Suốt cả hai tháng sau đó Trịnh Diệc Vi cũng không gặp lại Tiềm Vũ, cậu giống như đã bốc hơi khỏi trái đất, không một chút tin tức. Trịnh Diệc Vi mỗi ngày đều nhớ đến ánh mắt lần cuối cùng cậu nhìn hắn, tức giận như vậy, căm ghét như vậy, mỗi lần nhớ tới lồng ngực lại đau. Hắn còn thường xuyên mơ thấy Tiềm Vũ, cậu đứng ở đằng xa quay lưng lại với hắn, mặc kệ hắn gọi thế nào cậu cũng không chịu quay đầu, bóng dáng của cậu càng lúc càng xa, xa dần… Nửa đêm Trịnh Diệc Vi giật mình tỉnh giấc, sống mũi cay cay, trong lòng trống rỗng.
Tinh thần của hắn rất sa sút, ăn không ngon ngủ không yên, trong bộ phim điện ảnh mới nhất hắn vào vai một vị thế gia công tử có võ công cao cường, gần như mỗi ngày đều phải quay cảnh đánh nhau, cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi, hắn nhanh chóng gầy đi, so với lúc quay bộ phim ‘Vương’ thì đã gầy đi đến bảy tám ký.
Hai tấm áp phích quảng cáo của hắn và Tiềm Vũ vẫn còn được treo ở hai tòa nhà dối diện gần cột đèn giao thông, Trịnh Diệc Vi mỗi lần lái xe về nhà đều không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tấm áp phích quảng cáo của Tiềm Vũ, vài lần hắn nhìn đến thất thần, đến khi những chiếc xe ở đằng sau bấm còi inh ỏi hắn mới giật mình như vừa thoát ra khỏi giấc mộng, nổ máy cho xe chạy đi. Có những lúc không gặp đèn đỏ hắn cũng sẽ cố tình dừng xe lại ven đường, châm một điếu thuốc lá, rồi từ một điếu lại trở thành hai điếu, ba điếu…
Có ngày hắn bất tri bất giác hút hết cả một gói, nhìn bao thuốc trống không, hắn cười khổ một tiếng. Hắn cũng không biết bản thân mình từ khi nào đã đối với Tiềm Vũ động tâm, giống như Ngôn Tiêu Duyệt đã nói, tình yêu là một cái gì đó không tài nào giải thích được, đến khi nhận ra thì đã không kịp quay đầu.
Để bản thân không tiếp tục sa ngã, Trịnh Diệc Vi cố tình thay đổi đường về nhà, chiếc đồng hồ Tiềm Vũ tặng hắn cũng tháo xuống bỏ vào ngăn kéo.
Mỗi ngày đều mệt mỏi, về đến nhà liền lăn ra ngủ, tâm trạng cũng khá hơn một chút, cả người vì vậy mà trở nên nhẹ nhõm. Hắn vốn thích đi bar nhưng hiện tại buổi tối lại ở nhà nhiều hơn, có thời gian rảnh rỗi cũng chỉ nằm ở nhà, trước đây hễ không có việc gì làm hắn đều tụ tập bạn bè ra ngoài chơi bời ăn uống nhưng hiện tại làm gì cũng không có hứng thú, chi bằng ở nhà ngủ một giấc cho khỏe.
Bạn bè bên cạnh đều nhận ra sự thay đổi của hắn, có người nghi ngờ hắn đang hẹn hò bạn gái, có người cho rằng hắn vì thất tình mà trốn tránh, có người lại nói hắn đang bị bệnh…
Trước sự quan tâm của bạn bè Trịnh Diệc Vi chỉ mỉm cười, hắn nói mình vẫn ổn, những chuyện khác đều không đề cập.
Bộ phim cổ trang kia mới quay được một nửa thì đạo diễn Phong Khải Nam lại mời hắn tham gia vào một bộ phim đề tài chiến tranh thời dân quốc, Trịnh Diệc Vi lập tức nhận lời, thứ nhất bởi vì Phong Khải Nam là một đạo diễn có bàn tay vàng, thứ hai bởi vì kịch bản thực sự quá tuyệt, Trịnh Diệc Vi sau khi đọc một lèo chỉ hận không thể kết thúc nhanh chóng bộ phim đang quay để nhảy qua phim này.
