Yến Thành Huân bế Kiêu Kiêu đứng bên cạnh giường bệnh của Lôi Hòa Nghi, xem bác sĩ tâm lý kiểm tra cho cô. Ông hỏi một số câu hỏi liên quan đến Kiêu Kiêu, đôi mắt Lôi Hòa Nghi vẫn luôn dõi theo cậu bé, trúc trắc trả lời, tốc độ cực kỳ chậm rãi…
Kiêu Kiêu đối diện với ánh mắt của mẹ, ngồi trên tay Yến Thành Huân không ngừng vui vẻ khua tay múa chân, Lôi Hòa Nghi khẽ mỉm cười đáp lại.
Bác sĩ tâm lý đứng bên cạnh quan sát hết tất cả, khẽ gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Yến Thành Huân ra ngoài. Anh đặt Kiêu Kiêu ngồi lên giường của Lôi Hòa Nghi, điều chỉnh tư thế cho cậu nhóc, dặn dò y tá chăm sóc hai mẹ con cẩn thận rồi cùng bác sĩ ra ngoài đến phòng làm việc.
- Tình hình cô ấy thế nào rồi?
- Xem như đã có một bước tiến triển lớn… tuy nhiên muốn hồi phục như thường cần phải điều trị thêm một khoảng thời gian. Cậu cũng thấy đó… tốc độ trả lời của cô ấy rất chậm, nói cũng rất ít trong khi những câu hỏi tôi thăm dò đều chỉ xoay quanh Kiêu Kiêu… nói một cách dễ hiểu cô ấy chỉ phản ứng lại với những thứ mà mình quan tâm, trước mắt người cô ấy quan tâm nhất là cậu bé… đổi lại những vấn đề khác cô ấy hoàn toàn không để ý… Tình hình bây giờ có thể ví von trạng thái tâm lý của cô ấy ban đầu là một bức tường không lọt gió bây giờ đã vỡ ra một lỗ hỏng nhờ Kiêu Kiêu, chúng ta sẽ từ từ giúp cô ấy phá vỡ hoàn toàn phòng tuyến này từ lỗ hỏng đó.
- Tôi hiểu rồi, vậy những chuyện còn lại làm phiền bác sĩ!
- Không vấn đề gì, đó là trách nhiệm của tôi!
- Cảm ơn!
Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Yến Thành Huân quay trở lại phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi, đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.
Kiêu Kiêu ngồi trên giường bệnh, ngay bên cạnh Lôi Hòa Nghi, chơi đồ chơi của mình, thỉnh thoảng sẽ đưa lên khoe với mẹ rồi cất tiếng gọi, cô sẽ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Cánh tay yếu ớt đôi lúc sẽ giơ lên xoa mái tóc mềm mại của Kiêu Kiêu, hai mẹ con không trò chuyện nhưng cảnh tượng ở chung bình dị lặng lẽ như vậy lại vô cùng hạnh phúc.
Qua một lúc đến khi Kiêu Kiêu chơi chán rồi buồn ngủ, cậu bé đặt đồ chơi xuống, hai tay hai chân bò đến trước ngực Lôi Hòa Nghi, theo bản năng mà nằm xuống tay cô, cọ đầu vào ngực Lôi Hòa Nghi tìm một vị trí thoải mái rồi gác tay gác chân lên người mẹ, chẳng cần ai dỗ dành hát ru cũng đã ngủ ngon lành. Lôi Hòa Nghi cảm nhận sức nặng trước ngực, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, hai cánh tay cong lại ôm thấy thân hình bé bỏng mềm mại, động tác máy móc xoa lưng cho Kiêu Kiêu…
- Con trai… ngủ ngoan… mẹ yêu con…
Lôi Hòa Nghi cúi đầu hôn lên mái tóc của Kiêu Kiêu rồi chợp mắt, y tá đợi hai mẹ con ngủ say rồi mới thu dọn đồ chơi của Kiêu Kiêu trên giường, dém chăn cho hai người, chỉnh điều hòa rồi ngồi lên sofa quan sát phòng khi một trong hai người thức giấc.
Yến Thành Huân đứng bên ngoài quan sát suốt cả quá trình, cả người thoải mái nhẹ nhõm, với tình hình này… Lôi Hòa Nghi nhất định sẽ sớm khỏe lại.
