Bà nội bưng chén canh đến cạnh giường.
Đèn trong phòng ngủ đều là tông vàng ấm áp, nhìn không rõ gương mặt đỏ bừng của Quý Diễn, bà nội không phát hiện ra có gì không đúng, đưa chén canh cho cậu muốn cậu uống nhiều một chút.
Quý Diễn liếc nhìn Giang Tri Tụng, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cậu, ánh mắt bình thường nói: “Hành lý của em chưa dọn phải không, để anh giúp em.”
Hành lý Quý Diễn để ở góc phòng, Giang Tri Tụng biết mật mã, liền mở ra phân loại quần áo, bà nội nhìn Quý Diễn xong lại quay đầu nhìn Giang Tri Tụng.
Trong lòng bà vẫn có một nguyện vọng tứ đại đồng đường, tất nhiên nguyện vọng lớn hơn vẫn là thắng được lão chị em bạn dì kia.
Lại nhớ tới Quý Diễn nói muốn tìm vợ theo tiêu chuẩn của Giang Tri Tụng, bà nhịn không được mà hỏi dò: “Tri Tụng, con có người mình thích chưa?”
Giang Tri Tụng đang xếp quần áo, nghe được liền dừng động tác lại, trả lời: “Không có ạ.”
Quý Diễn sợ Giang Tri Tụng lại nói hớ điều gì, một hơi uống sạch chén canh, cắt ngang: “Bà nội, cháu uống xong rồi, bà mang chén đi giúp cháu với ạ.”
Bà nội tự giác bỏ qua lời Quý Diễn, hỏi tiếp Giang Tri Tụng: “Tri Tụng, con thích kiểu người như thế nào?”
Giang Tri Tụng suy nghĩ vài giây, lại cười nói: “Tính tình xấu, thích đánh con, đáng yêu.”
Bà nội thấy yêu cầu của Giang Tri Tụng cũng quá sức vô lý, kinh ngạc đến mức run run đôi bông tai, tuy Giang Tri Tụng không phải là cháu ruột của bà, nhưng bà cũng không muốn anh tự mình nhảy xuống hố lửa.
“Bà nói cháu nghe, nếu là như vậy, có dễ thương đến mức nào cũng không được.” bà nội chống tay trên bàn, nói những lời giáo huấn: “Bà là người từng trải… bà biết…”
Nói được một nửa, lại nhớ đến gì đó, bà nội cảm thấy khó mở miệng nói tiếp: “Nhưng mà, nếu đó là… là… sở thích cá nhân của cháu, thì bà cũng tôn trọng.”
“Nhưng tốt nhất vẫn nên là tìm người bình thường.” bà nội sợ Quý Diễn cũng giống Giang Tri Tụng, hai người cùng nhau lầm được lạc lối, vội vàng tìm sự tán đồng từ Quý Diễn: “Nhóc, bà nói vậy đúng không?”
Quý Diễn cầm chén, định nói những người tính tình xấu thì họ cũng là người bình thường, cũng có những ưu điểm, nhưng nhìn ánh mắt nôn nóng của bà, cuối cùng đành chậm rãi “dạ” một tiếng.
Bà nội thở dài nhẹ nhõm, quyết định chuyển chủ để sang người Quý Diễn, ngồi trên giường nói: “Mỗi người tính cách đều không giống nhau, người thích hợp với bản thân cũng không giống nhau, nhóc không cần cái gì cũng phải học theo Tri Tụng, hai đứa cũng đâu có giống nhau.”
Quý Diễn nói: “Con biết rồi.”
Bà nội càm ràm nửa ngày chưa kết thúc, Quý Diễn muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, đành phải thuận theo bà: “Con không có học theo Giang Tri Tụng, mẫu người con thích không có giống anh ấy.”
Bà nội không ngờ nhanh như vậy đã khiến cậu đổi ý, rất vui vẻ hỏi cậu thích kiểu người như thế nào.
Quý Diễn cũng không suy nghĩ, liệt kê từng điều một: “Nhất định phải đẹp, ưu tú…”
Quý Diễn nói không dừng được, ánh mắt nhìn thấy Giang Tri Tụng đang nghe lén, rụt rè nói thêm vài thứ không giống Giang Tri Tụng.
“À đúng rồi, còn phải có thiên phú âm nhạc, biết piano, violin, cello, không cần tới mức kinh thiên động địa, nhưng cũng phải luyện đến cấp 10.”
