Edit: Tròn
Bắt chép gia quy...Rốt cuộc là phải tức giận như thế nào chứ?
Dù sao thì nghe nói ngày hôm sau, taobao có bán đồ tình nhân-lắng nghe lời nói vợ mình.
-Cách đưa quà tốt nhất cho bạn gái.
Lễ tình nhân còn đang suy nghĩ tặng cho bạn gái món đồ gì đây?
Tình yêu chân thành nhất, lời nói chân thành nhất.
Chào đón gia đình bạn mua hàng.
Ừm, người bán điên luôn rồi. /Mặt mỉm cười/
*****
Đương nhiên, những điều này....Cố Cảnh Ngự cùng Ôn Nhan hoàn toàn không biết gì.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Ngự tỉnh dậy, sắc trời còn sớm.
Ánh sáng trong phòng có chút tối, tấm rèm che đi ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào.
Anh cảm giác được chỗ khuỷu tay mình có hô hấp nhè nhẹ, cái đầu rụt lại nằm trong khuỷu tay anh, lông mi dày, môi có chút sưng đỏ khẽ nhếch lên, hơi thở phả vào ngực anh.
Người con gái nằm gọn trong lồng ngực anh, chăn đắp ngang hông của cô, lộ ra nửa lưng cùng đường cong hoàn mỹ với những vết đỏ nhàn nhạt dày đặc, da thịt trắng nõn, mái tóc đen mượt uốn lượn như một bức tranh thủy mặc, có thể làm cho toàn bộ thế giới yên tĩnh.
Cố Cảnh Ngự cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, vuốt ve tóc cô, ngón tay chậm rãi mơn trớn những dấu vết mờ mờ, cười khẽ.
Cuối cùng anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đem chăn bên hông kéo lên, phủ lên tận đầu vai của cô.
Sau đó vươn cánh tay dài lấy chiếc điện thoại đêm qua tiện tay ném ở trên tủ đầu giường, một tay vẫn ôm lấy eo cô, tay kia mở màn hình.
Vừa mới mở ra liền phát hiện có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Anh nhíu mày, mở từng cái ra xem: "Mẹ nó, tiểu tử nhà cậu thật sự chép gia quy ha ha ha ha ha ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay sao?!"
"Cố Cảnh Ngự, tôi không để yên cho cậu đâu! Mẹ nó, chúng ta là kẻ thù hay sao? Vừa mới chuẩn bị theo đuổi một cô gái, người ta đang dao động, kết quả tối hôm qua lại kiên định lại rồi, cậu mau bồi thường đi!!!"
Mấy người bọn anh đều là bạn bè lâu năm, đương nhiên biết rõ, hắn nói ra những lời này cũng không hoàn toàn là giả.
Nhắn tin tới cũng không có ý gì, thật ra là vì chuyện này huyên náo quá lớn, những người bọn hắn cũng biết rồi, khó tránh khỏi có chút hả hê trêu ghẹo vài câu.
Cố Cảnh Ngự cũng biết những chuyện này, thuận tiện nhắn lại, sau đó thoát ra, lên Weibo.
Xem một vòng, anh híp híp mắt, phát hiện tài khoản "Tiểu hào" có thêm một ít fan hâm mộ, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao fan hâm mộ của anh cũng không ít.
Nhưng mà fan hâm mộ này hình như là fan cp của anh và Ôn Nhan, cái tài khoản này làm anh liếc đi liếc lại thêm mấy lần, hình như quen quen...
-Bởi vì bình luận dưới Weibo của anh đã bị đổi hoàn toàn.
Phải biết rằng, nếu không phải là fan hâm mộ hay là những người quen mắt thì rất khó lên top bình luận đấy.
Hiện tại bình luận đứng đầu với dòng chữ sáng chói "Bệ hạ và Nương nương trời sinh một đôi" do fan cp đăng.
"Thuận tay" lập thêm một tài khoản tên "Tiểu hào" nữa.
Cậu cũng yêu thích nương nương cùng bệ hạ hả, cậu có biết trạm B không?
Trạm B?
Đó là cái gì?