Tác giả của kịch bản này là Hướng Duyên, Trịnh Diệc Vi trước đây cũng chưa từng nghe qua.
“Cậu ta là người mới, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, hiện vẫn còn theo học ở trường nghiên cứu điện ảnh, bộ phim “Tuyết chi tử” được công chiếu năm ngoái chính là kịch bản đầu tay của cậu ta.” Bạch Chí Lăng nói.
Trịnh Diệc Vi từng xem qua bộ phim đó, tình tiết ly kỳ hấp dẫn, để lại ấn tượng rất sâu sắc. “Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Quả thật như vậy.” Bạch Chí Lăng cười cười ẩn ý. “Ngoại hình cũng rất khá, thừa khả năng làm diễn viên, đáng tiếc cậu ta đối với diễn xuất không có hứng thú.”
Trịnh Diệc Vi không chịu nổi lườm y một cái.
Hai người bàn công việc được một lúc, Bạch Chí Lăng đột nhiên nhìn hắn nói. “Trông cậu ốm đi rất nhiều.”
Trịnh Diệc Vi sờ mặt. “Có một chút.”
“Nếu cảm thấy mệt thì không cần phải tiếp nhận kịch bản, về nghỉ ngơi vài tháng cho khỏe đi!”
Trịnh Diệc Vi lắc đầu, trước giờ hắn vẫn mong mỏi được hợp tác cùng với Phong Khải Nam, sau khi quay bộ phim tài liệu vừa rồi thì khát vọng càng thêm mãnh liệt, hắn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có lần này.
“Cậu đó… nhiều lúc quá mức cố chấp.” Bạch Chí Lăng có hơi tức giận.
Ngữ khí của hắn quá mức thân thiết, ánh mắt quá mức dịu dàng, Trịnh Diệc Vi có chút không được tự nhiên, may mắn Bạch Chí Lăng cũng nhìn ra được, lập tức chuyển đề tài. Một lát sau, Thư Trầm cũng đến.
Vì để không mất tự nhiên, Trịnh Diệc Vi cùng cậu trò chuyện vài câu rồi mới đứng dậy ra về.
Ngày bốn tháng tư là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Đào Từ, Qua Duệ đã mời rất nhiều bạn bè đến Loạn Sắc để tổ chức ăn mừng. Mấy tháng đầu năm nay Qua Duệ liên tục bận rộn với những hoạt động lưu diễn, Trịnh Diệc Vi rất lâu đã không gặp y.
Nhìn thấy hắn, Qua Duệ huýt sáo. “Này, gần đây đang giảm cân sao? Sắp sửa biến thành bộ hài cốt rồi.”
Đưa tay kéo kéo mái tóc dài qua vai của y, Trịnh Diệc Vi không khách khí đáp trả. “Vậy còn cậu, sắp biến thành yêu tinh sao?”
Qua Duệ bị hắn làm cho nghẹn họng.
Đào Từ ở bên cạnh lịch sự hỏi thăm. “Diệc Vi, gần đây có phải tâm trạng không vui không, bữa giờ em có nghe báo chí nói…”
“Nói cái gì?”
“Ừm…” Đào Từ ngập ngừng.
Qua Duệ tiếp lời cậu. “Nói cậu bị Ngôn Tiêu Duyệt bỏ.”
Trịnh Diệc Vi cười rộ lên, không quan trọng nói. “Báo chí nói vậy thì là vậy đi.”
“Nói như vậy, Diệc Vi, anh thực sự thất tình sao?” Đào Từ vụng về an ủi hắn. “Đừng buồn, tục ngữ có câu ‘Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm’, cô ta bỏ anh là tổn thất lớn nhất của cô ta, anh nhất định sẽ tìm được người tốt hơn gấp trăm lần…”
Trịnh Diệc Vi cười khổ, những lời này hắn cũng từng khuyên qua Tiềm Vũ.
