Edit: Cải Xanh
Hai người hoàn toàn cứng đờ, Ôn Nhan rũ mi xuống, " Thả tôi xuống."
Ngón tay người đàn ông giật giật, cằm duỗi thẳng, im lặng không nói.
..... Không muốn thả.
Anh ôm chặt hơn một chút, do dự một lúc rồi nói, " Diễn tốt lắm."
Ôn Nhan không kiềm chế được khẽ giương khóe miệng, cặp mắt đào hoa hiện lên sự vui vẻ, không phải là bởi vì anh, mà là có thể có được lời khích lệ từ tiền bối có khả năng diễn xuất cao hơn mình, đây là một lời khẳng định đối với kỹ năng diễn xuất của cô.
Không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là việc khiến cô cảm thấy phấn khích.
Sau khi cười xong, cô mới phản ứng lại, ý cười ở khóe môi bỗng nhiên cứng đờ.
Anh còn chưa thả cô xuống.
Đúng lúc này, đạo diễn thấy hình ảnh bên trong **, do dự trong chốc lát, trực tiếp hô, " Quay lại một lần nữa."
Mẹ kiếp bây giờ là lúc nào rồi còn trêu ghẹo!
Ôn Nhan tim đập nhanh, không tự chủ được mím chặt môi, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ xem có phải chỗ nào không đúng hay không, diễn lại một lần nữa thì nên diễn như thế nào.
Cảm giác được cô đang căng thẳng, Cố Cảnh Ngự nhìn cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, thấp giọng nói, " Đừng căng thẳng, em diễn tốt rồi."
Là thật sự tốt, không có vấn đề gì.
Nam phụ số 2 cũng ở đây vẻ mặt kinh ngạc, như vậy mà còn phải diễn lại?
Vậy hắn phải làm sao?
Đạo diễn không để ý đến bọn họ, chỉ là nghiêm túc nói mấy vấn đề cần chú ý, trầm giọng nói, " Đổi góc độ khác."
Nghe xong lời này, trợ lý cũng hiểu ý của đạo diễn, đây cũng là chuyện bình thường, lúc quay chụp dùng một máy ** sẽ có những góc không đến, lúc đó cần diễn viên diễn lại mấy lần.
Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được nhiệt độ trên lưng, không kiềm chế được cả người cứng đờ.
Cố Cảnh Ngự cũng không đùa cô nữa, thả Ôn Nhan xuống góc tường.
Mắt thấy Ôn Nhan lại quay về chỗ cây phát tài nhỏ, ngón tay khẽ giật giật, như là nghĩ tới cảm giác nào đó, khóe môi hơi cong lên... nhưng chớp mắt liền biến mất, một lần nữa khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, đi về vị trí lúc nãy.
Thư ký trường quay hô ""action! "", hai người lần thứ hai chìm vào vai diễn.
.....
Vương đạo diễn nhìn chằm chằm hình ảnh trong **, nhìn được một lúc, cầm theo cái ghế nhỏ đứng lên, trầm giọng nói, " Màn này qua, nghỉ ngơi nửa giờ, Ôn Nhan đi trang điểm lại, sau đó ở phòng làm việc, nhưng người khác đi theo tôi chuẩn bị."
Lúc này, hai người đang đắm chìm trong vai diễn cũng kịp phản ứng lại, để lại nhóm trợ lý thở dài một hơi....
" Anh Cố, làm phiền anh thả Ôn tỷ ở chỗ đó."
Tiếp theo cần đến phòng làm việc quay, Vương đạo diễn yêu cầu cao, nói là chôn dưới đất, thì thật sự phải đúng như một chậu hoa thật sự.
Chỉ có 15 phút mà phải đỡ cô đứng dậy từ trong đất ra thì quá phiền toái, hai trợ lý đẩy đến một cái xe nhỏ, chuẩn bị một lúc rồi đẩy cô qua chuẩn bị trang điểm.
Lý Cường thở phào nhẹ nhõm, cũng muốn đi đến, lại không biết Dương Phàm lại gần lúc nào kéo tay lại, kéo hắn ra ngoài.