Trong phòng mờ tối, anh nhíu mày, chuyển qua websites, tìm tòi ở bên trong tìm kiếm hai chữ trạm B này.
Kết quả tìm kiếm rất nhanh hiện ra.
-Bilibili là trang web trong nước nổi danh với những video làm mưa làm gió, nơi này là chỗ cập nhập video nhanh chóng nhất, giỏi nhất là ACG không khí*, người chủ cực kỳ có sáng tạo. Mọi người có thể xem ở chỗ này...
*ACG: Thực ra mình cũng không biết cái này là cái gì TvT bạn nào biết thì nhắc để mình sửa lại nha.
Video làm mưa làm gió trên trang web?
Anh suy nghĩ một lúc, rồi bấm vào.
****
Khi Ôn Nhan tỉnh lại, trong phòng là một mảng mờ mờ tối, cô có thể cảm giác được mình nằm sấp trên đùi một người, ôm eo của người ấy, để chân của anh làm gối.
Một bàn tay chậm rãi vuốt ve ở sau lưng cô, như là đang dỗ cô, như là một động tác trong vô thức.
Không cần phải nói cũng biết người đó là ai, Cố Cảnh Ngự.
Ôn Nhan nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy hình như anh không phát hiện ra là cô đã tỉnh, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào điện thoại, đeo tai nghe, vẻ mặt hình như có hơi kỳ lạ.
???
Cái gì làm cho nét mặt anh thành như vậy? Cô khẽ cử động, dịch chuyển vị trí không một tiếng động, nhìn sang điện thoại.
"Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
"Em cứ nói đi?"
"Nói thật thì sẽ là trừ những thứ em thích ăn, anh chẳng biết làm cái gì khác."
Cái cảnh này.... Ôn Nhan suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cái này xảy ra lúc nào, cô cũng không lên tiếng, có chút lười biếng, tiếp tục nhìn.
Nhưng mà nội dung phía sau thì hoàn toàn khác.
Ôn nhan có chút mông lung nhìn hình ảnh bên trong video biến thành cô với vẻ mặt cảm động. Sau đó cô cùng Cố Cảnh Ngự đi về nhà, đóng cửa nhà, rồi hôn, sau đó hình ảnh biến thành không có người, chỉ còn chiếc giường không ngừng lung lay.
Ôn Nhan: "...."
Ôn Nhan có chút mất tự nhiên, mí mắt giật giật.
Cô nhìn ra, cái cảnh hôn này thật sự không phải xảy ra ở trong nhà, lúc ấy hai người bọn họ đang nói chuyện, nhân cơ hội cắt bỏ đến phần ấy, chỉ là người này kỹ thuật cao siêu, cảnh tượng đó hoàn toàn không phải như vậy nhưng lưu về lại có thể chỉnh sửa làm giả.
Video đã đến phần cuối cùng, một dòng chữ to hiện ra, ý tứ đại khái nói là tình yêu thì không thể lừa được, cho dù không nói cũng biết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết, bệ hạ và nương nương là trời sinh một đôi, tôi hoàn toàn tin tưởng đôi này có thể đi đến cuối con đường.
Cảm ơn đã xem.
Ôn Nhan mở to mắt nhìn Cố Cảnh Ngự xem video đến đoạn cuối cùng, tay anh gõ gõ bàn phím để lại một bình luận khen ngợi, sau đó thuần thục thoát ra, một chuỗi tiêu đề bệ hạ nương nương hiện ra, ngón tay thon dài chậm rãi lướt xuống, nhấn vào video kế tiếp.
Danh sách hồi nãy rất dài, ánh mắt cô tùy ý lướt qua, đều là cùng một chủ đề: Đoạn ngắn vợ chồng Cố hành hạ cẩu, tin đồn bệ hạ với nương nương không hợp nhau nên đường ai nấy đi, còn có cả...thật ra nương nương đối với bệ hạ cũng là một tình yêu chân thật...rất nhiều nữa.
Nhưng mà, những video này thời lượng tương đối ngắn, chỉ có hơn một phút, hơn nữa... cũng không có nội dung cốt truyện, trong ánh mắt anh hiện lên một tia tiếc nuối, xem hết lại thoát ra.
