Edit: Cải Trắng
Cũng đừng nghĩ giọng nói của anh nhẹ nhàng là đã cho qua chuyện. Im lặng một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt Cố Cảnh Ngự dần dần trở nên lạnh nhạt, ánh mắt anh thâm thúy, nhìn sắc mặt cũng không đoán được anh đang nghĩ gì. Ngón tay hơi co lại, cuối cùng anh vẫn mở miệng: " Anh trước tiên cứ tìm người thế thân đi. "
" Ảnh cứ chụp trước, rồi tới lúc đó có dùng hay không thì tính sau. "
Rất rõ ràng, anh bảo lần sau lại nói, ý là anh muốn đi hỏi ý kiến Ôn Nhan.
Tìm lấy hai người thế thân cũng đơn giản thôi. Nhưng việc chụp ảnh, ít nhất họ cũng cần phải khôi phục cảnh tượng khi đó, phải an bài mọi việc hết sức thỏa đáng, cần phải có một chút thời gian đấy.
Tuy rằng những việc trước kia anh xử lý đều không phải như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là anh không biết lần này phải làm như thế nào. Nói thế này, gặp được một việc, trước tiên là phải chuẩn bị tốt, phương thức tốt nhất chính là không cần nói những điều thừa. Không đáp trả thì thôi, nhưng nếu đáp trả thì phải một phát kích đúng điểm giữa.
Sắc mặt Dương Phàm khó tránh khỏi có chút phức tạp: "...Được. "
Trước khi tới đây, thật ra hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt. Nếu như cái tính tình đó của anh bộc phát thì hắn phải làm thế nào, hay là sự tùy hứng của anh hết rồi thì hắn phải thu dọn hậu quả ra sao. Làm sao để có thể cứu vớt hình tượng của anh một cách hoàn hảo chậm rãi...Trên thực tế, mặt này hắn rất có kinh nghiệm, thậm chí còn truyền lại cho những người phía sau.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần chuẩn bị này của hắn thật ra là không cần dùng đến.
Nếu nói trước kia Cố Cảnh Ngự là người đi về phía nào cũng có thể giơ đao kiếm sắc nhọn về phía người khác thì giờ Ôn Nhan như một lớp áo bên ngoài của anh vậy. Cô đã làm anh thu lại sự tùy hứng của mình, học được cách khiêm tốn, học được cách vì người khác mà suy nghĩ.
... Tuy rằng, có khả năng những cái này chỉ ở trong giới hạn những người đó liên quan tới Ôn Nhan thôi.
***
Trên thực tế, tin tức lớn thế này, trên mạng lan truyền khắp nơi, chẳng cần Cố Cảnh Ngự tới hỏi thì Ôn Nhan cũng biết được tin tức đó.
Người đại diện của Ôn Nhan có rất nhiều mối quan hệ, hơn nữa hắn rất tôn trọng ý kiến của cô. Lần này cũng như thế, với địa vị hiện tại của Ôn Nhan mà gặp chuyện như thế này, phương án giải quyết hẳn là đã có sẵn rồi. Giờ cứ lời lẽ ngay thẳng thanh minh đây là chuyện không có thật là được. Nhưng người đại diện nghĩ cứ hỏi qua cô đã rồi mới đưa ra quyết định.
Ôn Nhan sửng sốt trong giây lát, cô buông di động xuống. Ánh mắt đào hoa lóe lên một tia sáng không rõ ràng, im lặng trong chốc lát, rồi cô mỉm cười: " Trước tiên không cần phải làm gì cả. "
Lý ca sửng sốt, cằm hắn hơi run lên: " Em chắc chứ? "
Cô đã nói như vậy, có nghĩa là ngầm đồng ý.
Không phải là hắn lo nghĩ lung tung, nhưng mà tương lai phía trước không một ai có thể bảo đảm cả, nhỡ một năm sau hay hai năm sau, bọn họ chia tay...
Thế thì sự ngầm đồng ý lúc này sẽ như bùa đòi mạng đeo bám khi đó, sẽ có rất nhiều fan mỉa mai cô lúc này ngầm đồng ý. Tới lúc đó có người nói cô muốn nổi tiếng tới phát điên rồi là mức độ chửi rủa nhẹ nhất đấy.
Mà nếu hai người còn bên nhau, rồi công khai mối quan hệ...Vậy thì với địa vị của cô hiện tại và của Cố Cảnh Ngự so sánh sẽ thấy sự đối lập, tất cả những thành tựu về sau cô có được sẽ bị người khác tự động gắn mác thêm cả Cố Cảnh Ngự.
