Cả một tuần lễ, trong ký túc xá không lúc nào là không nghe thấy giọng nói của Trương A Mẫn.
Tiêu Hàn hôm qua như thế nào, Tiêu Hàn hôm nay ra sao, Tiêu Hàn ngày mai sẽ làm cái gì.
Đáng nói đến là, "chân mệnh thiên tử" của cậu ta lần này đã qua được một tháng, vẫn chưa bị thay đổi.
Sau khi bận xong công việc đoàn đội, Hà Nhiễm liền chuyển về nhà trọ ở gần trường, vẫn là ở một mình sẽ yên tĩnh hơn.
Đúng như Tiêu Hàn nói thì sau một tháng, chậu hoa sơn trà trên bệ cửa sổ cũng đã nở hoa.
Cánh hoa tầng tầng lớp lớp, rực rỡ tươi mát, Hà Nhiễm cảm thấy nó còn đẹp hơn cúc Châu Phi rất nhiều.
Trước đêm giáng sinh, Trương A Mẫn gọi cho cô một cuộc điện thoại, nói là bốn người trong ký túc xá hẹn nhau đi xem phim, hỏi cô có muốn đi không.
Hà Nhiễm không thích tham gia náo nhiệt, đang muốn từ chối nhã nhặn thì lại nghe Trương A Mẫn nói tiếp: "Cậu bình thường không muốn chơi chung với bọn tớ thì thôi không nói. Hôm sau là sinh của nhật của Lưu Nhụy, nếu cậu coi tụi tớ là bạn thì nể mặt một chút đi."
Hà Nhiễm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng đổi ý: "Được, bọn cậu chọn giờ đi."
Đêm bình an hôm đó, Hà Nhiễm đến trước cửa rạp chiếu phim sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ba giờ chiều, việc kinh doanh của rạp phim rất đông đúc, xếp hàng mua vé phải đến mấy hàng dài.
Ngoài cô có thói quen đến sớm ra, thì còn có một người nữa.
Hà Nhiễm nhìn ở cách đó không xa, Tiêu Hàn đang đứng trước một tấm biển đèn led.
Áo khoác đen sáng bóng, quần jean xanh đậm màu, một đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu, đế giày đã sớm bị mòn gót.
Cách ăn mặc rất bình thường, nếu không để ý sẽ không thể nhận ra được anh.
Tiêu Hàn cũng đã nhìn thấy cô.
Lúc Hà Nhiễm quay đầu về phía anh, anh vô thức dời tầm mắt rời đi. Hành vi buộc tai trộm chuông này đương nhiên không hề có tác dụng.
Hà Nhiễm nhấc chân bước về phía anh, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt anh.
Cô hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh tại sao lại ở đây?"
Tiêu Hàn rốt cục cũng thu lại ánh mắt, dừng ở một chỗ trên người cô: "Trương A Mẫn bảo anh tới."
Hà Nhiễm không dấu vết mà nhíu mày.
Tiêu Hàn cái người này một năm còn không đi xem phim được một lần, vậy mà lại có thể đồng ý lời mời của Trương A Mẫn.
Hơn nữa lại còn vào ngay ngày lễ dễ làm cho người ta suy nghĩ như vậy, không tránh khỏi quá mức tận tâm đi.
Hà Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nói thẳng thừng: "Tiêu Hàn, anh không cần phải cố tình khiêu khích em."
Ngữ khí Tiêu Hàn vẫn bình thường: "Anh không muốn khiêu khích em."
"Không muốn khiêu khích em?" Hà Nhiễm cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ anh thật sự thích cô ta?"
"Không thích."
"Trương A Mẫn thích anh, anh không biết sao?"
"Biết."
"Biết mà anh còn tới?"
Tiêu Hàn mím môi, anh không muốn nói dối cô: "Bọn họ bảo em sẽ tới, nên anh cũng tới."
"......."
Hà Nhiễm quay người, vuốt hết tóc ra sau đầu rồi than nhẹ một tiếng.