Ôn nhan: "..."
Từ từ...tiếc nuối á?!
Cô chắc chắn là trong ánh mắt anh hiện lên vẻ tiếc nuối...
Ôn Nhan khóe miệng co rút, đen mặt: "....Anh đang làm gì vậy?" Cô vừa nói liền phát hiện âm thanh mình có chút khàn khàn, hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "...Anh tiếc nuối cái gì?"
Mẹ nó, anh không biết xấu hổ hay sao mà còn tiếc nuối?!
Theo phản xạ, Cố Cảnh Ngự tắt điện thoại đi, cúi đầu nhìn, anh không biết Ôn Nhan đã tỉnh dậy từ lúc nào, yên lặng nhìn anh. Cố Cảnh Ngự vươn tay đem nước mật ong trên đầu giường đưa tới, đưa tới miệng cô: "Tiếc nuối cái gì?"
Bộ dạng như không hiểu cô đang nói cái gì.
Ôn Nhan cũng không làm khó chính mình, nhận lấy uống vào, cười ra tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ vào điện thoại, hừ một tiếng: "Vậy anh vừa mới xem cái gì vậy?"
Trên điện thoại còn lưu chứng cứ đây này Ảnh đế.
Nhìn bộ dạng cô như muốn nói rằng "em đã nhìn thấu anh rồi", Cố Cảnh Ngự nhìn cô trong chốc lát, đội nhiên nở nụ cười, trực tiếp lấy điện thoại mở lên, cười rộ lên: "Anh đang xem cái này."
Sao tự nhiên anh lại để cho cô xem?
Ý cười trong ánh mắt anh càng lúc càng rõ ràng, anh còn vô cùng tự nhiên ấn vào mục sưu tầm: "Còn có những....cái này."
Ôn Nhan mới phát hiện, video trong này đa số đều là "Nương nương đối với bệ hạ và những người khác hoàn toàn khác nhau.", trừ cái đó ra còn có một ít... manhua*
*Manhua: Truyện tranh Trung Quốc.
Lúc nhìn mấy cái tranh manhua đó, nói thật, cô nhìn bìa thôi cũng không nhận ra đó là ai, nhưng sau đó cô nhận ra là bởi vì ở trên đó có viết hai cái tên.
Tiếng cười của Cố Cảnh Ngự trầm trầm, ấn mở một phần, anh làm ra vẻ nghiêm chỉnh, dùng những từ hoa lệ cám thán: "Anh cảm thấy tác giả này rất có sức tưởng tượng đấy..."
Anh nhếch môi: "Rất thông thái."
Nói xong, anh giơ màn hình ra trước mặt cô.
Nhìn những tư thế trong manhua, trong nháy mắt sắc mặt Ôn Nhan đỏ lên.
"Cố Cảnh Cảnh!!"
Cô nhéo bắp đùi của anh, sự tức giận không kiềm chế được, gằn từng chữ: "Cái, anh, xem, là, thể, loại, đó, sao!!"
Còn thông thái...
Có biết xấu hổ không đấy?!
"Chỉ xem một ít..." Cố Cảnh Ngự ôm cô vào trong lòng, cúi đầu thổi vào vành tai cô một hơi, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ mập mờ: "Có thể khiến em vui vẻ hơn."
Anh liếm liếm vành tai của cô, dụ dỗ nói: "Có muốn thử một lần không? Hả?"
Anh vừa phát hiện...Tư thế ở trong đó cũng không tệ lắm...Bọn anh còn chưa có thử qua.
Ôn Nhan chỉ cảm thấy tai bị một cổ khí nóng vây quanh, ở trong lồng ngực anh lui ra ngoài, trừng mắt anh, nổi giận, cô "nở nụ cười": "Thử cái con khỉ!"
Anh không biết xấu hổ, xem cái đó cũng coi như bỏ qua đi, lại còn dám nói muốn thử? Nằm mơ à...
Buổi chiều cô còn có một cuộc họp báo.