Mấy ngày sau đó hầu như Kiêu Kiêu đều bên cạnh Lôi Hòa Nghi, cô đã có thể tiếp xúc và phản ứng với cậu bé như một người bình thường hoàn toàn không còn trở ngại nào, dần dần cũng có phản ứng với những thứ xung quanh. Bác sĩ tâm lý nói rõ đây là một dấu hiệu tốt, bắt đầu điều trị bước tiếp theo, thỉnh thoảng sẽ tách hai mẹ con ra để hỏi Lôi Hòa Nghi về những mối quan hệ xung quanh Kiêu Kiêu, điển hình nhất là khơi gợi về bố cậu nhóc - Cung Huyền Thương. Đây là người thứ hai mà Lôi Hòa Nghi để tâm nhất nhưng vì anh không bên cạnh nên mọi thứ vẫn phải lấy Kiêu Kiêu làm điểm tựa.
Những hồi ức với Cung Huyền Thương như một chiếc hộp bị phủ bụi, dần dần được lau sạch rồi mở ra, Lôi Hòa Nghi chưa từng quên anh chỉ là ở giữa luôn có một vách ngăn khiến cô không cách nào vượt qua mà đối diện, mà vách ngăn này chỉ có một mình cô biết rõ, chính là Lăng Mặc Thần… cho nên dù bác sĩ có dùng cách nào cũng không thể khiến Lôi Hòa Nghi nói ra. Chỉ có thể để cô dựa vào chính ý chí của mình mà bước qua, như vậy cô mới có thể hoàn toàn bắt đầu lại mọi thứ…
Thời gian trôi qua, Kiêu Kiêu cũng đã nói được nhiều từ và trôi chảy hơn, đôi lúc Yến Thành Huân sẽ dạy cậu bé nói chuyện với mẹ để giúp cho quá trình điều trị của Lôi Hòa Nghi thêm thuận tiện. Kiêu Kiêu là con trai đầu là của hai vợ chồng Cung Huyền Thương, thừa hưởng trí tuệ của bố mẹ cho nên cực kỳ thông minh lanh lợi, Yến Thành Huân dạy cậu nhóc cũng không tốn nhiều thời gian mà Kiêu Kiêu còn thực hành rất tốt. Cộng thêm sự dẫn dắt của bác sĩ, Lôi Hòa Nghi đã gần như hồi phục.
Mãi đến khi Kiêu Kiêu hơn một tuổi, giai đoạn này cậu bé cũng đã chập chững bước đi, dù phòng bệnh có lớn đến mấy, đặt cậu nhóc ở đâu, Kiêu Kiêu cũng có thể đi từng bước đến chỗ mẹ như một bản năng. Bác sĩ tiếp tục bám víu vào điểm này kích thích Lôi Hòa Nghi, bởi vì khúc mắc trong lòng đã được tháo bỏ nên bác sĩ cũng chữa trị cho cô theo phương pháp thẳng thắn và nhanh lẹ hơn.
Lôi Hòa Nghi sau mỗi lần trò chuyện với bác sĩ đều sẽ nhìn chằm chằm Kiêu Kiêu đang nỗ lực bước từng bước nhỏ về phía mình, dù té ngã đến đỏ cả tay chân cũng không chịu bỏ cuộc, trong lòng cô đau thắt từng cơn… Thời gian qua dường như đều là thằng bé đi về phía cô mà cô vẫn luôn đứng tại chỗ chưa từng tiến về phía trước… khiến con trai cô chẳng những chưa được gặp bố mà còn bị người mẹ là cô đây làm liên lụy…
- Kiêu Kiêu…
- Mẹ… mẹ…
Kiêu Kiêu nghe mẹ gọi như được cổ vũ, hai tay nhỏ chống xuống thảm mượn lực đứng lên đi về phía mẹ… Đợi đến trước mặt thì bám vào chân cô, đôi cậu bé nhìn mẹ mỉm cười…
- Kiêu Kiêu giỏi quá…
Kiêu Kiêu bật cười, bám vào vải mềm trên ghế rồi leo lên ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, ôm cánh tay cô chỉ vào tấm ảnh trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế ngồi…
- Bố… là bố…
Lôi Hòa Nghi quay đầu nhìn sang, là một tấm ảnh của Cung Huyền Thương được Yến Thành Huân đưa đến đặt trên bàn, lúc Kiêu Kiêu dần nhận thức được mọi người xung quanh thì anh cũng dạy cho thằng bé gọi mọi người, duy chỉ có bố là thằng bé chưa gặp được nên anh chỉ có thể cầm ảnh chỉ cho cậu bé để sau này gặp lại sẽ không khiến Cung Huyền Thương phải hụt hẫng vì con trai lại không nhận ra mình.
