Diệp Cố đứng tựa người trên cửa kính ở ban công thật lâu, mới nhón chân bước nhẹ về phòng ngủ.
Phong cách trang hoàng ở mấy căn hộ trên danh nghĩa của Kiều Mặc cơ bản đều theo phông lạnh, chỉ có Lục Thành là một mình một ngọn cờ riêng. Trái lại không phải Lục Thành đối với Kiều Mặc có ý nghĩa đặc thù gì, mà do Lục Thành là nơi Diệp Cố cùng Kiều Mặc ở bên nhau trong suốt bảy năm, từng bị Diệp Cố cải tạo qua rất nhiều lần.
Diệp Cố thích màu sắc ấm, thích rạng rỡ, ưa thích phong cách ấm áp sáng sủa, lâu ngày ở Lục Thành, phong cách căn hộ cũng vì sở thích của cậu mà thay đổi.
Bức màn màu cam che lại cửa sổ cực lớn sát đất, bộ chăn đệm trải giường cũng đều mang sắc thái ấm áp. Nếu bật chiếc đèn ngủ đầu giường lên, ánh đèn ấm cúng mơ hồ sẽ phủ lên trên gương mặt say ngủ của Kiều Mặc một quầng sáng mông lung, hình ảnh đẹp đẽ đến mức khiến Diệp Cố nín thở.
Giấc ngủ của Kiều Mặc rất nông, cảm giác an toàn của hắn thấp, bất kì ánh sáng hay âm thanh nào đều có thể dễ dàng khiến hắn tỉnh giấc. Vậy nên mỗi khi hắn ngủ, Diệp Cố vẫn luôn theo thói quen kéo rèm xuống, không để lại chút khe hở nào, mà đèn ở đầu giường cũng là do Diệp Cố chọn, ánh đèn êm dịu ấm áp, sẽ không quấy rầy đến giấc ngủ của Kiều Mặc.
Diệp Cố lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn gương mặt Kiều Mặc đương ngủ say, không nhịn được mà nghĩ: Kiều Mặc của cậu đúng là đáng yêu muốn bùng nổ mà.
Thời gian Kiều Mặc thức đa số đều trưng khư khư biểu cảm cao lãnh cấm dục, lúc ngủ bộ dạng không hề phòng bị lại phá lệ đẹp đẽ. Ngũ quan của hắn tinh xảo mười phần, hình dáng mặt dường như nhỏ hơn so với người bình thường một chút, đuôi lông mày sắc bén hơi hơi nhướn lên, tựa như trong lúc lơ đãng lại vô tình lộ ra khí chất lay động lòng người.
Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa mê hoặc kia.
Diệp Cố kiềm chế nửa ngày, vẫn là không nhịn được, vân vê mái tóc đen mềm mại của Kiều Mặc, lại hơi ghé vào trán hắn áp lên một nụ hôn.
Động tác rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động tới Kiều Mặc. Kiều Mặc mơ mơ màng màng mở mắt, khẽ cọ hai má lên cánh tay của Diệp Cố, bộ dạng như tỉnh như không quyến rũ đến lạ thường.
"Sao vậy?" Hắn hỏi, âm thanh nhẹ bẫng đến mức Diệp Cố dựa vào cực sát cũng thiếu chút nữa không nghe thấy, hiển nhiên ý thức vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ.
Diệp Cố hơi hối hận vì động tác vừa rồi đã đánh thức Kiều Mặc, dịu giọng nói: "Không có gì, anh ngủ tiếp đi."
Kiều Mặc lại mơ mơ hồ hồ nằm một lúc, mới từ từ tỉnh táo lại.
"Tỉnh rồi sao?" Diệp Cố cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của Kiều Mặc, triệt để quấy rầy hô hấp của hắn.
Kiều Mặc thoáng sửng sốt rồi mới bắt đầu đáp lại Diệp Cố.
Sau khi dứt ra, Diệp Cố nói: "Anh đói bụng chưa?"
"Vẫn tốt." Kiều Mặc lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, Diệp Cố cầm lấy cốc nước đặt sẵn ở đầu giường đưa qua, để Kiều Mặc hớp một ngụm.
"Hôm nay trong nhà hết muối rồi, nên em cũng không có nấu cơm, đợi chút nữa nhờ trợ lý Diêu đặt hai suất cơm tối mang tới đây nhé?"
Kiều Mặc liếm đi vệt nước bên môi: "Được."
Trợ lý Diêu vạn năng tốc độ không phải nhanh bình thường, Kiều Mặc vừa rửa mặt thay đồ ở nhà xong, cơm tối đã đưa tới cửa.
Diệp Cố vừa ăn một miếng liền hỏi: "Thế nào anh? Ai làm ngon hơn."
