Chưa truyền nước được bao lâu, Bùi Thâm tỉnh lại. Thiệu Liên tranh thủ bảo khách sạn mang cháo thịt lên, cậu vừa đút cháo, vừa kể Bùi Thâm nghe xuất thân của mình.
"Thật lâu về trước, nơi này không phải là làng du lịch mà là ba ngôi làng nhỏ rất nghèo. Em được một gia đình sống trong thôn Liên Thủy ở sườn núi thứ mười tám nuôi, cho nên em gọi mình là Thiệu Thập Bát."
Bùi Thâm nghe vậy thì rất bất ngờ: "Em là Thiệu Thập Bát? Người ông cố ngoại anh chờ đợi?"
"Đúng á." Thiệu Liên bắt đầu tố cáo ông cố ngoại với cháu cố người ta: "Mấy thứ kia của em bị tên đó lấy ra cược, lừa sạch. Cậu ta chờ em lâu vậy chắc chắn do thấy có lỗi, không sao, nể mặt anh nên em tha cho cậu ta rồi ~"
"Không nói đến cậu ta nữa, ăn miếng nữa nào, a...."
Bùi Thâm ngoan ngoãn há miệng. Độ ấm của cháo vừa phải, cháo cũng vừa thơm vừa ngon. Hắn ăn cháo ngon lành, không có vẻ gì là muốn nói cho Thiệu Liên biết tình yêu của ông cố ngoại mình.
Con xin lỗi ông nhiều lắm!
Bây giờ Thiệu Thiệu là cháu cố dâu của ông rồi. Ông bỏ cuộc đi, không đợi được nữa đâu.
Hết cách rồi, duyên nó vậy đó, đến sớm còn không bằng đến đúng lúc.
Thiệu Liên nói tiếp: "Cái tên Thiệu Liên này do anh ngỗng đặt cho em, nói là tên này phù hợp với giới giải trí hơn. Đúng rồi, mai anh ấy đến, anh ấy bảo muốn gặp anh."
Gặp phụ huynh! Bùi Thâm có chút hồi hộp, nhưng cũng không nén nổi tò mò: "Có ngỗng rồi, thế có gà không?"
Thiệu Liên lập tức tỏ vẻ "Sao anh thông minh quá vậy". Cậu gật đầu, bảo: "Gà con trang trí sân cầu hôn giúp em đó, lát nữa mình về biệt thự bằng gỗ là có thể gặp anh ấy rồi."
Bởi vì có người đăng địa chỉ của cả hai lên Weibo, chắc chắn cánh nhà báo sẽ nhanh chóng vọt đến đây, bọn họ cần về lại biệt thự gỗ càng nhanh càng tốt.
Ngọn núi kia được một tấm lưới sắt vây quanh, không cho người ngoài vào.
Sau khi Bùi Thâm ăn xong, Thiệu Liên để hắn nằm một chốc nữa. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới dắt hắn rời khỏi khách sạn bằng lối đi cho khách VIP, đi trên đường mòn lên núi.
Núi rừng vừa đẹp vừa yên tĩnh, mặt đất không có đá lót đường, mọi thứ vẫn được giữ nguyên như cũ. Do là đường đất nên có hơi dốc, Thiệu Liên nắm chặt tay Bùi Thâm, miệng liên tục bảo hắn cẩn thận.
Đi được mười phút, Thiệu Liên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Anh mệt không? Đi được nữa không?"
Bùi Thâm cắn răng: "Không mệt, anh làm được!"
Mới hẹn hò chưa được bao lâu, sao có thể bảo không được chứ!
Thiệu Liên nhìn lồng ngực lên xuống dồn dập của hắn, im lặng một chút.
Bùi Thâm thở hổn hển hỏi: "Sao em không đi tiếp?"
"Ừm..." Thiệu Liên ấp úng, không tiện nói thẳng. Cậu xoắn xít một hồi, bỗng hai mắt sáng lên, hào hứng hỏi: "Anh muốn cưỡi em không?"
Bùi Thâm:!!!
"Bây, bây giờ? Ở chỗ này?"
"Ừm ừm, cưỡi em đi! Em lớn từng này mà chưa từng bị ai cưỡi đâu~" Nói xong, cậu buông tay Bùi Thâm ra, bắt đầu cởi nút áo.
"Thiệu Thiệu, thời gian với địa điểm không thích hợp đâu em!" Mặt Bùi Thâm đỏ bừng, tim đập bình bịch, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Yêu quái bây giờ càn rỡ vậy sao! Đây là bên ngoài đó!
A a a! Làm sao đây, chân hắn mềm rồi, lát nữa có lẽ thật sự không được mất!
Bùi Thâm muốn đi lên cản Thiệu Liên lại, nhưng chân hắn mềm, Thiệu Liên chỉ cần lùi về sau vài bước đã dễ dàng tránh được.
Không thể không nói, Thiệu Thiệu nhà hắn lột đồ nhanh thật. Sau khi quơ quơ vài cái đã lột sạch, còn thuận tay vũ quần áo hai cái rồi mới đưa cho hắn.
"Cầm hộ em."
Bùi Thâm ngây người cầm quần áo, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mặt. Giây tiếp theo, luồng sáng trắng quen thuộc xuất hiện, con vịt cao hai mét cũng xuất hiện.
