Viện bảo tàng nằm trong thành phố, sáng hôm sau, Bùi Thâm chở Thiệu Liên đến.
Trên đường đi, Bùi Thâm nói sẽ liên lạc với chuyên giả để định giá những món đồ đó, hắn sẽ bồi thường bằng tiền mặt cho Thiệu Liên.
Hiển nhiên Thiệu Liên từ chối. Tuy cậu thiếu tiền nhưng cậu vẫn phân biệt được Bùi Thâm là Bùi Thâm, mà Bùi Nguyên Bạch là Bùi Nguyên Bạch.
Huống chi nhà họ Bùi chưa từng lợi dụng những món đồ này để trục lợi hoặc đánh bóng danh tiếng. Bùi Vận nói cho cậu biết, người quyên tặng tất cả đều là "Thiệu Thập Bát".
Coi như tích công đức giúp cậu vậy.
Cậu chỉ buồn chút xíu xìu xiu thôi.
Bùi Thâm cũng không ép buộc cậu. Hắn siết chặt vô lăng, yết hầu cuộn lên cuộn xuống....
"Nếu cậu không cần bồi thường, vậy.....sau này tôi lo một ngày ba bữa cho cậu nhé, được không?"
Quãng đời còn lại của cậu cũng có thể giao cho tôi. Bùi Thâm lén bổ sung trong lòng.
Hiển nhiên là được!
Hai mắt Thiệu Liên sáng rỡ, còn có chuyện tốt này nữa ư!
"Nơi này của Bùi Vận, dì Bùi Vận, chúng ta đến thêm vài lần nữa được không?" Tối qua sau khi biết tên Bùi Vận, Thiệu Liên luôn thầm gọi tên bà trong lòng, bây giờ thiếu chút nữa đã không phản xạ kịp.
Thiệu Liên: "Chúng ta đến đây thăm dì nhiều một chút."
Thuận tiện ăn ké luôn!
Cho dù cậu không nói nửa câu sau, Bùi Thâm vẫn dư sức đoán được. Hắn bật cười, gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Đến viện bảo tàng, nhìn thấy những món bảo vật quý giá mà cậu đã tìm kiếm thật lâu, Thiệu Liên không nỡ ghét Bùi Nguyên Bạch nữa.
Món nào món nấy của cậu được gìn giữ vô cùng cẩn thận ở nơi đây.
Cuốn lưu bút trên bàn chứa đầy lời nhắn của người từng ghé thăm. Có người lớn, cũng có trẻ con. Nét chữ chững chạc đều tăm tắp hay non nớt, đa số đều là cảm ơn người đã quyên tặng. Lời ngợi khen nào cũng đong đầy tình cảm, cái gì mà "nhân cách cao thượng", "tấm gương sáng", "ngài thật rộng lượng", tất cả mỹ từ dùng để khen ngợi đều xuất hiện trong cuốn lưu bút đó.
Thiệu Liên đỏ mặt.
"Tiền đồng, túi đựng tiền, hũ sành, muỗng gỗ, bình trà, bát, bô, bô tiểu?" Bùi Thâm nhìn từng thứ một, càng nhìn càng ngạc nhiên: "Ngài Thiệu giữ mấy món, thật....thật độc đáo."
Thiệu Liên đắc ý: "Mấy món này đều là đồ cổ, được sử dụng phổ biến rộng rãi vào thời cổ đại. Niên đại từng món từ thời nhà Đường đến thời nhà Thanh, rất có giá trị nghiên cứu."
Những thứ này do anh ngỗng dắt bọn họ xuống núi tìm kiếm. Anh ngỗng bảo những thứ này chính là vốn đầu tư cho tương lai của bọn họ!
Quả thật là thế, món tiền đầu tiên anh ngỗng và Qúy gà con kiếm được đều nhờ mớ tài sản này đây.
Ngoại trừ cậu.
Năm đó lần đầu tiên cậu xuống núi, nào biết giá cả dưới núi thế nào nên đem hết tất cả xuống.
Không ngờ rầu rĩ đi tay không về như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, bị Bùi Nguyên Bạch gạt lấy hết cũng không phải chuyện xấu.
Bọn họ quay lại nhà họ Bùi trước khi trời tối. Thiệu Liên thỏa mãn đánh chén, sau khi giúp đỡ dọn dẹp xong xuôi, cậu sờ bụng về phòng, đóng cửa sáng tác bài hát.