"Mau đi ra! Em muốn mặc quần áo." Cô đến bây giờ còn chưa có ăn cái gì, nếu cô không ăn gì thì cái bụng muốn kháng nghị rồi.
Cố Cảnh Ngự cũng biết tối hôm qua mình quá mức rồi, buổi chiều cô còn có họp báo, lúc này cũng không có muốn, hít hít mùi hương trên người cô, hôn môi cô, không quấy rối cô nữa, đi đến phòng bếp: "Được rồi, buổi tối nói sau, anh đi ra phòng bếp đây."
Lại nói, về phương diện này sự hiểu biết của anh hình như hơi thấp, có nên tìm hiểu kỹ hơn không nhỉ?
Ôn Nhan nghiến răng: "Ai nói với anh sẽ để buổi tối nói sau..."
May mà Ôn Nhan không biết suy nghĩ hiện tại của Cố Cảnh Ngự, nếu thực sự biết, đoán chừng không chỉ dừng lại ở việc đạp một cước dễ dàng như vậy.
***
Gần đây trạm B đã biết đến một cường hào.
Hơn nữa cường hào này lại là CP vợ chồng Ôn Cố.
Không phải bọn họ quá thông minh mà là quá rõ ràng rồi.
Ở phía dưới một dãy video CP Ôn Cố, manhua đều là lời khen của cường hào này.
Đương nhiên, họ cũng nhìn ra, vị cường hào này càng yêu thích thể loại "Nương nương cũng thích bệ hạ." "Từng cử chỉ lời nói đều thể hiện rằng nương nương đối xử với bệ hạ rất khác" "Nương nương thiên vị" và những thể loại tương tự như vậy.
Không ít CP tâm tình tốt liền quan tâm tới người này một chút, cùng là đồng bọn nhưng người này rất mạnh đấy, quan tâm, phải quan tâm.
Một Ngọc Mễ càng xem càng biết nhiều, không sợ hy sinh như Bạch Nguyệt mà nói, cô ôm lấy ngực mình, cảm thấy mình không thể chịu nỗi rồi.
Cơn kích động bị ngăn ở cổ họng, cô thật sự muốn mặc kệ mọi thứ, muốn hét lên, muốn đem bí mật nói ra, rồi lại chỉ có thể nuốt xuống, thật sự rất khó nhịn.
Đặc biệt là...
Nhìn từng bình luận một được bọn họ đồng tâm hiệp lực đẩy lên đứng top, rồi gần đây trạm B còn có được một vị cường hào là fan cp nữa....
A a a a a a a a a!!
Mẹ ơi! Có thể cô cần một viên thuốc trợ tim có hiệu quả tức thì.
****
Lúc Ôn Nhan cùng người đại diện đi ra, một chiếc xe quen thuộc đã ngừng lại trước mặt.
Cửa xe ở phía sau được mở ra, người đàn ông vươn cánh tay thon dài có lực, nhắm ngay cổ tay tay Ôn Nhan kéo cô lên xe, sau đó cửa xe lại một làn nữa đóng lại.
Người đại diện theo ở phía sau khóe miệng co rút, tự giác ngồi ở ghế phụ.
Bình thường thôi, ha ha.
Ôn Nhân lên xe liền phát hiện màn hình điện thoại di động đặt ở một cái bàn nhỏ, hình ảnh quen thuộc đập vào mắt của cô, mi tâm Ôn Nhân nhảy lên, cô cảm thấy mình không nói được lời nào: "Ảnh đế, anh xem chưa đủ à...."
Gần đây anh rất say mê những thứ này...
Từ lúc Ôn Nhan cùng Cố Cảnh Ngự công khai hẹn hò đến nay, độ hot của Ôn Nhan càng thêm mạnh mẽ, có thể nói là trực tiếp bị đẩy lên một tuyến, cô may ra còn có mấy bộ đã ra khá tốt, mấy ngày trước sau khi sự việc chép gia quy xảy ra, đủ loại lời mời ùn ùn kéo đến.
Đặc biệt là về phương diện tình nhân, nhẫn tình nhân này, trang phục tình nhân này, mấy cái lời mời đại diện đều kéo đến.