Bà nội càng nghe càng cảm thấy khoa trương, đánh lên đầu cậu nói: “Bà thấy con muốn lên trời cưới tiên nữ thì có.”
Giang Tri Tụng cười một tiếng, đem hành lý cất đi, quần áo sách đem cất vào tủ, dọn dẹp xong anh cũng không còn lý do ở lại dây, nhìn thấy bà nội đang nói chuyện với Quý Diễn, cũng chuẩn bị về phòng.
Bà nội gọi anh lại: “Giang Tri Tụng, bà có múc cho cháu một chén canh gà, nhưng lên lầu cầm hai chén bà sợ đổ nên để ở phòng khách, chút nữa cháu nhớ uống.”
Giang Tri Tụng cười nói: “Cảm ơn bà.”
Bà nội nhìn anh gật đầu.
Buổi tối Quý Diễn không cho Giang Tri Tụng qua phòng ngủ, vì trước khi bà nội đi, ba mẹ cậu lại qua phòng thăm cậu một lần nữa, cậu sợ bị mọi người bắt gặp.
Sáng hôm sau, Quý Diễn dậy hơi trễ, lúc rửa mặt xong xuống lầu nhìn thấy Hồ Chỉ Lộ ngồi ở phòng khách đang nói chuyện với bà nội rất nhiệt tình vui vẻ. Quý Diễn mới nhớ ra tối qua trước khi ngủ Hồ Chỉ Lộ có nhắn tin báo sẽ đến thăm.
Hồ Chỉ Lộ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tay áo dài, che đi bắp tay và đùi cô. Nếu chỉ nhìn mặt, hoàn toàn nghĩ cô là một cô gái đáng yêu nhỏ bé.
Nhìn thấy bạn bè lâu ngày không gặp, phản ứng đầu tiên của cậu là vui, nhưng vẫn ngó nghiêng khắp nơi, xem Giang Tri Tụng còn ở nhà không.
Lại nghĩ, cũng không cần thiết, lúc đó Giang Tri Tụng đề phòng Hồ Chỉ Lộ là vị sợ cậu là trai thẳng, thích con gái.
Bây giờ cậu thành gay rồi, đề phòng Hồ Chỉ Lộ không bằng đề phòng Hứa An Gia còn hơn.
Nghĩ đến thế cậu an tâm thoải mái nói chuyện phiếm với Hồ Chỉ Lộ.
Quý Diễn: “Sao tới sớm thế?”
“Chút nữa còn có việc phải làm.” Hồ Chỉ Lộ nhìn Quý Diễn, lại là ánh mắt mẹ hiền cười nói: “Qua đây tôi xem thử cậu bị té thành cái dạng gì rồi.”
“Không nghiêm trọng đâu.” Quý Diễn nhấc chân lên nói: “Trẹo chân thôi.”
“Có mang quà cho nhà ngươi này.” Hồ Chỉ Lộ lấy ra từ trong túi một cây bút máy và hai cây bút hình con thỏ bông lông xù: “Hai con thỏ bông này, em gái cậu một cây, của cậu một cây, còn bút máy thì tặng cho Giang Tri Tụng.”
Quý Diễn hoài nghi Hồ Chỉ Lộ đối với giới tính của cậu có nhận thức gì đó không đúng, ghét bỏ nói: “Ông mày là một nam tử hán, tặng thú bông làm gì?”
Năm cấp 3 có một bài tập viết bình luận phim, cuối tuần cô đi xem với Quý Diễn, được Giang Tri Tụng kiến nghị, chọn một bộ phim tra án kinh dị, không biết có phải là trùng hợp không, Giang Tri Tụng cũng đi, phim xem được một nửa, Quý Diễn bị hù nhảy vào lòng Giang Tri Tụng, nhảy một cách quyết liệt không quay đầu lại.
Cô còn nhớ rõ ngày đó Giang Tri Tụng mặc đồng phục, Quý Diễn luồn quá áo đồng phục, cọ cọ đầu lên ngực Giang Tri Tụng, run rẩy nói con mẹ nó có ma.
Bộ dạng tìm kiếm cảm giác an toàn khiến Hồ Chỉ Lộ có chút khiếp sợ, nhưng tình thương mẹ hiền bắt đầu trỗi dậy.
Làm mẹ làm đến bây giờ.