Sẽ có rất nhiều người làm lơ đi sự cố gắng của cô, mặc kệ cô có làm cái gì đi chăng nữa, họ đều sẽ đem công sức của cô mà quy sang cho bạn trai cô. Ánh sáng của Ôn Nhan sẽ hoàn toàn bị danh hiệu Cố phu nhân che dấu đi.
Đương nhiên, nếu công khai thì không phải là không có chỗ tốt. Nói đơn giản một chút thì là, nó mang tới rất nhiều lưu lượng cho cô, nổi tiếng lên là điều chắc chắn.
Chuyện này đối với một số fan mà nói thì đúng là mở ra cho họ một con đường tràn ngập ánh sáng rồi. Nhưng đối với Ôn Nhan mà nói, cái chỗ tốt này không đủ để triệt tiêu toàn bộ hậu quả về sau.
Nghĩ một chút, người đại diện cảm thấy sầu tới nỗi bụng cũng có thể gầy đi một vòng, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng: " Em không suy nghĩ lại sao? "
Ôn Nhan nhìn bộ dáng của hắn, đột nhiên cô bật cười, sự nghiêm túc ban đầu cũng dần dần tan biến: " Không cần. "
Cô đương nhiên hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn chuyện của bố mẹ mà lớn lên, thật ra cô cũng không tin tưởng vào tình yêu lắm, cô không chắc chắn được liệu trong tương lai hai người bọn họ có thể ở bên nhau hay không, nhưng mẹ của cô đã từng nói với cô rằng, không cần đánh mất niềm tin vào năng lực của người khác khi chưa biết rõ.
Trên thế giới này có một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm thì ắt sẽ có một người đàn ông chung tình. Tương lai có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, mà cô không phải là một người nhát gan, cô không phải là một người vì sợ hậu quả về sau mà lựa chọn né tránh.
Còn về việc nổi tiếng...
Ôn Nhan mỉm cười: " Sự nổi tiếng của em không nhất định sẽ bị anh ấy che hết đâu. "
Nếu là trước kia, đương nhiên cô không muốn ánh sáng của mình bị anh che đậy hết, nhưng nếu là hiện tại, thì cô không cảm thấy thế nữa.
Nói cô yêu tới hỏng não cũng được, nói cô hồ đồ cũng không sai, nhưng đúng là, không biết bắt đầu từ bao giờ, đối với cô mà nói, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cũng không phải là không còn quan trọng, chỉ là cô đã hiểu rõ ràng hơn, điều cô muốn là cái gì.
Cô muốn đóng phim. Mà nói ra điều này thì hơi khó nghe, nhưng cô tin tưởng rằng chỉ cần cô nói một lời thôi, Cố Cảnh Ngự cũng có đủ năng lực để khiến trong vòng 365 ngày cô đều đi quay phim.
...Cô cũng sẽ không làm ra vẻ bởi vì lòng tự trọng của bản thân mà phải phân chia rõ ràng, nó cũng đâu còn quan trọng nữa.
Khóe môi Ôn Nhan hơi cong lên, trong ánh mắt như mang theo một tia sáng, vừa tự tin cũng vừa kiên định: " Không ai có thể trở thành trở ngại của em, trừ khi người đó là bản thân em. "
....Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, thì cô sẽ không sợ bất cứ kẻ nào uy hiếp tới mình. Chỉ cần cô bước một bước đủ cao, sẽ không sợ có ai đó che đi ánh sáng của mình.
" Được rồi. " Vẻ mặt Lý Cường giãn ra, có chút bất đắc dĩ: " Anh bị em thuyết phục rồi. "
Cái gì cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, hắn không còn lời nào để khuyên.
Cuộc đời con người là vừa có sự nghiệp lẫn tình yêu, vì sự nghiệp mà đè nén tình yêu cũng không tốt.
....
Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan chỉ thường ở trong nhà đi tới đi lui, cũng không thích cầm điện thoại lướt weibo lắm, trên mạng sóng gió như thế nào cũng không ảnh hưởng tới hai người họ.
Hơn nữa, cô đã quyết định sẽ im lặng rồi, Ôn Nhan và người đại diện thảo luận biện pháp giải quyết xong xuôi, toàn bộ chuyện này sẽ giao cho người đại diện, tùy ý để hai người đại diện đi can thiệp. Sau đó thì cô phải làm việc liên tục, quay gấp một cảnh vào buổi trưa, điều đó đã khiến cô mệt tới không thở được, cơ hồ những chuyện không liên quan cô đều ném ra sau đầu hết.
Đương nhiên, chắc là người đại diện đã nói thái độ của cô cho anh biết.