Đương nhiên, Ôn Nhan biết rõ cái bọn họ muốn là độ nổi tiếng của Cố Cảnh Ngự. Nhưng dù cho cô từ chối thì những lời mời còn lại cũng không ít.
Ôn Nhan đang ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không muốn giá trị con người giảm xuống, đương nhiên không thể lười biếng, khoảng thời gian này cũng không tính là thoải mái.
Ngược lại, Cố Cảnh Ngự rất nhàn rỗi, lúc không có chuyện gì thì dứt khoát đi theo cô ra ngoài, nếu không đi theo cô thì lại mang điện thoại ra lướt, mỗi lần cô trở về đều thấy hình ảnh quen thuộc trên màn hình di động.
Kỳ thật có nhiều thứ lặp đi lặp lại...Có cái gì mà đẹp mắt...Nghĩ như vậy nhưng khóe miệng Ôn Nhan dần dần nhếch lên.
"E hèm." Cố Cảnh Ngự đem người ôm vào trong ngực, có chút thư thái, híp híp mắt: "Đúng là xem không đủ."
Cái này...quả nhiên bắt đầu có độc.
Đương nhiên, so với người sống sờ sờ trong ngực mình thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Ôn Nhan nhìn nhìn, ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái: "Vậy anh cứ tiếp tục đi."
Vừa vặn cô có thể ngủ một lát.
Cố Cảnh Ngự biết rõ cô đang mệt mỏi.
Anh sờ sờ tóc cô, hoàn toàn không nhắc tới vấn đề mình đang xem gì nữa,chỉ dịu dàng ôm chặt cô, trầm thấp trả lời: "Được."
Nghỉ ngơi thật tốt.
Người lái xe lơ đãng nhìn phía sau, thấy được một màn này, thiếu chút nữa tay run lên, suýt chút nữa thì dẫm nhầm chân ga thành chân phanh.
Quả thực, không dám tin đây là Cảnh thiếu của Cố gia.
Hắn là người mới bên cạnh Cảnh thiếu, vừa mới tới... liền bị dọa hoảng sợ.
Hắn yên lặng quay đầu lại, không nhìn đằng sau nữa.
Có khi hắn đang nhìn thấy một Cảnh thiếu giả.
Sụp đổ, tam quan* sụp đổ rồi.
*Tam quan: gồm nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan.
****
Ôn Nhan ngủ một giấc rất thoải mái, khi tỉnh dậy thì đã muộn rồi.
Vươn người một cái đi ra khỏi phòng ngủ, cô còn ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, cô nhìn vào thì phát hiện phòng bếp không có người, quay đầu nhìn thì mới phát hiện anh ở ban công.
Anh đứng đưa lưng về phía cô, thân hình thon dài mạnh mẽ, đồ mặc ở nhà rộng thùng thình cũng không che được đường cong mạnh mẽ, tay đang cầm điện thoại đang nói cái gì đó.
Cô nhìn đồng hồ rồi lại nhìn đồ ăn trong phòng bếp, chân mày nhíu lại, rõ ràng là anh đang chờ cô cùng nhau ăn cơm.
Ôn Nhan tiện tay buộc tóc lại, đi đến phòng bếp, đem đồ ăn bưng ra đặt lên bàn ăn. Cùng một chỗ lâu như vậy, cô cũng biết dạ dày anh không tốt lắm.
Nghe điện thoại xong anh phát hiện có tiếng động ở phía sau lưng, anh xoay người lại trông thấy cô, bày ra bộ dáng tươi cười.
Nội tâm Ôn Nhan có chút rung động, đi qua kéo đầu của anh xuống, cắn một cái trên khuôn mặt anh, chọc chọc gương mặt của anh, nói khẩu hình miệng: Ngốc quá.
Dạ dày không tốt, đợi cô làm cái gì...
Cố Cảnh Ngự cúi đầu liếc nhìn cô một cái, đuôi lông mày cùng khóe mắt hoàn tan thành vẻ ấm áp, ôm eo cô, hôn lên khóe môi cô.
Chụt một tiếng...
Rất vang dội.
Anh không nỡ a...
