Xưởng chế biến trà nằm trong khu vực cũ, mấy năm trước người đầu tư chạy trốn, không ai phát tiền lương, máy móc trong xưởng đều bị lấy đi hết, bên trong chỉ còn bốn vách tường trống trơn. Nơi này thành nơi ở trường kỳ của kẻ lang thang, sau đó tài xế đuổi họ đi, chiếm lấy nơi này.
Đường tắt vừa dài vừa chật hẹp, quanh co khúc khuỷu như một con rắn cuộn mình, vòng qua ba đầu đường mới thấy ánh sáng yếu ớt cuối đường, đi qua chỗ sáng, bên trái đằng là cửa lớn mở rộng, cạnh đó là một chiếc Passat màu xanh, bên phải còn có một chiếc xe tải nhỏ, một người đàn ông tóc quăn ngồi trên nóc chiếc Passat xanh hút thuốc, hai người đàn ông khác mặc áo sơ mi hoa da phơi nắng ngăm đen thì đánh bài trên chiếc xe tải nhỏ.
Ba người thấy Lý Toản đầu tiên, cơ thể bỗng căng thẳng dù rất khó nhận ra, chờ đến khi nhìn thấy Giang Hành và tài xế mới biết giải trừ nguy cơ, khôi phục tư thế nhàn tản, dùng tiếng Myanmar chào hỏi.
Tài xế hai ba bước chạy lên, vừa nói mấy câu với họ vừa nhìn về phía Lý Toản và Giang Hành, hẳn là đang giới thiệu hai người họ.
Giang Hành lên tiếng: “Hắn gọi là tài xế.”
“Ai?”
“Tài xế dẫn chúng ta đến đây, người Trung Quốc, bà xã là xe, bạn gái là xe, tình nhân cũng là xe, biệt hiệu tài xế, sau đó dứt khoát tự xưng là tài xế luôn, không ai biết tên thật của hắn.”
“Rất có cá tính.”
“Ba người kia là một nhóm người địa phương, buôn lậu thuốc phiện, buôn bán tin tức, hoặc là làm tay đấm, việc gì có thể kiếm tiền thì làm.”
Lý Toản gật đầu biểu thị đã hiểu, loại băng nhóm nhỏ tầm thường thế này giống như bầy cá, phát hiện nguy cơ thì tản đi, an toàn lại tụ lại thành nhóm, đánh không xong, bắt không được, rất đáng ghét nhưng không tạo thành nguy hiểm quá lớn, vì vậy vẫn tồn tại. Mà bọn chúng thường phân bố ở ga xe lửa, bến tàu, la cà quán đánh bạc, phố đèn đỏ và quán thuốc phiện, những nơi mà đủ mọi hạng người tụ tập nên tin tức rất linh thông.
Bốn người kia trao đổi xong, tên tóc quăn áo hoa đi vào, tài xế ra hiệu cho Lý Toản mau cùng đi.
Giang Hành: “Đi.”
Hai người một trước một sau đi theo vào, nhà xưởng mờ tối, quạt hút gió phát ra tiếng “rè rè”, cần cù cẩn thận vận hành, mưa phùn nhè nhẹ bay vào lại bị phiến quạt đánh bay, con muỗi bay lượn vòng quanh bóng đèn dây tóc, sơ ý một chút là váng đầu chuyển hướng lao vào bóng đèn dây tóc nóng rực, trực tiếp nướng thành than cốc ngã xuống.
Trên ô vuông dưới bóng đèn dây tóc là một đống xác muỗi.
Phía trước đống xác muỗi hai ba mét là một người đàn ông trung niên bị trói trên ghế gỗ, răng vàng vì hút thuốc nhiều, bị cắm hai lưỡi dao, bàn chân co quắp, ống quần bị cắt, áo sơ mi hoa hòe dính từng vết máu đen, gương mặt, cơ thể đều có vết thương do bị tra tấn bức cung.
Tài xế mở đèn lên, bảo mấy tên đàn em đang bức cung ra ngoài, kế đó hắn nắm tóc người đàn ông trên ghế gỗ kéo ra sau: “Gã này tên là Paka, người Thái Lan, trước đây đánh cướp thuyền đánh cá qua lại trên sông Mê Kông… À, là tàu đánh cá vận chuyển hàng, chuyên môn làm chuyện đen ăn đen. Sau đó gã chọc phải đại nhân vật nên bị đuổi giết, trùng hợp Côn Sơn và đại nhân vật kia đang tranh giành một đường dây ma túy nước ngoài, gã nhận được tin bèn gia nhập với Côn Sơn. Hai tên này phối hợp với nhau rất ăn ý, cấu kết làm chuyện xấu, nuốt không ít địa bàn, nhóm chúng tôi mất không ít người mới bắt được Paka.”