Nhưng không thể để cho Quý Diễn biết được việc này, Hồ Chỉ lộ phản bác: “Cho mày thú bông thì làm sao, làm người không được kỳ thị giới tính, mày với Hứa An Gia lúc trước không phải toàn tặng xe cho tao đó thôi.”
Quý Diễn thấy nói cũng có lý, chỉ nói: “Vậy thôi.”
Bà nội đi vào bếp cắt trái cây, Hồ Chỉ Lộ theo thói quen định xắn tay áo lên, xắn được một nửa nhớ ra gì đó lại bỏ xuống.
Quý Diễn dùng ánh mắt hết sức quỷ dị nhìn Hồ Chỉ Lộ hỏi: “Hôm nay tự nhiên sao lại mặc váy?”
Cô vừa thở dài vừa nói: “Bị mẹ bắt, còn phải ăn bám, không thể không cúi đầu.”
Hai người nói chuyện một lúc, đều nói về cuộc sống ở nước ngoài của Hồ Chỉ Lộ, tiện thể nói xấu mẹ cô suốt ngày tẩy não muốn cô trở thành một thục nữ, Quý Diễn nghe thấy phiền liền nói: “Đợi chân ông đây khỏi, gọi thêm mấy người bạn hội mình đi đua xe.”
“Hôm qua mới đi xong, Hứa An Gia dẫn tao lên công ty đi loanh quanh xem.” Hồ Chỉ Lộ giơ ngón tay cái: “Cục cưng con lai của mẹ rất uy phong.”
“Sự nghiệp lẫn tình yêu đều thành công, không hổ là hắn.” Hồ Chỉ Lộ nói.
Hứa An Gia nói chuyện yêu đương nói đến oanh oanh liệt liệt, trong giới ai ai cũng biết.
“Trước đó tao không nghĩ tới nó là gay.” Hồ Chỉ Lộ có chút cảm khái: “Tao có gặp người yêu nó rồi, tên Thẩm Tiêu phải không, khiến cho cục cưng con lai u mê đến ngu luôn, trong lòng tao có một cảm giác không nói nên lời.”
Hồ Chỉ Lộ nghĩ nghĩ, đại khái là nhìn thấy con mình tự mình dâng tận miệng cho người khác cảm giác đau lòng không kiềm được.
“Nhưng mà người yêu cũng đẹp trai, vừa cao vừa đẹp trai…”.
Chuyện Quý Diễn và Giang Tri Tụng ngoài trừ Hứa An Gia và Thẩm Tiêu thì chỉ có Chúc Duy Quân biết.
Quý Diễn cho là lúc bắt đầu bản thân mình chắc chắn sẽ che che dấu dấu, nhưng khi nghe Hồ Chỉ Lộ khen Thẩm Tiêu, tâm lý hiếu thắng lại trỗi dậy, muốn khoe khoang Giang Tri Tụng nhà cậu.
Quý Diễn nhấp môi, kéo gối dựa ra sau lưng mở miệng nói: “Có một chuyện tao chưa kể với mày.”
“Cái gì?”
Quý Diễn có chút đắc ý nói: “Tao cũng có bạn trai.”
Hồ Chỉ Lộ: !!!!
“Ai???” Hồ Chỉ Lộ gấp gáp: “Ai đã hủy hoại mày?”
Không đợi Quý Diễn trả lời, cô liền lập tức nói tiếp: “Con mẹ nó chắc chắn là Giang Tri Tụng.”
Bà nội vừa bưng trái cây lên phòng khách, đứng ở phía xa nghe câu được câu mất, gấp gáp nói: “Hủy hoại cái gì, Tri Tụng bị làm sao?!”.
Có thể là bởi nhìn thấy Giang Tri Tụng cứu trận mấy lần, Quý Diễn như được mở mang tầm nhìn, phản ứng nhanh hơn: “Dạ đang nói Hồ Chỉ Lộ hủy hoại cây bút máy định tặng cho Giang Tri Tụng ạ.”
Tuy là Hồ Chỉ Lộ khó có thể tiếp nhận sự thật này, nhưng cô vẫn phối hợp với Quý Diễn: “Dạ, lúc cháu mua cháu nghĩ Giang Tri Tụng sẽ rất thích.”
“Giật cả mình.” bà nội thở dài nói: “Bà còn tưởng thằng nhóc khốn nạn Tri Tụng hủy hoại con gái nhà ai rồi chứ.”
Quý Diễn trầm mặc
Hồ Chỉ Lộ cũng trầm mặc theo.