Qua Duệ lời nói thâm sâu. “Tình yêu là một loại cảm giác mơ hồ, có thể đối với một người sinh ra cảm giác đã là không dễ dàng, người đó cũng có cảm giác với cậu lại càng khó hơn, đừng tưởng rằng có người sẽ vĩnh viễn yêu cậu, vĩnh viễn chờ đợi cậu, lòng người so với thủy tinh còn mong manh dễ vỡ hơn, một khi đã vỡ nát thì khó mà khôi phục lại như cũ…”
Lời của y từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào đáy lòng Trịnh Diệc Vi, hắn một câu cũng không thốt nên lời.
Lâu như vậy cũng không có tin tức, có phải Tiềm Vũ đã hoàn toàn quên hắn? Đây có phải là điều mà hắn mong muốn? Vì sao hắn lại cảm thấy khó chịu?
Bây giờ là mùa xuân nhưng Tiềm Vũ vẫn còn chưa xuất hiện, cậu định rời khỏi làng giải trí hay sao?
Có phải bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại?
…
Trịnh Diệc Vi trong lòng rối rắm, một mình ngồi trong góc uống rượu giải sầu. Uống đến khi đầu óc có một chút choáng váng, Đào Từ đột nhiên giơ tay ngoắc ngoắc một người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào, miệng la lớn. “Hướng Duyên, ở đây…”
Hướng Duyên?
Là nhà biên kịch kia sao?
Trịnh Diệc Vi mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần jean, áo khoác da màu nâu mỉm cười hướng bọn họ đi tới, dáng người cũng rất khá, tuy chỉ mới hai mươi hai tuổi nhưng vẻ ngoài lại rất chững chạc.
Trịnh Diệc Vi nhìn chằm chằm y vài giây, đến khi tầm mắt dời sang người đang đứng ở phía sau y thì thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.
Tiềm Vũ!
Không biết cậu cùng Hướng Duyên nói gì mà Hướng Duyên hơi sửng sốt một chút rồi đột nhiên cười rộ lên, đưa tay nhéo nhéo một bên má Tiềm Vũ, Tiềm Vũ lấy tay chùi mặt, liếc y một cái, mắng vài câu gì đó mà Hướng Duyên cười càng thêm vui vẻ.
“Hướng Duyên và Tiềm thiếu làm thế nào quen biết vậy?” Đào Từ Nghi ngờ hỏi.
Qua Duệ quan sát biểu tình cứng ngắt của Trịnh Diệc Vi một chút, cố ý lớn tiếng nói. “Em còn không biết sao, học đệ này cũng là đồng đạo với chúng ta, hơn nữa cậu ấy còn rất thích mẫu người như Tiềm thiếu.”
“Hắc hắc, còn phải nói, hai người bọn họ thoạt nhìn rất xứng, cả hai đều rất đẹp… Nếu Hướng Duyên thật sự là Gay vậy cậu ấy khẳng định là 1 đi, cậu ấy so với Tiềm thiếu nhỏ tuổi hơn, đây không phải là niên hạ sao?” Đào Từ nói đùa.
“Bingo~”
Nghe bọn họ nói chuyện mà sắc mặt của Trịnh Diệc Vi trắng bệch.
Thời điểm cự tuyệt Tiềm Vũ hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chúc phúc cho cậu tìm được một người thích hợp hơn hắn, nhưng khi Tiềm Vũ và người đàn ông khác đồng thời xuất hiện trước mặt, hắn mới biết hắn căn bản không chịu nổi, tình cảm của hắn đối với Tiềm Vũ so với tưởng tượng của hắn còn sâu đậm hơn nhiều.
Vị trí mà Trịnh Diệc Vi đang ngồi rất tối, sau khi Tiềm Vũ và Hướng Duyên đến gần cậu mới nhìn thấy hắn.
Vẻ mặt của cậu hơi ngưng trệ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cùng Hướng Duyên ngồi xuống, ngữ khí tự nhiên chúc Đào Từ sinh nhật vui vẻ, sau đó cậu ngồi im lặng, thỉnh thoảng sẽ nói với Hướng Duyên vài câu, thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm về phía sàn nhảy, ánh mắt không hề liếc nhìn Trịnh Diệc Vi, coi hắn như không khí, không hề tồn tại.