Tài xế tốn nước bọt miêu tả vì bắt Paka mà hắn mất bao nhiêu tâm sức, muốn papa phe Giáp thức thời một chút mà chủ động tăng tiền lương. Thế nhưng papa phe Giáp còn hiểu biết giá cả thị trường ở khu Tam Giác Vàng hơn hắn, không chỉ thuê một nhóm người, trong tay y nắm được tin tức nhiều không kể xiết, căn bản không mắc mưu.
“Nửa năm trước, Paka có xích mích với Côn Sơn, một đám người đuổi theo Paka, muốn từ miệng gã moi ra tư liệu nội bộ tập đoàn Côn Sơn, Côn Sơn nằm mơ cũng muốn giết Paka. Lúc mấy người phát hiện ra Paka thì gã vừa lúc bị hai nhóm người bao vây. Tôi được biết, khi hai nhóm người đang sống mái với nhau thì mấy người vớt chỗ tốt ở hiện trường, buôn bán phải thành thật, có đúng không?” Giang Hành cười nói: “Có điều tôi cũng biết vì việc này mà mấy người đắc tội không ít người, cho nên tăng ba phần trên cơ sở tiền thù lao gốc, coi như tôi cho thêm phí cực khổ.”
Đánh một gậy rồi lại cho một quả táo, kỹ thuật tuyệt đỉnh của thương nhân tư bản lòng dạ đen tối.
Tài xế là người thông minh, hắn biết Giang Hành đang gõ hắn, trong lòng chỉ muốn kiếm tiền không thành vấn đề, thế nhưng đừng hù dọa y, mạng lưới tin tức của y thần thông quảng đại, phàm là côn trùng nhỏ dính vào tấm lưới này, bất luận là gió thổi cỏ lay đều bị y biết hết.
Ông chủ hợp tác chưa tới nửa năm này không chỉ là người hung ác mà còn là người muốn khống chế, năng lực bố trí sắp đặt mạnh đến đáng sợ.
Tài xế lập tức xua tan ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu, tươi cười lộ ra cả lợi đỏ hồng, hắn móc một quả cau trong túi ra ném vào miệng nhai, vừa nhai vừa nịnh nọt nói: “Cám ơn ông chủ! Ông chủ rộng rãi!”
Hắn cũng thích buôn bán với người Trung Quốc, tuy đầu óc họ nhiều mưu trí như búp sen đào hết hạt, nhưng lúc ra tay thì con mẹ nó rất hào phóng!
Giang Hành thong thả vân vê ngón tay, nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài.”
Tài xế không nhiều lời vô ích, lập tức đi ra ngoài, còn thân thiện đóng cửa giúp.
Lý Toản khoanh tay, mặt không thay đổi đứng ngoài nhìn Giang Hành thuần thục đối phó với tài xế láu cá không có ý tốt, y quen thuộc với những sinh vật trong bóng tối, biết rõ làm cách nào giao tiếp với chúng, càng hiểu rõ làm cách nào nắm chắc mà có chừng mực, hòa nhập vào trong, nhưng cũng có thể tách ra bất cứ lúc nào.
Đó là một Giang Hành khác.
Khác với Giang Hành ở thành phố Việt Giang.
Giang Hành ở thành phố Việt Giang, mới gặp thì khoác lớp da quý ông, bên trong lại là một linh hồn tự do không có giáo điều, không câu nệ, thỉnh thoảng nói chuyện lưu manh nhưng hành vi khắc chế, đó là một người ưu tú mà khi ở chung lâu dài sẽ bị hấp dẫn sâu sắc.
Yêu túi da của y, yêu linh hồn của y, càng yêu tất cả phẩm chất riêng của y, tất cả đắp nặn ra một “Giang Hành” có phẩm chất riêng, bề ngoài, học thức, ăn nói, tự tin, thong dong, ưu nhã, khôi hài… Một khi những phẩm chất ưu tú bị xé rách, lộ ra một người hoàn toàn bất đồng, tác phong làm việc tàn nhẫn, lại cũng rất mê người.
Giang Hành quay đầu lại nhìn về phía Lý Toản, hắn xòe tay làm động tác mời “anh trước đi”, sau đó lùi ra sau, hoàn toàn nhường sân nhà cho y.
Giang Hành cười cười, nhưng khi quay qua đối mặt với Paka thì nụ cười đã tắt ngúm, y đi vòng quanh gã hai vòng, giống như con sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên đang băn khoăn tự hỏi nên bắt đầu cắn xé con mồi từ vị trí nào trước.
Cuối cùng y dừng lại trước mặt Paka, ngồi xổm xuống hỏi: “Côn Sơn ở đâu?”
Paka cúi thấp đầu không đáp, giống như mất ý thức.
Giang Hành rút lưỡi dao trên mặt gã ra, vết thương đã ngừng chảy máu lập tức hở ra, Paka kêu thảm thiết, thở phì phò từng hơi nhưng vẫn không chịu trả lời.
Lưỡi dao mỏng như cánh ve, tương tự ma túy, đều là dụng cụ tra tấn thường dùng ở Tam Giác Vàng.
