Quý Diễn còn chưa được làm 1, thì đã trải nghiệm được khó khăn của 1.
Cậu nằm ngửa trong bồn tắm, máu mũi vẫn chảy không ngăn lại được, nước trong bồn tắm cũng dần chuyển màu.
Quý Diễn bắt đầu luống cuống: “Giang Tri Tụng làm sao bây giờ, có khi nào em sẽ bị chảy máu mũi mà chết không?”
Bầu không khí đẹp đẽ lúc ban đầu tức khắc tan thành mây khói. Giang Tri Tụng nhéo nhẹ mũi cậu, vừa lau mũi cho cậu vừa nói: “Không sao đâu nhóc, một chút nữa sẽ khỏi.”
Nhưng hơn năm phút trôi qua, máu vẫn không ngừng chảy, bịt mũi lại không được, nhét bông gòn vào mũi chặn máu cũng không được, không còn cách nào khác Quý Diễn và Giang Tri Tụng đành phải đi đến bệnh viện.
Chuyện này đã thay thế địa vị cho câu chuyện cậu lao vào lòng Giang Tri Tụng trong rạp chiếu phim, trở thành khoảnh khắc mất mặt nhất trong cuộc đời cậu.
Có thể thời gian này liên tục tẩm bổ, động tác cầm máu của Giang Tri Tụng lại không đúng cách nên mới không thể cầm máu lại được. Đến bệnh viện được bác sĩ xử lý một lúc, máu mũi của Quý Diễn ngừng chảy, nhân tiện lấy máu đi xét nghiệm, cũng không có vấn đề gì.
Từ bệnh viện bước ra là đã hai giờ rạng sáng hôm sau.
Quý Diễn lấy điện thoại ra xem tin nhắn, là ba cậu nhắn tới, nói cậu đừng ở ngoài đường chơi nữa mau về nhà đi ngủ.
Quý Diễn cảm thấy kì lạ, ba cậu hôm nay tại sao muộn vậy còn chưa đi ngủ.
Lúc bọn họ trở về nhà họ Quý, đèn phòng khách lầu một vẫn được bật. Quý Túc Phong ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng bước chân, Quý Túc Phong mở to mắt muốn hỏi Quý Diễn tiệc sinh nhật hôm nay sao kết thúc muộn vậy, nhìn thấy Giang Tri Tụng, ông sửng sốt hỏi: “Tri Tụng, cháu về rồi hả?”
Giang Tri Tụng: “Dạ chú, chuyện hợp tác với bên kia cũng đã bàn xong, vừa mới về được mấy tiếng ạ.”
“Vậy được, vậy cháu đi với chú vào phòng khách, chú có chuyện muốn nói.” Quý Túc Phong đứng dậy đi lên lầu.
Giang Tri Tụng đoán chắc có một kế hoạch ở tập đoàn Chu Bảo xảy ra vấn đề nên gật đầu đồng ý.
Quý Túc Phong đi rất nhanh, Quý Diễn và Giang Tri Tụng không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Quý Túc Phong đặt tay lên tay nắm cửa phòng, thúc giục: “Tri Tụng nhanh lên một chút.”
Cửa phòng vừa đóng, Giang Tri Tụng ấn Quý Diễn lên tường ở chỗ ngoặt cầu thang, thấp giọng nói: “A Diễn, tối nay sang phòng anh nhé”. Giang Tri Tụng hôn nhẹ lên môi cậu rồi rời đi, bỏ lại một mình cậu ở đó.
Quý Diễn sờ sờ mặt, muốn vuốt ve nụ hôn của Giang Tri Tụng, trong lòng nghĩ Giang Tri Tụng muốn mình sang đó là định ám chỉ điều gì. Nếu cậu đồng ý có phải sẽ thấy cậu hơi vội vã, nhịn không được không?
Đợi Quý Diễn phản ứng lại thì đã nhận ra mình đang đứng trong phòng của Giang Tri Tụng ngắm trăng.