Cô không muốn giằng co với Tiêu Hàn ở trước đám đông, liền hất cằm về hướng thang máy, "Đến đó rồi nói."
Thang máy chậm rãi đi xuống, Hà Nhiễm và Tiêu Hàn bước vào tầng hầm.
Ở đây là một bãi đỗ xe lớn, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ gặp được vài ba chiếc xe đi ngang qua, thì không có mấy người ở đây cả.
Tiêu Hàn mang giày cao gót đi ở phía trước, Tiêu Hàn cách cô vài bước đi ở phía sau.
Bọn họ đi vào một cái toilet ở góc khuất, Hà Nhiễm đóng cửa lại, quay người nhìn thẳng vào Tiêu Hàn.
Ngữ khí cô đổi thành khuyên nhủ: "Tiêu Hàn, anh thế này là đang lãng phí thời gian."
Tiêu Hàn vẫn giữ gương mặt nghiêm túc như trước: "Anh không thấy vậy."
Hà Nhiễm dứt khoát nói rõ: "Anh ở lại Bắc Kinh bao lâu cũng vô ích, em sẽ không đi với anh."
Tiêu Hàn vẫn không lùi bước, không nao núng nói: "Em không cần phải đi với anh. Em đi đâu, anh sẽ theo đó."
Nói tới nói lui anh vẫn không chịu hiểu, chỉ có thể lấy tình cảm ra để thuyết phục.
"Anh nghe em một chút được không?" Hà Nhiễm duỗi hai tay, giúp anh sửa lại cổ áo, giọng nói nhẹ nhàng: "Sau này không cần tới tìm em, việc này sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Em thật sự.....không thể cho anh được gì cả."
Vuốt xuống những nếp nhăn ở trên áo anh, cô thu tay lại, không nhanh không chậm nói: "Giữ được, buông được mới là nam nhân."
Tay cô chưa kịp đút vào túi áo, đã bị anh nắm lại ở giữa không trung, trong câu nói của Tiêu Hàn mang ý nghĩa thâm trường: "Anh từ trước đến giờ, chưa từng cảm thấy mình giữ được em."
Ánh mắt của anh như một ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào cô: "Em dám đến thôn Tiểu Châu để tìm anh, dám đến Phù Lăng để tìm anh, lại còn đưa tiền cho Tần Tảo bảo cô ấy rời đi, tất cả không phải là vì muốn ở bên cạnh anh sao? Bây giờ anh đã đến tìm em rồi, tại sao em lại hối hận?"
Hà Nhiễm im lặng, bất động thanh sắc.
Tiêu Hàn bước lại gần người cô, da thịt dán lên, hàm ý sâu xa nói: "Em muốn để người khác ngồi mát ăn bát vàng sao?"
Hà Nhiễm tránh khỏi động tác xâm lược của anh, rũ mắt nhìn xuống đất.
"Ở bên nhau thì không được." Cô thở dài một tiếng, "Ngoài cái này ra, anh muốn gì?"
Hai tay Tiêu Hàn vòng qua eo cô, dùng sức kéo cô lại gần với anh, ôm cô vào trong ngực.
"Em thấy sao?" Anh kề sát tai cô, cố tình thấp giọng: "Ngoại trừ chuyện đó ra, anh cái gì cũng không muốn."
Dựa vào gần hơn, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, dường như nó đã đậm hơn trước đây.
Hà Nhiễm thoáng thất thần, mặt Tiêu Hàn đã tiến tới trước mặt cô.
Mí mắt cô khẽ rũ xuống, ánh mắt đọng lại trên những đường nét mờ nhạt của hai cánh môi anh, mọi thứ đều làm cho người ta muốn chạm vào.
Cô trước giờ làm gì đều không muốn mình mắc nợ bất cứ ai, nhưng chỉ có duy nhất người đàn ông trước mắt này, cô không có biện pháp nào không thẹn với lương tâm.
Trầm mặc nửa ngày, cô khẽ gọi tên anh: "Tiêu Hàn."
"Ừm."