Giang Hành cầm lưỡi dao ngắm nghía trên đầu ngón tay, không ngờ lưỡi dao sắc bén cắt trúng lòng bàn tay, y khựng lại, cười một tiếng ngắn ngủi: “Lâu lắm rồi không chơi, ngượng tay.” Sau đó y xoay hai vòng trên ngón tay, lần này không bị cắt trúng ngón tay nữa.
“Hiện giờ không ai có thể bảo vệ mày, mấy năm nay mày đen ăn đen, đắc tội rất nhiều người. Trong lòng mày hiểu rõ, một khi thoát ly tập đoàn Côn Sơn, Tam Giác Vàng sẽ không có nơi cho mày sống yên.”
Paka vẫn không nói lời nào, mở to hai mắt đục ngầu nhìn Giang Hành.
“Tao có thể giết mày, cũng có thể bảo đảm giữ được cái mạng của mày.”
Một lúc lâu sau, Paka mở miệng: “Giữ thế nào?”
“Bỏ tù mày.”
Paka trừng lớn hai mắt: “Tao vào tù, không chết thì cũng chung thân.”
“Dù sao mày lớn tuổi rồi, vào nhà đá có ăn có ở, bị bệnh còn có thể được phóng thích, cuộc sống dưỡng lão tốt biết bao.” Giang Hành ném lưỡi dao vào trong mâm, lại cầm một con dao nhỏ lên ngắm nghía: “Tao có thể bảo đảm mày vào tù sẽ không bị phán tử hình.”
Paka cười nhạo Giang Hành ngây thơ, gã ở bên ngoài ít nhất còn có cơ hội thoát khỏi Tam Giác Vàng, vào nhà tù mới là chỉ có con đường chết.
“Tao làm dân liều mạng chừng hai mươi năm! Đặt đầu lên bàn đánh bạc không biết bao nhiêu lần! Nếu tao sợ chết thì đã không đối đầu với Côn Sơn!” Paka tàn bạo nói: “Tụi mày là cảnh sát đúng không? Cảnh sát Trung Quốc? Tao làm đàn em của Côn Sơn năm sáu năm, gã hầu như không giao dịch ma túy với Trung Quốc, hà tất bọn mày nhìn chằm chằm Côn Sơn không tha?”
Lông mi Lý Toản run một cái, mùi vị cảnh sát trên người hắn nồng như vậy sao? Làm thế nào chỉ cần liếc mắt là nhìn ra?
Giang Hành thu hồi tươi cười, mí mắt rũ xuống: “Tao nghĩ mày hiểu lầm rồi, tao không phải đang thương lượng với mày.”
Paka nheo mắt, không mò ra nước cờ của Giang Hành.
Y chợt đứng dậy, đá ngã cái ghế gỗ đang trói Paka, sau đó quỳ một gối xuống, ra tay gọn gàng lưu loát, một dao cắt đứt động mạch nhỏ hai gót chân Paka, máu tươi đỏ sậm nhanh chóng chảy đầy đất.
Gã bắt đầu vùng vẫy, đau đớn chỉ mài mòn ý chí của gã nhưng không thể đánh phá kiên trì của gã, mà càng lúc càng mất nhiều máu tươi đang từ từ giết chết dũng khí mà gã khăng khăng giữ vững.
Paka nhìn thấy Giang Hành vòng lên, ngồi xổm xuống trước mặt gã, nói một là trả lời câu hỏi, hai là mở to mắt nhìn máu chảy hết sạch, gã nhận ra thủ đoạn của tên người Trung Quốc này không hề ôn hòa, còn độc ác hơn đa số tên ở Tam Giác Vàng.
Paka thở phì phò, liên tục vùng vẫy, chật vật như con cá ra khỏi nước.
Giang Hành mỉm cười, dường như đang thưởng thức thời khắc sinh mạng sắp tử vong.
Paka đứt quãng nói: “Mày giết tao… thì không còn cơ hội biết… được… Côn Sơn đang ở đâu.”
“Không phải chỉ mình mày biết tung tích của Côn Sơn.” Giang Hành cầm con dao dính máu đẩy cằm gã, từ trên cao nhìn xuống nói: “Mày là một trong những manh mối, đối với tao thì không quan trọng lắm đâu.”
Đây là vốn liếng khiến Giang Hành cuồng vọng!
Y chôn rất nhiều tuyến ở Tam Giác Vàng, không phải chỉ một tuyến có thể thu thập manh mối của Vạn Thiên Sơn, thế nên y vĩnh viễn không bị nắm mũi dẫn đi.
Lý Toản hiểu rõ Giang Hành, thế nên hắn nhanh chóng nhận ra điều này, dù đang ở địa bàn của kẻ địch, Giang Hành vẫn có thể như cá gặp nước, nhanh chóng nắm quyền chủ đạo. Trước kia ở thành phố Việt Giang, y không biểu hiện tính công kích quá mạnh, lý do là vì ở thành phố Việt Giang không có thứ gì uy hiếp y, cũng không có mục tiêu y để trong lòng.