Cơm Diêu Cảnh đặt là ở bên khách sạn xịn nhất gần đây, đầu bếp hàng thật giá thật ra tay tự nhiên không thể đặt cùng một chỗ với Diệp Cố luôn xa nhà bếp.
Kiều Mặc lại bảo: "Em làm ngon hơn."
Diệp Cố nghe vậy, liền cảm thấy đáy lòng ấm áp ngọt ngào.
Cậu cười nói: "Thế sau này em lại nấu cho anh ăn tiếp nhé."
Một câu không thể bình thường hơn, lại khiến bàn tay đang ăn của Kiều Mặc khựng lại.
Tựa như tâm linh tương thông, Kiều Mặc lại từ dăm ba lời nói này của Diệp Cố nghe được hứa hẹn cậu thầm giấu bên trong.
Hắn không nói được, cũng không bảo không được, cứ như là giác ngộ chuẩn mực xã hội "Ăn không nói, ngủ không nói", đến tận khi cơm nước xong xuôi cũng không đáp lại câu nào.
Diệp Cố bỗng nhiên rất nghi hoặc.
Cậu cho rằng đây là điều Kiều Mặc muốn, thế nhưng thái độ lạnh nhạt của Kiều Mặc lại khiến cậu cảm thấy kỳ quái.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước vốn là sở trường của Diệp Cố, sau khi phát hiện Kiều Mặc từ lúc cầm tù cậu mà nảy sinh áy náy, đối với một chút hành vi của cậu đều mắt nhắm mắt mở, Diệp Cố bèn bắt đầu thăm dò giới hạn của Kiều Mặc từng bước một.
Ví dụ như sau khi KIều Mặc tắm xong cố tình lấy cho hắn áo sơ mi của cậu, khiến cho trên người tất cả đều mang hơi thở của cậu; ví dụ như trong phòng tắm ôm Kiều Mặc đứng ở bồn rửa tay rồi tiến vào hắn trước gương, buộc hắn mở mắt nhìn chính bản thân trong gương cảnh xuân nhộn nhạo; lại ví dụ như dùng cà vạt che mắt Kiều Mặc lại, không ngừng nói lời thô tục bên tai trêu chọc hắn...
Diệp Cố cảm giác bản thân có lẽ là bị phong cách cấm dục suốt bảy năm qua của Kiều Mặc làm nghẹn chết rồi, vậy nên một khi được nuông chiều thì chuyện hạ lưu gì cũng dám làm.
Kiều Mặc bị mấy hành vi lưu manh không cần mặt mũi này của cậu làm chấn động, mỗi lần buổi tối bị ép buộc, sáng hôm sau liền chôn trong ổ chăn không chịu xoay người nhìn Diệp Cố nữa, trên mặt đỏ ửng không biết là do xấu hổ hay do bị Diệp Cố chọc giận.
Ở Lục Thành có một căn phòng được Diệp Cố đặc biệt bày bố dùng để chiếu phim, có phần giống với rạp chiếu phim tại gia cỡ nhỏ. Thiết bị đều là loại tốt nhất, hiệu quả nghe nhìn tuyệt đối không kém rạp chiều phim bên ngoài chút nào, Diệp Cố ở bên trong lưu trữ rất nhiều bản phim kinh điển độc nhất, bao gồm cả chính những bộ điện ảnh cậu từng đóng.
Trong thời gian hạnh phúc bị giam cầm trong lâu đài tình ái, Diệp Cố từng dẫn Kiều Mặc tới nơi này xem phim.
Những phim để trên giá Diệp Cố gần như đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.
"Bộ phim [Vị thần trong tráp] này là tác phẩm trước kia Trịnh Hải Kính đạo diễn, cũng là lần đầu tiên ông ấy chọn quay bằng thủ pháp dòng ý thức, cách này không khác gì lớn mật ôm mộng hão là bao. Đại bộ phận nhà đầu tư lúc trước đều không coi trọng dự án điện ảnh này chút nào, ngay cả bạn tốt trong giới của ông ấy cũng đều khuyên ông ấy suy xét lại chút, không cần đi trước cây to đón gió làm gì, thậm chí khi đó còn có người dự đoán sau bộ phim này kiếp làm đạo diễn của Trịnh Hải Kính coi như trận Waterloo* rồi." Diệp Cố lấy xuống một băng phim từ trên giá, giảng giải với Kiều Mặc, "Ai cũng không ngờ được là, bộ phim này cuối cùng thế mà lại bùng nổ đoạt được giải Oscar cho phim ngoại ngữ hay nhất, cũng từ đó khai sáng cho giới điện ảnh quốc nội về dòng phim ý thức lưu."