- Phải… là bố của con…
Lôi Hòa Nghi nhìn gương mặt quen thuộc trong ảnh, không khỏi thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đã hai năm rồi… không biết Cung Huyền Thương và mọi người ở nhà ra sao…
Gò má bị một cánh tay trắng trẻo mềm mại như ngó sen chạm lên, Kiêu Kiêu giơ tay nhỏ lên lau nước mắt cho cô an ủi:
- Mẹ không khóc… không khóc… Kiêu Kiêu thương mẹ…
Lôi Hòa Nghi nhìn Kiêu Kiêu, không khỏi nhớ lại lúc đó cũng vì xúc cảm con trai chạm lên mặt đã kéo cô từ Quỷ môn quan trở về, bây giờ vẫn là cậu bé nhẹ nhàng giúp mẹ lau nước mắt, Lôi Hòa Nghi khẽ cười, yêu thương ôm con trai, khẽ hôn lên mặt Kiêu Kiêu…
- Mẹ không khóc, cảm ơn cục cưng… tâm can bảo bối của mẹ…
Lôi Hòa Nghi nâng niu ôm cơ thể bé nhỏ thơm mùi sữa vào lòng, không cách nào miêu tả tình yêu thương của mình dành cho đứa trẻ này…
- Cung Ngật Kiêu… con là đứa con quý giá nhất của bố mẹ, là món quà thiêng liêng trời cao ban cho bố mẹ, cũng là sự cứu rỗi cho cuộc đời này của mẹ… mẹ thật sự rất yêu rất yêu con… con nhất định phải bình an mà trưởng thành… Mẹ sẽ bảo vệ con cả cuộc đời này…
Hai tay nhỏ của Kiêu Kiêu ôm cổ Lôi Hòa Nghi, đối với những lời cô nói nửa hiểu nửa không nhưng vẫn ngọt ngào đáp lại:
- Kiêu Kiêu cũng yêu mẹ… yêu mẹ nhất…
Kiêu Kiêu ôm mẹ, hôn lên gò má cô rồi nằm xuống vai Lôi Hòa Nghi, hai tay nhỏ chơi đùa với mái tóc của cô. Lôi Hòa Nghi vỗ lưng con trai, ngâm nga một bài hát thiếu nhi, cho đến khi bên tai vọng lại hơi thở đều đều của cậu bé, cô biết Kiêu Kiêu đã ngủ rồi nhưng cô cũng không buông tay, cứ thế ôm cậu bé không rời. Từ khi đứa trẻ này sinh ra, cô đã không thể bế con, không thể thay tả chăm sóc thậm chí là cho con bú sữa, ngược lại chính đứa trẻ này lại bảo vệ cô hết lần này đến lần khác, Kiêu Kiêu của cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi, cô nợ đứa con này quá nhiều, bây giờ cô chỉ cảm thấy có bế con nhiều bao nhiêu cũng không đủ, không thể bù đắp lại khoảng thời gian thiếu thốn với nửa năm cô nằm trên giường bệnh…
Yến Thành Huân từ bên ngoài bước vào, nhìn Lôi Hòa Nghi ôm Kiêu Kiêu như ôm báu vật mà cậu bé lại ngoan ngoãn thế kia thì cũng đoán được nhóc con đã ngủ. Anh còn chưa lên tiếng thì Lôi Hòa Nghi đã nói trước:
- Thành Huân, em muốn làm phẫu thuật, em muốn đứng dậy…
- Anh biết rồi… nhưng phải hỏi ý kiến bác sĩ… Dù sao em vừa hoàn thành điều trị tâm lý, phải xem cơ thể có chịu nổi giải phẫu ngay không?
- Em hiểu… nhưng em cũng hi vọng mình có thể đứng dậy sớm nhất… Em không thể để hình tượng một người mẹ tàn phế in hằn trong tâm trí Kiêu Kiêu, em cũng phải đưa thằng bé trở về gặp Thương…
- Anh sẽ nói chuyện với bác sĩ…
- Cảm ơn anh!
