#Ảnh đế là fan bình thường của tui, hay là fans lâu năm của tui#
#Vịt sợ hẽi#
***
Cứ nghĩ hôm nay chỉ trôi qua vậy thôi. Vuốt ve, bơi chung, không khác gì lần đầu tiên.
Ngoại trừ bánh ú, không có gì có thể lay động tâm trạng của cậu.
Cho dù ảnh đế bơi thêm một vòng nữa, cậu vẫn có thể bình tĩnh đạp chân tự bơi.
Cậu không thể dạy nổi, cho dù bơi ngửa hay bơi ếch, bơi nhanh hay phối hợp tay chân chậm rãi từ bên trái hay bên phải, Bùi Bùi cứ như bị quỷ nước giữ chân, chỉ có thể bơi khi có cái phao được buộc dây vào thành hồ vòng quanh bụng.
Haizzz, lần sau đổi người khác thử.
Tóm lại, cậu mệt tâm lắm rồi, bây giờ tâm cậu bất biến giữa dòng đời vạn biến, không có gì có thể lay động được cậu.
Trăng tròn trong bể cứ bị Thiệu Liên xé tan rồi hợp lại.
Bánh ú làm bữa khuya trong bụng cũng dần được tiêu hóa hết.
Ngày mai biến lại thành người, cậu sẽ mang cho Bùi Bùi ít rau rát trong vườn với lại bảy tám con cá bắt trong con sông gần đây.
Thong thả, thư thái.
Cậu biết ảnh đế kia đang nhìn chằm chằm mình. Không cần nghĩ, chắc chắn là đang hâm mộ trình bơi lội trên cả đỉnh của mình.
Đâu còn cách nào đâu, thiên phú giống loài thôi.
Lần trước tắm chung, cậu bị cái thứ thiên phú giống loài kia đè bẹp, bây giờ cậu lại dùng thiên phú giống loài đè bẹp lại.
Tuyệt vời.
Nhưng khi cậu dừng lại bên cạnh Bùi Thâm, cậu lại bị một bàn tay vớt lên. Đối phương một tay ôm cậu, một tay bám dây để lội lên bờ.
Quần bơi dính nước dính chặt vào người, cậu không dám nhìn xuống, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Thâm.
Góc này của Bùi Thâm cũng xinh đẹp tuyệt vời!
Một giây sau, chiếc khăn lông lớn che tầm mắt của cậu lại, cậu cũng được đặt lên một chiếc ghế nằm sạch sẽ. Sau khi lau khô nước, Thiệu Liên chui khỏi khăn, đối phương đã đổi sang một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Không hiểu sao lại thấy tiếc tiếc. Thiệu Liên lắc chiếc cổ trắng trẻo mập mạp của mình, hất văng suy nghĩ không biết từ đâu ra kia.
Đến khi cậu nghĩ rằng Bùi Thâm đi ngủ, cậu bèn chạy ra sofa trong phòng khách nhắm mắt vờ như đã ngủ, tỏ ý tối nay mình sẽ ngủ ngoài phòng khách.
Như vậy, tối nay cậu có thể rời khỏi mà thần không biết, quỷ không hay rồi.
Nhưng mà! Đối phương lại bế cậu vào lòng rồi đi thẳng lên trên lầu.
Làm cậu sợ đến mức im ru.
Làm sao đây! Muốn ngủ chung hả??
Đầu vịt chậm rãi ngẩng lên nhìn gương mặt điển trai của Bùi Thâm. Đôi mắt đen láy nho nhỏ đầy vẻ từ chối!
Cậu thừa nhận cậu thích cái ôm ấm áp rộng lớn này của hắn. Nó cho cậu cảm giác được vịt mẹ ôm vào lòng.
Nhưng mà, nhưng mà lần sau hẵng ngủ chung được không T_T
Cậu muốn về nhà.
Đối phương không nghe được từ chối của cậu, hắn vẫn không dừng chân, lên tầng hai rồi vẫn lên tiếp.
Hả???
Chưa kịp phản ứng lại, đến khi nhận ra, cậu đã được bế đến cánh cửa của căn phòng lớn nhất và thần bí nhất trên tầng 3.
Cậu đã tò mò với căn phòng này từ ngày đầu đến đây rồi!
Bây giờ hắn chủ động mở cửa cho cậu vào hả?
Sự bình yên của hồ nước bị phá vỡ, cậu không bình tĩnh được nữa. Thiệu Liên liên tục chúi về phía trước, nếu không phải Bùi Thâm giơ tay ra đỡ, có lẽ mỏ vịt của Thiệu Liên đã hôn đất mẹ từ khi nào.
Nhanh lên, cậu muốn xem thử rốt cuộc bên trong là cái gì mà để ngày nào Bùi Thâm cũng ngồi trong đó nửa tiếng hơn!
Cánh cửa từ từ mở ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm.
Đèn trong phòng sáng lên, đôi mắt hạt đậu trợn tròn, biến thành mắt hạt dưa!
Hồ nước bị xáo trộn dừng ba giây, mọi thứ im lặng như gà, sau đó như một cơn gió lớn thổi qua làm sóng thần kéo đến, liên tục đập phá mọi thứ...
