Giang Tri Tụng, kế bên hình như là bức chân dung của anh, là lúc bài thi giữa kì môn mỹ thuật hồi cậu học cấp 3, lúc đó cậu cũng thấy bản thân mình vẽ khá đẹp, nên lên văn phòng tìm thầy giáo xin lại bài, tặng cho Giang Tri Tụng…

Có mấy thứ cậu không biết, như cái đồng hồ quả lắc ở giữa, hay là con dao đa năng Victorinox, cả cái túi trong suốt đựng một cái cánh làm bằng lông vũ kia.

Quý Diễn đứng nhìn chằm chằm, đột nhiên phía sau có người ôm eo, gác cằm lên vai cậu: “Nhóc con đang nhìn gì đó?”

“Đây là đều là đồ em đưa anh phải không?” Quý Diễn nhỏ giọng hỏi.

Giang Tri Tụng không trả lời, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu, thấy Quý Diễn nhìn chằm chằm vào ngăn dưới cùng, Giang Tri Tụng cầm túi nhựa lấy đồ trong túi ra hỏi cậu: “Em không nhớ gì sao?”

Đúng là Quý Diễn không nhớ.

Đó là lúc Quý Diễn đang học mẫu giáo, vào ngày quốc tế thiếu nhi, trường mẫu giáo tổ chức một vài hoạt động, nhóm của Quý Diễn được phân diễn một vở kịch cổ tích, lúc Quý Diễn còn nhỏ, tròn trịa mập mạp, nên cô giáo cho cậu diễn vai thiên thần nhỏ.

Lúc Quý Diễn lên sân khấu, trên lưng đeo cánh thiên thần được làm từ lông vũ, tuy là luyện tập rất nhiều ngày, nhưng lúc Quý Diễn diễn vẫn có nhiều chỗ theo không kịp, bị chậm mất vài nhịp.

Lúc đó Giang Tri Tụng giữ vai trò dẫn chương trình, đứng phía sau cánh gà nhìn Quý Diễn luống cuống chân tay diễn kịch, lại nhìn thấy cậu vì không theo kịp các bạn mà tức giận với bản thân, sốt ruột đến đỏ cả mắt.

Quý Diễn vừa xuống sân khấu, tức giận ngồi trên một cái ghế nhỏ, muốn Giang Tri Tụng giúp cậu tháo cánh thiên thần xuống.

Giang Tri Tụng mặc một bộ vest nhỏ tinh xảo, rất ra dáng mà đứng xoa đầu cậu, khen cậu đeo cánh thiên thần dễ thương nhất ở nhà trẻ trên thế giới này. Quý Diễn tay chống cằm nghĩ nghĩ một lúc, nói vậy thì thôi vậy.

Ngày quốc tế thiếu nhi cũng là ngày sinh nhật của Quý Diễn, hoạt động ở trường mẫu giáo kết thúc, ba mẹ cậu đến đón cậu và Giang Tri Tụng đi ăn sinh nhật, còn đi chơi ở công viên giải trí.

Quý Diễn với cặp cánh thiên thần thu hút người qua đường suốt dọc đường đi, cậu còn cố tình đi trước tiên, gọi Giang Tri Tụng xem xem cậu. Đến bây giờ thì sống chết đòi đeo, ngay cả khi lúc chơi trò chơi cũng không muốn tháo xuống, khóc nháo một lúc khiến Thẩm Ninh Ngọc đau đầu, vừa phải đe dọa vừa phải dỗ ngọt một trận.

Quý Diễn nhỏ mặt mày nghiêm túc: “Không được mẹ ơi, nó mọc ra từ trên lưng con mà.”

Lúc đó Thẩm Ninh Ngọc rất muốn đánh con trai mình một trận, nhưng ở công viên giải trí khắp nơi toàn là trẻ con, hôm nay lại là sinh nhật Quý Diễn, ở nơi vui vẻ như vậy mà bị ăn đòn cũng hơi thảm hại.

Hon nữa Quý Túc Phong mặt cười ha ha, nói con trai mình thật ngây thơ, đợi lớn hơn vài tuổi nữa nhìn thấy ghét, lúc đó đánh cũng không muộn. Giang Tri Tụng lại cứ liên tục nói đây là lỗi của anh, là anh xúi giục cậu nên Thẩm Ninh Ngọc đành tha cho cậu lần này.

Quý Diễn kiên cường đeo cánh nguyên một ngày, buổi tối cũng không muốn tắm rửa nói là sẽ biến thành gà rớt vào nồi canh, kiên trì muốn đeo cánh đi ngủ. Thẩm Ninh Ngọc cuối cùng cũng không nhịn nổi, rút cây ra hỏi cậu, chọn cánh hay chọn cây?

Quý Diễn chạy thẳng qua nhà họ Giang, đứng trước phòng Giang Tri Tụng gõ cửa đùng đùng, hỏi anh: “Giang Tri Tụng, Giang Tri Tụng, anh có muốn sờ cái cánh nhỏ của em không?”

Giang Tri Tụng sờ xong lại khen cậu dễ thương nhất nhà trẻ trên thế giới này.

Quý Diễn vui vẻ cao hứng đem cánh thiên thần tặng cho anh.

Vậy mà Giang Tri Tụng giữ lại cho đến bây giờ.

Quý Diễn từ từ nhớ lại, lẩm bẩm nói: “Hồi nhỏ não em bị úng nước hả ta?”

Giang Tri Tụng ẵm ngang cậu lên, đặt cậu lên ghế, bày biện đồ ăn xong nói: “Được rồi A Diễn, ăn cơm thôi.”