Mặt trăng hôm nay vừa to lại vàng mượt.
Quý Diễn đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, lại nằm lên giường Giang Tri Tụng nhìn một lúc, lại xoay đầu nằm ở đuôi giường nhìn thêm một lúc nữa.
Nhìn nửa ngày trời, Giang Tri Tụng vẫn chưa về phòng.
Cuối cùng Quý Diễn mất kiên nhẫn.
Cậu quyết định đi sang thư phòng xem 0 của cậu bị cái gì.
Quý Diễn vừa mở của phòng thì thấy Giang Tri Tụng từ thư phòng bước ra, Quý Túc Phong liếc nhìn cậu, hỏi cậu tại sao lại ở trong phòng Giang Tri Tụng. Cũng không chờ Quý Diễn trả lời, Quý Túc Phong vỗ vai Giang Tri Tụng, nói: “ Sự việc bây giờ cũng chưa rõ ràng, cháu cũng đừng lo, sáng sớm ngày mai ta với cháu đáp máy bay về đó.”
Giọng nói Quý Túc Phong rất nghiêm túc, Quý Diễn hỏi: “Ba, có chuyện gì, ngày mai mọi người đi đâu?”
Biểu cảm trên mặt Giang Tri Tụng nặng nề: “Ba anh bị kiểm soát viên tới bắt đi tra hỏi.”
Quý Diễn sốt ruột: “Chú Hành Nam gặp phải chuyện gì?”
“Hiện tại cũng chưa rõ ràng.” Giang Tri Tụng nói: “A Diễn, em đi ngủ trước đi.”
Tối qua lúc 7 giờ tối Giang Hành Nam bị người tới bắt đi, lúc đó Giang Tri Tụng đang ở trên máy bay ngủ bù, vừa xuống máy bay thì đi thẳng đến biệt thự.
Sau khi đến biệt thự thì điện thoại hết pin, anh nghĩ công việc cũng đã xử lý xong nên cắm sạc để đó, cũng không chú ý đến điện thoại.
Đến lúc đưa Quý Diễn đến bệnh viện anh mới mở điện thoại ra xem, nhưng cũng không có tin tức liên quan đến Giang Hành Nam.
Chỉ có người anh cùng cha khác mẹ của anh là Giang Tri Khâm nhắn cho anh một tin nhắn, nói anh sau khi về nước liên lạc với hắn ta.
Mối quan hệ hai anh em họ không xấu cũng không tốt, lâu lâu cũng sẽ nói chuyện vài câu, vì quá muộn nên Giang Tri Tụng cũng không liên lạc lại, định là sáng hôm sau sẽ gọi điện thoại, ai ngờ vừa về đến nhà, lại gặp Quý Túc Phong đang lo lắng sứt đầu mẻ trán vì việc này.
Giang Tri Tụng suy tư vài giây, nói với Quý Túc Phong: “Chú, chú đi ngủ đi ạ, cháu sẽ nhanh chóng làm rõ việc này.”
Giang Tri Tụng có mấy mối quan hệ thân thiết, vừa có tiền lại có quyền, có địa vị trong bộ máy chính quyền, bình thường cũng không mấy khi liên lạc với nhau, nhưng chỉ cần ai có việc gì, giúp được gì bọn họ đều giúp.
Giang Tri Tụng vào phòng gọi điện thoại cho Giang Tri Khâm.
Nhưng hắn không nghe máy, anh liền gọi điện thoại cho từng người bạn một. Sự việc xảy ra quá nhanh, một vài người cũng chưa nghe tin tức gì, Giang Tri Tụng nói mới biết nên hiện tại không có manh mối gì khác chỉ có thể lo lắng suông.
Giang Tri Tụng không rõ lắm về sự nghiệp của Giang Hành Nam, chỉ có lần trước ông giới thiệu cho cậu một hạng mục mới, anh có nhắc nhở ông để ý thư kí mới Tiểu Lý, về sau xử lý như thế nào Giang Tri Tụng cũng không rõ.