Giọng nói của Hà Nhiễm có chút đờ đẫn, chậm chạp mở miệng: "Em có thể cho anh."
"Nhưng chỉ giới hạn ở thân thể." Cô dừng lại một chút, "Những thứ khác em không thể chịu trách nhiệm."
Tiêu Hàn phớt lờ, ra tay trước chiếm lợi thế.
"Anh không tin." Anh cúi xuống dứt khoát hôn lên môi cô, "Em lúc nào cũng chỉ biết khẩu thị tâm phi."
.......
Thời tiết quá lạnh, bọn họ không có cởi hết toàn bộ.
Hà Nhiễm ngồi trên nắp bồn cầu, qυầи ɭóŧ của cô đã bị kéo xuống tận mắt cá chân, hai chân cô mở ra.
Tiêu Hàn ngồi xổm xuống, lúc đầu cô không cho anh làm như vậy, nhưng cũng không chịu nổi sự kiên trì của anh. Đầu lưỡi của anh lên xuống kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ cô, khiến cô không kiềm chế được mà lên đỉnh.
Lông mày Hà Nhiễm nhíu chặt, bàn tay cô nắm vào không khí, các ngón tay siết chặt vào nhau.
Tiêu Hàn nói: "Giữ lấy đầu anh đi."
Hà Nhiễm nghe lời đem mười ngón tay vòng qua gáy anh, như muốn tìm được một chỗ giải tỏa, móng tay cô bấm thật sâu vào da thịt của anh.
Điều này làm cho mặt Tiêu Hàn càng tiến lại gần cô hơn, lưỡi cũng xâm nhập vào sâu hơn.
Hà Nhiễm gắt gao cắn môi, đầu gối suýt chút nữa là khuỵu xuống, nhưng trong chốc lát lại ra sức duỗi thẳng.
Anh luôn có cách làm cô mất đi lý trí, từ từ kiên nhẫn, kìm chế từng bước từng bước làm cô muốn bùng cháy.
Tiêu Hàn cuối cùng cũng đứng dậy, sẵn sàng cho cô thỏa mãn thật sự.
Anh đã hư hơn rồi, trước kia anh đều sẽ trực tiếp cho cô, lần này lại dám chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô.
Hà Nhiễm không chịu đựng được, gấp đến độ hét lên: "Mau cho vào!"
Tiêu Hàn không nhanh không chậm, gọi tên của cô: "Hà Nhiễm."
"Ừm."
"Hà Nhiễm."
"Ừm."
"Hà Nhiễm."
"Rút cuộc là làm sao?!"
Cô dần dần ý thức được đây là một cách ngâm nga khác của anh, vì vậy cô cứ tùy ý để anh gọi, không phản ứng lại nữa.
Giọng nói của anh kết hợp với tên của cô là lời tâm tình êm tai nhất.
Những âm thanh suиɠ sướиɠ đứt quãng đan xen với nhau ở trong góc phòng chật hẹp, toàn bộ trời đất chỉ còn lại anh và cô.
Hà Nhiễm đầu tóc rối bời bước ra khỏi toilet, đứng ở một bên chỉnh trang lại vẻ ngoài.
Cô ban nãy chỉ ngồi hưởng thụ, không đến mức chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, chỉ có hai má đỏ rực của cô khiến người ta nhìn ra được manh mối.
Hà Nhiễm đứng trước bồn rửa tay, lấy phấn lót và son môi từ trong túi xách ra, tỉ mỉ trang điểm lại một lượt.
Tiêu Hàn đi tới đằng sau lưng cô, hai tay vòng qua eo cô lưu luyến không rời.
Hà Nhiễm nhìn vào trong gương nói, "Anh đi trước đi, em lát nữa sẽ tới."
Tiêu Hàn đứng một lúc, gật đầu: "Được."
Sau khi Tiêu Hàn đi được mười phút.
Hà Nhiễm nhìn khuôn mặt tô son trát phấn dày cộm ở trong gương.
Rất giả tạo, nhưng nhờ như thế mới không thể nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào.
Cô hài lòng ném son môi vào trong giỏ, quay người bước đi.