- Kiêu Kiêu ngủ rồi, em cũng lên giường nằm nghỉ đi!
Lôi Hòa Nghi khẽ gật đầu, Yến Thành Huân bế Kiêu Kiêu từ tay Lôi Hòa Nghi đặt cậu bé nằm lên giường sau đó đỡ cô từ trên ghế đến giường nằm bên cạnh Kiêu Kiêu, ổn định cho hai mẹ con xong anh cũng lặng lẽ ra ngoài.
Hôm sau, khi Lôi Hòa Nghi vừa cho Kiêu Kiêu ăn xong để cậu bé tự chơi thì Yến Thành Huân đi vào nhìn Kiêu Kiêu rồi lại nhìn Lôi Hòa Nghi, sau đó đẩy xe lăn của cô ra ban công, ở chỗ này Kiêu Kiêu vẫn nhìn thấy mẹ nhưng sẽ không nghe được gì, mặc dù với độ tuổi của cậu bé có nghe cũng không hiểu nhưng cả Yến Thành Huân và Lôi Hòa Nghi đều không muốn Kiêu Kiêu nghe.
- Anh đã thương lượng với cả hai bác sĩ rồi, bọn họ đều nói hiện tại em chưa thích hợp giải phẫu. Em vừa điều trị tâm lý xong nếu phải giải phẫu làm tan máu bầm trong não thì cơ thể em sẽ không chịu nổi, tinh thần em bây giờ trông đã không còn gì đáng ngại nhưng nếu lại động dao kéo cộng thêm tác dụng phụ của thuốc, tinh thần của em chưa chắc vẫn sẽ giữ được sự khỏe mạnh như bây giờ, quá trình hồi phục cũng sẽ kéo dài. Em không hi vọng Kiêu Kiêu sẽ nhìn thấy em vật lộn sau phẫu thuật đúng không?
- Vậy… phải đợi tới bao giờ?
- Ít nhất là phải hai tháng…
- Em sẽ cố gắng…
- Bác sĩ đang lên phác đồ điều trị cho em, em đã không thể đi lại 2 năm cho nên sau khi giải phẫu phải tiến hành vật lý trị liện để các cơ, xương hoạt động lại như thường… nên sẽ mất chút thời gian…
- Sống chết gì em cũng đã trải qua cả rồi, vật lý trị liệu thôi mà, vì con, vì Thương, vì gia đình em sẽ làm được…
- Nói đến gia đình em, có chuyện này…
- Sao ạ? Có phải nhà em xảy ra chuyện gì rồi không?
Bởi vì thời gian mang thai Lôi Hòa Nghi không thể chịu thêm bất cứ cú sốc nào cho nên Yến Thành Huân không tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến Cung Huyền Thương hay Lôi gia để tránh Lôi Hòa Nghi đau lòng áy náy ảnh hưởng sức khỏe, mà cô cũng không hỏi nên cũng không biết gì. Sau khi sinh cô lại chìm vào giấc ngủ sâu, đến lúc tỉnh lại phải điều trị tâm lý một khoảng thời gian, anh cũng không cách nào nói rõ. Bây giờ tình trạng cô đã khá lên nên anh cảm thấy không còn gì phải giấu.
- Em đừng căng thẳng, không phải chuyện xấu, là chuyện tốt!
Lôi Hòa Nghi nghe thế thở phào một hơi, cô cứ sợ mọi người vì chuyện của mình mà suy sụp dẫn đến sức khỏe không ổn.
- Là chuyện gì ạ?
- Anh hai em vừa chào đón một cặp song sinh long phượng, nhỏ hơn Kiêu Kiêu một tuổi. Anh cả em và Tần tiểu thư cũng đã có tiến triển tình cảm, đang bàn chuyện đính hôn… Mặc dù vì chuyện của em nên bầu không khí Lôi gia rất u ám nhưng dù sao Tần tiểu thư cũng là lá ngọc cành vàng Tần gia, chí ít nghi thức cưới hỏi không thể thiếu… Tần gia cũng thông cảm nên sẽ không làm rầm rộ, chỉ làm đơn giản mời những người thân thiết mà thôi.
- Quả thật là chuyện tốt… vậy… ông nội em thì sao ạ?