Cho nên lúc mà Cố Cảnh Ngự định nhắc tới chuyện này thì Ôn Nhan ngáp một cái, cô vẫn gối đầu lên đùi anh, có chút lười biếng, ngay cả mắt cũng không buồn mở: " Cứ như vậy đi. "
Không phủ nhận thì chính là đồng ý rồi.
Nhưng nhìn từ biểu tình của Cố Cảnh Ngự mà đoán thì có thể không cần thừa nhận cũng được.
Thấy cô mệt mỏi, anh cũng không nói gì nữa, anh ừ một tiếng. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính: " Được, ngủ đi. "
...Cô muốn, anh sẽ làm theo những gì cô muốn.
***
Mọi việc đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
Ngày hôm sau Ôn Nhan đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cái người bình thường vô cùng dính người kia sao hôm nay lại biểu hiện không bình thường vậy.
Ngày hôm sau có buổi phát sóng trực tiếp.
" A a a a! Vì nương nương và bệ hạ mà chiến đấu. "
" Ha ha ha, không biết chốc nữa bệ hạ và nương nương có dắt tay nhau cùng tới đây không nhỉ ha ha ha..."
" Oa oa oa, bệ hạ nhìn em nhìn em nhìn em!! "
" Tôi phải để Nhan Nhan sinh ra một chú khỉ con!! Không cần thương lượng!! Hãy sinh một đứa. "
Tám giờ mỗi ngày đều phát sóng trực tiếp, không có bất kì sự cắt nối biên tập nào, có thể tùy thời cơ mà tương tác với nhau. Đối với người xem, tiết mục phát sóng trực tiếp này đương nhiên là phần bọn họ chờ mong nhất, trong phòng phát sóng trực tiếp đã có không biết bao nhiêu người đợi rồi.
Chỉ là, khiến bọn họ thất vọng rồi.
Fan cp xuất hiện ngay từ đầu giờ cũng chậm rãi thay đổi, mọi người đều yên lặng mà đi ra ngoài.
Liếm liếm liếm: Sao bệ hạ và nương nương vẫn chưa tương tác với nhau chứ? OwO
Cô có hơi thất vọng, ngày hôm qua ảnh vừa được công bố, cô đã kiên định cho rằng hai người họ nhất định sẽ ở bên nhau. Vốn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ vô cùng ngọt ngào, kết quả thì tưởng tượng của cô cũng bay quá xa rồi.
Đừng nói là ngọt hay không ngọt, hôm nay hai người họ hình như còn không tương tác với nhau đấy.
Ngay cả tới gần cũng không có.
"Tôi là người đáng yêu" chần chờ mãi cũng nói: Có phải muốn tránh hiềm nghi rồi không?
" Đúng thế, có khả năng lắm chứ...Với kỹ năng diễn xuất của bệ hạ, muốn diễn một chút để tránh hiểu lầm của chúng ta cũng dễ thôi. "
Những người khác có thể không diễn được....nhưng bệ hạ...
Nhưng cũng có không ít những fan cp không giữ được lập trường, họ bắt đầu do dự: " Nhìn qua thật sự là không tương tác gì với nhau...Có phải chúng ta nghĩ nhiều quá rồi không, có rất nhiều người có thân hình tương đối giống nhau mà. "
Rồi còn thêm cả người qua đường thêm dầu vào lửa: " Chân tướng không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Ngay từ đầu đã là không có gì rồi, là do fan cp các người một hai bắt đầu ghép lung tung. "
Fan cp muốn phản bác bọn họ, nhưng buổi phát sóng trực tiếp đã như thế này thì có phản bác cũng không có tí lực nào. Nhưng để điều đó nghẹn trong lòng cũng không được, có những fan cp vô cùng kiên trì: " Tôi kiên trì cho rằng bọn họ đang ở bên nhau, chỉ cần nhìn ánh mắt lần trước bệ hạ nhìn Ôn Nhan là tôi có thể kiên trì. Ánh mắt dịu dàng chuyên chú như vậy, tôi không tin anh ấy có thể tùy tiện nhìn một người như thế. "
Mà thật ra Ôn Nhan cũng có chút nghi ngờ.
Không phải là cô đang tự luyến đâu, nhưng mà Cố Cảnh Ngự đúng thật là rất dính người, lúc trước còn nói rõ ràng sáng sớm mỗi ngày sẽ hôn cô một cái coi như là chào buổi sáng.
Nhưng hiện tại...Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy không quen gì cả.
Mãi cho tới trưa, có rất nhiều fan cp thất vọng, họ nhận thấy rằng Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự chẳng có tương tác gì với nhau cả, tổ tiết mục cũng dừng lại để ăn cơm trưa.