Lý Toản dùng ngón tay chống cằm, tiếp tục quan sát Giang Hành thẩm vấn.
Động mạch nhỏ chảy máu chậm rãi, nhưng nó không chịu nổi mỗi lần sắp ngừng chảy máu lại bị cắt một dao, một dao lại tiếp một dao, chậm rãi dày vò, giống như dùng dao cùn cứa cổ, cảm nhận tử vong đến gần từng chút một mới là chuyện tuyệt vọng nhất.
Thời gian trôi qua từng phút một, bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời hoàn toàn tối đen, tiếng muỗi bị bóng đèn dây tóc đốt cháy thỉnh thoảng vang lên, rơi xuống vũng máu bán đông giống như vụn chocolate trên thạch đỏ.
Trong nhà xưởng yên tĩnh, sợ hãi theo thời gian chồng chất lên máy chém bức người ta phát điên.
“Tao nói! ** má tao nói!” Paka sụp đổ hô to, gã ngẩng đầu lên, không ngừng giãy giụa cầu xin: “Mau cầm máu cho tao! Nhanh lên… Tao nói hết cho mày biết! Mau cứu tao…”
Giang Hành vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ.
“Mày nói trước đi.”
“Tao… tao không biết Côn Sơn đang ở đâu…”
Giang Hành chậc một tiếng, giơ tay muốn cắt cổ tay Paka, gã sợ hãi hét lớn: “Nhưng tao biết một người có thể khiến Côn Sơn xuất hiện!”
Lý Toản dừng lại: “Ai?”
“Hắn tên là Tống Chí! Một tên đàn em đi theo Côn Sơn đã mười mấy năm, nửa tháng trước đột nhiên làm phản chạy trốn khỏi tập đoàn Côn Sơn, so với truy sát tao, Côn Sơn càng muốn mạng của Tống Chí! Vì Tống Chí đột nhiên làm xáo trộn kế hoạch của Côn Sơn nên tao mới có thể trốn ở bang Shan lâu như vậy.” Paka nói một hơi toàn bộ.
Giang Hành hỏi tiếp: “Tống Chí là ai?”
Paka thấy Giang Hành có chút hứng thú mới từ từ nói tiếp: “Côn Sơn có hai tên đàn em thân tín, một người tên là Lâu Cát, người còn lại là Tống Chí. Tống Chí bí mật thu thập bằng chứng mười mấy năm qua Côn Sơn ở bang Wa sản xuất buôn bán ma túy, đầu cơ trục lợi vũ khí đạn dược. Tuy rằng sản xuất buôn bán ma túy và đầu cơ trục lợi vũ khí là chuyện bình thường như uống nước ăn cơm ở khu Tam Giác Vàng này, nhưng Côn Sơn thì khác, gã có giao dịch với quân đội Myanmar, Thái Lan và Lào, một mặt phối hợp cấm ma túy, một mặt tăng cường sản xuất ma túy, hơn nữa còn nuốt chửng các băng nhóm nhỏ khác, đen ăn đen. Mấy năm gần đây, số lượng ma túy giao dịch toàn cầu không ngừng mở rộng, nhưng không tra được cụ thể nguồn gốc phát ra… Đúng, đều là từ đường dây sản xuất của Côn Sơn. Nếu những bằng chứng này đến tay quốc tế, Côn Sơn sẽ bị kiện ra tòa án quốc tế.”
Tam Giác Vàng là vương quốc ma túy không có nghĩa thế giới sẽ dễ dàng tha thứ cho Côn Sơn bành trướng mối đe dọa, một khi mối đe dọa vượt qua dự đoán, bại lộ dưới ánh mặt trời, lúc đó người tạo ra mối đe dọa sẽ bị tất cả hợp lại tấn công.
Vì ma túy liên quan đến toàn nhân loại, không quốc gia nào có thể đơn độc chỉ lo thân mình.
Nếu bằng chứng này truyền ra ngoài, Côn Sơn sẽ bị kiện lên tòa án quốc tế, vì e ngại quốc tế khiển trách, phía Myanmar nhất định sẽ dốc toàn lực bắt Côn Sơn chứ không do dự như bây giờ, mong dựa vào lực lượng Trung Quốc hoặc tập đoàn ma túy khác giải quyết Côn Sơn.
Lý Toản nắm cổ tay, đột nhiên mở miệng: “Tại sao Tống Chí lại thu thập bằng chứng phạm tội của Côn Sơn?”
“Vì hắn là nằm vùng.” Paka không chút do dự trả lời: “Hắn là cảnh sát chống ma túy.” Gã trừng mắt nhìn Lý Toản đứng trong bóng tối, ánh mắt ác độc: “Tống Chí là người Trung Quốc!”
Con ngươi Lý Toản co rút, bị tin tức này làm chấn động đến nỗi ù tai trong chớp mắt, hắn đè lên huyệt Thái Dương, trong lòng nảy ra một suy đoán.
“Mày nói Tống Chí đi theo Côn Sơn mười mấy năm?”