(*"Waterloo" là một từ được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sử và chính trị để chỉ sự thất bại hoàn toàn hoặc trận đánh quyết định dẫn đến sự thất bại của một người hoặc một nhóm. - Xem giải thích cụ thể ở cuối chương)
Ánh mắt Kiều Mặc dừng lại trên bản phim Diệp Cố cầm trong tay.
Diệp Cố tiếp tục nói: "Tiếc là về sau cũng lại không xuất hiện bộ điện ảnh ý thức lưu nào có thể siêu việt như bộ [Vị thần trong tráp] này nữa. Cơ hồ mỗi một tác phẩm do Trịnh Hải Kính đạo diễn đều là vì trở thành tuyệt tác kinh điển mà sinh, bộ [Vị thần trong tráp] này đến nay vẫn là bộ điện ảnh trường phái ý thức lưu đỉnh nhất trong mắt giới bình luận điện ảnh."
Mở đĩa phim, một hàng chữ "Người chế tác: Giang Sênh" ánh lên mi mắt Kiều Mặc, đồng tử hắn chợt co rụt lại, hai tay theo bản năng siết chặt, sắc mặt chỉ trong phút chốc đã lạnh xuống.
Quay đầu nhìn thấy Kiều Mặc đầy mặt lãnh đạm, Diệp Cố hơi ngừng lại, hỏi: "Anh không thích bộ điện ảnh này ạ? Cũng phải, dòng điện ảnh ý thức lưu nghe thì hay nhưng lại không ăn khách, rất nhiều người đều không quá thích loại phương thức biểu đạt kiểu này."
Kiều Mặc hạ mi che đi ánh mắt đã để lộ cảm xúc, qua loa nói: "Đổi phim khác đi."
Diệp Cố nghĩ nghĩ, nói: "Thế... Xem phim em đóng nha?"
"Ừ." Chỉ cần không phải bộ trên tay Diệp Cố, Kiều Mặc đều không có ý kiến gì.
Tác phẩm mấy năm nay Diệp Cố tích lũy được không ít, Diệp Cố cố ý tránh đi những phim đã được Kiều Mặc đầu tư kia, chọn chọn lựa lựa nửa ngày, cuối cùng chọn ra một bộ thuộc dòng phim tâm lí, [Thầy thôi miên].
Bộ điện ảnh [Thầy thôi miên] này rất đáng khen, cũng là bước đệm giúp Diệp Cố dệt hoa trên gấm mà lấy thêm một cúp ảnh đế, nhưng cũng không phải tác phẩm mà Diệp Cố thích nhất. Lí do Diệp Cố lựa chọn phim này không có gì khác, chỉ vì tạo hình của cậu trong bộ điện ảnh này là đẹp nhất từ trước tới nay.
Trong [Thầy thôi miên], nhân vật Diệp Cố đóng là một bác sĩ dịu dàng tao nhã chuyên về trị liệu tâm lý, trong phim không thiếu tình tiết yêu đương, bác sĩ tâm lý quyến rũ mê người thủ đoạn ùn ùn, mở miệng là quăng ra một đống tình thoại (lời nói ngọt ngào, tình tứ) không đòi tiền, được fan hâm mộ của Diệp Cố bình chọn làm tác phẩm yêu thích nhất.
Trích lời fan hâm mộ: Xem Diệp Cố trong phim đẹp trai như vậy dùng giọng điệu buông lơi như vậy dụ người như vậy, quả thực khiến tui giữ mình không nổi! Muốn gả cho Diệp Cố!
Thậm chí còn có fan hâm mộ cắt ghép biên tập lại tổng hợp tình thoại của Diệp Cố trong [Thầy thôi miên], vừa đăng lên mạng lập tức bùng nổ, nhiệt độ bạo phát tăng như điên, đến nay vẫn thường thường bị người ta đào lại treo lên đầu trang nhất.
Mang theo lòng riêng nho nhỏ như vậy, Diệp Cố ôm Kiều Mặc ngồi lên đùi mình, cùng xem phim.
Kiều Mặc dường như còn đang tâm trí ngẩn ngơ, bị kéo tới ngồi trên đùi Diệp Cố mới phản ứng lại, lấy tay đẩy Diệp Cố ra. Diệp Cố lúc này đã đắc thủ đương nhiên sẽ không để hắn có cơ hội tránh thoát, hành động còn nhanh hơn hắn, làm kẻ xấu cáo trạng trước nói: "Anh yêu đừng làm rộn, tập trung xem phim đi mà."
Cái giọng kia, cứ như người cố tình gây sự là Kiều Mặc vậy.
Nhìn đường nét khuôn mặt tinh xảo rõ ràng gần bên của cậu, Kiều Mặc hoàn toàn bị Diệp Cố mặt dày làm sững sờ đến đờ người rồi.