Cố Cảnh Ngự ánh mắt thâm thúy nhìn đến lòng bàn chân của cô còn trong chậu hoa, tay không tự chủ được ôm chặt hơn, đặt cô lên trên ghế, để thở trang điểm đến trang điểm lại, " Không cần, lát nữa tôi làm."
Trợ lý không nghĩ nhiều, cũng không rảnh, gật đầu qua loa, để xe đẩy xuống, sau đó chạy về phòng làm việc hỗ trợ.
Như vậy cũng tốt.
Điều này làm Ôn Nhan khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc trang điểm, lồng ngực ấm áp lại bao bọc cô lại, Ôn Nhan cảm giác được mùi vị nam tính, cắn răng nhắc nhở, " Cố sư huynh, anh không mệt sao? "
Có xe đẩy ở đây mà.
Tay của người đàn ông rất có lực, cười nhẹ một tiếng, môi hơi cong, sau đó căng thẳng nói, " Rất tốt, sau này tình lúc diễn còn phải ôm nhiều, vì bộ phim, tôi luyện tập trước."
Tiểu trợ lý đứng gần đó vẻ mặt không dám tin tưởng....
Ánh mắt này, làm phía sau tai Ôn Nhan khẽ đỏ lên, đột nhiên cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đầu, ngực cô đập phập phồng, ha ha cười nói: " Vậy làm phiền sư huynh."
Coi cô và mười cân của chậu hoa là để trang trí sao?
Cô bình tĩnh nói, " Nhưng mà tôi cảm thấy có cái gì đó rơi dưới đất rồi, không biết sư huynh có thể quay lại chỗ đó một lần nữa không."
Cố Cảnh Ngự quay đầu nhìn cô một cái, cười nhẹ một tiếng, hơi nhíu mày, nghĩ anh ngốc sao?
Anh đang muốn liều mạng ôm người đi, nhưng chống lại ánh mắt bình tĩnh mà kiên trì của cô, có một cảm giác quái dị không nói được, luôn cảm thấy... nếu anh thực sự có can đảm mà đi....
Do dự một chút, Cố Cảnh Ngự nhấc chân dài, cuối cùng vẫn quay lại.
Thôi quên đi, vẫn là chiều theo ý cô.
Ôn Nhan rũ lông mi xuống, " Có thể là tôi nhớ nhầm, sư huynh chúng ta đi thôi."
" Có thể là rơi ở hành lang rồi, sư huynh đi chậm một chút được không? "
"...."
" Sư huynh mệt sao? "
Cố Cảnh Ngự dừng chân lại, rất bình tĩnh thở ra, trán tiết ra mồ hôi, sắc mặt tạm coi là ổn, trợn mắt nói dối, ".... Không mệt."
" Vậy thì tốt." Ôn Nhan liếc nhìn tránh anh, cặp mắt đào hoa khẽ giật giật, đã bớt giận không ít.
Ha ha, vậy thì cứ tiếp tục.
*****
Hôm nay là ngày đầu tiên, nhiệm vụ cũng không nặng, quay xong mấy cảnh, đạo diễn liền thông báo ngày mai tiếp tục, nhưng bản thân ông lại không muốn đi, vẫn ngồi im nhìn vào màn ảnh.
Ôn Nhan quần áo cũng chưa thay, từ chậu hoa bước ra, giậm chân để bớt tê, sau đó đi tới trước mặt **, chăm chú nhìn hình ảnh trong đó.
Cố Cảnh Ngự bình tĩnh xoa bóp cánh tay mình, nhìn Ôn Nhan không để ý đến mình, sắc mặt ngày càng đen.
Cứ như vậy mà không quan tâm anh chút nào sao?
Đạo diễn nhìn cô, ánh mắt thoáng lóe lên.
Nói thật, trước khi nhìn ảnh hình bên trong **, Ôn Nhan hài lòng với biểu hiện của mình, cô cảm giác được mình đang làm đúng vai trò, hoàn toàn không có cảm giác bị áp chế.
Nhưng khi nhìn hình ảnh trong đó, trong lòng lại khẽ trùng xuống.