Paka đáp: “Mười lăm năm!”
Mười lăm năm? Cách thời gian xảy ra vụ trọng án mất súng ở Đường Sơn chỉ một năm. Mới một năm, Vạn Thiên Sơn chỉ là một người bình thường chạy trốn đến Tam Giác Vàng, sao phía Trung Quốc lại có thể gần như ngay lập tức an bài cảnh sát chống ma túy đến nằm vùng bên cạnh Vạn Thiên Sơn?
Hoặc là Paka nói dối, hoặc là…
Lý Toản rũ mắt, ánh mắt lạnh băng, ngón tay không tự giác ma sát với nhau.
Giang Hành hỏi tiếp: “Mày có biết Tống Chí đang ở đâu không?”
“Không biết…” Paka như cười như không nhìn Giang Hành, nhưng con dao nhỏ phản xạ ánh sáng bạc lướt qua mắt gã, Paka lập tức nuốt nửa câu nói còn lại, đổi lời khác: “Hắn ở trong một thị trấn ở thung lũng Mogaung, đó là địa bàn của một trùm ma túy lớn. Tên trùm kia là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Côn Sơn, bắt Tống Chí vì muốn moi ra bằng chứng mà Tống Chí thu thập được.”
Giang Hành: “Côn Sơn tính tình cẩn thận, không bàn đến việc hiện giờ gã đã biết tung tích của Tống Chí hay chưa, nếu biết rồi, chẳng lẽ gã sẽ đích thân đi bắt người? Còn là đến địa bàn của kẻ thù một mất một còn…” Y cười lạnh, mũi dao đâm vào cổ Paka: “Nhìn tao dễ lừa như vậy hả?”
Paka nóng nảy nói: “Chính vì Côn Sơn quá cẩn thận, gã không tín nhiệm bất kỳ ai! Đặc biệt sau chuyện Tống Chí, hiện tại ngay cả Lâu Cát mà Côn Sơn cũng đề phòng! Hơn nữa ở thung lũng Mogaung có gián điện của gã! Chuyện liên quan đến mạng sống của gã, Côn Sơn tuyệt đối sẽ đích thân đi!”
Lý Toản và Giang Hành liếc nhìn nhau, sau đó hắn đi ra ngoài trước, Giang Hành đi theo sau, ra đến cửa mới dặn dò tài xế xử lý vết thương cho Paka.
Đi một đường đến nơi yên tĩnh, lúc này Lý Toản mới dừng lại, xoay người đối mặt với Giang Hành: “Có thể tin lời gã mấy phần?”
“Chín phần.” Y đáp.
“Cao như vậy?”
“Paka nghĩ chúng ta là cảnh sát chống ma túy nên gã tiết lộ tung tích của Tống Chí cho chúng ta biết. Tống Chí được cứu, đối với Paka mới có lợi.”
Nếu Tống Chí được cứu thì đại biểu bằng chứng trong tay Tống Chí sẽ được truyền ra, Vạn Thiên Sơn sẽ ngã xuống, Paka được trăm lợi mà không có hại.
Lý Toản hỏi tiếp: “Chúng ta đi thung lũng Mogaung?”
“Tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã. Em bôn ba cả đoạn đường mệt mỏi rồi, sáng mai hãy xuất phát.”
Lý Toản không phản đối sắp xếp của Giang Hành, trong lòng hắn có chuyện giấu, vả lại việc tìm kiếm Tống Chí không thể gấp gáp, bọn họ thậm chí còn không biết Tống Chí có diện mạo thế nào. Tam Giác Vàng cũng không phải là thành phố Việt Giang mà hắn quen thuộc, mất mạng lưới tình báo, tin tức của hắn dựa vào Giang Hành, vậy nên có gấp cũng vô dụng.
Ra khỏi xưởng trà, trong đường tắt yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân, hai người một trước một sau không nói chuyện, Giang Hành nhìn chăm chú vào bóng lưng cao ngất như cây tùng của Lý Toản. Dù là thường xuyên đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nhưng sống trong cục cảnh sát chừng hai mươi năm, có nhiều thứ đã in dấu vết vào sâu trong xương tủy, vào vài thời điểm mà chính Lý Toản cũng không phát hiện, nó vẫn sẽ bộc lộ ra như cũ, không cách nào xóa sạch.
Thế nên những tên liều mạng dao dính máu chân chính có thể liếc mắt là nhìn ra thân phận của Lý Toản.
Hắn đi được một đoạn mới phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Giang Hành đã đứng lại bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Em sợ bộ dạng vừa rồi của anh sao?”
Lý Toản hoài nghi: “Em biểu hiện yếu ớt chỗ nào để anh nghĩ em không thể nhìn thấy chút máu vậy?” Hắn chưa từng trải qua sự tàn khốc ở Tam Giác Vàng, nhưng đã gặp không ít những tên đen tối nhất, dù gì cũng đã làm cảnh sát hình sự bảy tám năm, từng xử lý án mạng hung tàn, tiếp xúc hung thủ bi.ến thái không hề lương thiện hơn những tên liều mạng ở Tam Giác Vàng.