Đây mới là vấn đề mà cô lo nhất, Lôi lão gia đã có tuổi, mấy lần trước cô bị thương đã khiến ông lo lắng suy giảm sức khỏe, bây giờ cô lại xảy ra chuyện không rõ sống chết không biết ông thế nào.
- Quả thật lúc biết tin em xảy ra chuyện lão tư lệnh rất sốc, phải đưa đi cấp cứu rồi lại hôn mê một trận… nhưng sau đó may mắn ông đã qua cơn nguy hiểm… tuy nhiên sức khỏe cũng suy giảm đáng kể. Có điều sau khi vợ chồng anh hai em có con, vì chắt của mình nên ông cũng đã gắng gượng vượt qua… tạm thời không có gì đáng ngại. Đợi em điều dưỡng sức khỏe xong rồi đưa Kiêu Kiêu trở về, lão tư lệnh nhất định sẽ càng khỏe hơn…
Lôi Hòa Nghi rơm rớm nước mắt, không khỏi tự trách mình liên lụy quá nhiều người… Yến Thành Huân cũng không biết an ủi cô ra sao, khẽ vỗ vai…
- Mọi chuyện đều sẽ qua thôi!
- Vâng… còn chồng em thì sao ạ?
- Bên ngoài không biết được nhiều tin tức từ Cung thị, từ sau khi em mất tích, cả Lôi gia và Cung gia ngày càng trở nên bí ẩn, chỉ một lòng dốc toàn lực tìm kiếm em, ngay cả quân đội cũng được huy động, Cung Huyền Thương cũng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, ngược lại thế lực ngầm Cung gia vốn vẫn luôn im hơi lặng tiếng dần dần trỗi dậy khiến rất nhiều thế lực run sợ… Mặc dù đã qua hai năm nhưng vì em vẫn không có tin tức nào nên Cung Huyền Thương vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm. Chưa kể… cậu ta giống như người điên mà bành trướng thế lực ở Hoa Kỳ, giờ đã trở thành một thế lực vững mạnh ở đó rồi… tất cả chỉ vì em. Nói đi phải nói lại, mặc dù em mất tích đả kích cậu ta rất nhiều nhưng ít nhất người vẫn chưa đánh mất lí trí mà Cung gia lại càng mạnh hơn… Người đưa em đi là anh nên Cung Huyền Thương không cách nào tìm được đổi lại là người khác, e là khó tránh khỏi thiên la địa võng của Cung Huyền Thương.
- Anh ấy không sao là tốt rồi…
- Nói nhiều như vậy hóa ra thứ em quan tâm cũng chỉ có Cung Huyền Thương…
- Kiêu Kiêu càng lớn càng giống bố… khiến em càng nóng lòng muốn đưa thằng bé trở về…
- Cái này anh không phản đối… Kiêu Kiêu là do em cực khổ sinh ra nhưng lại chẳng giống em tí nào cả… nếu có thì chắc là tính cách… thằng bé ôn hòa và thích cười… giống em lắm…
- Tính cách Kiêu Kiêu di truyền cả bố lẫn mẹ, thằng bé là người thừa kế nhà họ Cung, tính cách giống em lại chưa chắc tốt…
- Nếu có cả sự ôn hòa của em và sự nhạy bén của Cung Huyền Thương thì quá tốt còn gì…
- Chắc chắn là vậy…
Nhắc đến Kiêu Kiêu, cả hai không khỏi mỉm cười, cậu bé là một đứa trẻ có thể khiến người người yêu thích vì vẻ ngoài lung linh cũng như tính cách đáng yêu của mình…
Lúc này điện thoại của Yến Thành Huân reo lên, anh mở ra xem rồi nói với Lôi Hòa Nghi…
- Chuyện về vụ tai nạn, em biết ai làm không?
Nhắc đến chuyện này Lôi Hòa Nghi không khỏi siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt hằn lên từng tia sát khí.
- Em biết… là Ngụy Sa… trước lúc trực thăng phát nổ cô ta đã nói lời vĩnh biệt với em…
- Cô ta rất tự tin… cho rằng em chắc chắn sẽ chết nhưng không ngờ em phước lớn mạng lớn…
- Sao hôm nay anh lại nhắc đến chuyện này, có manh mối nào của cô ta sao ạ?
