Hạ Kha và Giang Thư Vũ dậy quá muộn nên không tính ăn sáng nữa, theo chân bà vào nhà bếp vụ giúp vì hôm nay có khách tới. Khách không ai xa chính là gia đình người em trai của ông, là chú ruột của Hạ Kha.
''Vậy nên mẹ bắt vịt để sở cơm? Mẹ biết chú thím đến nhà chúng ta lần nào cũng sẽ ăn cơm trước mà.'' Hạ Kha nhìn bà thuần thục chặt thịt vịt liền hỏi.
Động tác của bà không dừng, chặt từng miếng vừa ăn một cách dứt khoát, song lại thái hành đập xả, mà Giang Thư Vũ đứng một bên nhặt rau cũng dỏng tai lên hóng hớt, lại cảm thấy Hạ gia lúc nào cũng có những chuyện độc lạ, lúc này mới đáp lại con trai.
''Ai bảo, lần này ba con gọi qua dặn đi dặn lại rồi, vả lại mấy đứa em họ của con cũng sẽ qua.''
Hạ Kha gật đầu như đã hiểu, cũng không có ý định hỏi sâu xa gì, chuyên tâm cùng vợ nhặt rau. Giang Thư Vũ lại không như vậy, một câu chuyện mà chỉ nghe được một đoạn ngắn khiến anh rất ngứa ngáy, liền dùng cùi trỏ thúc thúc cánh tay hắn, cho hắn một ánh mắt nóng rực thúc giục mau tiếp tục kể.
Vả lại chú thím này của hắn anh chưa từng nghe qua, trong truyện chỉ xoay quanh nhân vật thụ chính nên hoàn toàn lược bỏ hai người chú thím này, nếu hôm nay không ai nhắc thì anh còn nghi ngờ ba chồng của mình là con một.
''Sao không nhận ra em hay tò mò vậy nhỉ?'' Hắn thấp giọng cười, ghé sát vào tai anh hỏi, tránh cho bà để ý.
''Làm sao đây? Mang tiếng là về ra mắt nhà chồng mà đến em ruột của ba chồng cũng không biết, mối hôn sự này có phải cồng kềnh quá không hả?'' Anh chẳng kiêng dè gì, dùng lời nói trêu chọc đáp trả lại hắn.
Ba của Hạ Kha, cũng chính là ông nội của bé tên Hạ Đường Mạc, có hai người em trai và một người em gái, lần lượt là Hạ Dương Chí, Hạ Long Triệu và Hạ Linh Lung. Nhưng vì ngày xưa khi ông cố nội mất, ông và người em trai thứ hai Hạ Dương Chí xảy ra xung đột nên đã từ mặt nhau, mà người cô út Hạ Linh Linh không muốn dính dáng tới nên đã lấy chồng xa, mỗi năm chỉ ngày giỗ mới về nên tình cảm chia cắt. Chỉ còn mỗi chú ba Hạ Triệu Long, tính tình rất nhút nhát, lại có quan hệ thân thiết với ông, khi ông và chú hai cãi nhau, ông ấy đã về phe của ông dù rất sợ chú hai tìm tới cửa trả thù.
''Tranh cãi về cái gì?'' Càng nghe anh lại càng tò mò, lại thúc giục Hạ Kha kể tiếp.
''Không biết rõ, khi ấy tôi chưa sinh ra, chỉ nghe phong phanh từ chú ba là có xung đột, tôi đâu phải loại người hay tò mò.'' Kể thì kể, Không quên đá đểu anh một câu.
Chú ba Hạ Long Triệu lấy vợ muộn, đến tận năm 35 tuổi mới lấy vợ, cho nên hai người em họ này kém tuổi hắn khá nhiều. Một người đang học đại học năm nhất, 19 tuổi, một người đang học cấp 3, 17 tuổi.
''Nhà chú ba có tật rất kì lạ, như thể thừa hưởng gen di chuyền vậy, bốn người, tính cả cô em dâu của mẹ cũng nhút nhát y chang, mỗi lần qua chơi đều cứ ăn cơm trước, như thể ngại khi ăn cơm với nhà mình.''
Bà vừa nấu xong món thịt vịt, định nấu canh thì phát hiện rỗ rau vẫn chưa được nhặt xong, mà anh và hắn lại chụm đầu vào giọng to giọng nhỏ, đi lại nghe một chút mới biết đang nói chuyện bát quái của chú ba Hạ Long Triệu, vì vậy bà liền góp vui khiến anh giật thót, làm anh cụng một cái cốp vào đầu hắn.
''Thôi mời hai anh đi ra đi, Không biết vào giúp hay vào hóng hớt nữa.'' Bà nhìn rỗ rau chỉ mới nhặt được một nửa liền tống cổ cả hai ra ngoài.
Hạ Kha và Giang Thư Vũ bị bà đuổi ra ngoài, hai mặt nhìn nhau rồi lại cùng nhún vai tỏ vẻ hết cách. Song, một trước một sau xách dép đi ra ngoài, một chút níu kéo muốn giúp bà nấu cơm cũng không có, thong thong thả thả nói với ông bà không cần giúp, sợ vướng chân nên cả hai đi ra ngoài. Hạ Kha cùng ông đánh vài ván cờ tướng, Giang Thư Vũ lại không biết bộ môn này nên nhìn ông và hắn tay qua tay lại, bé rất thông minh, dường như đã được ông dạy, mỗi khi Hạ Kha bí bé đều sẽ cất giọng trẻ con của mình lên chỉ cho baba.
Cả bốn người ngồi trên ghế đá chìm đắm vào ván cờ mà không để ý có bốn vị khách đang vào. Cả bốn vị khách đều bối rồi nhìn nhau, do do dự dự ngại mở miệng. Cuối cùng vẫn là người đàn ông cất tiếng chào hỏi.
''Anh cả.''
Hạ Long Triệu thành công kéo ông đang đắm chìm trong ván cờ ra.
''Chú thím, lâu rồi không gặp.'' Hạ Kha gật đầu chào hỏi.
Biết vị khách trước mặt là ai, anh nhanh nhẹn chào hỏi, lại nhìn về một nam một nữ đứng phía sau. Cả hai đều mang một khuôn mặt đẹp có phần rụt rè, thấy anh nhìn tới mình mặt liền đỏ ửng lên, bối rối cúi đầu nhìn xuống mũi chân.
''Đấy là Hạ Xuyến Nhi và Hạ Ly Quán. Xuyến Nhi là chị, Ly Quán là em.'' Biết anh thắc mắc gì, hắn liền trả lời.
''Giống nhau thật, dù cách nhau 1 tuổi nhưng tôi cứ ngỡ là sinh đôi.''