Buổi tối hôm sự kiện diễn ra, Minh Hà khoác lên mình bộ váy dài lộng lẫy màu đỏ rực, tôn lên nét kiêu sa và quyến rũ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô khi bước vào hội trường. Trong không gian đầy ánh đèn lấp lánh, Minh Hà trở thành tâm điểm như một ngọn lửa bừng sáng giữa đêm đông lạnh lẽo.
Thẩm Dịch xuất hiện ngay sau cô, vẫn là phong thái lạnh lùng nhưng đầy uy nghiêm. Anh chọn một bộ vest đen tối giản nhưng toát lên vẻ quyền uy. Ánh mắt của anh dừng lại trên Minh Hà trong vài giây, nét mặt không thay đối, nhưng trong lòng như nổi lên một cơn sóng ngầm.
"Thật nổi bật," anh nói khẽ khi đến gần cô.
"Cảm ơn. Anh cũng không tệ," Minh Hà đáp lại, không quay đầu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên.
Không khí trong sự kiện bắt đầu náo nhiệt khi các nhân vật có tiếng trong giới giải trí lần lượt tiến vào. Tuy nhiên, đăng sau vẻ hào nhoáng đó là những cặp mắt đang âm thầm quan sát từng hành động của Minh Hà và Thấm Dịch.
Một người đàn ông trung niên, trong bộ vest xám tro, đứng khuất ở góc khuất. Hắn không tham gia cuộc trò chuyện nào mà chỉ chăm chú nhìn Minh Hà từ xa. Trong tai hắn là một chiếc tai nghe nhỏ, giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia:
"Mục tiêu đã xuất hiện. Chờ tín hiệu."
Người đàn ông khẽ gật đầu, tay nắm chặt chiếc ly rượu trong tay.
Thẩm Dịch không cần phải nhìn xung quanh để cảm nhận những ánh mắt lạ đang dõi theo họ. Anh cúi đầu ghé sát Minh Hà, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:
"Bọn chúng đã ở đây."
"Cứ để chúng đến. Tôi rất muốn biết chúng định làm gì," Minh Hà đáp, ánh mắt vẫn bình thản, không để lộ chút bất an nào.
"Cô thực sự rất liều lĩnh."
"Còn anh thì quá cẩn thận," cô phản bác. "Chúng ta là một đội hoàn hảo đấy."
Thẩm Dịch không đáp, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt cảnh giác quét qua mọi ngóc ngách của hội trường.
Khi sự kiện bước vào phần chính, Minh Hà tiến lên sân khấu để nhận một giải thưởng danh giá. Cô giữ phong thái ung dung, mỉm cười với từng tràng pháo tay từ khán giả.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ tôi, cả trong công việc lẫn cuộc sống. Giải thưởng này không chỉ dành cho tôi mà còn là minh chứng cho sự nỗ lực của cả ekip. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mong đợi."
Lời nói của cô vang lên rõ ràng, nhưng ẩn sau đó là thông điệp ngầm gửi đến những kẻ đang âm mưu hãm hại mình: Tôi không yếu đuối như các người nghĩ.
Ở phía dưới, Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt hiện lên chút tán thưởng. Minh Hà không chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà còn đủ thông minh để biến mọi nguy hiểm thành cơ hội.
Ngay khi sự kiện vừa kết thúc, ánh đèn đột ngột nhấp nháy. Một số khách mời bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng
Minh Hà và Thẩm Dịch ngay lập tức nhận ra sự bất thường.
"Chúng bắt đầu hành động rồi," Minh Hà nói khẽ.
Thẩm Dịch gật đầu, ra hiệu cho cô đi theo anh. Nhưng vừa bước ra khỏi hội trường, cả hai đã bị chặn lại bởi một nhóm người lạ mặt trong trang phục nhân viên bảo vệ.
"Xin mời hai người dừng lại một chút, chúng tôi cần kiểm tra."
Minh Hà và Thẩm Dịch trao đổi ánh mắt. Thẩm Dịch cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo: "Kiểm tra? Các người nghĩ mình có tư cách sao?"
Lời nói vừa dứt, một trong những "nhân viên bảo vệ" rút ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía họ.
"Không cần giả vờ nữa, đưa họ đi
Tuy nhiên, đúng lúc đó, từ phía sau nhóm người, một loạt tiếng bước chân vang lên. Những vệ sĩ mà Thẩm Dịch đã sắp xếp từ trước đồng loạt xuất hiện, bao vây đám người lạ mặt.
Minh Hà nhướng mày, liếc nhìn Thẩm Dịch: "Anh sắp xếp từ bao giờ thế?"
"Cẩn thận không bao giờ thừa," Thấm Dịch trả lời, ánh mắt không rời khỏi đám người đang bị bao vây.
Những kẻ lạ mặt nhận ra mình bị lừa, ánh mắt hoảng loạn. Tuy nhiên, một người trong số họ cười lạnh: "Tưởng vậy là xong à? Đây chỉ là màn dạo đầu thôi."
Trước khi ai kịp ngăn cản, hắn ấn nút trên một thiết bị nhỏ trong tay.