Bà nội đặt dĩa trái cây lên bàn cười nói với Hồ Chỉ Lộ: “Lộ Lộ, ăn dưa hấu đi.”
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, cười gật đầu với bà, lấy dưa hấu cắn một miếng rất nho nhã.
Bà nội càng nhìn cô càng thích, nói cô sau này đến chơi nhiều hơn, rồi lại vào bếp dặn dì giúp việc làm thêm một vài món tráng miệng.
Quý Diễn hạ giọng nói với Hồ Chỉ Lộ: “Cái gì mà hủy hoại hay không hủy hoại, chú ý ngôn từ.”
“Mày với Giang Tri Tụng…”
Quý Diễn vẫn thấp giọng nói: “Đang yêu nhau.”
Tâm trạng Hồ Chỉ Lộ có chút phức tạp, lúc cô đi hai người bọn họ vẫn là hai búp hoa mơn mởn, vừa trở về đã bị người ta hái mất.
Hồ Chỉ Lộ có việc nên cũng không ở chơi lâu, bà nội nhìn cô sắp đi, muốn giữ cô lại ăn cơm. Hồ Chỉ Lộ từ chối hẹn lần sau liền vội vàng ra về.
Quý Diễn cảm thấy khó hiểu sao ánh mắt của bà nội nhìn Hồ Chỉ Lộ còn đầy ắp tình yêu thương hơn là nhìn Quý Hủy.
Quý Diễn ăn sáng xong mở máy tính bắt đầu làm việc.
Thời gian tới sẽ có một giải thi đấu, nhà tài trợ là Audi, lúc đó chân cậu chắc cũng đã lành, tham gia cũng không có vấn đề gì.
Mất cả buổi sáng mới làm xong việc, buổi chiều xem truyền hình trực tiếp giải đua xe ở nước ngoài, nhoáng một cái đã tới giờ cơm.
Quý Diễn nhắn tin cho Giang Tri Tụng, hỏi anh tối nay có về ăn cơm không.
Giang Tri Tụng gọi video lại, khung cảnh xung quanh hình như là thang máy, tín hiệu không tốt, Quý Diễn không nghe rõ anh nói gì, nên cúp máy.
Một lúc sau, Giang Tri Tụng lại gọi video lại, Quý Diễn nhìn anh vội vàng, hỏi: “Anh đang về hả?”
Biểu tình Giang Tri Tụng trở nên nhu hòa, nhìn cậu cười nói: “A Diễn, tối nay anh có việc không về được, cũng phải 11- 12 giờ mới xong việc, em muốn ăn bánh tart trái cây không, anh ghé Leisure Time mua cho em.”
Quý Diễn chống cằm xem điện thoại, gật gật đầu.
Buổi tối Giang Tri Tụng về đến nhà đã gần 12h, anh về phòng tắm rửa xong mới sang phòng Quý Diễn.
Thật ra Giang Tri Tụng không nói tối nay muốn ngủ với Quý Diễn, nhưng lúc đi ngang qua phòng nhìn thấy Quý Diễn cố ý để cửa cho anh.
Giang Tri Tụng đứng ở hành lang nhìn một lượt, không gõ cửa trực tiếp bước vào.
Quý Diễn chân què đã tắm rửa xong, đang làm ổ trên giường nghịch điện thoại, mí mắt nặng trĩu như sắp ngủ rồi.
Giang Tri Tụng khóa trái cửa lại, ngồi ở cạnh giường, xoa đầu Quý Diễn.
“Buồn ngủ lắm sao?” Giang Tri Tụng thấp giọng.
Quý Diễn ngáp dài một cái, những lúc ngái ngủ như thế này nói gì cũng đều giống làm nũng: “Tối nào anh về muộn.”
“Hôm nay anh bận, việc hơi nhiều.” Giang Tri Tụng cười nói.
Giang Tri Tụng mua mấy cái bánh tart đủ vị, trong nhà mỗi người một cái, nhưng không ai thích ăn, đều nhường cho Quý Diễn.
Quý Diễn để điện thoại sang một bên, chui ra khỏi chăn, mở hộp bánh cắn một miếng, nồng đậm vị sữa.
Giang Tri Tụng ngồi cạnh nhìn cậu ăn, trong mắt mang theo ý cười.
Quý Diễn ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh ăn không?”