Bộ phim đã chiếu được hơn một nửa, Tiêu Hàn và Hà Nhiễm một trước một sau gọi điện thoại cho Trương A Mẫn, cầm vé đi vào rạp.
Trương A Mẫn có hỏi lý do tại sao bọn họ lại tới trễ, hai người đều không hẹn mà lấy lý do"kẹt xe", gương mặt của Trương A Mẫn có hơi kì lạ nhưng ngược lại cũng không nói gì cả.
Xem phim xong, một đoàn người vốn là muốn cùng nhau đi ăn cơm tối, nhưng giữa chừng lại xảy ra một sự cố nhỏ.
Sau khi bộ phim kết thúc, bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng là những người cuối cùng rời khỏi rạp phim.
Lối ra rất hẹp, chỉ đi được một người, năm người bọn họ xếp hàng lần lượt đi ra.
Trương A Mẫn đi trước nhất, Hà Nhiễm đi tiếp theo sau đó theo thứ tự là Tiêu Hàn và hai người bạn cùng phòng.
Hà Nhiễm gần đây hay bị thiếu máu, chưa đi được mấy bước, đầu cô đột nhiên choáng váng.
Thân thể Hà Nhiễm lung lay trong không trung, cô như phản xạ có điều kiện mà vươn tay ra, nắm lấy vai của người đằng trước.
Hà Nhiễm chẳng qua chỉ chạm rất nhẹ, không dùng một chút lực nào.
Trương A Mẫn lại như bị ai đẩy ngã xuống đất.
Dáng người cô ta có hơi tròn, lập tức lăn xuống bậc thang như một trái bóng.
Cũng may cầu thang không quá dốc, cô ta lăn vài vòng đã dừng lại.
Lưu Nhụy và Hoàng Hiểu Lệ vội vàng chạy đến, dìu cô ta đứng lên, khẩn trương kiểm tra thương tích.
Đầu gối của Trương A Mẫn đã bị trầy một mảng, có chút máu chảy ra. Cổ chân cũng đã bị trẹo không thể đứng lên được, còn những chỗ khác thì không có gì đáng ngại.
Lưu Nhụy quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Các cậu có ai đem băng cá nhân không?"
"Tôi có." Hà Nhiễm đáp lại, rồi từ từ vịn tường đi xuống.
Đưa băng cá nhân cho Lưu Nhụy, cô nhìn Trương A Mẫn nhiều hơn vài lần, thấp giọng nói: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Trương A Mẫn không để ý lắc đầu, cười tươi, "Không sao, tớ biết cậu không phải là cố ý."
Hà Nhiễm lại nói: "Đi bệnh viện xem thử đi, đừng để lại di chứng về sau."
Trương A Mẫn nhìn về Tiêu Hàn đang trầm mặc đứng ở một bên, chần chờ vài giây mới gật đầu: "Được."
Trương A Mẫn hoàn toàn không thể đi được, nhưng để hai cô gái đỡ thì có chút quá sức.
Tiêu Hàn là một đại nam nhân mà lại khoanh tay đứng nhìn thì không phải phép cho lắm, không thể không đi tới trước nói: "Để tôi bế em đi."
Trương A Mẫn thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy phiền anh rồi."
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra qua một lượt, chân Trương A Mẫn chỉ bị trật nhẹ một chút, bác sĩ xoa thuốc cho cậu ta một lúc thì có thể ra về.
Lúc rời khỏi bệnh viện, đã sớm qua thời gian đặt trước ở nhà hàng, một bữa tiệc mỹ vị cũng như thế mà không ăn được.
Bọn họ tùy ý chọn một quán ăn nhanh ở gần đó, lấp đầy bao tử là được.
Sắc trời đã tối, Tiêu Hàn phụ trách tiễn mấy cô gái tới dưới lầu ký túc xá, sau đó cùng Hà Nhiễm về nhà.
Hai người họ đi sát nhau trên vỉa hè, một trận tuyết đầu mùa bỗng nhiên rơi xuống.