Giang Hành thấy dáng vẻ này của Lý Toản, lập tức biết y hiểu lầm rồi, y nhỏ giọng cười rộ lên, bước chân thả lỏng đi về phía trước, giơ tay khoác vai hắn: “Em không nói lời nào, anh sợ em không thích anh quá hung ác.”
Lý Toản nhíu nhíu mày: “Em không thích tay anh dính máu của người khác còn khoác vai em.”
“Anh làm vậy không phải vì moi được manh mối có ích sao?”
Lý Toản càng né, Giang Hành càng tiến tới, càn rỡ nói: “Chồng yêu, đừng ghét bỏ bà xã mà!”
“Đựu má! Giang Hành, con mẹ nó anh trét máu vào miệng tôi!”
“…”
“… Anh còn chạy!”
Trên chiếc xe tải nhỏ đậu trước cửa xưởng trà, tài xế giơ bài, nghe tiếng hô lúc gần lúc xa, không khỏi lắc đầu thầm nghĩ đựu mie cặp gay chết tiệt này! Khoe khoang!
Tây Song Bản Nạp, thành phố Cảnh Hồng.
Tỉnh Quảng Đông và tỉnh Vân Nam hợp tác, tạm thời thành lập Tổ hành động đặc biệt đến một tàu du lịch ở cảng Cảnh Hồng, bảy người gặp mặt, vừa nhận nhiệm vụ vừa ghi nhớ ngoại hình đối tượng trong nhiệm vụ.
Trên tấm bảng đen là sơ đồ quan hệ chằng chịt, trên mỗi cái tên quan trọng đều có dán hình chụp, Tổ trưởng Tổ hành động đặc biệt chỉ vào từng tấm hình mà giới thiệu: “Đây là Tống Chí, một trong những thân tín của Côn Sơn, nửa tháng trước phản bội tập đoàn Côn Sơn dẫn đến việc bị truy sát, trong tay hắn có bằng chứng Côn Sơn buôn lậu thuốc phiện và đầu cơ trục lợi vũ khí, nhiệm vụ lần này của chúng ta là cứu Tống Chí.”
Đội phó Hình đang ghi chép dừng bút, ngẩng đầu hỏi: “Không bắt Côn Sơn?”
“Cứu Tống Chí về chính là bắt Côn Sơn.”
Tổ trưởng Tổ hành động đặc biệt chống hai tay lên mặt bàn nói tiếp: “Trong tay Tống Chí có bằng chứng quan trọng, mọi người nhớ kỹ, nhiệm vụ lần này không có thay đổi, chỉ có một mục đích: Cứu Tống Chí! Hơn nữa nhiệm vụ chỉ được thành công! Không được phép thất bại!”
Tổ trưởng Tổ hành động đặc biệt vừa thận trọng lại nghiêm nghị, thái độ của anh ta cũng là thái độ của cấp trên, cấp trên chỉ muốn có bằng chứng trong tay Tống Chí.
Lông mày đội phó Hình cau chặt, trong lòng hoang mang, anh nhận nhiệm vụ là xác minh quan hệ giữa Vạn Thiên Sơn và Côn Sơn, nguyên nhân chuyện này là vụ mất súng ở Đường Sơn 16 năm trước, hai thi thể trong rãnh hoa, nổ lớn ở phố Khanh Thủy, sao bây giờ nhiệm vụ lại đột nhiên biến thành cứu Tống Chí?
Tin tức đội phó Hình biết được vẫn dừng ở *lý luận cấu thành tội phạm của Vạn Thiên Sơn, mà bọn họ không thể xác định Vạn Thiên Sơn chính là trùm ma túy lớn Côn Sơn ở Tam Giác Vàng, thế nên với đội phó Hình, Vạn Thiên Sơn và Côn Sơn tạm thời là hai người hoàn toàn khác nhau, anh không cách nào xâu chuỗi hai người, hai việc, hai nhiệm vụ cùng nhau, thế nên đầu anh như to ra một vòng, thật sự không nghĩ ra tại sao nhiệm vụ thay đổi.
*Khái niệm cấu thành tội phạm – CTTP (theo tiếng Latinh cổ là “corpus delicti”) đã đóng vai trò tố tụng như là căn cứ đầy đủ cho việc xét xử vụ án hình sự tại tòa án để chứng minh sự hiện diện trong các hành vi của phạm nhân một CTTP. Nếu chú thích hết ý thì dài lắm, ai có hứng thú vào link này đọc thêm nha https://luatminhgia.com.vn/kien-thuc-hinh-su/ly-luan-cau-thanh-toi-pham-trong-khoa-hoc-luat-hinh-su....
“Chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh!”
Tổ trưởng uy nghiêm nói câu này xong không giải thích nữa, những người khác chấn động, không thể làm gì khác hơn là tạm thời xua tan nghi ngờ trong lòng, chăm chú nghe Tổ trưởng nói tiếp.