Chuyến đi đến viện bảo tàng này cho cậu rất nhiều linh cảm.
Ghé "nhà họ Bùi" không uổng chút nào!
Khoảng thời gian tiếp theo, ngoại trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ ra, Thiệu Liên tự giam mình trong phòng để viết nhạc.
May mà cậu có mang mấy món "đồ nghề" theo.
Bùi Thâm không dám làm phiền cậu. Hắn chỉ thỉnh thoảng ghé qua để đưa chút đồ ngọt hoặc trà, đôi khi ghé qua lúc trời tối muộn để nhắc Thiệu Liên ngủ sớm.
Bùi Thâm cũng đang âm thầm chờ đợi thành phẩm.
Có lẽ hắn sẽ là người nghe album mới của Thiệu Liên đầu tiên đó!
Đời làm fan không còn gì luyến tiếc.
Trong lúc Thiệu Liên bận rộn viết bài hát mới, hắn cũng không rỗi rãi hơn bao nhiêu. Hắn dẫn dắt nhóm fans hoang dã của Thiệu Liên, chặn đầu hết nhóm antifans này đến nhóm antifans khác.
Thứ antifans đâm chọt nhiều nhất chính là kỹ năng diễn xuất của Thiệu Liên. Ban đầu nhóm Liên Thước không phản bác được, thậm chí có mấy người còn tự giễu "Đừng có chửi nữa coi, Liên Liên còn đang học lớp diễn xuất giá hai chục ngàn đấy!"
Nhưng bây giờ không giống, Bùi Thâm dám cam đoan, Thiệu Thiệu trong [Loạn Thế] chắc chắn sẽ vả mấy cái mặt kia sưng tấy.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
**
Ở nhà họ Bùi chơi nửa tháng, Thiệu Liên sáng tác xong giai điệu cho tám bài hát của album, lời cũng đã hoàn tất.
Bùi Thâm trở thành người nghe đầu tiên như ý nguyện của hắn, mặc dù hắn chỉ nghe được bán thành phẩm.
Nhưng hoàn toàn có thể đoán được nó sẽ càn quét bảng xếp hạng ra sao khi ra mắt.
Trong tám bài hát, có bảy bài đặt tên theo những món cổ vật trong viện bảo tàng, bài cuối cùng tên là [Thời Gian].
Bùi Thâm cảm thấy rất thần kỳ, năm nay Thiệu Liên chỉ mới hai mươi hơn, thế mà ca khúc của cậu lại khiến người khác cảm thấy cậu đã quan sát thế gian mấy trăm năm.
Chắc đây là thiên phú rồi.
***
Ngày cuối cùng trước khi về lại nhà, Bùi Thâm dắt Thiệu Liên đến gốc cây gần sơn khê.
Thiệu Liên đã đoán được đại khái đây là nơi chôn mình, ít nhất là nơi Bùi Thâm cho rằng chôn cậu.
Quả nhiên...
Bùi Thâm: "Tôi từng chôn một chú vịt ở đây. Nó chết vì cứu mạng tôi."
Thiệu Liên cau mày: Cho nên tại sao phải bứt lông đuôi của tôi?
"Vịt của cậu giống nó lắm. Từ vóc đáng đến vẻ ngoài, thậm chí cả sức ăn và sở thích cũng giống nhau."
Cho nên hắn và Thiệu Thiệu thật sự rất có duyên.
Thiệu Liên: Cho nên tại sao phải bứt lông của tôi?
"Anh chỉ chôn nó thôi sao?" Thiệu Liên thật sự rất muốn biết lý do: "Dù sao, dù sao nếu vịt của tôi chết, có thể tôi sẽ bứt lông đuôi của nó."
Bùi Thâm:!!!
Trùng hợp quá vậy!
Bùi Thâm: "Tôi cũng vậy. Tôi đã từng bứt. Tôi dùng lông đuôi của nó làm thành một cây quạt, mỗi khi nhớ nó lại lấy ra xem."
Thiệu Liên: T_T phá án rồi.
"Tôi xem cây quạt kia chút được không T_T."
"Ở biệt thự đấy, khi nào về tôi lấy cho cậu xem."
"Ừ T_T."
Rốt cuộc cậu cũng có thể sờ mấy cọng lông vũ đã chết của mình rồi.
- -
Hậu trường nhỏ:
Thiệu Liên: Thiên phú của tôi là sống lâu.