Màn hình dần sáng lên, Diệp Cố dáng cao chân dài, vai rộng eo thon xuất hiện trên màn ảnh, một thân trang phục nghiên cứu trắng thuần cấm dục, trên mặt lại mang theo nụ cười dương quang ấm áp.
Ánh mắt Kiều Mặc dần bị bác sĩ tâm lý trong bộ điện ảnh thu hút.
Diệp Cố bị đoạt mất sự nổi bật cũng không giận, cúi đầu ghé sát lại bên tai Kiều Mặc, duy trì một khoảng cách như hôn lại tựa không hôn.
Theo nhịp điệu phát triển của phim, cậu từ tốn, từng câu từng câu đồng thời nói ra tình thoại trùng khớp với vị bác sĩ tâm lí trên màn ảnh kia.
- ----- Anh đẹp đến mức khiến em không thể rời mắt.
Thanh âm trầm thấp ngập tràn từ tính dừng ở bên tai, ma sát da đầu Kiều Mặc từng chút một.
- ----- Có thể cho em ôm một chút không?
Hai tay Diệp Cố khép chặt lại, lồng ngực cùng lưng của Kiều Mặc chặt chẽ áp sát, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rõ mồn một của Kiều Mặc.
- ----- Em muốn hôn anh.
Bên tai nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, tình thoại triền miên hòa cùng nụ hôn khiến xương cốt Kiều Mặc dường như đều trở nên yếu mềm.
- ----- Em yêu anh.
Trái tim bỗng lỡ nhịp.
- ----- Em chỉ thuộc về một mình anh.
Đại não trống rỗng, Kiều Mặc một câu cũng không thốt nên lời.
- ----- Đừng từ chối em, có được không?
...
Diệp Cố trước giờ đều không đi theo thiết lập chính quân nhân tử chỉ động khẩu không động thủ, cậu đẩy Kiều Mặc bị trêu ghẹo đến nỗi mềm nhũn chân xuống thảm trải sàn, một tay vói vào bên trong quần áo của Kiều Mặc, bàn tay to lớn vuốt ve làn da Kiều Mặc.
Bộ phim vẫn còn chiếu tiếp, chỉ có hai khán giả đã sớm thần hồn điên đảo, không ai để tâm tới diễn biến cốt truyện trên màn hình nữa.
Diệp Cố một lần lại một lần nói đủ lời ve vãn lẳng lơ bên tai Kiều Mặc, cho đến khi toàn thân Kiều Mặc đều nổi lên sắc đỏ, theo động tác của Diệp Cố mà không nhịn được run rẩy.
...
Ở cảnh cuối cùng bộ phim, bác sĩ tâm lý tựa người vào cửa, hỏi nữ chính ở trong nhà: "Tôi chờ cô lâu rồi, có thể cho tôi vào không?"
Diệp Cố mang theo ý cười, làm nũng cọ cọ vào Kiều Mặc.
- ----- có thể cho em tiến vào không?
"..." Hai mắt Kiều Mặc ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.
Diệp Cố lại không buông tha cho hắn, kiên trì lại ác liệt nói "Thế em chỉ cọ cọ không tiến vào", làm cho Kiều Mặc nước mắt cũng chảy ra, đứt quãng nói ra hai chữ sau kia, mới rốt cuộc chịu thỏa mãn hắn.
Diệp Cố nghĩ, một ngục tù như vậy, cho dù có bị giam cầm mười năm tám năm, cậu đều thực lòng cảm thấy mỹ mãn.
_______________________
Chú thích:
"Waterloo" là một từ được sử dụng trong ngữ cảnh lịch sử và chính trị để chỉ sự thất bại hoàn toàn hoặc trận đánh quyết định dẫn đến sự thất bại của một người hoặc một nhóm.
Nghĩa gốc của "Waterloo" liên quan đến trận đánh Waterloo năm 1815, một trận đánh quyết định giữa quân đội của Napoléon Bonaparte và liên minh quân đội Anh, Áo, Nga và Phổ. Trận đánh này diễn ra ở thành phố Waterloo, Bỉ, và kết quả là sự thất bại của Napoléon và chấm dứt cuộc chiến tranh của ông.
Vì trận đánh Waterloo đã chấm dứt hoàn toàn sự thống trị của Napoléon và đánh dấu một sự kết thúc đáng chú ý trong lịch sử chính trị và quân sự, từ "Waterloo" đã trở thành biểu tượng cho một thất bại quan trọng và không thể cứu vãn. Do đó, khi nói đến "Waterloo" trong ngữ cảnh hiện tại, nó thường ám chỉ một sự thất bại toàn diện, không thể tránh khỏi hay đảo ngược được.