Vịt trắng ngồi xuống, quay đầu lại: "Bùi Thâm, lên đây cưỡi em đi ~"
Bùi Thâm:....
Thật xin lỗi, hắn vẫn chưa quen.
Thấy hắn đứng im không phản ứng, vịt lại giục: "Nhanh lại cưỡi đi nè ~"
"Thiệu Thiệu." Bùi Thâm đằng hắng: "Sau này mình dùng cõng hoặc chở nha em, đừng dùng từ cưỡi."
"Sao không được?"
Bùi Thâm đỏ mặt, quay đầu nhìn hướng khác: "Sau này em sẽ biết."
Nên biết.
Lông trên người vịt vừa ấm vừa mềm, Bùi Thâm dán sát vào người vịt...
Nhìn đi, làm gì có ai có thể cưỡi một con vịt cao hai mét giống hắn chứ!
Quá hạnh phúc!
Ngoại trừ hơi rung lắc.
Vịt trắng lớn chạy "bạch bạch", linh hoạt đung đưa trong rừng, tốc độ còn nhanh hơn người.
Con đường núi cần gần một tiếng rút ngắn còn nửa tiếng.
Qúy gà con đang ngồi trên bậc thềm cửa ra vào, nhàm chán lột quýt ăn thì nghe tiếng động vật lớn chạy, thậm chí mặt đất còn rung lên. Anh ngẩng đầu nhìn ra đằng trước, bóng trắng đằng xa dần tới gần, đằng sau là một lớp bụi đất bốc lên.
Quý gà con bất ngờ trợn tròn mắt, quả quýt trong tay lăn xuống đất...
Bây nói "Em cướp vợ về rồi" hợp với tình hình hơn đấy.
**
Mặt trời lặn dần, gió núi phất lên, nhiệt độ cũng giảm càng ngày càng thấp. Thiệu Liên đưa cho Bùi Thâm một chiếc áo lông.
"Anh mặc vào nhanh đi, tất cả lông trên áo đều là lông vịt rụng của em, ấm lắm! Nhưng cái này của anh ngỗng, chỉ có ảnh mới có vóc người gần giống anh. Anh mặc xong thì mình giặt rồi trả ảnh."
Bùi Thâm: "...Anh ta không có lông ngỗng à?"
Tại sao lại muốn dùng lông Thiệu Thiệu làm quần áo.
"Có đó, bọn em còn mấy bộ làm bằng lông ngỗng nữa, nhưng mà..."
Thiệu Liên nhếch miệng, mắt cậu cong cong, bá đạo mà không kém phần đắc ý tuyên bố: "Em chỉ muốn anh mặc lông vịt của em thôi."
Bùi Thâm cười: "Được."
Hắn mặc áo vào, quả nhiên ấm hơn rất nhiều. Bùi Thâm nhìn cánh rừng chỉ còn chút ánh chiều tà màu cam, bỗng muốn được làm một chuyện.
"Thiệu Thiệu, mai mình làm một lần nữa được không?"
"Chuyện gì?"
"Cõng anh lần nữa. Chúng ta vào núi chơi nhé?"
Thiệu Liên vui vẻ đồng ý!
Cậu cũng muốn dắt Bùi Thâm đi tham quan nhà của mình.
Sáng hôm sau, cả hai rời khỏi phòng, vô tình gặp Qúy gà con. Quý gà con chào hỏi với Bùi Thâm mấy câu xong thì về phòng.
Không muốn ăn cơm chó, cũng không muốn làm phiền hai người vừa mới hẹn hò.
Trong núi.
Một người một vịt chơi cực kì vui, Thiệu Liên còn giơ cánh bay một lát. Trong lúc bay, thỉnh thoảng cậu lại cố tình bay thẳng đến một nhánh cây, đến khi sắp đụng vào thì nghiêng người, né một cách sít sao, độ mạo hiểm và kích thích không khác gì tàu lượn siêu tốc.
Khóe miệng Bùi Thâm chưa từng hạ xuống, lâu lắm rồi hắn không chơi đùa thỏa thích thế này.
Thiệu Liên thấy Bùi Thâm thích nên bắt đầu trình diễn kỹ năng huyền huyễn của mình. Cậu tung hết chiêu này đến chiêu khác, càng chơi càng vui.
Nào là nhảy xuống từ trên một cây cổ thụ trăm năm cao mười mấy mét mượt như đang chơi tháp rơi tự do. Hoặc là xoay tròn 360 độ trên bầu trời như vòng xoay 360 độ.
Cả khu rừng trở thành khu vui chơi của vịt.
Ông bà ta từng nói, vui quá hóa buồn!
Ở chỗ nào đó bên cạnh vách đá, vịt trắng lại biểu diễn một màn xoay tròn 360 độ trên trời. Có vẻ Bùi Thâm nắm phải một cọng lông vịt sắp rơi xuống, khi vịt lật người lại trên bầu trời, hai cọng lông vịt hắn nắm đứt phựt, làm hắn rớt khỏi lưng vịt.
Thiệu Liên & Bùi Thâm: Chết rồi! Vui quá rồi!
Thiệu Liên vội vàng xoay người vọt xuống lại: "Bùi Thâm! QAQ"