** Có thể thấy vẻ mặt thay đổi rất nhỏ mà mọi người không chú ý tới.
Trong hình, hình ảnh Cố Cảnh Ngự rõ ràng là một bác sĩ cấm dục, cũng không làm ra hành động gì khác thương, anh chỉ là phối hợp với ánh sáng lúc đó, cũng đã tạo nên một cảm giác không nói được thành lời.
Tự nhiên mà trôi chảy, không hề gượng gạo.
Thậm chí thấy ánh mắt và vẻ mặt của cô, con ngươi có thay đổi nhỏ, đúng thời gian đó khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, rất vừa vặn, có thể nói, cả người anh, hoàn toàn phù hợp với bác sĩ Quý.
Cho nên mỗi một động tác của anh, từng vẻ mặt, không cần khí thế, không cần áp bức, bản thân bác sĩ Quý như có như không sự huyền bí, cũng đã đủ chiếm lấy cả màn ảnh rồi.
Đây mới thật sự là Cố Cảnh Ngự, người giành giải thưởng lớn.
Đủ bá đạo, cũng đủ mạnh mẽ.
Cô đã quên, Cố Cảnh Ngự lúc ở trước mặt cô, chỉ là một trong số hình tượng của anh.
Không biết từ lúc nào Ôn Nhan đã thẳng lưng, hơi rũ mi xuống, cô rất chắc chắn, hình tượng này rất căng thẳng, nếu như không phải anh cố áp chế khí thế của mình thậm chí là bình tĩnh phối hợp với cô, căn bản là cô không thể hiện được.
Đây chính là khác biệt giữa cô và anh.
Trước khi cô diễn, luôn nhớ, cô cần phải diễn như thế nào, Minh Hi sẽ làm như thế nào, nhưng Cố Cảnh Ngự lại không cần suy nghĩ.
Vì anh là bác sĩ Quý, cho nên những hành động này chỉ có bác sĩ Quý mới có thể làm ra.
" Thế nào? " Vương đạo diễn gõ vào tay mình.
Ôn Nhan dần dần buông nắm tay ra, mắt hơi cong lên, không mang theo một tâm tư nào khác, chân thành nói, " Rất tốt."
Có thể là bởi vì từ lúc cô xuất đạo, đều được mọi người khen kỹ năng diễn xuất của mình, cho nên cũng không có cảm giác gì, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Khi phải đối mặt với lần quay phim <Tâm lý> này, cô cũng không khẩn trương lắm, hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng, mà phải suy nghĩ đến những việc linh tinh khác, vì những scandal đó mà nóng nảy.
Có thể là do, Cố Cảnh Ngự đã giải quyết những chuyện khác, chuyện xấu cũng chỉ lan truyền trên mạng, đối với cuộc sống của cô cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là cảm giác lo sợ khiến cô tự vây nhốt mình lại.
Trước mắt về phim <Tâm lý>, với tài nghệ của cô, toàn lực ứng phó có thể còn chưa được, làm sao còn có thể đi quan tâm những chuyện khác.
--- Trước bộ phim, bất cứ chuyện gì đều phải lùi về phía sau.
Hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ thở ra, giống như là muốn đẩy ra hết uất khí trong lòng, sự nông nổi quanh thân được quét sạch, cô bình tĩnh lại, suy tư trong chốc lát, nghiêm túc nói, " Quay lại một lần nữa đi."
Lần này cô phải chăm chỉ thỉnh giáo Cố sư huynh.
Vương đạo diễn sờ râu mép của mình, cười ha ha rồi liếc nhìn cô, ánh mắt hài lòng chợt lóe lên, gật đầu nói, " Quay về chuẩn bị thật tốt, ngày mai quay lại một lần nữa."
Hiểu rõ là tốt rồi.
Quả nhiên, là mầm mống tốt.
........
Cố Cảnh Ngự không biết Ôn Nhan đã lập ra quyết định gì, nhìn đạo diễn không lo lắng chắp tay sau lưng rời đi, hít vào một hơi, miễn cưỡng đề xuống sắc mặt đang đen, điều chỉnh lại vẻ mặt, ánh mắt bí ẩn, chân dài bước về phía trước.
