Bề ngoài của Từ Nham tuy không giống với nhị thế tổ, nhưng mà diễn nhị thế tổ lại tròn vai vô cùng.
Nguyên Chấn chỉ nhìn cậu ta diễn một đoạn, liền chọn cậu ta.
Ánh mắt nhìn Từ Nham đều là tán thưởng.
Giang Kỳ đang theo dõi cảnh diễn của Khương Đường và Từ Nham trên màn hình. Nói đúng hơn, là đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đang ôm eo Khương Đường kia.
Nguyên Chấn hết nhìn nổi, "Cậu thể hiện cái gì? Cậu thích con gái người ta như vậy thì đi nói với con bé, mỗi ngày ngồi đây ghen tuông thì có ích gì!"
Bình thường cười nói vui vẻ, quay lưng lại chỉ biết ghen tuông vớ vẩn!
"Thầy lớn tuổi rồi thì biết gì chứ, muốn theo đuổi cũng phải làm theo từng bước một!"
"Tôi làm sao hiểu biết chuyện theo đuổi, tôi đây đã có vợ rồi! Tôi chỉ biết nếu cứ ngồi im nhìn người ta như vậy, sớm muộn cũng có ngày người ta chạy mất!"
Trong mắt Nguyên Chấn, thích thì phải bày tỏ ngay lập tức, đâu ra nhiều quy trình hay từng bước như vậy.
——
Đảo mắt cái đã gần đến ngày đóng máy, đoàn phim không có người khó ưa, tiến độ nhanh lên không ít. Khương Đường nửa nằm trên ghế dưới tán cây hải đường, trên người khoác tấm thảm dày, cảm thán, "Nếu sau này đoàn phim nào cũng tương thân tương ái với nhau thế này thì tốt rồi!"
Từ Nham xong cảnh diễn, thấy cô đang ngồi dưới tán cây, giống như đang nghỉ ngơi.
Cậu tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định đi đến chỗ của cô.
"Khương Đường, chị đừng ngủ ở chỗ này, nếu không lát nữa bị say nắng, trợ lý An lại nói chị đó."
Từ Nham có giọng nói rất đặc trưng, giọng nói rất truyền cảm, Khương Đường vừa nghe liền nhận ra cậu ấy.
Giọng nói ôn nhu cực kì, nếu dùng lời của Mạn Mạn thì chính là, giọng này mà không hát thì thật uổng phí.
Mạn Mạn từng ở trong nhóm chat náo loạn Từ Nham một lúc lâu, quấn lấy cậu hát cho cô ấy nghe một đoạn, nhưng lại bị Từ Nham tuyệt tình từ chối.
"Được rồi! Tôi không phải muốn ngủ, chỉ là ánh nắng có chút chói mắt, tôi nhắm mắt một lúc thôi."
Từ Nham ngẩng đầu nhìn trời, ừ, mây đen giăng kín.
"À, trợ lý An bảo em mang nước đến cho chị."
Từ Nham đem bình giữ nhiệt màu trắng đưa cho cô.
"Cảm ơn cậu, Từ Nham!" Khương Đường ngồi dậy nhận lấy bình nước, mở ra uống một ngụm.
Từ Nham cũng mở bình nước của mình ra.
Kích cỡ giống như của cô sao, Khương Đường nhìn cái bình quen mắt, liền hỏi, "Uy, cậu còn giữ nó sao?"
"Ừm, cái bình này chất lượng không tệ, nên em liền giữ lại." Từ Nham nhìn cái bình nước màu hồng nhạt trong tay, thấp giọng nói.
"Nhưng mà cái này màu hồng, không hợp với khí chất của cậu đâu!" Khương Đường nhìn cậu con trai cao lớn đẹp trai trước mặt, lại nhìn cái bình màu hồng nhạt trong tay cậu ấy, càng nhìn càng thấy không ổn.
"Nếu không tôi bảo An An đem cho mua cậu cái mới? Bộ bình giữ nhiệt này là được người khác tặng lúc tôi làm đại diện, tôi còn nhiều lắm, trừ màu hồng, còn có màu lam, màu trắng, màu đen nữa."
"Không cần, cái này vẫn còn sử dụng tốt, em vừa mới kết thúc hợp đồng, vẫn chưa có nhiều tiền để mua một cái bình đâu." Từ Nham nói đùa.
"Đều là bạn bè mà!" Khó có khi thấy cậu ta nói đùa, Khương Đường có chút kinh ngạc, có lẽ hôm nay Từ Nham có chuyện vui.
"Nếu đã là bạn bè, màu hồng thôi mà, em cũng không phải không dùng được."