Âm thanh bên kia điện thoại lập tức yên tĩnh, Dương Phàm nghẹn lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp rồi, tốt đấy.
Cố Cảnh Ngự trực tiếp vứt điện thoại di động sang một bên, đè cái ót người trong ngực hôn lên, động tác kịch liệt, mãi đến khi Ôn Nhan không thở nổi mới buông ra, nhưng không có nói lần sau không đợi cô ăn cơm cùng nhau mà chỉ nói: "Tỉnh rồi à.."
Ôn Nhan ừ một tiếng, trừng mắt liếc anh một cái, ăn ý không nhắc đến việc đợi cô ăn cơm, hô hấp trở lại bình thường, thuận tiện hỏi: "Ai gọi điện vậy?"
"Là Dương Phàm." Cố Cảnh Ngự bị cô trừng, khóe môi sung sướng nhếch lên, cũng không dấu diếm, nắm tay cô đi vô trong "Đạo diễn Vương nói đã cắt nối biên tập xong, có thể là tháng sau, để cho chúng ta chuẩn bị một chút."
"Tháng sau?" Ôn Nhan nhíu nhíu mày, suy tư một lát, kinh ngạc mở to mắt: "Đạo diễn Vương trực tiếp chuẩn bị tham gia Liên hoan phim Peter?"
Ngay cả cơ hội để cho bọn họ tuyên truyền cũng không có.
Cố Cảnh Ngự kéo ghế cho cô ngồi, đưa cho cô một bát cháo, cong môi: "Đúng vậy."
"Ông ấy đặt lòng tin rất lớn vào em đấy, chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng."
Đến lúc đó nếu lấy được danh hiệu. Ừm....việc được đề cử thì chắc chắn rồi, chỉ cần đến lúc đó đạo diễn Vương và hai người bọn họ không bị thần kinh. Cho nên phải để cho hai người chuẩn bị sớm một chút, tính toàn cũng không có bao nhiêu thời gian.
Ôn nhan liếc xéo anh, cũng đưa cho anh một bát cháo: "Ảnh đế, anh mau nhanh ăn cháo đi."
Dù thế nào thì cô cũng tin tưởng anh.
Cố Cảnh Ngự cười nhẹ, trực tiếp lấy bát bên cạnh cô húp một hớp, ngữ khí trầm thấp tràn ngập sung sướng: "Được, biết rõ em quan tâm anh."
Khóe mắt Ôn Nhan nhếch lên: "Chúng ta có thể nói chuyện quan trọng hơn không? "
Đại ảnh đế suy nghĩ trong chốc lát, thở dài: "Không thể."
Bộ dáng tươi cười của anh càng rõ hơn, mở miệng nói đầy vẻ lười biếng:" Người của anh đều là của em, khuôn mặt này cũng là của em, anh không có đùa."
Ôn Nhan liếc mắt: "Vậy anh có cái quái gì?"
Cố Cảnh Ngự nhấp một hớp cháo, nhếch môi, vô cùng nghiêm túc: "Có...có thể đem lại hạnh phúc cho em.*"
*Hạnh phúc: Ở đây hạnh phúc không đơn giản chỉ là tình yêu đâu ạ, nó là tính phúc, là liên quan tới chuyện "..." =))))
Ôn Nhan thiếu chút nữa đã ho ra một ngụm cháo, lập tức hồi phục hô hấp, thấy khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mãn nguyện, nở nụ cười quỷ dị, bình tĩnh trở lại: "Vậy sao?"
"Tính phúc.." Tầm mắt cô ý vị thâm trường lườm xuống, sau đó thu hồi lại, tiếp tục bình tĩnh húp cháo, kéo dài âm thanh, mỉm cười: "Tại sao em không cảm giác được..."
Ý tứ này....
Anh lập tức đen mặt, sau đó hai mắt thâm thúy chậm rãi nheo lại, đột nhiên bật cười, ngón tay mập mờ nhẹ nhàng, chậm chạp sờ sờ môi cô: "Không sao cả, anh sẽ cho em cảm nhận được."
