*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2: Cô không đủ mặt dầy để nói mình là nghệ sỹ đâu, đến cả baidu baike còn chẳng có nữa là…
Giản Thù đạp một cú vào đầu gối nó, thằng nhóc học sinh chợt khuỵu chân quỳ xuống đất gào lên: “Á á á ui ui ui, đau đau đau…”
“Mẹ mày chưa từng dạy mày rằng, đừng có lôi cơ thể vóc dáng của bạn nữ ra để đùa cợt sao?” Giản Thù như chẳng cần dùng chút sức lực nào, khóe môi vẫn treo nụ cười mỉm như trước, “Còn nữa, mồm miệng sạch sẽ chút.”
“Đ* má, đ* m* chúng mày còn đứng đấy mà nhìn à, mau cứu bố mày ra đi!”
Lúc này đám bạn của nó mới phản ứng, vừa định xông lên giúp thì Giản Thù đã buông thằng nhóc đang quỳ trên đất ra, tung một cú qua vai, ném nó ngã sõng soài xuống đất.
Giản Thù còn chưa đứng thẳng lên, một cây côn sắt đã đập xuống đầu cô.
May mà cô tránh nhanh, đầu chỉ bị rách mất chút da. Thằng nhóc học sinh trước mặt run rẩy cả hai chân, thấy trên đầu cô tứa máu, cây côn sắt vừa gây án rơi choang một cái xuống đất.
Giản Thù cúi người xuống, nhấc thử trọng lượng của cây côn sắt kia, nói: “Gan của chúng mày chỉ được có từng đó thôi à, về…”
“Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”
Giản Thù cạn lời…
“Đề nghị cô lập tức bỏ vũ khí xuống!”
Giản Thù ném cây côn sắt đi, ngoan ngoãn giơ hai tay lên: “Chú cảnh sát, tôi vô tội ạ. Tôi mới là người bị hại.”
“Người bị hại á? Người bị hại có thể cầm vũ khí trên tay, có thể dọa người ta đến mức này sao? Tôi nhìn cô đã thấy không giống học sinh trung học rồi. Theo chúng tôi về đồn lấy khẩu cung.”
…
Đồn cảnh sát.
Giản Thù ngồi dựa vào lưng ghế, sắc mặt có chút khó xử: “Chú cảnh sát ơi, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Cây côn đó không phải của tôi. Tôi có bị thần kinh đâu mà tự cầm côn sắt đập vào đầu chứ?”
“Bớt nói nhảm đi. Tên gì?”
“Giản Thù.”
“Làm nghề gì?”
“Làm công cho người ta.” Cô không đủ mặt dày để nói mình là nghệ sỹ đâu, đến baidu baike còn chẳng có nữa là.
“Lấy chứng minh nhân dân ra đây.”
“Tôi quên mang rồi…”
Người cảnh sát đang lấy lời khai của cô đặt bút xuống: “Cô đùa với tôi đấy à?! Giữa mùa đông lạnh giá, cô để chân trần như thế đứng bên lề đường, còn tấn công hai học sinh trung học. Rõ ràng là cô có ý đồ xấu, vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn mà phối hợp với chúng tôi.”
Giản Thù đáp: “Chú cảnh sát này, chú đi sai vấn đề rồi nhé. Tôi để chân trần thì làm sao? Tôi để chân trần có thể trở thành lý do để cho chúng nó quấy rối tôi sao?!”
Lúc này, hai thằng nhóc học sinh kia đều nhất trí một lòng ‘đối địch’: “Chúng tôi có quấy rối chị đâu, cây côn sắt kia cũng là của chị mà.”
“Đúng thế, chú cảnh sát ơi, cô ta là gái du côn, đứng ven đường cướp bóc của chúng cháu. Chúng cháu không đưa tiền cho cô ta, cô ta liền động thủ đánh đập chúng cháu.”
Lúc này Giản Thù ngồi vắt chân lên, trong miệng vẫn còn nhai kẹo cao su tóp tép, trên mặt chưa tẩy trang, quả thực nhìn cũng rất giống dáng vẻ của mấy cô nàng du côn.
Người cảnh sát gõ xuống bàn: “Nhổ kẹo cao su ra cho tôi.”
Giản Thù lại nhai thêm vài cái nữa, sau đó mới thong thả mò lấy một tờ giấy ăn. Đang chuẩn bị nhổ kẹo ra, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao to lạnh lùng tuấn tú ở cách đó không xa, cũng không biết người ấy đã đứng đấy bao lâu rồi.
Cổ họng của cô chợt sặc một cái, vội vàng dùng giấy ăn gói miếng kẹo cao su kia lại, vo tròn thành một cục rồi ném vào thùng rác.