Lúc này diễn viên nam số 2 đi đến, " Ôn Nhan, muốn cùng tôi đối diễn không? "
Trương Phi Phàm do dự một lúc, không biết là có nên đi lên hay không, dù sao cũng là lúc chuẩn bị ăn cơm, nhưng ngày mai sẽ là cảnh diễn của hắn và Minh Hi, thật ra, hắn có chút khẩn trương, đối diễn trước thì vẫn tốt hơn.
Đặc biệt là sau khi nhìn Cố lão đại và Ôn Nhan diễn xong.
Ôn Nhan liếc mắt nhìn hắn, đương nhiên là đồng ý, " Cậu muốn ăn cơm trước không, hay là trước tiếp đối diễn? "
Trương Phi Phàm nhìn cô vài lần, xác định là cô không đói bụng, mà là thành thật hỏi hắn, liền nhếch khóe miệng rồi lắc đầu, " Trực tiếp đối diễn luôn đi."
Hai người tìm một góc bắt đầu đối diễn.
Cố Cảnh Ngự đang đi về phía này sắc mặt tối sầm, chân bước cũng nhanh hơn.
" Đang nói chuyện gì đấy? " giọng nói trầm thấp vang lên.
Trương Phi Phàm đang nhìn kịch bản đột nhiên cảm thấy có khí lạnh ùa đến, không hiểu vì sao lại run lên, đột nhiên cảm thấy lành lạnh, hắn vội vã buông kịch bản xuống, " Cố ca, chúng tôi đang đối diễn."
Hắn cũng là người của Tinh Vũ, đã gặp Cố Cảnh Ngự mấy lần, gọi một tiếng Cố ca cũng không tính là gì nhỉ.
Cố Cảnh Ngự vẻ mặt hòa hoãn, hai mắt hơi nheo lại, " Rất tốt, thêm tôi nữa thế nào."
" Đương nhiên là được rồi." Trương Phi Phàm kinh ngạc một giây, lập tức không do dự gật đầu, " Có thể được Cố ca chỉ điểm là vinh hạnh của tôi."
Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn Ôn Nhan, ngọn lửa trong lòng cũng tiêu tán bớt.
Sau đó.
Cho đến khi lão đại mặt không đổi sắc đi thẳng về phsia Ôn Nhan, Trương Phi Phàm đột nhiên phản ứng lại, khí lạnh lúc nãy vì sao mà có.
Nhớ tới scandal gần đây, nam phụ bỗng nhiên hiểu ra, trong chốc lát cũng không nói chuyện, đối diễn để mai làm vậy, khí thể của lão đạo quá lớn không thể chống đỡ được, sau đó rất có ánh mắt rời đi.
.... Lão đại ghen, vẫn là quên đi....
Chỉ là, Ôn Nhan cũng đi theo....
Cố Cảnh Ngự:......
........
Lúc Ôn Nhan quay về, trời đã tối.
Từ chối lời đề nghị đi ăn cùng trợ lý, để cô ấy một mình đi ăn, sau khi Ôn Nhan quay về, tùy tiện ăn lót bụng, liền cầm kịch bản lên, cẩn thận suy nghĩ phân cảnh diễn ngày hôm nay, sau đó ghi chép lại linh cảm của mình lên đó.
Trợ lý đã quay lại, Ôn Nhan nghĩ một lúc, nhìn đồng hồ, đồng thời gọi trợ lý, cầm kịch bản đứng dậy đi lên tầng.
Những việc khác nên để phía sau, thời gian nữa những chuyện nên chú ý thì chú ý.
Đi được nửa đường, cô đột nhiên dừng chân, nghĩ đến cái gì đó liền nói, " Tâm Tâm, chúng ta có mang theo thuốc tiêu sưng...."
Tư thế lúc đầu anh ôm mất rất nhiều thể lực, người thường sợ rằng không kiên trì được hai phút.
Cô và chậu hoa cộng lại nặng như vậy, hơn nữa cô còn để anh đi lại nhiều lần.
Tuy cô không hối hận, hơn nữa còn cảm thấy thoải mái, ngay cả anh có tức giận hay không cũng không muốn quan tâm.