“Đây là Kangbo, trùm buôn thuốc phiện lớn thứ hai Myanmar, địa bàn ở thung lũng Mogaung bang Kachin, Tống Chí bị gã này bắt đi, chúng ta cần lẻn vào thung lũng Mogaung cứu Tống Chí ra. Tình báo viên nằm vùng ở Tam Giác Vàng của chúng ta báo tin, Côn Sơn đã biết Tống Chí đang ở thung lũng Mogaung, gã sẽ đích thân đến thung lũng Mogaung giết người diệt khẩu.” Tổ trưởng chỉ vào ảnh chụp dán trên viền bảng đen, trong ảnh là một thiếu niên trẻ tuổi: “Người này tên là Lâu Cát, đàn em đắc lực của Côn Sơn, một trong những thân tín, thủ đoạn độc ác, sở trường xxx (có thể là bắn súng), hắn rất nguy hiểm.”
“Đây là nơi đóng quân của Kangbo, một thôn trấn trung tâm thung lũng Mogaung, bốn phía bị vây quanh, chỉ có hai lối ra vào, mỗi lối đều có người tuần tra và canh gác. Bản đồ bố trí phòng thủ thị trấn…”
Một ngọn đèn lắc lư theo con thuyền, mặt nước gợn sóng lăn tăn, trăng sáng treo cao soi sáng ngàn dặm, ánh sáng bạc chiếu rọi hàng quán trên đường, hòa lẫn cùng ánh đèn của từng nhà, đẹp không sao tả xiết.
Cách xa ngàn dặm, ngọn đèn và ánh trăng dây dưa không rõ, dưới ánh vàng rực rỡ, hương quế mùa thu bay xa mười dặm, thu hút con muỗi bay đến quấy rầy sự yên tĩnh của con người. Trong văn phòng làm việc của Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Việt Giang, cửa sổ đóng kín, video hội nghị đang lặng lẽ tiến hành trong bầu không khí đông lạnh.
Trong cửa sổ video là phòng hội nghị uy nghiêm rộng lớn, trong phòng ngồi đầy cán bộ cấp sở đến từ tỉnh Quảng Đông, vị trí chủ chốt trên bàn dài là Giám đốc Sở cảnh sát tỉnh Quảng Đông, bọn họ nhìn video phía trước, người trong video là Trình Vi Bình.
Giám đốc Sở cảnh sát tỉnh lên tiếng: “Trình Vi Bình, ông tiếp tục báo cáo.”
Trình Vi Bình ngồi nghiêm chỉnh: “Vâng. Chào buổi tối các đồng chí. Tôi là Trình Vi Bình, Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Việt Giang, nội dung báo cáo của tôi là một kế hoạch có tên gọi là SĂN BẮN.”
Nội dung trong văn bản là một bản kế hoạch tên là “KẾ HOẠCH SĂN BẮN”, bản thảo được viết năm 2001, chính thức khởi động năm 2003. Lúc đó ma túy hoành hành, trong nước chủ đạo phát triển kinh tế, đặc biệt là phía nam với tư cách làm người đi trước không ngừng tiến hành hàng loạt cải cách đao to búa lớn, thu hút sự chú ý của cả nước, tuy nhiên lại lơ là những tội phạm tiềm ẩn dưới sự phát triển kinh tế chủ đạo lúc bấy giờ.
Buôn lậu, xã hội đen, cướp bóc có vũ khí, ma túy, phía dưới sự phồn vinh thịnh vượng là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, nguy cơ tứ phía, là khiêu khích đối với luật pháp quốc gia, mà những tình trạng này khó có thể xóa bỏ toàn bộ trong thời gian ngắn, càng không tìm ra nhân lực, tài lực đi giải quyết những khối u thối rữa này.
Vụ án mất súng ở Đường Sơn là một trong những vết lở loét mưng mủ thối rữa, gồm cả Vạn Thiên Sơn đạp lên luật pháp quốc gia, người của chính phủ chỉ là một góc tảng băng. Hành vi của Vạn Thiên Sơn không thể nghi ngờ đã đánh vào mặt nhân viên chính phủ một cú đau điếng, sau đó là sự thối rữa của Bộ vũ trang Đường Sơn, hệ thống cảnh sát vô năng khắp nơi bày ra nhu cầu cấp thiết phải có một kế hoạch thanh trừ.
Đúng vào lúc này, Vạn Thiên Sơn phạm phải trọng án, tổng hợp lại cân nhắc của các bên, Vạn Thiên Sơn được lựa chọn trở thành mắc xích đầu tiên trong “KẾ HOẠCH SĂN BẮN”.
Ngay lúc tình hình gây cấn như vậy mà Vạn Thiên Sơn vẫn có thể chạy trốn đến Tam Giác Vàng làm mưa làm gió, ngoại trừ có người hữu tâm trợ giúp, còn có hệ thống cảnh sát mắt nhắm mắt mở làm ngơ, vì bọn họ cần một bước đột phá đánh vào nội bộ mạng lưới tội phạm.