"Vậy, cứ vậy đi. Đúng rồi, cậu kết thúc hợp đồng sao, đã chọn được công ty nào chưa?" Khương Đường bỗng nhớ đến việc này, hỏi nhanh.
"Vẫn chưa có, chắc là sẽ hoạt động riêng lẻ." Từ Nham nhìn về phía xa, áp xuống những cảm xúc không tốt kia.
"Nếu cậu không tìm được, có thể nói với tôi. Anh họ của tôi có cổ phần ở Thiên Dự, tôi có thể mở lời."
Thiên Dự mà cô nói là công ty cô đang ký hợp đồng.
Làm bạn bè, nếu có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.
"Cảm ơn chị, nếu em không tìm được công ty, nhất định sẽ đi tìm chị!" Từ Nham vừa nói vừa giơ giơ bình giữ nhiệt.
Khương Đường hiểu ý cậu ta, liền cười cười, giơ bình giữ nhiệt lên.
Cụng ly!
Giang Kỳ vừa bước đến đã thấy hai người đang diễn cảnh nâng chén, nhìn qua rất thân mật.
Hơn nữa, bình giữ nhiệt lại cùng một kiểu.
Ha!
——
Từ Nham vừa xong một cảnh diễn nữa, Giang Kỳ liền chủ động đến tìm.
"Nghe nói cậu đang tìm công ty mới?"
"Giang tiền bối làm sao biết được?" Từ Nham đóng nắp bình giữ nhiệt màu hồng, sau đó hỏi.
"À, Khương Đường nói cho tôi biết." Giang Kỳ nhìn bình nước trong tay cậu ta, nhắm hai mắt sau đó mới tiếp tục mở miệng, "Cái bình này của cậu thật độc đáo nha!"
"Ừm, là Khương Đường tặng." Giọng nói xen lẫn đắc ý, khiến Giang Kỳ có chút nghiến răng nghiến lợi.
"À, tiền bối tìm tôi có chuyện gì sao?" Từ Nham ngước mắt hỏi.
"Cũng không có gì, tôi cảm thấy cậu là hạt giống không tệ, nên muốn hỏi cậu có hứng thú đến phòng làm việc của tôi hay không?"
Nếu như Tống Khâm đang đứng ở đây, nhất định sẽ thấy lời này có chút quen thuộc, câu này không phải lúc trước cũng nói với anh ta vậy sao!
Từ Nham có chút ngoài ý muốn, "Tiền bối định lui về ở ẩn sao? Sao lại liên tục tuyển người mới vậy?"
"Ý cậu là Tống Khâm sao? Phong cách của hai cậu không giống nhau, tôi cảm thấy tương lai của cậu có thể phát triển hơn so với cậu ta." Giang Kỳ bắt đầu bịa chuyện.
"Tiền bối chắc chắn vậy sao?"
Tống Khâm là sinh viên tốt nghiệp từ đại học chính quy, tiếng tăm rất tốt, kỹ thuật diễn rất tốt, lại tràn ngập hơi thở thanh xuân, còn nhiều thời gian, lý lịch lại trong sạch.
Mà cậu ta chẳng những bị "phong sát" ba năm, cái danh diễn viên tuyến 18 còn dính trên người, nghĩ đến đây Từ Nham lại cười tự giễu.
"Tôi không quan tâm đến những tin tức bôi đen ngoài kia của cậu, tôi tin vào thực lực hơn, những thứ khác không đáng nhắc đến, không phải sao?" Giang Kỳ nghiêm túc, nhìn cậu thanh niên trước mặt, nghiêm mặt, "Không lẽ cậu không muốn làm lại từ đầu sao?"
Ngón tay Từ Nham cọ xát bình giữ nhiệt, suy nghĩ một lát, bỗng mở miệng: "Người đại diện là ai vậy?"
"Tiêu Hà." Giang Kỳ biết cậu ta hỏi điều này là đã chấp nhận hơn phân nửa.
"Anh ta không phải đã lui về ở ẩn rồi sao?"
"Có hạt giống mới, anh ta sẽ trở về, lúc đó anh ta sẽ dẫn dắt cậu và Tống Khâm. Không thành vấn đề chứ?" Giang Kỳ hỏi.
"Không vấn đề gì." Từ Nham rũ mắt, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Giang Kỳ cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Muốn đến gặp cô gái nhỏ để tranh công!
Từ Nham nhìn ông chủ mới của mình đi rồi, có hơi thắc mắc, nhỏ giọng lầm bầm: "Giang tiền bối từ khi nào mà, trở nên "hòa ái dễ gần" như vậy chứ?"