Thiệt sự A Diễn không còn nhớ, lúc nhỏ cậu có những thứ gì, đều muốn đưa cho Giang Tri Tụng đầu tiên, giống như con chuột hamster, làm ổ trên người Giang Tri Tụng.

Quý Diễn chậm rì rì nhai cục măng, liếc nhìn Giang Tri Tụng một cái, một lúc sau lại liếc nhìn thêm cái nữa, sau đó nói: “Giang Tri Tụng, không phải anh thích em từ hồi còn bé tí như vậy chứ?”

Giang Tri Tụng bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không dậy thì sớm đến cái mức độ đó, đến cấp 3 anh mới thích em.”

Đến bây giờ cũng gần 10 năm rồi, Quý Diễn gắp một miếng thịt bò cho anh rồi nói: “Sau này cái gì em cũng cho anh, xe của em, tiền của em…”

Giang Tri Tụng: “Hả?”

“Anh có thể cho em chơi anh một lần được không?” Quý Diễn hỏi.

Giang Tri Tụng không ngờ Quý Diễn vẫn cứ chấp niệm về chuyện này, giữ gương mặt cậu vừa cười vừa hỏi: “Dựa vào tiểu Quý Diễn nhỏ nhỏ đó sao?”

Đối với một người đàn ông mà nói, những lời này tuyệt đối cực kì nhục nhã, Quý Diễn thẹn quá hóa giận: “Giang Tri Tụng con mẹ nó đời này anh đừng hòng đụng vào em!!!”

Giang Tri Tụng vội vàng nói: “To, to, to, cực kì to.”

Cả người Quý Diễn đau ê ẩm, cử động nhẹ là phải đỡ eo, vừa đỡ eo là nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua, cơm cũng không muốn ăn, tức giận lên giường nằm.

Các món gọi buổi trưa là các món thanh đạm, tim heo luộc bắp cải, cá lăng hấp, xách bò xào gừng và canh nấm thịt nạc.

Giang Tri Tụng cầm chén cơm của Quý Diễn, chan thêm một muỗng canh, lại gắp thêm một ít cá và xách bò sau đó đi đến bên cạnh giường, đặt chén cơm ở tủ đầu giường, xốc chăn lên gọi Quý Diễn ngồi dậy ăn cơm.

Giang Tri Tụng kéo chăn ra được một chút, Quý Diễn lại lùi vào phía trong, Giang Tri Tụng dứt khoát một tay ôm chặt cậu, mạnh mẽ bắt cậu ngồi dậy. Quý Diễn nói: “Anh đừng có đụng vào em, em đau.”

Giang Tri Tụng đặt gối dựa vào đầu giường, để Quý Diễn dựa lưng hỏi: “Em đau ở đâu? Đợi chút anh xoa bóp cho em.”

Cái người cứ dùng sức nhéo, sống chết đâm mạnh vào còn không biết chỗ nào đau? Quý Diễn hung dữ nói: “Đau khắp người.”

Giang Tri Tụng cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, như tối hôm đó, rất ôn nhu hôn môi với cậu. Giống như ánh trăng trải dài trên mặt biển, ánh trăng bao bọc từng đợt sóng lấp lánh, nhẹ nhàng kết hợp, lại tách ra, rồi lại kết hợp.

“Là anh sai.” Giang Tri Tụng áp lên trái tim cậu thấp giọng nói: “Là anh làm mạnh quá.”

Quý Diễn nhìn vào mắt Giang Tri Tụng, khuôn mặt từ từ đỏ bừng, cậu nói: “Giang Tri Tụng anh nhìn cái gì, ông đây muốn ăn cơm.”

Giang Tri Tụng cầm lấy chén cơm muốn đút cậu ăn, Quý Diễn cắn môi nói: “Tay em chưa gãy.”

Giang Tri Tụng nói: “Há miệng ra.”

Quý Diễn liền há miệng, ăn từng muỗng từng muỗng, nuốt hết chén cơm chìm trong canh và xách bò.

Thịt cá rất ngon, nước canh cũng rất thơm, xách bò cũng dai giòn, Giang Tri Tụng từ từ đút cơm nên Quý Diễn cũng ăn từ từ, cậu giương mắt nhìn Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng mặc áo ngủ cổ rộng, vừa đưa tay liền ẩn hiện lộ ra vết cắn trên vai, xương quai xanh cũng có, Quý Diễn nhìn tay phải đang cầm muỗng canh, mặt mũi lại càng nghiêm trọng.

Cậu không ngờ tối qua cậu cắn mạnh như vậy, nhưng tại không khống chế nổi mà.

Dấu răng trên tay Giang Tri Tụng cứ ở trước mặt Quý Diễn huơ qua huơ lại, lúc Giang Tri Tụng vét nốt chỗ cơm trong chén lên muỗng, đút cho cậu muỗng cuối cùng, Quý Diễn nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Giang Tri Tụng anh có đau không?”

Giang Tri Tụng không hiểu ý cậu, đút nốt muỗng cơm cuối cho cậu rồi buông chén xuống hỏi: “Cái gì?”

Quý Diễn chậm rì rì nhai nhuyễn cơm nuốt xuống bụng, mới nói: “Em cắn anh có đau không?”

Giang Tri Tụng sửng sốt một chút, ngay sau đó cười rộ lên, xoa xoa đầu lại vươn người về phía trước cọ cọ mũi cậu, ôn nhu trong đáy mắt đầy sắp tràn ra ngoài.

“Nhóc con ngoan, cũng rất yêu anh nhỉ?” Giang Tri Tụng nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv