“Đường Sơn vốn là huyện Liên Đường, năm 2003 được đề nghị sáp nhập vào thành phố Việt Giang đồng thời đổi tên là Đường Sơn, cho đến năm 2012 mới thành công sáp nhập vào thành phố Việt Giang, chính thức đổi tên là tân khu Đường Sơn.”
Khu vực Đường Sơn nằm ở phía sau khu Ninh An, hoang vắng, mà ở giữa còn bị chân núi xuyên qua, vô số thôn xóm tọa lạc ở sâu trong chân núi phát triển sôi nổi. Sau khi tân khu Đường Sơn sáp nhập vào thành phố Việt Giang, thôn xóm lục tục dời ra đồng thời thành lập tiểu khu, từng đoạn chân núi bị khai phá, làm đường, phát triển đến nay đã có sẵn quy mô của một thành phố hiện đại.
“Trường bắn Đường Sơn là một câu lạc bộ CS hàng thật giá thật, năm 2010 khai phá, có tiếng tăm không nhỏ trong tỉnh.” Lý Toản bấm vào xem tài liệu, vừa đọc lướt qua vừa nói: “Trước khi chưa khai phá là một trường bắn huấn luyện hoang vu, năm 2003 trường bắn bị cưỡng chế phá bỏ, nguyên nhân chính là vì một vụ mất trộm súng trong kho vũ khí không xa trường bắn.”
“Dưới tình huống cửa chống trộm được gia cố, camera giám sát bố trí chặt chẽ, quân nhân lính gác và trưởng khoa đều có mặt, thế mà một số lượng súng ống kiểu mới vừa được vận chuyển đến kho vũ khí Đông Lộc không cánh mà bay… 300 khẩu súng kiểu mới và 6000 viên đạn, từ kho vũ khí canh gác nghiêm mật như bốc hơi khỏi thế gian, em không tin là không có nội ứng ngoại hợp.”
Lý Toản tiếp tục kéo xuống dưới, kỳ quái phát hiện năm đó không tìm lại được số vũ khí bị mất và bọn trộm, chứ đừng nhắc đến nội gián càng ẩn sâu hơn.
Số lượng lớn vũ khí mới bị mất trộm là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, người phụ trách kho vũ khí căn bản không gạt được, nhưng tâm lý sợ gánh trách nhiệm, họ ỷ vào nơi này có vị trí hẻo lánh và xa Trung Ương mà kéo dài thời gian hai ngày, đến khi không thể giấu được mới báo cáo lên.
Quân khu, tỉnh sở, thị huyện nhanh chóng xuất động khống chế Bộ vũ trang, đồng thời phong tỏa tất cả các con đường chủ chốt ra vào huyện Liên Đường, nhưng không thu hoạch được gì. Lúc đó hệ thống camera lưới trời chưa phổ biến, nhiều tuyến đường không gắn camera giám sát, không cách nào tra được xe cộ khả nghi. Họ cũng nghi ngờ trong Bộ vũ trang có người biển thủ, vì lúc số vũ khí bị mất, tất cả camera giám sát trong Bộ vũ trang đều bị xóa bỏ!
Số súng đạn kiểu mới có giá cả đắt đỏ, nếu buôn lậu ra nước ngoài thì rõ ràng đó là một số tiền phi pháp rất lớn, khó bảo đảm không có người bí quá hoá liều.
Lý Toản kéo xuống cuối muốn xem có bắt được nội gián hay không, nhưng chỉ thấy người phụ trách kho vũ khí bị tống ra tòa án quân sự xét xử, những người phải chịu trách nhiệm khác bị cách chức, hoặc bị xử phạt các mức độ nặng nhẹ khác nhau. Ngoài ra không có nội gián, không biết thủ phạm chính, càng không tìm lại được số súng đạn đã mất.
“Vụ án 16 năm trước chưa giải quyết?” Lý Toản nhướng mày, hắn dựa ra sau, ngửa đầu nhìn Giang Hành: “Sao anh biết trường bắn Đường Sơn chính là trường bắn Đông Lộc huyện Liên Đường?”
Giang Hành khoác hai tay lên vai Lý Toản, từ từ dời lên phía trước, ngón trỏ như có như không miêu tả đường cong cằm dưới của hắn: “Anh đến đó chơi một lần. Chỗ đó được quảng cáo là “Trường bắn vũ trang chân thực”, anh thấy trang bị và thiết bị ở đó rất giống thật nên nhớ kỹ. Người có thể làm nội gián chắc chắn phải rành rẽ hơn nhiều người về địa hình và bố trí lính gác kho vũ khí, và cả thời gian vũ khí mới nhập kho. Người này cũng phải có quyền hạn nhất định có thể giúp đồng bọn an toàn rời khỏi Đường Sơn… Lại nói, 300 khẩu súng và 6000 viên đạn tối thiểu phải có hai ba chiếc xe tải mới vận chuyển đi được.”
“Lúc đó là ai ngăn cản Bộ vũ trang không báo cáo lên?” Giang Hành nói tiếp: “Tranh thủ thời gian cho đồng bọn, nhưng làm vậy cũng bại lộ bản thân, quên mình vì người, thực sự vĩ đại.”
Lý Toản dùng cùi chỏ đẩy Giang Hành một cái, ý bảo y bớt đùa lại.
Giang Hành xin tha, y nói tiếp: “Dựa theo suy đoán này, nội gián có địa vị không thấp trong Bộ vũ trang, hơn nữa anh đoán hắn bị bại lộ rất nhanh sau đó, đồng thời nhanh chóng bị khống chế và xử phạt. Nếu truyền thông không đưa tin, vậy là phía trên có người tạo áp lực, ngăn cản phổ biến tin tức. Anh đoán là do việc này quá mất mặt, cũng có thể là do còn có ẩn tình.” Y dừng một chút rồi bổ sung: “Anh nghiêng về khả năng thứ hai.”