Đây là lần đầu tiên Hướng Duyên gặp Trịnh Diệc Vi, hai người chào hỏi khách sáo vài câu sau đó nói về bộ phim sắp sửa hợp tác, cách nói chuyện của Hướng Duyên rất sảng khoái, là một người thân thiện hài hước.
Trịnh Diệc Vi tâm tình cực kỳ phức tạp, hắn không thể không thừa nhận, y và Tiềm Vũ quả thật rất xứng.
Đào Từ tò mò hỏi. “Này học đệ, cậu cùng với Tiềm thiếu quen biết khi nào?”
Hướng Duyên cười nói. “Năm ngoái ở Pháp tình cờ quen biết, nhà anh ấy ở gần nhà tôi, mỗi ngày đều chạm mặt, sau khi về nước mới biết thì ra nơi ở trong nước cũng rất gần.”
“Có duyên như vậy a!” Đào Từ mập mờ cười rộ lên, “Quan hệ của hai người hiện tại là sao?”
“Học trưởng, anh thấy thế nào?” Hướng Duyên khoác vai Tiềm Vũ, chớp mắt nhìn Đào Từ.
Tiềm Vũ cũng không có đẩy y ra, ngược lại còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhìn y.
Trông thấy một màn như vậy, Trịnh Diệc Vi như bị sét đánh.
Mới có hai tháng thôi mà, sao nhanh vậy…
Sau đó bọn họ nói những gì hắn đều không nghe lọt tai, đôi mắt sững sờ nhìn Tiềm Vũ, cậu lại làm như không hề hay biết, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe Hướng Duyên và Đào Từ nói chuyện.
Một lát sau Đào Từ và Qua Duệ cùng bước ra khiêu vũ.
Hướng Duyên nói với Tiềm Vũ. “Chúng ta cũng ra khiêu vũ đi!”
“Được!”
Mãi cho đến khi Hướng Duyên khoác vai cậu rời đi, Tiềm Vũ vẫn không liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi lấy một cái.
Đám người bọn họ ở ngoài sàn nhảy có vẻ rất hào hứng, Tim và Tiêu Diệp đến trễ, vừa nhìn thấy Tiềm Vũ liền lập tức xáp lại nhưng ánh mắt Tiềm Vũ chỉ nhìn Hướng Duyên, cũng chỉ mỉm cười với một mình y. Nhạc chuyển sang một ca khúc trữ tình, cậu dường như rất mệt mỏi, lười biếng tựa trán vào vai của Hướng Duyên, hai tay vòng qua cổ y, Hướng Duyên cũng ôm lấy hông cậu, ánh đèn chiếu vào người bọn họ, hình ảnh hai người vừa ôm nhau vừa khiêu vũ thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.
Trịnh Diệc Vi cũng không tiếp tục nhìn nữa, hắn lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, ngồi lên nắp bồn cầu ý đồ làm cho đầu óc mình thanh tỉnh lại nhưng lửa giận trong lòng càng bốc càng cao, phải dùng nước lạnh xối lên mặt mấy lần hắn mới khắc chế được bản thân không lao ra ngoài tách hai người bọn họ ra.
Không ngờ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh liền đụng ngay Tiềm Vũ.
Hắn đứng im bất động nhìn cậu.
Đồng tử của Tiềm Vũ hơi co quắp một chút nhưng rất nhanh liền rũ mắt, vẻ mặt hờ hững đi vòng qua người hắn.
Trịnh Diệc Vi nhịn không được kéo cậu lại, thấp giọng nói. “Chúng ta không thể làm bạn được sao?”
Tiềm Vũ lạnh lùng hỏi lại. “Có cần thiết không?”
“Tôi…”
Tiềm Vũ giãy khỏi tay hắn, cũng giống như lần trước, không hề quay đầu nhìn lại.
Sắc mặt cử chỉ của cậu đêm nay vô cùng bình tĩnh, giống như thật sự không hề chú ý đến Trịnh Diệc Vi, nhưng vừa bước vào buồng vệ sinh, cậu không còn tiếp tục giả vờ được nữa, hung hăng đá vào tường.