Cạp cạp cạp cạp cạp cạp!??!
Cái gì đây!
Nếu cậu không nhìn lầm, cái cao cao xếp ngay ngắn ba bốn hàng kia là standee của cậu đúng không!
Trên tường là poster của cậu?
Trong tủ trưng bày là album của cậu?
1, 2, 3, 4....5!
Có đủ!
Thậm chí phim điện ảnh cậu từng đóng cũng có O.O
Còn có vài sản phẩm cậu làm đại sứ thương hiệu, và vài thứ khác....
"...Cạp?"
Ủa là sao?
Bùi Thâm cúi đầu thấy vịt trắng đang nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt hạt đậu kia hình như lớn ra một chút rồi.
Hắn cười, thuận tay mở máy đọc CD trên tường. Bùi Thâm dựa lưng vào tường rồi ngồi bệt xuống đất, bế con vịt ngây người đằng kia lên đùi, chậm rãi vuốt ve đầu vịt.
Tiếng hát quẩn quanh trong phòng.
Mặt vịt đỏ bừng: Là nhạc của cậu.
Hên mà có lông, nếu không Bùi Thâm đã thấy gương mặt đỏ bừng của cậu rồi.
"Đây là bài hát của chủ nhân của mày."
Giọng nam trầm ấm phá tan bầu không khí yên lặng.
"Tôi là fan của cậu ấy."
Thiệu Liên:!!!!!
"Bài hát của cậu ấy đã bên cạnh tôi lâu thật lâu."
Lúc cô đơn, lúc không có phim, hắn sẽ đến đây, lắng nghe sự bình yên của thế gian rồi từ từ tìm lại chính bản thân.
"Nói cho nhỏ mày biết, tôi có mặt trong fan club của cậu ấy. Tôi từng khống bình rồi, cũng từng cãi vã ầm ĩ với anti fans."
Thiệu Liên:???????
Ngày mai cậu sẽ vô fan club tìm thử!
"Cậu ấy không phát hiện tôi được đâu. Tôi dùng acc nữ mà."
Thiệu Liên: Chời đìu o.o!?
"Mày nói xem, nếu chủ mày biết tôi là fan của cậu ấy, cậu ấy sẽ vui chứ? Hay cậu ấy sẽ hoảng hồn đây?"
Bùi Thâm nhéo chân vịt, chỉ thấy vịt nghiêng đầu nhìn mình.
Đừng nói nghe hiểu thật nha.....
Nói đến cũng lạ, hắn càng nhìn vịt, càng dễ liên tưởng đến Thiệu Liên.
Quả thật thú cưng với chủ, càng nuôi lâu càng giống nhau.
Có lẽ vì nó là vịt của cậu ấy nên hắn mới muốn dắt nó đến đây, nói cho nó nghe vài lời hắn không dám nói với chủ nó.
Tiếng hát trong phòng lúc có lúc không, Bùi Thâm không nói nữa, chỉ yên tĩnh nghe nhạc.
Một album hết thúc, một người một vịt cũng chìm vào giấc ngủ.
Ba giờ sáng, Thiệu Liên bật dậy nhìn bản thân. May quá, lông vẫn còn đó. Sau đó cậu quay đầu nhìn cửa sổ, bầu trời vẫn đen nhánh.
Quá may mắn, vẫn kịp!
Cậu lặng lẽ cử động cánh để tay đối phương trượt khỏi người mình. Chân cậu nhẹ nhàng bước xuống đùi hắn.
Nhịp thở của Bùi Thâm thay đổi, cậu lập tức dừng động tác, cả cơ thể cứng ngắc không dám cục cựa gì. Mãi đến nửa tiếng sau, vịt mới có thể nhảy xuống.
Đến khi bay về đến nhà mình rồi, cậu mới thở phào một hơi!
Nguy cơ biến mất, không cần lo lắng nữa!
Thiệu Liên chạy bạch bạch về phòng, chui vô chăn, ngủ tiếp.
Có mảng trắng xuất hiện phía cuối chân trời, tia nắng vàng kim từ tốn xuất hiện.
Vịt trắng rùng mình, đôi mắt hạt đậu mở to.
Cậu mơ thấy ác mộng.
Cậu mơ thấy Bùi Thâm thấy cậu biến thân, sau đó đột tử vì sợ hãi!
Hiện thực luôn trái ngược với trong mơ!
Mặt trời sắp mọc rồi, làm sao Bùi Thâm có thể thấy cậu biến thân!
Nhưng lúc này, dưới lầu có tiếng mở cửa.
Có người vào?
Còn lên lầu!
Đừng nói là Bùi Thâm nha???
Nhưng mà vào được nhà cậu, ngoại trừ Bùi Thâm còn ai!
Bọn họ trao đổi mật khẩu cửa nhà cho nhau!
Còn nói nếu người kia không ở nhà, người còn lại có thể quét dọn giúp.
Cậu đoán, Bùi Thâm đến dọn dẹp hộ cậu.
Nhưng mà có sớm quá hay không dị!!!!
Vịt trắng căng thẳng, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, tia nắng vàng kim cũng ló dạng nơi chân trời.....