Giọng nói này thật sự vô cùng dịu dàng, nhưng nó lại khiến Ôn Nhan giật mình, run sợ.
Chờ một chút, hình như cô đang tìm đường chết!
... Chết rồi, trước khi khiêu khích cô quên không thu lại chìa khóa nằm trong tay anh rồi!!
....
Sau khi ăn xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa, nên đi nghỉ rồi.
Nhưng Ôn Nhan hình như là nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: "Kịch bản của người đại diện đưa tới anh có giúp em mang lên không?"
Trước khi quay người đại diện có đem đến một chồng kịch bản tới, cô ngủ một giấc tỉnh dậy, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Đây là những kịch bản do người đại diện lựa chọn, những kịch bản nào không ưng ý đều được loại ra, còn dư lại bằng này thôi. Chắc khoảng hai tuần nữa thôi chương trình truyền hình thực tế cô tham gia cũng kết thúc, cho nên giờ cô muốn nhận thêm cái gì đó.
"Ở chỗ này." Cố Cảnh Ngự cũng không có phản bác, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng sâu xa, anh lấy kịch bản ra, đi rót một cốc sữa bò ngồi xuống, đưa đến miệng cô: "Uống một ngụm."
Cũng tốt, vừa ăn cơm xong nên cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Kịch bản có cái mỏng cái dày, ước chừng có khoảng bốn, năm kịch bản gì đấy. Ôn Nhan ho khan một tiếng, uống một hớp sữa bò, kịch bản cô chọn đầu tiên là một kịch bản tương đối mỏng.
Đây là câu chuyện kể về việc lừa bán phụ nữ, nữ sinh viên bị lừa bán đến thôn sơn, vô số lần muốn chạy trốn nhưng không thể, bước dạo đầu câu chuyện tương đối nặng nề, là phim văn nghệ* điển hình, không được đắt khách lắm.
*Phim văn nghệ: Thuộc dạng phim nghệ thuật, là một thể loại chính kịch.
Nhưng mà kịch bản này viết vô cùng tốt.
Ôn Nhan đem kịch bản này đặt ở giữa, cô cầm lấy kịch bản thứ hai lên, có vẻ như cô muốn một lần xem xong hết chỗ kịch bản này.
Ly sữa bò đã hết rồi.
Anh khẽ cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy cô, cố ý thổi khí bên tai cô: "Bảo bối, thời gian tốt như này, em chỉ định dùng để xem kịch bản thôi sao?"
Thời gian tốt thế này, sao có thể dùng để xem kịch bản?
Ôn Nhan bị chạm đến chỗ mẫn cảm khẽ run rẩy, giống như không hiểu hỏi: "Cái gì thời gian tốt?"
"Đừng làm rộn, em còn muốn xem kịch bản đây này."
Cố Cảnh Ngự ném kịch bản cô đi, khóe môi như có như không ngậm lấy vành tai cô, ngữ khí cực kỳ mập mờ mà cũng cực kỳ mê hoặc người khác: "Em nói xem?"
"Em nói cái gì?"
Ôn Nhan bị anh nhìn tới nỗi tóc gáy dựng đứng, ho một tiếng, vội vàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: "Người đại diện thúc giục, em cảm thấy kịch bản này không tệ, nếu mấy cái ở phía sau không có gì thì em sẽ nhận, xem hết sẽ đi ngủ, anh ngủ trước đi."
Nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt căng ra, tiếp tục xem.
"Như vậy sao được.." Nam nhân thò tay, duỗi cánh tay ôm eo cùng đầu gối ôm cô lên, anh nhạy cảm phát hiện ra cơ thể người trong lòng mình đang căng ra, nhưng biểu hiện ra bên ngoài rất nghiêm túc ôm kịch bản xem, bộ dạng không nỡ buông ra.
Như thế thật đáng yêu.
Sự vui vẻ trong ánh mắt anh càng lúc càng rõ ràng, lời nói ra ngữ khí vẫn là chân thành tha thiết: "Thức khuya đối với với thân thể không tốt.."
"Anh sẽ lo lắng đấy."
Ôn Nhan:...Không, em van anh, đừng có lo lắng.