Tuyết không quá lớn, nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống trên hàng cây đang lay động.
Hà Nhiễm cảm thấy chóp mũi có hơi lạnh, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy trên bầu trời lác đác một màu trắng noãn, mới biết được rằng tuyết đã rơi rồi.
Cô giữ chặt áo khoác trên người, hối hận tại sao hôm nay đi ra đường lại không đem theo khăn quàng cổ.
Cổ dài cũng không phải là một chuyện tốt, từng cơn gió lạnh buốt cứ thế tràn vào cổ áo, làm cho người ta cảm giác quần áo cũng không đủ che chắn.
Tiêu Hàn bước lại gần, cởi găng tay của mình ra, giúp cô từng ngón mang vào.
Hà Nhiễm cúi đầu nhìn, yên tĩnh để anh giúp cô.
Cái găng tay này của Tiêu Hàn......có chút buồn cười, nó được dệt bằng len, không có trang trí gì cả, ở chỗ ngón trỏ còn có một cái lỗ.
Tiết kiệm đến trình độ này, cô cũng không biết phải nói gì về sự bủn xỉn của anh.
Bất quá cũng không có gì đáng ngại, tay Hà Nhiễm nhỏ hơn tay anh rất nhiều. Cô đem phần dư ở đầu ngón tay nắm lại trong lòng bàn tay, để cho khí lạnh không thổi vào khe hở.
Đeo xong găng tay, Hà Nhiễm không chút che giấu mà bình phẩm: "Quá xấu."
Tiêu Hàn nói: "Là anh tự đan."
Thái độ Hà Nhiễm liền thay đổi ngay lập tức: "Nếu mà tự làm thì không tệ, giúp em đan một cặp đi."
Tiêu Hàn gật đầu: "Được."
Hà Nhiễm đã ấm áp hơn, lại nhìn mười ngón tay Tiêu Hàn lộ ra bên ngoài, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
Tiêu Hàn lắc đầu nói: "Còn tốt."
Hà Nhiễm như cười như không: "Cũng đúng, trong tên của anh vốn có chữ Hàn mà, đương nhiên là chịu lạnh rất giỏi rồi."
Tiêu Hàn không nhận ra được câu nói đùa của cô, đứng cứng ngắc mấy giây sau đó mới khẽ cong môi cười.
Hà Nhiễm cảm thấy mất hứng hừ một tiếng, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tiêu Hàn không cần cố sức cũng có thể đi đến sát bên cạnh cô, giống như vô tình hỏi: "Hồi nãy lúc trong rạp phim, em bị sao vậy?"
Hà Nhiễm nói: "Đầu có chút choáng, nên mượn vai của Trương A Mẫn đỡ một lát."
Tiêu Hàn như có điều gì suy nghĩ "ồ" một tiếng.
Hà Nhiễm quay đầu nhìn anh, "Sao đó, anh nghĩ là em cố tình đẩy cậu ta ư?"
Tiêu Hàn nói: "Không có."
Hà Nhiễm nhún vai, nói: "Anh nghi ngờ em cũng đúng thôi, dù sao trước kia em cũng đã có tiền án."
Tiêu Hàn cau mày, lặp lại một lần nữa: "Không có." Lần này ngữ khí của anh đã nhấn mạnh hơn.
Hà Nhiễm mím môi cười, "Em biết anh không như vậy mà, đùa anh một tí thôi, đừng nghiêm túc như vậy."
Bất giác bọn họ đã đi đến dưới nhà Hà Nhiễm.
Đứng ở trước cửa khu chung cư, Hà Nhiễm tháo găng tay của Tiêu Hàn ra, đưa cho anh, "Anh mang vào đi, trở về đừng để bị đóng băng đấy."
Tiêu Hàn đút nó vào trong túi, không vội mang vào.
Anh ngược lại hỏi: "Bao giờ mới được gặp nhau lần nữa?"
Hà Nhiễm đứng yên bất động, qua một lúc mới nói: "Có một điều kiện."
Tiêu Hàn hỏi: "Điều kiện gì?"
