19.
Tổ tiết mục quy định, hôm nay tất cả khách mời phải sống với thân phận đã bốc, làm hết nhiệm vụ nhỏ lẻ mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ nhỏ lẻ yêu cầu bọn tôi phải làm một buổi hẹn hò khó quên.
Phải khiến người xem xúc động.
Sau đó để người xem vote, đạt hoặc không đạt.
Tôi đang nghĩ nên làm gì thì Đàm Tự Xuyên nói anh đã có kế hoạch.
Anh đóng điện thoại, đi tới.
“Anh sẽ cho em một trải nghiệm cả đời không quên được.”
Không hiểu sao mí mắt phải của tôi co giật không ngừng.
Bởi vì thiếu tiền, chúng tôi chọn xe điện.
“Lên đi, anh chở em.”
Anh vỗ chỗ ngồi.
“Đừng ôm chặt vậy, em không thở được.”
Đàm Tự Xuyên rúc vào ghế sau, ôm chặt eo tôi.
Đúng là nghiệp báo mà.
Tôi đã tưởng hai đứa tôi sẽ diễn câu chuyện tình yêu lãng mạn sến sẩm.
Anh chàng đẹp trai lái xe cùng cô gái đáng yêu ngồi sau xe, túm chặt áo của anh.
Không ngờ tên ngốc này không biết đi xe điện.
[Muốn trở thành xe đạp điện, tông mọi người cho rồi.]
“Anh có bạn làm ở bệnh viện tâm thần, sau khi về anh đi cửa sau cho em.”
Tôi:...
[Sao ổng còn không biết xấu hổ mà châm chọc tôi thế? Vô dụng quá trời, có mỗi xe điện mà không biết lái, tôi có thể vứt ổng ở đây không?]
[Ném cái thứ vô dụng này đi!]
Cánh tay bên hông tôi siết eo tôi chặt hơn.
“Anh có tác dụng lắm, anh biết kiếm tiền.”
[Kiếm tiền không cho tôi xài, ném.]
“Cho hết, đều cho em hết.”
Gió khá lớn, tôi không biết anh ngồi sau nói gì, chắc là đang mắng tôi.
20.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Bí mật, cứ đi theo hướng dẫn đi.”
Lát sau, trên trời có tuyết bay phấp phới.
Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.
Nghe bảo cầu nguyện dưới tuyết đầu mùa linh lắm.
Thế là tôi cầu nguyện:
[Để con google map (*) ngu xuẩn đi tìm chếc!]
(*) mình chuyển sang google map cho mọi người thân quen, chứ bên đó hay dùng baidu map, cũng giống google nhưng hệ điều hành riêng của tụi Trung thui.
Google map chỉ sai đường, làm bọn tôi đi vào ngõ cụt.
[Thôi tùy duyên vậy, đường này đi thẳng ---]
[Đi thẳng ----]
Tôi và Đàm Tự Xuyên trầm tư khi thấy mặt tường cao ngất trước mặt.
Cái này là google map thiệt đó hả?
Sao có cảm giác như tôi bị lừa tới studio của Đàm Tự Xuyên làm việc lúc mới ra trường thế.
Đàm Tự Xuyên bắt đầu xem đường.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mặt đường trơn hơn, bọn tôi phải giảm tốc độ.
Sau đó hết điện.
“Mẹ, anh chị đang làm gì thế ạ?”
Bé trai đi ven đường cầm tay mẹ bé, tò mò chỉ vào hai người bọn tôi hỏi.
“Cục cưng, đó là người làm nghệ thuật á, không phải người thường đâu, đi nhanh thôi.”
Tôi và Đàm Tự Xuyên:....
[Bé con, đó là phế vật ó.]
[Cười chếc tôi, hai người họ sao thảm thế?]
[Có ai lại lái xe đi dưới tuyết hẹn hò zậy đâu trời!]
Hình ảnh của chúng tôi đang được chiếu ngược lên cửa thủy tinh.
Tuyết rơi đầy người.
Tôi và Đàm Tự Xuyên mang khăn quàng cổ và giày da cùng màu hồng.
Có chút mùi vị.
Không giống ông già Noel mà như hai đứa ngốc í.
“Còn bao lâu nữa?” Tôi nghiến chặt răng.
“Mười phút, mười phút là tới.”
Tôi đi theo đường Đàm Tự Xuyên hướng dẫn, thở hổn hển đến bờ sông.
“Sau đó thì sao?”
Tôi không dám tin, đây là sự ngạc nhiên mà anh nói.
“Tới rồi, là nơi này.”