11.
Thừa dịp họ đùa giỡn với nhau, tôi vội cầm điện thoại xóa bài.
“Trợ lý Tống đang làm gì thế?”
Đàm Tự Xuyên nói bên tai tôi.
Tóc gáy tôi dựng thẳng:
“Không có gì, anh Lỗi gửi tin cho tôi, bảo tôi chuẩn bị đồ cho anh để tham dự show của đạo diễn Kỉ.”
Nói xong, người quản lý anh Lỗi vội đến.
Anh Lỗi chọn một show truyền hình cuộc sống cho Đàm Tự Xuyên, [Quay chụp tốt nhất].
Bởi vì do đạo diễn Kỉ sản xuất, đạo diễn Kỉ từng có ơn giúp đỡ Đàm Tự Xuyên nên một khi ông có show thì anh đều đến cổ vũ.
“Tôi đã chuẩn bị hành lý rồi, đêm nay đi.”
Anh Lỗi thở hổn hển kéo hành lý.
[Boss chuẩn bị quay show, đồng nghĩa lượng công việc giảm hơn phân nữa! Tốt quá, người làm công vui lứm á!]
Tôi không ngừng mở KTV trong lòng.
[May mắn đến, chúc mừng vận may đã đến với tôi, may mắn đến, mang đến niềm vui và tình yêu…]
“Không phải anh bảo anh có việc bận à? Để Tống Âm Trần đi cùng em đi.” Đàm Tự Xuyên gõ bàn.
Tôi:???
Còn chưa nằm mơ mà đã bể mộng rồi, có cần ác vậy không?
Tống Âm Trần tôi là miếng sắt, tôi muốn lật bàn!
“Anh không…”
Đàm Tự Xuyên nhìn qua một cái, anh Lỗi vội nghẹn lại lời định nói.
“Đúng, anh bận, bà cố nội anh qua đời.”
“Anh Lỗi, không phải bà cố nội anh mất năm trước à?”
Gì thế? Xác ch-ết vùng dậy à?
Chuyện kì dị!
Hướng Lỗi: ….
“Đừng hỏi, em cứ yên tâm đi theo Tự Xuyên tham gia show đi.”
Cứ vậy, tôi bị đóng gói đưa vào show với Đàm Tự Xuyên.
Dọc đường tôi rất buồn ngủ, cái đầu cứ lắc lư không ngừng.
Đột nhiên tôi cảm nhận được một bàn tay lớn ấm áp giữ đầu tôi.
Đàm Tự Xuyên để đầu tôi lên vai anh, tôi bị tỉnh giấc.
“Boss làm gì vậy?”
Anh ho nhẹ một cái, “Tôi sợ cô gãy xương cổ, đến lúc đó còn đòi tôi trả tiền thuốc men.”
Tôi: ….
Tôi biết ngay anh không có lòng tốt vậy mà.
Nhưng vậy cũng yên tâm ngủ, ngủ một giấc thì đến nơi.
12.
Show mời năm người tham gia.
Ngoài bọn tôi còn có Niếp Ngữ Lan và bảo vệ mặt lạnh của cô ấy, Chu Mạt Nhất và người quản lý Đông Bắc của hắn, một ca sĩ và một nhạc sĩ nổi tiếng, một tác giả nổi tiếng và biên tập thú vị của hắn.
Vừa đến cửa, Chu Mat Nhất đã nhiệt tình chào đón.
“Chị Âm Âm, lại gặp mặt rồi, em có để lại bánh cho chị á.”
Chị gái nhỏ được em trai să sóc, còn có bánh ngọt thơm ngon để ăn, tâm trạng tệ hại vì bị ép đi làm của tôi tốt hơn.
“Lên hình sẽ béo hơn 10kg đấy, em quên rồi à?”
Âm thanh ma quỷ của Đàm Tự Xuyên vang lên, bàn tay đang vươn ra của tôi rụt lại.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi đang giảm béo.”
“Chị, em có trà giảm béo, cho chị nè.”
“Trà giảm béo là đồ giả thôi, đứa nào tin đứa đó IQ thấp.”
Tôi: …
Rất muốn hạ độc câm cho anh.
[Miệng của anh Đàm cứ như bôi thuốc độc vậy, quá độc, mới không gặp một thời gian mà miệng mồm đáng sợ quá.]
[Ảnh đế Đàm: Tên nhóc cậu có ăn tát không? Ăn đạn không? Đánh ngã cậu!]
[Chu Mạt Nhất nói chuyện với trợ lý Tống thì anh Đàm cà khịa bé, đây là tình huống gì thế?]
[Ghen y như người yêu cũ của tui vậy, không chắc lắm, phải xem kĩ.]
Đàm Tự Xuyên xấu xa nói sau lưng: “Hu huhu, chị ~ chị ~”
Tôi: …
[Muốn đấm ổng ghê.]
Bị bệnh gì thế?
Thiệt sự không dám nhìn thẳng luôn á.