Giang Tri Tụng đem chuyện này nói với hội bạn, rất nhanh bọn họ đã điều tra được những mối quan hệ xung quanh Tiểu Lý, nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, rất nhiều chuyện không làm được, đành nói Giang Tri Tụng đừng quá lo lắng, ngày mai rồi nói tiếp.
Ngắt điện thoại xong, Giang Tri Tụng đi qua phòng Quý Diễn.
Cậu vẫn chưa ngủ, trên giường ngồi dậy, nhường cho một chỗ để anh ngồi xuống.
Quý Diễn hỏi: “Vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì hả anh?”
“Ba anh bị người khác tố cáo, nên bị đưa đi điều tra.” Giang Tri Tụng nói: “Chắc là chặn đường của người khác, nên bị tính kế.”
Giang Hành Nam chỉ là một người cha quản giáo con rất nghiêm khắc, là một người đặt hết tâm tư vào công việc, nói ông là người làm quan bất chính thì Giang Tri Tụng không tin.
Quý Diễn nhăn mày, nắm lấy cánh tay của Giang Tri Tụng, gấp gáp nói: “Ngày mai em về đó với anh.”
“Trường đua mới bắt đầu hoạt động không lâu, thời gian đây em bận rộn ốm đi không ít, hơn nữa em đi Liêu Thành cũng không giúp được gì.” Giang Tri Tụng hôn hôn lên trán cậu: “Em ngoan ngoãn chờ ở nhà, sẽ không có việc gì đâu.”
Sáng sớm hôm sau Quý Túc Phong và Giang Tri Tụng rời khỏi nhà, không dắt theo Quý Diễn.
Mỗi ngày Quý Diễn xong việc sẽ về nhà, gọi video với Giang Tri Tụng, câu đầu tiên đều hỏi về tình hình của Giang Hành Nam. Giang Hành Nam bị tố cáo chỉ mặt đúng tên, người cung cấp thông tin nêu rõ tài sản và thu nhập không trùng khớp, đồng thời kèm theo bằng chứng về sự thông đồng giữa ông và một nhà phát triển bất động sản.
Không cần nói ai cũng biết, những người ở vị trí Giang Hành Nam, bị tố cáo là một việc không hề đơn giản.
Giang Tri Tụng và Quý Túc Phong ở Liêu Thành một tuần, cùng với Giang Tri Khâm bôn ba khắp nơi vì sự việc này, cuối cùng mới có chuyển biến tốt.
Hôm nay Quý Diễn về nhà rất sớm, chưa đến tám giờ đã tắm rửa nằm sẵn trên giường, gọi video với Giang Tri Tụng.
Giang Tri Tụng nghe mấy rất nhanh, nhìn khung cảnh phía sau là đang ở phòng ngủ. Quý Diễn vừa nhìn anh đã cảm thấy hôm nay anh thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều.
Giang Tri Tụng kể lại kết quả của hôm nay với Quý Diễn, sau khi cậu hỏi đi hỏi lại xác nhận chắc chắn Giang Hành Nam không vấn đề gì, cục đá đè nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Mấy ngày hôm nay cậu liên tục mơ thấy ác mộng, lúc đầu mơ thấy khi còn nhỏ Giang Hành Nam thường hay trêu chọc cậu, ôm cậu đi bắt tổ chim, chớp mắt có người đến bắt Giang Hành Nam, ông tiều tụy ngồi trong phòng tối, không được thả ra.
“Chú Hành Nam không bị sao là tốt rồi.” Quý Diễn nằm sấp lên gối, chọt chọt lên màn hình điện thoại nói: “Mắt anh có quầng thâm rồi kìa.”
“Mấy ngày nay anh không ngủ được.” Giang Tri Tụng ngồi cạnh tủ sách, di chuyển điện thoại chọn vị trí thích hợp: “Nên có quầng thâm là chuyện bình thường thôi.”