Bọn họ chọn Vạn Thiên Sơn là bước đột phá.
“Cuối năm ngoái, đại án buôn lậu hải cảng Minh Loan. Đầu tháng tư, từ phố Khanh Thủy đến tập đoàn Thừa Triều, nhổ tận gốc điểm buôn bán ma túy cỡ lớn. Trong tháng sáu, câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã buôn người. Tháng bảy, phố Khanh Thủy cháy lớn liên lụy đến vụ án mất súng Đường Sơn… Mỗi một vụ án đều tương ứng từng mắc xích trong “KẾ HOẠCH SĂN BẮN”, những vụ án này có liên hệ với nhau, xuất phát từ một mạng lưới tội phạm cực lớn.”
…
“Tụ điểm buôn bán ma túy ở phố Khanh Thủy là một đường dây phạm tội hoàn chỉnh, mạng lưới tội phạm này có vô số đường dây phạm tội hoàn chỉnh, chúng tập hợp thành một mạng lưới lớn, dù bị triệt phá cũng chỉ là một phần, cả mạng lưới lớn không bị ảnh hưởng gì nhiều.”
Bên ngoài video, có nhân viên kỹ thuật căn cứ theo miêu tả của Trình Vi Bình vẽ ra sơ đồ suy luận rõ ràng. Trong video, Trình Vi Bình nói khô cả họng còn chưa ngừng.
“Chúng tôi điều tra được, trung tâm của mạng lưới tội phạm này nằm ở Lưỡi Liềm Vàng, mà năm nay có một phát hiện mới mang tính đột phá, nhân viên tình báo của chúng tôi nằm vùng ở Tam Giác Vàng nhiều năm báo tin, chỉ ra Côn Sơn ở Tam Giác Vàng có hợp tác qua lại với một trùm ma túy lớn ở Lưỡi Liềm Vàng, buôn người, buôn lậu, giao dịch ma túy, mua bán vũ khí, cơ bản gì cũng làm.”
“Những năm gần đây, ma túy ở phía nam dồn dập cấm không hết, chuyện này có liên quan mật thiết với Lưỡi Liềm Vàng.”
Lại nói ở phía nam, đặc biệt là các khu vực Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông, đa số ma túy đến từ vùng Tam Giác Vàng, sau khi Vạn Thiên Sơn kiểm soát gần 60% giao dịch ma túy ở Bang Wa, số lượng ma túy ở Tam Giác Vàng tiêu thụ về các vùng phía nam đã giảm mạnh, nhưng số lượng ma túy ở phía nam không giảm mà còn tăng. Số lượng ma túy này có nguồn gốc từ Lưỡi Liềm Vàng.
“Côn Sơn hợp tác với trùm ma túy ở Lưỡi Liềm Vàng, chúng tôi có lý do nghi ngờ Côn Sơn bề ngoài là cấm tiêu thụ ma túy sang Trung Quốc, nhưng thực tế lại ngầm thông qua Lưỡi Liềm Vàng tiêu thụ ma túy ở Trung Quốc, mà Lưỡi Liềm Vàng trùng hợp có nhu cầu cấp bách mở rộng thị trường ma túy ở Trung Quốc.” Trình Vi Bình nói tiếp: “Hai bên phối hợp nhịp nhàng, hợp tác nhiều năm.”
Cổ họng Trình Vi Bình muốn bốc khói luôn, ông ta dừng lại uống ngụm trà, cũng cho mọi người cơ hội đặt câu hỏi.
Đội trưởng Đội Phòng chống ma túy Sở cảnh sát đặt câu hỏi: “Tại sao Côn Sơn đi một vòng lớn như vậy để tiêu thụ ma túy ở phía nam Trung Quốc?”
Trình Vi Bình đáp: “Một trong những nguyên nhân, Côn Sơn chính là Vạn Thiên Sơn, kẻ chủ mưu vụ án mất súng Đường Sơn 16 năm trước.”
Đội trưởng Đội phòng chống ma túy hỏi tiếp: “Còn những nguyên nhân khác?”
Trình Vi Bình nói: “Căn cứ toàn bộ tin tình báo phỏng đoán kết quả, còn có nguyên nhân khác.” Ngụ ý ông ta chỉ có thể xác định còn có nguyên nhân khác nhưng không biết nguyên nhân đó là gì.
Đội trưởng Đội phòng chống ma túy lại hỏi: “Trong “KẾ HOẠCH SĂN BẮN”, Vạn Thiên Sơn có tác dụng đột phá cụ thể là gì?”
Trình Vi Bình im lặng, đến khi mở miệng, trong đầu ông ta nhớ lại câu nói của Tôn Quy Hạc – nguyên Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Việt Giang – ngay trước khi về hưu, vị Cục trưởng Tôn dùng giọng nói già nua mà mạnh mẽ nói: “Vạn Thiên Sơn là con mồi chúng ta nuôi.”
“Dẫn rắn ra khỏi hang.”