- Thật ra chuyện này anh đã điều tra xong từ lâu rồi nhưng ngại sức khỏe của em nên mãi vẫn chưa nói, hôm nay cấp dưới của anh vừa thông báo đến… Ngụy Sa đã bặt vô âm tín rồi… không là phía Interpol động thủ hay chồng của em ra tay…
Lôi Hòa Nghi thở hắt ra một hơi, cô cứ sợ Ngụy Sa vẫn chưa bị bắt, sẽ tính kế hãm hại gia đình cô hay Cung Huyền Thương…
- Rốt cuộc vụ nổ 2 năm trước là thế nào ạ? Em chỉ biết cô ta đã chủ mưu giết em nhưng không rõ bằng cách nào… có lẽ chung quy vẫn là em sơ sót… lại không nghĩ đến vẫn còn Ngụy Sa vẫn chưa bị bắt…
- Đúng thật là sơ sót… nhưng không phải em sơ sót mà là chúng ta đều sơ sót, cả em, cả anh, cả anh cả em và Cung Huyền Thương thậm chí là vị đó của gia tộc Corradini…
- Mặc Thần… sao lại liên quan đến anh ấy?
Nhắc đến Sở Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi không khỏi xót xa, dù là anh hay Lăng Mặc Thần thì vĩnh viễn là một cái gai trong lòng cô…
- Thật ra Ngụy Sa vẫn luôn ẩn náu bên cạnh Sở Mặc Thần, nói chính xác hơn là cô ta nằm vùng ở gia tộc Giovani.
- Sao…
- Em biết cô con gái lớn của Giovani đúng không?
- Vâng, cô ta là Nancy!
Yến Thành Huân gật đầu, kể lại mọi chuyện.
- Trước kia Cung Huyền Thương từng đến Vancouver, cũng không biết anh ta đã làm gì mà khi Nancy được đưa về Rome thì thần trí đã không minh mẫn, khùng khùng điên điên. Ông Marco đã mời cho cô ta một bác sĩ tâm lý… có lẽ lúc Cung Huyền Thương ở Vancouver hành sự đã bị Ngụy Sa nhìn thấy nên đã điều tra đến Nancy. Việc ông Marco mời bác sĩ tâm lý cho Nancy cũng bị cô ta điều tra ra, sau đó nữ bác sĩ Nila kia bị Ngụy Sa giết chết, còn cô ta thì dán ảnh mình vào lý lịch của nữ bác sĩ đó, mạo danh thân phận, thuận lợi trở thành bác sĩ tâm lý cho Nancy… Khả năng thao túng tâm lý của cô ta rất giỏi, Nancy vốn hay phát điên sau khi được cô ta dẫn dắt thì trở nên lặng lẽ hơn không ít, nhìn vào cứ tưởng bệnh tình đã khá hơn nhưng thực tế là Ngụy Sa đã gieo rắc vào đầu Nancy rất nhiều hận thù với em, để Nancy lấy lui làm tiến. Trong chuyện này, Nancy giống một quân cờ để Ngụy Sa chỉ đâu đánh đó, dù sao cô ta cũng là con gái lớn của Giovani, cho dù thế lực của mình đã bị sụp đổ thì cô ta vẫn còn người cha quyền lực… Chỉ cần người khác nhìn vào cảm thấy bệnh tình cô ta đã tốt lên thì Nancy nói muốn chơi súng, chơi bom, chơi lựu đạn… đó cũng là chuyện rất bình thường với Mafia… Sau đó Ngụy Sa mua chuộc người làm trong lâu đài điều tra hành tung của em từ phía Sở Mặc Thần, dù sao cũng không gây sóng gió gì nên Sở Mặc Thần không hề phát giác ngược lại Ngụy Sa biết được lịch trình công diễn của em. Nhưng vì ở London và Amsterdam, Cung Huyền Thương ở bên cạnh em nên cô ta không thể ra tay mà phải chờ đến lúc em đến New York, lúc đó Cung Huyền Thương đã về nước rồi. Đợi đến ngày em chuẩn bị về, Nancy đã chi một số tiền lớn ở chợ đen, thuê người giả làm nhân viên bảo dưỡng trực thăng để gài bom vào trước lúc em lên. Những chuyện sau đó em cũng biết rồi…