Sau khi Giang Hành Nam bị bắt đi điều tra, Giang Tri Tụng tìm mối quan hệ thân thiết để tìm cách gặp ông. Giang Hành Nam chỉ nói: “Ở đâu tới thì thì cũng phải về đó, chuyện này không phải là chuyện con có thể nhúng tay vào, ta tự biết chừng mực.”
Phía sau chuyện này liên lụy đến rất nhiều người, khó khăn chồng chất, điều tra phải mất khá nhiều thời gian, cũng may cuối cùng kết quả tốt.
Giang Tri Tụng cách màn hình điện thoại sờ mặt Quý Diễn, hỏi cậu hôm nay làm gì.
Quý Diễn kể hết cho anh nghe từng việc từ khi cậu đặt chân xuống giường cho đến lúc gọi video cho anh.
Còn cố ý nhấn mạnh có một người bạn rủ cậu đi uống rượu với gái đẹp nhưng cậu nhất quyết không đi.
Giang Tri Tụng cười với cậu, thấp giọng nói: “Hôm nay A Diễn ngoan vậy ta.”
Quý Diễn bất mãn, lắc đầu phủ nhận: “Không phải ngoan, mà là trách nhiệm của một người đàn ông.”
Nếu đã quyết định xác nhận quan hệ, Quý Diễn cảm thấy bản thân nên đối xử tốt với Giang Tri Tụng một chút, khiến anh trở thành 0 hạnh phúc nhất trên thế giới này, nên tất nhiên là không nên đi uống rượu ngắm gái rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, Giang Tri Tụng nói cậu tắt máy đi ngủ sớm. Cậu trở mình cuốn chăn lại hỏi: “Giang Tri Tụng khi nào anh về?”
“Chờ ba anh được thả ra, anh sẽ về.” Giang Tri Tụng nhẹ nhàng trả lời: “Thôi được rồi nhóc, mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Sau khi cúp điện thoại trong lòng cậu có chút phiền não, trừ hôm sinh nhật không tính ra, cậu không gặp Giang Tri Tụng hơn nửa tháng nay rồi.
Quý Diễn đã tắm rồi nên tiếp tục nằm trên giường, được một lúc lại khó chịu vì tiếng côn trùng ngoài vườn quá ồn, một lúc lại khó chịu vì đèn ngoài vườn quá sáng, rèm cửa không chắn được ánh sáng, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Hình như cậu rất nhớ Giang Tri Tụng.
Hơn mười giờ tối, Quý Diễn búng người nhào lộn ngồi dậy, lập tức mở điện thoại đặt vé máy bay, thay quần áo, đi thẳng ra sân bay.
Chưa tới giờ bay nên cậu ghé mua lựu, dâu, anh đào, còn mua mấy hộp giữ lạnh cho tươi.
Lúc ngồi trên máy bay, Quý Diễn vật lộn với một đống trái cây, vừa bóc lựu, bỏ cuống anh đào, sắp xếp vào hộp, vẫn còn thời gian, Quý Diễn nhàn hạ không có gì làm bắt đầu định tách hạt dâu tây.
Sau khi ngồi tách hết hạt dâu tây, Quý Diễn thưởng thức thành quả của bản thân một chút, mãn nguyện xếp dâu tây vào hộp bảo quản.
Cái này là do cậu lên mạng lướt thấy, bảo hành động này có thể khiến cho đối phương cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Gần hai giờ sáng, Quý Diễn bắt xe về nhà họ Giang.
Biệt thự nhà họ Giang có thể quét mặt để mở cửa, lần trước lúc đến tham gia hôn lễ, Giang Hành Nam đã cho quét mặt cậu lưu lại, cho nên cậu có thể đi thẳng một đường lên lầu hai.
Quý Diễn đứng ở hành lang, liếc mắt nhìn, xác nhận phòng này là phòng anh với cậu ngủ lần trước.
Cậu muốn cho Giang Tri Tụng một bất ngờ, hành động như ăn trộm, rón rén mở cửa đi vào.