Giang Tri Tụng vươn người về phía trước, cắn một miếng bánh trên tay cậu, nhai hết bánh trong miệng nuốt xuống, Giang Tri Tụng lại vươn người về phía trước, Quý Diễn lùi lại trốn, anh lại rướn lại gần, cậu lại trốn, khoảng cách ngắn lại, hai người yên lặng nhìn nhau, chóp mũi như gần như xa chạm nhẹ.
Quý Diễn chớp mắt, Giang Tri Tụng lại hôn xuống.
Môi Quý Diễn toàn vị ngọt của bánh, thêm Giang Tri Tụng, vị ngọt gấp đôi, mềm mại nhẹ nhàng như làn khói, len vào trong tim.
Quý Diễn rũ mắt nhìn, đồ ngủ Giang Tri Tụng màu xám, còn hơi có chút rộng thùng thình, nút áo còn có mấy cái không cài lại, anh vừa di chuyển Quý Diễn có thể nhìn được cơ bụng dưới lớp áo.
Đường cong rắn chắc xinh đẹp, chính là kiểu Quý Diễn thích nhất.
Quý Diễn dừng lại một chút, thu hồi ánh mắt, cất hộp bánh lên tủ đầu giường, dịch dịch vào trong.
Giang Tri Tụng xốc chăn lên chui vào giường, đem Quý Diễn ôm vào lòng, nghịch nghịch ngón tay cậu hỏi cậu tối ăn gì, lại hỏi cậu hôm nay làm gì.
Quý Diễn đem hết những chuyện vụn vặt kể lại, cuối cùng như nhớ ra gì đó bổ sung thêm một câu: “Em quên kể anh nghe, sáng này Hồ Chỉ Lộ đến thăm em, còn tặng anh một cây bút máy, em để trên bàn làm việc, còn nữa, bà nội tặng anh một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền chỉ còn một nửa, bởi vì bà lỡ làm rớt, không phải…”
Động tác Giang Tri Tụng chậm lại, không để Quý Diễn nói hết cắt ngang hỏi: “Hồ Chỉ Lộ? Em ấy đến làm gì?”
“Nó nghe Hứa An Gia nói em bị té.”
Giang Tri Tụng lại hỏi: “Hôm nay em có khoác tay khoác chân với người ta không?”
“Không có” Quý Diễn nói: “Người ta là con gái, em khoác tay khoác chân còn ra thể thống gì?”
Giang Tri Tụng bắt đầu muốn tính nợ cũ.
Quý Diễn hợp tình hợp lý phản bác, lúc đó bài tập làm hoài không hết, hoạt động giải trí duy nhất là đùa giỡn với bạn bè lúc giải lao, không có ý gì khác.
Giang Tri Tụng hôn nhẹ lên trán cậu nói: “Em bây giờ là người đã có bạn trai, phải giữ khoảng cách với người khác biết chưa?”
“Biết rồi.” Quý Diễn gật đầu nói.
Quý Diễn làm ổ trong lòng Giang Tri Tụng, không lâu sau liền cảm thấy buồn ngủ, nhịn không được ngáp dài, Giang Tri Tụng vỗ vỗ lưng cậu, nhấc tay không cẩn thận chọt vào eo cậu. Quý Diễn kêu đau một tiếng.
“Sao vậy nhóc?” Giang Tri Tụng ôn nhu hỏi.
Quý Diễn buồn ngủ, thuận miệng nói: “Lúc trước bị Coca đụng vào té xuống đất, chỗ đó có bậc thang chắc là em bị va trúng.”
Vừa nói dứt lời, Quý Diễn cảm giác được Giang Tri Tụng đang sờ mó dưới áo cậu, cơn buồn ngủ trong một khoảnh khắc tiêu tan không còn một miếng: “Giang Tri Tụng, anh làm gì vậy?”
“Eo em bị va chỗ này phải không, anh xoa cho em.” Giang Tri Tụng thấp giọng nói.
Ngữ khí anh rất bình thường, không mang một tia dục niệm, nhẹ nhàng bay bổng như đang nói về thời tiết ngày hôm nay thật tốt.
Cho nên Quý Diễn cũng không từ chối.
Lòng bàn tay Giang Tri Tụng rất nóng, dán sát lên eo Quý Diễn, không nhẹ không mạnh dùng lực xoa bóp.
Đêm khuya, cô nam quả nam, Quý Diễn bị sờ đến hô hấp rối loạn, cậu nghe thấy hô hấp Giang Tri Tụng cũng trở nên rối loạn, lo lắng kích động dễ mất khống chế, động nhẹ người nói: “Thôi đừng xoa nữa, hơi đau.”