Nghĩ ngợi một chút liền sáng tỏ.
Cậu ta nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt hồng trên bàn, trên miệng vì còn hơi nóng mà có hơi nước mờ mờ.
Giang Kỳ làm xong chuyện lớn, liền lên WeChat báo với cô gái nhỏ.
Người nào đó bình thường không đụng vào WeChat, giờ lại vì em ấy mà sử dụng thường xuyên hơn.
Em ấy trả lời rất nhanh, anh vừa gửi qua liền nhận được tin nhắn.
【Đường Đường: Cảm ơn nha! Giang Kỳ anh cứ yên tâm, Từ Nham là một hạt giống tốt, anh nhất định không thiệt hại đâu!】
Thiệt hại hay không thì anh không biết, nhưng hiện tại, anh ghen tỵ!
【Giang Kỳ: Tôi đang thiếu một bình giữ nhiệt, nghe nói em trước đó có nhận một quảng cáo về bình giữ nhiệt phải không?】
【Đường Đường: Đúng rồi nha! Anh muốn có một cái sao? Ở nhà tôi còn rất nhiều!】
Sau đó còn gửi thêm một biểu cảm: Cứ để đó cho gia.jpg
Giang Kỳ vốn định muốn một cái màu hồng, nhưng nhớ đến cái của em ấy là màu trắng.
Ngón tay thon dài xóa rồi lại viết trên màn hình, cuối cùng gửi đi:
【Giang Kỳ: Tôi thích màu đen】
Từ xưa đến nay, đen cùng trắng luôn hợp với nhau không phải sao?
Anh lén lút suy nghĩ.
——
Hơn nửa tháng sau, bộ phim chính thức đóng máy, Khương Đường cũng trở về Đế Đô, lại quay về sự nghiệp ca hát của mình.
Vì Công ty Giải trí Thiên Dự có anh họ làm cổ đông lớn, nên đặc biệt dành cho cô một văn phòng riêng.
Lúc này cô đang ngồi trên sofa trong văn phòng, đang gọi video cho mẹ già ở nhà.
"Đường Đường à, sao con quay lại Đế Đô rồi lại không chịu về nhà! Mẹ rất nhớ con!"
"Mẹ không phải còn có cha sao? Sao giờ lại nhớ đến con rồi?"
Đối với lời của mẹ già ở nhà, cô nửa chữ cũng không tin!
"Cái gì chứ, con không biết đó thôi, mấy ngày nay đều đi theo cha con, ngày nào cũng nhìn mặt của ông ấy, giờ mẹ phát chán rồi!"
Để mặc cho mẹ mình nói luyên thuyên, Khương Đường liếc nhìn màn hình call video, bỗng nhiên thay đổi thành vẻ mặt xem kịch vui, vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Mẹ à, cha đang ở phía sau người kìa."
Chỉ thấy mẹ già phía sau màn hình cứng đờ, quay đầu nhìn gương mặt quen thuộc, đến nói chuyện cũng lắp bắp: "Cái đó, con gái cưng à, lát nữa mẹ lại gọi cho con ——"
Lời còn chưa nói xong, video đã bị cha già tắt mất, Khương Đương không cần nghĩ cũng biết, mẹ già nhà mình lại bị cha bắt lại, tiến hành công tác giáo dục tư tưởng rồi.
Video vừa mới gián đoạn, người đại diện của cô là chị Văn bước vào, "Vừa cùng mẹ nói chuyện sao?"
"Đúng vậy, chị Văn." Tâm tình Khương Đường rất tốt, lúc nói chuyện luôn miệng cười tủm tỉm.
"Được rồi, à phải rồi, hôm nay chị nhận lời mời tham gia chương trình từ phòng làm việc của Giang Kỳ, bên kia nói là em đồng ý rồi, có chuyện này sao?"
"Ôi, em quên mất, chương trình đó, em đã đồng ý tới hỗ trợ Giang Kỳ rồi ạ!" Khương Đường gõ nhẹ đầu mình, xém tí là quên đi chuyện này rồi.
"Giang Kỳ? Xem ra em cùng cậu ta diễn chung mấy tháng, quan hệ không tồi ha?"
Làm người đại diện thì khứu giác so với paparazi còn nhạy bén hơn, có cảm giác nghệ sĩ nhà mình có hơi khác thường, nên Hà Văn liền bắt trúng xưng hô kia.
"Chị Văn, thật ra Giang Kỳ cũng không khó ở chung như người khác nói."
Chẳng qua anh chỉ là một tên đàn ông già——không không không, là một người con trai thích ăn đồ ngọt thôi.