- Hóa ra… cô ta vẫn luôn nắm rõ mọi thứ trong tay…
- Đúng vậy, Ngụy Sa là một con người cực kỳ nguy hiểm, có thù tất báo, trước kia Ngụy Khiêm bị giết cô ta quy hết mọi tội lỗi cho em… vẫn luôn lặng lẽ chờ thời cơ trả thù, có thể dễ dàng thoát khỏi lệnh truy nã đỏ của Interpol mà lẫn vào gia tộc Giovani đủ để thấy năng lực phản trinh sát của cô ta không phải mạnh bình thường, loại tội phạm này nếu không sớm loại trừ sẽ cực kỳ nguy hiểm cho xã hội… Chỉ là trước đó cô ta đã bị phát hiện hành vi phạm tội và bị bắt, không biết bây giờ bặt vô âm tín là đã chết… hay sống không bằng chết ở nơi nào đó…
Gương mặt Lôi Hòa Nghi hiện lên tia căm phẫn cực độ, là sự tức giận mà đã rất lâu rồi cô chưa từng để lộ, Yến Thành Huân biết giờ không phải lúc khuyên cô, lặng lẽ đứng dịch sang đối diện Lôi Hòa Nghi để Kiêu Kiêu không nhìn thấy dáng vẻ của mẹ lúc này. Lôi Hòa Nghi thấy hành động của Yến Thành Huân mới giật mình, nằm tựa ra xe lăn, thu lại vẻ căm hận trên mặt nhưng nước mắt lại rơi xuống…
- Vì một chút sơ sót của em mà khiến Kiêu Kiêu phải chịu khổ, em không phải một người mẹ tốt…
- Kiêu Kiêu có hai người bố nhưng chỉ có một người mẹ, em là người mẹ duy nhất cũng là người mẹ tốt nhất của thằng bé… đừng ôm hết mọi tội lỗi về phía mình. Anh nói ra mọi chuyện không phải để em ăn năn tự trách mà là để em có tinh thần chuẩn bị phẫu thuật. Ngụy Sa muốn em chết vậy em càng phải sống thật tốt… Em làm được mà, đúng không?
- Vâng…
Vì những kẻ muốn cô chết cũng vì những người đã hi sinh để cô được sống, cô sẽ trân trọng sinh mạng mình đang có…
- Anh đưa em vào với Kiêu Kiêu nhé?
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, nói với anh:
- Anh chơi với Kiêu Kiêu đi ạ, bây giờ tâm trạng em đang không tốt không thể ảnh hưởng đến thằng bé… em ngồi đây hóng gió một lát…
- Anh hiểu rồi!
Yến Thành Huân khẽ vỗ vai Lôi Hòa Nghi rồi vào phòng, nói vài câu với Kiêu Kiêu rồi bế cậu bé ra ngoài… Hai tay nhỏ của Kiêu Kiêu ôm cổ Yến Thành Huân gọi anh:
- Bố nuôi… bố nuôi…
- Hửm…
- Mẹ khóc… mẹ buồn ạ?
- Ừm… mẹ con đang buồn…
- Tại sao ạ?
- Mẹ con… đang nhớ bố của con…
- Bố… bố… Kiêu Kiêu… cũng nhớ bố… muốn gặp bố…
- Đợi mẹ con khỏe lại con sẽ được gặp bố…
- Mẹ đau…
Ánh mắt trong veo hiện lên vẻ lo lắng nhìn về phía cửa phòng của Lôi Hòa Nghi, Yến Thành Huân khẽ xoa đầu cậu nhóc…
- Kiêu Kiêu, con bây giờ chưa hiểu đâu… đợi một nào đó con sẽ biết mẹ con yêu thương con cỡ nào…
- Kiêu Kiêu cũng yêu mẹ…
- Con nhớ kỹ nhé, dù có thế nào… con cũng phải yêu thương mẹ của mình thật nhiều… con là đứa con quý giá nhất của mẹ con, con đã cứu rỗi cuộc đời của mẹ con… mẹ con rất yêu thương con nhưng trước khi con có thể bảo vệ mẹ, chính mẹ con đã mạo hiểm bản thân, chịu cực chịu khổ để sinh con ra, con nhớ nhé…
- Bảo vệ mẹ…
- Bố nuôi biết… Kiêu Kiêu là một đứa trẻ đáng quý mà…