Ở một mức độ nhất định, cậu và Giang Tri Tụng cũng được xem là huynh đệ tình thâm, Quý Diễn tự cho bản thân là một người có quan điểm đạo đức cao, rất có chính kiến, tạm thời không chấp nhận được hậu quả của sự mất khống chế này.
Giang Tri Tụng ừ một tiếng, nhưng tay vẫn không ngừng lại: “Không được A Diễn, phải xoa tan chỗ bầm này, máu huyết lưu thông mới mau lành được.”
Anh vừa nói vừa cúi đầu hôn Quý Diễn.
Cách hôn cũng rất kì lạ, giống như đang chơi đùa với Quý Diễn, vừa ôn nhu lại vừa thô bạo, cứ như vậy đổi qua đổi lại.
Quý Diễn bị hôn đến hồ đồ, quan điểm đạo đức tạm thời bị kéo xuống tận đáy vực.
…
Qua một lúc trong phòng ngủ vang lên âm thanh sột soạt, nghe không rõ là đang làm gì. Ngay sau đó, trong bóng tối truyền đến âm thanh của Quý Diễn, vừa có chút xấu hổ, lại có chút tức giận: “Giang Tri Tụng, con mẹ nó anh sờ đi đâu vậy?”
“Xin lỗi A Diễn.” Giang Tri Tụng thấp giọng: “Tắt đèn tối quá anh không thấy đường, sờ sai chỗ.”
Quý Diễn: có phải anh cho rằng em ngốc đúng không?
Bị sờ đến chỗ không nên sờ, mặt Quý Diễn đỏ bừng, đuổi Giang Tri Tụng về phòng ngủ.
Giang Tri Tụng ngồi dậy bật đèn ngủ, vừa bật đèn vừa lấy tay che mắt Quý Diễn. Độ sáng của đèn ngủ rất thấp, không chói mắt.
Quý Diễn đập tay Giang Tri Tụng, hung dữ nói: “Tránh xa em ra”
Giang Tri Tụng lại cười, nắm chặt cổ tay cậu, Quý Diễn không hất tay ra được tức giận nói: “Giang Tri Tụng anh muốn làm gì?”
“Dỗ cho em vui.” Giang Tri Tụng nói.
Giang Tri Tụng đè người lên người Quý Diễn, giữ lấy cổ tay cậu không cho cậu nhúc nhích, tay còn lại từ từ cởi cúc áo.
Cởi được mấy cái, Giang Tri Tụng nghiêm túc cởi áo ngủ Quý Diễn về phía sau, kéo áo ra khỏi vai lộ ra một phần cơ bắp trắng nõn.
Giang Tri Tụng cắn môi dưới, nhìn Quý Diễn, tim cậu đập mạnh nhỏ giọng gọi: “Giang Tri Tụng…”
Giang Tri Tung ừ một tiếng, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cậu.
“Hahahaha…” Quý Diễn lập tức cười thành tiếng, đầu lắc trái lắc phải, không muốn Giang Tri Tụng cọ cọ, nhưng không được, Quý Diễn vừa tức vừa không khống chế được bản thân, cười không dừng được.
“Đệch… hahahahaha, có ai dỗ người khác như anh không hả?”
“Con mẹ nó anh đừng có đụng vào xương quai xanh của em… nhột… nhột chết em.”
Giang Tri Tụng ngẩng đầu, Quý Diễn cười đến đau bụng, Giang Tri Tụng vừa dừng lại thì giọng cười cũng ngưng lại, anh lại hôn lên xương quai xanh phía bên kia của cậu.
“Giang Tri Tụng” Quý Diễn đẩy anh: “Hahaha, con mẹ nó… anh… anh coi em là… là con nít 3 tuổi hả?”
Lúc trước Quý Diễn thấy Thẩm Ninh Ngọc dỗ Quý Hủy lúc còn nhỏ, cũng dỗ như thế này.
Quý Diễn phản khác không có hiệu quả, cười sắp tắt thở, giãy giụa kịch liệt dưới thân Giang Tri Tụng.
Một lúc sau động tác Giang Tri Tụng dừng lại, bởi vì đang đà cười nên Quý Diễn chưa ngưng lại được.
Cười cười một lúc, Quý Diễn cười không nổi nữa.