"Chỉ em mới có thể đến gặp anh, chứ anh không được tới tìm em."
"......"
Có lẽ do thời tiết quá lạnh đã làm cho khuôn mặt Tiêu Hàn trở nên cứng ngắc, Hà Nhiễm thậm chí còn xuống thêm một đao: "Nếu anh không làm được, thì coi như tất cả chuyện ngày hôm nay đều chưa từng xảy ra."
Sau một thời gian trầm mặc rất lâu, giọng nói Tiêu Hàn mang theo cảm giác thua cuộc: "Được."
Hà Nhiễm nói tiếp: "Em nói không được tìm em, bao gồm cả việc nhắn tin và gọi điện, anh đều không thể chủ động liên lạc với em."
Lần này ngược lại Tiêu Hàn thỏa hiệp rất nhanh, anh bình thản nói: "Anh biết rồi."
Thống nhất được ý kiến mới là kết quả tốt nhất, Hà Nhiễm hài lòng cong môi, vẫy tay với anh: "Vậy cứ như thế đi, em lên lầu trước, tạm biệt."
Vài giây sau, một đôi tay ôm lấy mặt cô, không nói lời nào mà cúi xuống hôn sâu.
Hà Nhiễm cũng không đẩy ra.
Cảm giác này rất kì quái, rõ ràng cả hai người đều dùng sức như nhau, Hàn Tự sẽ làm cô cảm thấy thô bạo còn Tiêu Hàn thì lại không phải như vậy.
Có lẽ đây là cái được gọi là "Chớp mắt định sinh tử", chỉ có nụ hôn của Tiêu Hàn mới có thể khơi ra những ham muốn trong lòng cô.
Dưới ánh đèn đường, hai bóng người ôm nhau thật chặt.
Những bông tuyết rơi lặng lẽ càng thêm lãng mạn, chúng rơi trên tóc cô rồi sau đó tan vào trong bàn tay của anh.
Những thứ đẹp đẽ vẫn luôn phải kết thúc, giống như một khúc kinh hồng luôn ngắn ngủi.
Anh rời khỏi môi cô, kéo ra tơ nước mỏng manh.
Hà Nhiễm vẫn chưa thỏa mãn lại tiếp tục đuổi theo, dây dưa không ngừng.
Thời gian trôi qua tưởng chừng đã rất lâu, như thể nhắm mắt liền có thể ở bên nhau đến già.
Cô trước giờ chưa từng hôn cuồng dại như vậy, hàm răng và chóp mũi đều va vào nhau, đam mê đến nỗi không thể nào dứt ra, chỉ muốn chạm vào hơi ấm của nhau. Dù cho đến cuối cùng cô đã có chút khó thở, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không chịu buông tay.
Cô và anh như hai con thiêu thân lao đầu vào lửa, đứng trước sự tuyệt vọng mà ôm chầm lấy nhau, trong lòng vẫn nuôi dưỡng ý định tìm được một con đường sống ở trong ngõ cụt.
Trước khi nghẹt thở, Hà Nhiễm cuối cùng cũng tách môi ra.
Cô ngửa đầu nhìn trời rồi hít sâu từng ngụm lớn, Tiêu Hàn đè cổ cô lại, áp trán mình vào, truyền hơi ấm cho nhau.
Tiêu Hàn thở hổn hển nói: "Đừng để anh không tìm thấy em, anh không thể chịu đựng được việc em lại biến mất lần nữa."
Việc thiếu dưỡng khí làm tim Hà Nhiễm đập nhanh, giọng nói cũng trở nên nặng nề: "Em thật sự không biết chúng ta sau này sẽ như thế nào, nhưng hiện tại cứ nghe em trước."
"Em có thể đừng đối xử với anh như vậy được không....." Hô hấp của anh càng gấp rút hơn cả cô, lời nói cầu khẩn cũng đã bị dừng lại giữa chừng, anh nói với cô với đôi mắt đỏ ngầu: "Hà Nhiễm, em sắp bức anh điên rồi."