Trong phòng không kéo rèm, ánh sáng từ đèn ngoài vườn không sáng lắm, hắt lên tới phòng chỉ còn lại chút ánh sáng mơ hồ, nhìn trên giường thấy có một cục chăn gồ lên, Giang Tri Tụng hẳn là ngủ rồi.
Ngủ cũng không ngủ đàng hoàng còn lấy gối trùm lên đầu.
Quý Diễn để mấy hộp trái cây lên tủ đầu giường, cách một lớp chăn ôm lấy Giang Tri Tụng, dùng âm thanh ôn nhu nhất có thể nói: “Giang Tri Tụng, em đến tìm anh nè.”
Sau đó lật chăn ra, muốn nằm bên cạnh anh. Chăn vừa mở ra nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của Quý Túc Phong, Quý Diễn bị dọa sợ.
Cậu cẩn thận đắp chăn lại cho ba mình, lại rón rén ra khỏi phòng.
Ngay sau đó cửa lại được mở, một thân ảnh lén lút đi tới tủ đầu giường lấy hộp trái cây ôm chặt trước ngực tiếp tục rón rén lùi ra ngoài.
Quý Diễn ôm hộp trái cây đứng ở hành lang, phát hiện mình đi sai hướng, nhanh chóng đi về hướng ngược lại.
Lần này không bị nhầm nữa, Quý Diễn mở cửa, nhìn thấy Giang Tri Tụng, anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, nằm gục trên bàn làm việc, giống như đang nghỉ ngơi, máy tính vẫn còn mở. Lúc Quý Diễn đi tới liếc nhìn thấy trên màn hình là báo cáo của công ty.
Cậu đặt hộp trái cây lên bàn, lay lay vai Giang Tri Tụng nói: “Giang Tri Tụng, anh dậy đi.”
Giang Tri Tụng không có phản ứng.
Quý Diễn cảm thấy muốn chăm sóc tốt Giang Tri Tụng, định ôm anh lên giường ngủ, một tay vòng qua lưng một tay luồn xuống đầu gối.
Con mẹ nó ẵm không nổi.
Giang Tri Tụng ăn sắt mà lớn hả?
Quý Diễn không còn cách nào khác đành phải gọi anh dậy.
Nhưng Giang Tri Tụng vẫn không động đậy.
Quý Diễn buồn bực, cúi người ngồi xổm, dựa vào đùi anh, ngẩng đầu muốn nhìn mặt Giang Tri Tụng.
Bất thình lình nhìn thấy Giang Tri Tụng mở mắt nhìn cậu
Quý Diễn: “Anh tỉnh rồi sao không để ý…”
Đoạn cuối câu bị Giang Tri Tụng nuốt mất, anh cúi thấp người ôn nhu hôn lên môi cậu.
Giống như mưa xuân vuốt ve chồi non mơn mởn, tí tách tí tách.
Ở một cái tư thế khó như thế này hôn nhau, Quý Diễn cảm thấy eo mình sắp gãy đôi, nhịn không được cắn lên môi Giang Tri Tụng.
Anh ẵm cậu lên giường, đè lên người cậu hôn hôn một lúc.
Giang Tri Tụng vuốt ve bàn tay Quý Diễn, thì thầm vào tai cậu: “Sao tự nhiên lại chạy về đây? Cũng không nói với anh một câu?”
Quý Diễn không thể trước mặt Giang Tri Tụng nói mình nhớ anh, nên chỉ nói: “Sau khi em biết chú Giang Hành Nam không sao cảm thấy rất vui, buổi tối lại ăn được một hộp dâu tây không hạt rất ngon, anh cũng thích ăn dâu mà phải không, nên em mang đến cho anh.”
Giang Tri Tụng chưa bao giờ nghe nói về dâu tây không hạt, tưởng là một loại dâu mới, đến khi Quý Diễn mở hộp ra mới phát hiện thì ra loại dâu mới này là bị Quý Diễn cạy từng hạt.