Mất mặt là mặt của Bộ vũ trang mà thôi, quân khu và tỉnh không cần phải che giấu tin tức có nội gián thay người ta, trừ phi ẩn tình quá lớn, họ phải ém miệng.
Giang Hành lên tiếng: “Không biết trong Cục cảnh sát còn hồ sơ năm đó hay không?”
“Em về cục điều tra thêm.” Lý Toản tiếp tục tìm kiếm nhưng không có tin tức mới nào khác, rất ít bài báo trên mạng về vụ mất vũ khí năm đó, ít đến nỗi có thể đếm được luôn. Khi nhập từ khóa “Thành phố Việt Giang 2002” thì bất ngờ duy nhất là mấy kết quả nhảy ra trên đầu: “Tai nạn giao thông thảm khốc trên quốc lộ…”
Trên đường quốc lộ cao tốc thành phố Việt Giang xảy ra vụ tai nạn giao thông, một tài xế xe tải nặng đột nhiên mất lái lao về phía trạm thu phí, hai cảnh sát giao thông và một nhân viên thu phí cao tốc hôm đó bị đâm chết, đồng thời kéo theo tám người bị thương, tài xế xe tải chết tại chỗ.
Thời gian xảy ra tai nạn là tháng 12 năm 2002, cách thời điểm xảy ra vụ mất vũ khí Đông Lộc Đường Sơn là năm tháng sau. Kết quả điều tra cho thấy tài xế say rượu điều khiển xe gây ra thảm kịch, ngoài ra không có tin tức gì đặc biệt.
Lý Toản tắt trang Web, ánh mắt nhìn ra khoảng không, đẩy bàn tay Giang Hành đang s.ờ soạng cằm hắn ra: “Giúp em xoa bóp thả lỏng xương cốt.” Chen chúc trên sô pha mấy tiếng đồng hồ, dường như xương cốt để luôn trên ghế rồi.
Giang Hành rất biết lắng nghe, lập tức xoa bóp thả lỏng xương cốt cho bạn trai danh chính ngôn thuận, quan sát hắn thoái mái nheo mắt, y thầm nghĩ học nhiều ngón nghề như vậy cũng chỉ có xoa bóp và nấu ăn là có chỗ dùng.
Ngón tay ấn xuống học vị, lúc thì thuận theo chiều kim đồng hồ, lúc thì ngược lại, từ huyệt vị xuống phía dưới, xuống hõm xương quai xanh xoa bóp hai cái. Giang Hành chớp mắt một cái, từ góc độ này của y có thể thấy hết trong cổ áo của Lý Toản, lồ.ng ngực lấm tấm dấu răng còn mới.
Đó là kiệt tác của y.
Giang Hành cúi người, vùi mặt vào hõm vai Lý Toản nói: “Sáng sớm “làm” một trận, hài hòa thể xác lẫn tâm hồn, có hứng thú không?”
Lý Toản liếc y, giơ tay ngăn cản gương mặt kề tới gần: “Chưa đánh răng rửa mặt mà “làm” vào sáng sớm sẽ ảnh hưởng phát triển sau này.”
Gương mặt Giang Hành tự trang bị ống kính mài da ánh sáng nhu hòa, ngủ trễ dậy sớm không có rỉ mắt quầng thâm thì thôi đi, thế mà mặt còn không bị đổ dầu! Nếu không phải cằm y mọc râu lún phún chưa cạo, e là Lý Toản sẽ cho rằng y thừa dịp hắn chưa dậy mà lén đi rửa mặt.
Giang Hành nói: “Vấn đề này rất dễ giải quyết.” Không gì có thể ngăn cản bước tiến của y, Giang Hành lập tức kéo Lý Toản đứng lên đẩy vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, chỉnh nước ấm xong xoay người lại, phải hiện hắn đang dựa vào bồn rửa mặt không nhúc nhích, y trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Cần anh giúp em bóp kem đánh răng?”
Lý Toản: “…” Hắn rút bàn chải đánh răng ra, vừa bóp kem vừa tức giận nói: “Anh mau khoác lớp da mặt người dạ thú lên đi, đừng ném lung tung như vậy.”
Vừa mới thức dậy không lâu, tên này đã t*ng trùng lên não rồi?
Giang Hành đánh răng rất nhanh, xong rồi không quên rót hai phần nước súc miệng, cho đến khi xác định miệng mồm sạch sẽ thơm tho, y lập tức ôm vai Lý Toản – người vừa súc miệng xong – vừa hôn vừa cười nói: “Cá nhân anh cho rằng, ở trước mặt bà xã thì không cần mặc quần áo.”
Lý Toản dựa lưng vào bồn rửa mặt lạnh như băng, nghe vậy cắn cằm Giang Hành hỏi: “Ai là bà xã?”
“Anh thì không thành vấn đề.” Giang Hành không hề biết hai chữ “liêm sỉ” là gì, y đè Lý Toản lên gạch men cắn vành tai hắn, thuận tay mở vòi hoa sen, nước ấm được điều chỉnh từ trước lập tức phun ra từng tia từng tia, chớp mắt hai người đã ướt đẫm.
“Em là ông xã, anh là bà xã, không có vấn đề gì.”
Dường như Giang Hành vừa get được trò sắm vai gì đó thú vị, thế là tiếp theo y vừa “làm” Lý Toản vừa hưng phấn gọi hắn là “ông xã”. Quả thật so với lão lưu manh Lý Toản, y còn lưu manh hơn gấp trăm lần, không tu luyện mười mấy hai mươi năm tuyệt đối không luyện đến cảnh giới không biết xấu hổ thế này.