Trên đường Ôn Nhan tìm nhà vệ sinh thì cô lại nghe được thanh âm quen thuộc đang gọi điện thoại, hình như đang hỏi người đại diện mọi việc ra sao rồi, công tác chuẩn bị để làm sáng tỏ vẫn chưa làm xong sao?
Nếu để muộn hơn chút nữa thì chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng nhất định tới một mặt nào đó.
Dương Phàm đột nhiên ngây người ra, hắn rùng mình một cái, cẩn thận mở miệng: " Tôi, tôi chưa nói với cậu sao? "
" Hả? " Cố Cảnh Ngự cảm thấy có gì đó không đúng, nguy hiểm nheo nheo mắt lại: " Nói cái gì cơ? "
Dương Phàm nuốt nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên hắn không dám mở miệng, hắn, có thể cho hắn chạy trốn trước được không?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đem chuyện này nói rõ đầu đuôi, còn giải thích mất một lúc.
Không khí đột nhiên rơi vào im lặng, anh hơi nheo đôi mắt lại, hít sâu một hơi, cả người đều tản ra hơi thở vô cùng nguy hiểm: " Anh nói với tôi những điều đó lúc nào chứ? "
Nếu như hắn nói sớm một chút thì sao anh phải kiềm chế cả buổi sáng nay?!
Cố Cảnh Ngự muốn phát điên lên được, anh nắm chặt tay lại, tiếng xương khớp vang lên rõ ràng, trong nháy mắt trong đầu anh xoay vòng vòng đủ kiểu nói "được"
Làm sáng tỏ? Lúc nào đây?
Suy nghĩ một lúc, dường như cô nghĩ ra cái gì đó, mí mắt cô hơi giật giật. Cô kinh ngạc đưa tay day day trán, không phải, lời này của anh...có phải anh đang nghĩ là cô không muốn công khai không?
Anh còn chưa biết thái độ của cô sao?
Người đại diện vẫn chưa nói?
Cô vừa buồn cười lại vừa tức giận, kinh ngạc, cảm động, quẫn bách,... Tâm tình cô trong chốc lát trở nên phức tạp khó giải thích, cô giật giật khóe miệng, quay người đi về phía sân quay chương trình.
Khương Văn đang nằm ở ghế bên cạnh cắn hạt dưa, thấy cô trở về liền đưa mắt liếc nhìn cô một cái: " Chút nữa phải tiếp tục quay chương trình, muốn tới đây thử một chút không, hương vị không tồi chút nào. "
Nơi bọn họ quay lần này là Tam Á, hôm nay ánh mặt trời đúng là rất đẹp, độ ấm vừa phải. Giờ mà đem ghế nằm ra tắm nắng, hưởng thụ chút gió trời, lại còn ăn uống no say, đây đúng là thiên đường trên thế gian mà.
Bây giờ cũng chỉ có chút thời gian để ăn.
Ôn Nhan che trán mình lại: " Không cần. "
Đúng là rất hưởng thụ đấy.
Khương Văn nhún vai, tiếp tục sự nghiệp cắn hạt dưa của mình.
Cầm lấy mũ che mặt lại, Ôn Nhan ngả người nằm trên ghế, cô hồi tưởng lại chuyện sáng nay, đúng là có hơi buồn cười.
Ừm...Chính là ít nói, kết quả...
Nhưng cũng không để cô nghĩ nhiều thêm nữa, cô phát hiện ra có một đôi tay khác đang nắm chặt lấy tay cô, đem cô kéo tới lồng ngực mình, cúi đầu xuống hôn vô cùng nồng nhiệt. Hơi thở gấp gáp rồi cả nhiệt độ nóng bỏng anh đem đến đều ập lên môi cô, rất mạnh, cũng rất mãnh liệt.
Miệt mài dây dưa, hô hấp hòa quyện vào nhau, triền miên không dứt.
" Nhan Nhan..."
" Bảo bối..."
Cô đồng ý công khai rồi đúng không? Đồng ý ở cùng một chỗ với anh rồi đúng không?
" Vợ..."
Nửa hạt dưa trong miệng Khương Văn yên lặng mà rơi xuống dưới chân hắn, chân Hà Từ thì mềm nhũn, vẻ mặt như dại ra.
Tất cả mọi người bên cạnh: "..."
Camera của đạo diễn đã được cầm lên: "..."
Im lặng trong chốc lát.
Đạo diễn run rẩy chuyển tay cầm camera, ông nhìn trên màn hình một màn mưa bom bão đạn đang ập tới, đột nhiên hít sâu một hơi.