Giang Tri Tụng ôn nhu hỏi cậu: “Em làm mất bao lâu?”
“Lâu lắm.” Quý Diễn nói: “10 phút.”
Quý Diễn chăm chú nhìn Giang Tri Tụng, chờ anh ăn hết sạch sẽ.
Sau khi đánh răng lên giường, anh ôm cậu vào lòng, Quý Diễn như là nghĩ đến điều gì, hỏi: “Anh còn đủ tiền xài không?”
Giang Tri Tụng: “Hả?”
“Thời gian này chắc anh cần dùng nhiều tiền.” Quý Diễn nói: “Nếu anh thiếu tiền, em có thể bán xe trong gara, em sẽ cố gắng kiếm tiền, nếu không được nữa, em có thể đi đua xe kiếm tiền nuôi anh.”
Giang Tri Tụng nhéo má cậu cười hỏi: “Chiếc Mc Laren em coi như cục cưng cũng bán sao?”
Quý Diễn nghiêm túc, gật đầu nói: “Bán hết, cục cưng gì chứ, xe đó đỏ quá, cay mắt.”
Giang Tri Tụng áp trán lên trán Quý Diễn, nhìn vào mắt cậu nói: “Ngày mốt ba anh được thả về rồi.”
“Anh cũng không thiếu tiền.” Giang Tri Tụng hôn cậu một cái: “Mấy ngày trước có đặt mua cho em chiếc Ferrari, chắc cũng sắp về tới, coi như là quà sinh nhật muộn.”
Quý Diễn sửng sốt, Giang Tri Tụng không phải đã đưa cậu tiền cưới vợ rồi sao, sao còn tiền mua xe?
Hơn nữa tự dưng lại mua xe cho cậu làm gì?
Giang Tri Tụng nhìn ra cậu đang khó hiểu, hôn hôn nói tiếp: “Không phải em nói chiếc Ferrari của Chúc Duy Quân rất đẹp sao?”
Quý Diễn chỉ là thuận miệng khen vậy, cũng không phải muốn mua, nhưng Giang Tri tụng mua cho cậu, cậu rất vui.
Quầng thâm dưới mắt Giang Tri Tụng rất rõ rệt, Quý Diễn suy nghĩ vài giây, nửa quỳ trên giường, dựa vào chút kí ức còn sót lại, muốn mát xa trị liệu cho đôi mắt của anh.
Quý Diễn làm rất nghiêm tức, nhưng rất không đúng tiêu chuẩn, Giang Tri Tụng cười mấy lần, Quý Diễn không cho phép anh cười.
Giang Tri Tụng liền không cười, nhắm hai mắt lại, anh buồn ngủ, cũng rất mệt, bây giờ lại muộn như vậy, vừa nhắm mắt nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Quý Diễn nhỏ giọng nói chuyện với Giang Tri Tụng, không thấy anh trả lời, nhổ nhổ lông mi anh cũng không phản ứng gì, chắc là ngủ rồi.
Lúc Giang Tri Tụng ngủ vẫn chau mày, Quý Diễn xoa xoa nhẹ cho anh, lại ôm anh vỗ vỗ lưng nói: “Giang Tri Tụng, tối nay hãy ngủ thật ngon nhé.”
Một lúc xong Quý Diễn tắt đèn phòng, trong bóng tối ôm Giang Tri Tụng vào lòng, thân hình của anh cao lớn hơn so với cậu, lúc ôm rất đầm tay.
Quý Diễn cố gắng vượt qua sự khó chịu khi tay bị đè tê dại, vùi mặt vào cổ Giang Tri Tụng ngửi ngửi, trên người anh có một hương thơm rất mê muội, không phải là do dùng nhiều nước hoa mà có, rất khó hình dung.
Quý Diễn hít một hơi dài, sắp xếp mọi thứ rất rõ ràng: “Giang Tri Tụng, em sẽ yêu thương anh tử tế, anh muốn gì cũng được.”