Thế nhưng muốn xin anh chỉ giáo, vẫn là nên lấy thuốc mỡ sang cho anh.
.......
Lúc này ở tầng trên.
Cố lão đại đang dựa vào ghế sô pha, ngón tay như có như không gõ lên ghế, hai mắt nhắm lại không biết suy nghĩ gì.
Két một tiếng.
Người đại diện từ ngoài đi vào, cầm theo vài túi đựng hộp cơm và đồ ăn, đặt lên trên bàn, sau đó mở từng hộp ra, mở miệng nói: " Tổ tông ơi, ăn cơm đi."
Cố Cảnh Ngự ngồi xuống, lấy kịch bản đến, không có hứng thú, ánh mắt đen kịt, dường như đang suy nghĩ điều gì.
" Nghĩ gì thế, ăn cơm trước đi." Dương Phàm cũng ngồi xuống, cầm cốc nước uống, ánh mắt am hiểu sâu sắc nhìn anh nhắc nhở.
Anh có bệnh dạ dày, không ăn cơm thì không được.
Cố Cảnh Ngự ăn được vài miếng, bỗng nhiên nói, " Anh cảm thấy tôi đẹp trai không? "
Dương Phàm suýt chút nữa phun ngụm nước ra ngoài, ho khan một cái, " Cậu nói cái gì? "
Cố Cảnh Ngự nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, ngửa đầu nằm trên ghế sô pha, giọng nói nhàn nhạt, " Anh nói xem, tôi đẹp trai không? "
Hiện tại anh nghi ngờ, khuôn mặt này có phải chỗ nào hốc hác rồi hay không, rõ ràng ở weibo vẫn có nhiều người gào thét chói tai, nhưng Ôn Nhan lại cứ tránh anh, hận không thể cách xa anh ba mét, gương mặt này của anh không hề có tác dụng với cô.
Người đại diện ho khan một lúc, mời dừng lại được, vẻ mặt đỏ bừng, nhịn lại sự khó chịu nói, " Đẹp trai chứ, đẹp trai tới nghịch thiên rồi!! "
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đừng ai cản hắn, hắn muốn xuống dưới tầng chạy hai vòng.
Người đàn ông mặt không đổi sắc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, dùng chân đá đá vào bàn, " Lau sạch nước bọt của anh phun ra đi."
Người đại diện vẻ mặt đen lại, khóe miệng giật giật, tôi phun nước miếng lúc nào hả.
Hắn hít vào một hơi, để cho mình bình tĩnh lại, không thèm so đo với tổ tông này, " Cậu không ăn à? "
" No rồi."
Đại gia ơi! Vậy mà cậu không phải vừa nói muốn ăn bánh bao ở cửa hàng bên trái muốn ăn cháo ở cửa hàng bên phải sao.
Người đại diện liếc mắt, không thèm phí lời nữa, " Một lúc nữa đói thì đừng gọi tôi."
............
Cốc cốc cốc.
Một đợt tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông nằm trên sô pha khẽ nheo mắt lại, khóe miệng như cười mà không cười, không có ý định di chuyển, " Ai đấy? "
Không biết muộn như vậy mà ai còn gõ cửa.
Ôn Nhan cầm kịch bản và thuốc mỡ trong tay, " Cố sư huynh...."
Nghe được giọng nói này, Cố Cảnh Ngự ngồi dậy, ba chân bốn cẳng, chân dài bước ra mở cửa, đáp lại, " Ừ."
" Sao lại tới đây? " Ánh mắt chợt lóe lên ngay sau đó lại giấu đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói trầm ổn bình tĩnh, không nghe ra có gì khác thường.
Ôn Nhan nhìn thoáng qua vai anh, có chút xấu hổ cười cười, giơ thuốc lên, " Sư huynh, vai của anh thế nào? "
" Em nói xem? " Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn cô, " Đặc biệt đưa cho tôi? "
Anh vui vẻ nhếch khóe miệng, khẽ hừ một tiếng, giọng nói dường như rất bình thản, " Coi như em có lương tâm."
Ôn Nhan sửng sốt một chút:.... Ách.