Trịnh Diệc Vi chết tiệt, hắn rốt cục có ý gì?! Vì cự tuyệt cậu mà không ngại nói dối, thốt ra những lời chọc tức cậu, bây giờ cậu đã làm theo những gì hắn muốn, không tiếp tục làm phiền hắn nữa, vì sao hắn phải bày ra vẻ mặt thống khổ đó?!
Lúc bước ra khỏi buồng vệ sinh đã thấy Hướng Duyên đứng dựa tường đợi sẵn.
“Người anh nói chính là Trịnh Diệc Vi?” Y nhướn mày hỏi.
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Tiềm Vũ lạnh lùng.
“Haizz, nói thế nào tôi cũng là người yêu một ngày, có cần đối xử tuyệt tình như vậy không?” Hướng Duyên cố ý ghé sát vào cậu, kề bên tai cậu thổi một hơi, hạ giọng nói. “Đi với tôi một đêm đi?”
Tiềm Vũ chán ghét đẩy y ra. “Cậu muốn tôi giúp cậu đóng kịch tôi đã làm, bây giờ thì hãy cách xa tôi một chút!”
Hướng Duyên giơ tay lên, cợt nhã nói. “Được rồi, xử nam ca ca, tôi chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ!”
Tiềm Vũ không có tâm tình nói đùa cùng y, nhịn không được hỏi. “Tôi có thể về rồi chứ?”
Hướng Duyên nhìn thoáng qua cậu thiếu niên đang ngồi đánh đàn dương cầm ở bên ngoài. “Đợi đã, tên nhóc kia hình như vẫn chưa tin anh là đối tượng mới của tôi, chúng ta diễn thêm một lát.”
“Còn chưa xong?” Vẻ mặt Tiềm Vũ khó chịu. “Cậu còn muốn làm gì?”
“Ở trước mặt cậu ấy hôn một cái thật nồng nhiệt đi ~” Hướng Duyên làm một động tác hôn gió với Tiềm Vũ.
Tiềm Vũ chắc như đinh đóng cột mà cự tuyệt. “Không đời nào!”
“Bởi vì Trịnh Diệc Vi đang ở đây sao?”
Tiềm Vũ không đáp lại, chuyện này không liên quan đến Trịnh Diệc Vi, cậu chỉ là không muốn tự sa đọa chính mình, làm như vậy chẳng có ích lợi gì ngược lại còn khiến cho bản thân khó chịu.
“Thật sự không cần? Anh không muốn biết khi Trịnh Diệc Vi nhìn thấy chúng ta hôn nhau sẽ lộ ra biểu tình gì sao?” Hướng Duyên tiếp tục dụ dỗ. “Nói không chừng hắn sẽ ghen tuông đại phát đánh tôi một trận, sau đó lôi anh chạy đi …”
Nghe cũng hấp dẫn, Tiềm Vũ quả thật rất muốn xem biểu tình của Trịnh Diệc Vi, cậu hy vọng hắn sẽ đau khổ, hy vọng hắn sẽ vì cậu mà ghen tuông, nhưng cậu càng sợ mình và Hướng Duyên ở trước mặt hắn hôn nhau, hắn vẫn thờ ơ.
Đến lúc đó cậu làm sao chịu nổi.
“Anh thực sự cứ như vậy mà từ bỏ hắn?” Hướng Duyên sau khi dụ dỗ bất thành liền nói. “Hắn không ưng thuận thì phải nghĩ biện pháp làm cho hắn ưng thuận! Nếu không được nữa thì cứ cho một chén xuân dược, cùng hắn gạo nấu thành cơm!”
“Cậu tưởng đang đóng phim cổ trang sao?” Tiềm Vũ dở khóc dở cười, thầm thở dài. “Không phải tôi từ bỏ hắn, mà là hắn từ bỏ tôi…”
Cậu khôi phục lại vẻ mặt hờ hững. “Hơn nữa tôi cũng không muốn cưỡng cầu, càng không thích dùng thủ đoạn, chiếm không được chi bằng buông tay…”