Tiếng bíp bíp phát ra từ thiết bị trong tay kẻ lạ mặt làm không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Minh Hà và Thẩm Dịch ngay lập tức nhận ra điều bất thường.
"Bom hẹn giờ!" Thẩm Dịch trầm giọng, kéo Minh Hà lùi lại.
Những vệ sĩ của Thẩm Dịch lập tức lao đến khống chế tên cầm thiết bị. Tuy nhiên, hắn đã cười lạnh: "Chậm rồi!
Các người chỉ biết làm rối mọi thứ thôi."
Tiếng nổ vang lên
Một quả bom nhỏ phát nổ ở cánh cửa phía sau, khiến những mảnh vỡ văng tung tóe. Đám khói dày đặc lan ra, che khuất tầm nhìn của mọi người. Giữa sự hỗn loạn, một vài bóng đen nhanh chóng lẩn vào đám khói, nhắm thẳng vào Minh Hà và Thẩm Dịch.
"Bám sát tôi!" Thẩm Dịch ra lệnh, tay nắm chặt tay Minh Hà.
Minh Hà không nói gì, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào những kẻ đang lao đến. Cô nhanh nhẹn né tránh cú đánh đầu tiên và tung chân đá thẳng vào một tên, khiến hắn ngã nhào.
"Cô cũng biết đánh nhau à?" Thẩm Dịch vừa chống trả vừa hỏi, trong giọng nói không giấu được sự bất ngờ.
"Anh nghĩ tôi là búp bê sứ chắc?" Minh Hà đáp gọn, rồi giáng thêm một cú đấm vào tên thứ hai.
Sau vài phút hỗn loạn, đám người lạ mặt dường như nhận ra không thể đối phó được với cả Minh Hà lẫn Thẩm Dịch. Chúng bắt đầu lùi lại, chạy vào trong một hành lang dẫn ra phía sau tòa nhà.
"Chúng muốn dụ chúng ta!" Minh Hà nói ngay khi thấy chúng biến mất.
"Biết là bẫy nhưng không thể không vào," Thẩm Dịch đáp, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán.
"Vậy đi thôi," Minh Hà nhún vai, bước nhanh theo.
Hành lang tối tăm, chỉ có ánh đèn yếu ớt chớp nháy. Bầu không khí ngột ngạt, mang theo cảm giác nguy hiểm rình rập. Cả hai bước chậm rãi, tai căng lên để nghe ngóng bất kỳ tiếng động nào.
Đột nhiên, từ phía trên trần nhà, một lưới kim loại khổng lồ rơi xuống, chụp thẳng lên hai người.
"Cẩn thận!" Thẩm Dịch nhanh chóng kéo Minh Hà lùi lại, nhưng chiếc lưới quá lớn, chỉ vừa đủ thời gian để anh che chắn cho cô.
Chiếc lưới siết chặt, những mảnh kim loại sắc bén cứa vào tay Thẩm Dịch, máu rỉ ra đỏ thẫm.
"Anh làm gì thế?" Minh Hà nhìn anh, giọng pha chút tức giận.
"Không sao," Thẩm Dịch nói bình thản, ánh mắt vẫn quan sát xung quanh.
Từ phía xa, giọng nói trầm thấp của kẻ cầm đầu vang lên:
"Thẩm Dịch, anh thông minh thật, nhưng lần này anh thua rồi. Đừng cố gắng nữa, ngoan ngoãn giao ra thứ chúng tôi muốn."
Thẩm Dịch nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện rõ trên gương mặt điển trai.
"Thứ các người muốn à? Để xem các người có đủ bản lĩnh lấy không."
Nói xong, anh rút từ trong túi áo một thiết bị nhỏ, nhấn nút. Lập tức, từ hai bên hành lang, một loạt ánh đèn pha sáng rực lên. Đám vệ sĩ của anh xuất hiện, bao vây toàn bộ khu vực.
"Các người nghĩ tôi sẽ đi tay không vào đây sao?"
Sắc mặt đám người lạ mặt tái nhợt. Chúng không ngờ Thẩm Dịch lại chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Tuy nhiên, đúng lúc này, từ phía sau Minh Hà, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Đừng nhúc nhích, nếu không cô ấy sẽ chết."
Hạ Vũ xuất hiện, trong tay cầm một khẩu súng, nhắm thẳng vào đầu Minh Hà.
"Hạ Vũ!" Minh Hà quay lại, ánh mắt không thể tin nổi.
"Xin lỗi, Minh Hà. Tôi không còn lựa chọn nào khác," Hạ Vũ nói, giọng lạnh lẽo nhưng vẫn lộ ra chút đau đớn.
"Cậu đang làm gì thế? Cậu cũng là một phần của chúng à?" Minh Hà hỏi, giọng nói run lên vì phẫn nộ.
"Cô nghĩ tôi theo cô chỉ vì lòng trung thành sao? Mọi thứ tôi làm đều vì lợi ích của bản thân."
Thẩm Dịch nhìn chằm chằm Hạ Vũ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu hắn. "Cậu có biết mình đang làm gì không? Phản bội bọn tôi, cậu nghĩ bọn chúng sẽ tha cho cậu sao?"
Hạ Vũ cười khổ: "Tôi không cần các người thương hại. Tôi chỉ cần sống sót.