Thiếu chút nữa đã làm lộ suy nghĩ chân thật của bản thân rồi. Thật có lỗi!
"Vậy chương trình đó em đi không?" Hà Văn cũng không định phân tích cho cô hiểu, vẫn nên để cho cô tự mình phát hiện đi.
Cô cũng không thể xen vào quá nhiều được.
"Đi chứ ạ, dù sao cũng đã đồng ý rồi, sao đổi ý được chứ ạ!" Đều hay nói, bắt người tay ngắn, ăn ké mãi nên giờ có hơi chột dạ rồi!
"Chị đã sắp xếp xong lịch trình cho em, trừ bỏ chương trình này, album của em cũng nên thu cho xong, album xong rồi......."
Khương Đường nghe người đại diện của mình sắp xếp lịch trình, suy nghĩ cũng bay đi một ít.
Sau đó, liền ngăn cản chị Văn đang thao thao bất tuyệt, "Phải rồi chị Văn, người mới mà chị dẫn dắt thế nào? Có ngoan hay không? Em còn chưa được gặp đâu!"
"Cậu ta? Em lo cho cậu ta làm gì? Em nên lo cho em đi được không? Tháng sau phải ra mắt album rồi, em chỉ mới xong một bài! Mấy bài còn lại khi nào giao, em nói đi!"
"Sắp viết rồi sắp viết rồi! Gần đây em không phải không có linh cảm gì sao?"
Hơn nữa lần này cô muốn thử phong cách tương phản, tốc độ sáng tác chậm hơn so với bình thường cũng dễ hiểu.
Tuy thái độ của cô làm người khác hơi không yên tâm, nhưng Hà Văn vẫn luôn biết, cô rất có trách nhiệm với tác phẩm của mình, sẽ không làm bản thân cùng người khác thất vọng.
"Đúng rồi, lâu lắm rồi em không đăng Weibo, fans của em đều kêu gào rồi!"
Hà Văn nói đến đây, lại nghĩ đến một việc, "Từ Nham cùng đoàn phim trước với em, hai người không có quan hệ gì chứ?"
"Chị Văn, sao chị nhắc cậu ấy làm gì? Em với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi! Hay là có ai đó nói này nói nọ rồi ạ?"
Khương Đường lên Weibo, gõ gõ vài từ, định đăng một bài, nếu không sợ fans sẽ chờ không nổi nữa.
"Nếu không có gì thì tốt rồi, nếu sau này đóng phim, tốt nhất nên duy trì khoảng cách với diễn viên nam, cũng may lần này chị phát hiện sớm, nếu không đầu đề thảo luận hôm nay là em đó!"
Hà Văn đem một xấp ảnh đưa cho Khương Đường.
"Em nhìn đi!"
Mới vừa chỉnh sửa bài đăng, còn chưa kịp bấm đăng lên, Khương Đường nhìn ảnh chụp, đúng thật là cô và Từ Nham, chẳng qua vì góc chụp có vấn đề, nên nhìn bọn họ có hơi thân mật, trong đó có một ảnh chụp thân mật nhất, Từ Nham đang ôm eo cô.
"Chị Văn, cái này vừa nhìn là biết paparazi cố tình chụp góc này để gây hiểu lầm! Rõ ràng là đang quay mà!"
Paparazi hiện giờ làm việc thật thiếu nghiêm túc!
"Sao chị không biết là bọn họ cố tình chứ?! Chị chỉ muốn nhắc nhở em, về sau có làm gì thì nên để ý một chút, lần này may mà chị có bạn tốt ở tòa soạn đó!"
"Vậy, chị gửi giúp em cho bạn tốt của chị một bao lì xì đi, coi như là giúp em cảm ơn cô ấy!"
Thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù, điểm này Khương Đường vẫn hiểu rõ.
"Đã sớm dùng danh nghĩa của em để cảm ơn rồi!" Hà Văn tỏ ý cô tốt xấu gì cũng là người đại diện vàng của Thiên Dự.
"Phải rồi chị Văn, chị Tiêu Tiêu phải dưỡng thai, chắc tầm một hai năm sẽ không quay lại, chị định dẫn dắt người mới kia luôn sao?"
"Ầy, thời buổi này kiếm một người vừa có thiên phú lại cố gắng nỗ lực thật không dễ dàng gì......" Hà Văn đang định cảm thán một hồi nữa, điện thoại trong túi liền kêu lên, âm thanh thông báo vang lên liên tục.
Cô vừa mới mở ra, khựng lại vài giây, mới phản ứng lại, "Đường à, thật là vừa nhắc cái gì thì cái đó liền tới mà!"